Chương 17: Nha hoàn thông phòng bắt lấy thiếu gia (17)
Đồ Đại Đại
10/08/2019
Editor: Thiên Lam
————-
Tô Cẩm nhíu mày, người này cũng quá thô tục đi, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, vệt trà văng khắp nơi, làm cho Tử Tình cùng ả phấn mặt bên kia sợ hãi.
"Trương mụ mụ!"
Nàng gầm lên giận dữ, ngoài cửa, Trương mụ mụ cùng Lý mụ mụ vội vàng xông vào,
"Cẩm cô nương có gì phân phó?!"
"Đè nàng ta lại, bắt nàng quỳ xuống! Vả miệng!" Tô Cẩm duỗi tay chỉ về hướng Yên Chi, trong mắt lửa giận ngùn ngụt.
"Ngươi dám!" Yên Chi vẻ mặt dữ tợn vô cùng.
"Này......" Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi có chút khó xử.
"Ai không nghe mệnh lệnh của ta, ta liền nói cho thiếu gia, ta đây không bao dung được như Đức Phật." Tô Cẩm nói.
Vừa nhắc đến thiếu gia, hai mụ mụ so sánh một chút địa vị của Cẩm cô nương với Yên Chi cô nương trong lòng thiếu gia, cho dù là cái ngốc tử cũng biết nên đứng về phe nào!
"Các ngươi dám! Ta chính là thông phòng nha hoàn! Nữ chủ nhân tương lai!! Các ngươi ai dám?!" Phấn mặt kêu gào nói.
Hai người bắt lấy cánh tay của ả ta, sau đó dùng sức ấn xuống, hai người đều phải thường xuyên làm việc nặng nhọc, chèn ép một nữ nhân da thịt non mịn không phải quá dễ dàng sao?!
Hai người đè Yên Chi xuống, quỳ gối trước mặt Tô Cẩm, Tô Cẩm duỗi tay trực tiếp hướng trên mặt nàng ta tát tới!
"Bốp bốp ——" hai tiếng kêu giòn vang khiến mấy người trong phòng đều sợ hãi, ai cũng không nghĩ tới nàng thật sự tát người, luận về thân phận hai người đều là nha hoàn thông phòng, chẳng qua Tô Cẩm được sủng ái hơn một chút thôi.
"Tô Cẩm! Tiện nhân nhà ngươi! Hạ tam lạm tiện nhân (?)! Ngươi buông ta ra!" Phấn mặt hùng hùng hổ hổ quát.
Tô Cẩm chẳng những không dừng lại, còn càng thêm dùng sức, một tiếng lại một tiếng giòn vang kêu lên, đánh đến mức Tử Tình đều run lên lật bật, Tô Cẩm đánh người, chính là dùng hết sức!
Rất nhanh khuôn mặt kia đã xuất hiện vết bàn tay đỏ sậm.
Mà nha hoàn của nàng ta đem đến, đã sớm sợ đến mức chạy đi tìm Đại phu nhân cáo trạng, chạy được vài bước, bởi vì quá gấp gáp mà ngã gục trên mặt đất, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi giày màu trắng đang lại gần.
"Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì!" Giọng nói uy nghiêm của nam nhân vang lên, nha hoàn lập tức ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt người đó giống như là nhìn thấy đấng cứu thế. Nha hoàn vội vàng túm lấy vạt áo hắn: "Thiếu gia, mau! Mau! Mau...... Đi cứu...... Phấn mặt...... Yên chi cô nương!"
Nha hoàn kia nói chuyện không liền mạch, lắp ba lắp bắp. Nàn chỉ là một nha hoàn bình thường sao gặp qua chuyện như vậy a.
"Làm sao vậy? Nói rõ cho ta!" Cận Bùi nhíu mày, cái gì phấn mặt, hắn vừa nghe đã cảm thấy không thoải mái.
"Cẩm cô nương...... Cẩm cô nương...... Đang ở...... Đánh......"
Cận Bùi nghe đến tên Tô Cẩm, không cần suy nghĩ gì đã đá văng nha hoàn ra, chạy nhanh về phía sương phòng của Tô Cẩm.
Tô Cẩm tát tai càng lợi hại, phấn mặt chửi bậy cũng càng khó nghe, Tô Cẩm mới phát hiện người này vẫn là cái xương cứng! ( chắc nói Yên Chi bị đánh rồi mà vẫn còn cứng miệng đó)
Cận Bùi chạy tới sân viện của Tô Cẩm, vừa vặn nghe thấy tiếng bạt tai cùng với tiếng chửi rủa, gào thét của Yên Chi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cái gì tiện nhân, kỹ nữ, ****, hạ tam lạm (?), phong lưu...... Nàng ta nói rất nhiều từ, hắn đều không nghe lọt tai. Nhân nhi hắn đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều, cứ như vậy bị người ta khinh nhục, hắn sao có thể nhẫn nhịn!?
Sa sầm mặt trực tiếp đi vào phòng.
Nha hoàn vừa thấy Cận Bùi tiến vào, cả người đều bị dọa đến choáng váng, đặc biệt là hai mụ mụ đang lôi kéo phấn mặt, ngay lập tức buông lỏng tay ra, Tử Tình cũng vội vàng quỳ xuống:
"Bái kiến Thế tử gia!"
Phấn mặt nhìn Cận Bùi giống như Đấng cứu thế, khóc đến nước mũi nước mắt giàn giụa, trực tiếp nhào tới hướng Cận Bùi!
Cận Bùi nhìn nữ nhân đang hướng chỗ hắn nhào tới, trên mặt khoa trương nhìn không ra là cái dạng gì, chẳng khác nào một cái đầu heo, trên mặt toàn bộ sưng lên, khóe miệng còn có vết máu.
__________
————-
Tô Cẩm nhíu mày, người này cũng quá thô tục đi, chén trà trong tay rơi xuống mặt đất, vệt trà văng khắp nơi, làm cho Tử Tình cùng ả phấn mặt bên kia sợ hãi.
"Trương mụ mụ!"
Nàng gầm lên giận dữ, ngoài cửa, Trương mụ mụ cùng Lý mụ mụ vội vàng xông vào,
"Cẩm cô nương có gì phân phó?!"
"Đè nàng ta lại, bắt nàng quỳ xuống! Vả miệng!" Tô Cẩm duỗi tay chỉ về hướng Yên Chi, trong mắt lửa giận ngùn ngụt.
"Ngươi dám!" Yên Chi vẻ mặt dữ tợn vô cùng.
"Này......" Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi có chút khó xử.
"Ai không nghe mệnh lệnh của ta, ta liền nói cho thiếu gia, ta đây không bao dung được như Đức Phật." Tô Cẩm nói.
Vừa nhắc đến thiếu gia, hai mụ mụ so sánh một chút địa vị của Cẩm cô nương với Yên Chi cô nương trong lòng thiếu gia, cho dù là cái ngốc tử cũng biết nên đứng về phe nào!
"Các ngươi dám! Ta chính là thông phòng nha hoàn! Nữ chủ nhân tương lai!! Các ngươi ai dám?!" Phấn mặt kêu gào nói.
Hai người bắt lấy cánh tay của ả ta, sau đó dùng sức ấn xuống, hai người đều phải thường xuyên làm việc nặng nhọc, chèn ép một nữ nhân da thịt non mịn không phải quá dễ dàng sao?!
Hai người đè Yên Chi xuống, quỳ gối trước mặt Tô Cẩm, Tô Cẩm duỗi tay trực tiếp hướng trên mặt nàng ta tát tới!
"Bốp bốp ——" hai tiếng kêu giòn vang khiến mấy người trong phòng đều sợ hãi, ai cũng không nghĩ tới nàng thật sự tát người, luận về thân phận hai người đều là nha hoàn thông phòng, chẳng qua Tô Cẩm được sủng ái hơn một chút thôi.
"Tô Cẩm! Tiện nhân nhà ngươi! Hạ tam lạm tiện nhân (?)! Ngươi buông ta ra!" Phấn mặt hùng hùng hổ hổ quát.
Tô Cẩm chẳng những không dừng lại, còn càng thêm dùng sức, một tiếng lại một tiếng giòn vang kêu lên, đánh đến mức Tử Tình đều run lên lật bật, Tô Cẩm đánh người, chính là dùng hết sức!
Rất nhanh khuôn mặt kia đã xuất hiện vết bàn tay đỏ sậm.
Mà nha hoàn của nàng ta đem đến, đã sớm sợ đến mức chạy đi tìm Đại phu nhân cáo trạng, chạy được vài bước, bởi vì quá gấp gáp mà ngã gục trên mặt đất, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi giày màu trắng đang lại gần.
"Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì!" Giọng nói uy nghiêm của nam nhân vang lên, nha hoàn lập tức ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt người đó giống như là nhìn thấy đấng cứu thế. Nha hoàn vội vàng túm lấy vạt áo hắn: "Thiếu gia, mau! Mau! Mau...... Đi cứu...... Phấn mặt...... Yên chi cô nương!"
Nha hoàn kia nói chuyện không liền mạch, lắp ba lắp bắp. Nàn chỉ là một nha hoàn bình thường sao gặp qua chuyện như vậy a.
"Làm sao vậy? Nói rõ cho ta!" Cận Bùi nhíu mày, cái gì phấn mặt, hắn vừa nghe đã cảm thấy không thoải mái.
"Cẩm cô nương...... Cẩm cô nương...... Đang ở...... Đánh......"
Cận Bùi nghe đến tên Tô Cẩm, không cần suy nghĩ gì đã đá văng nha hoàn ra, chạy nhanh về phía sương phòng của Tô Cẩm.
Tô Cẩm tát tai càng lợi hại, phấn mặt chửi bậy cũng càng khó nghe, Tô Cẩm mới phát hiện người này vẫn là cái xương cứng! ( chắc nói Yên Chi bị đánh rồi mà vẫn còn cứng miệng đó)
Cận Bùi chạy tới sân viện của Tô Cẩm, vừa vặn nghe thấy tiếng bạt tai cùng với tiếng chửi rủa, gào thét của Yên Chi, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Cái gì tiện nhân, kỹ nữ, ****, hạ tam lạm (?), phong lưu...... Nàng ta nói rất nhiều từ, hắn đều không nghe lọt tai. Nhân nhi hắn đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều, cứ như vậy bị người ta khinh nhục, hắn sao có thể nhẫn nhịn!?
Sa sầm mặt trực tiếp đi vào phòng.
Nha hoàn vừa thấy Cận Bùi tiến vào, cả người đều bị dọa đến choáng váng, đặc biệt là hai mụ mụ đang lôi kéo phấn mặt, ngay lập tức buông lỏng tay ra, Tử Tình cũng vội vàng quỳ xuống:
"Bái kiến Thế tử gia!"
Phấn mặt nhìn Cận Bùi giống như Đấng cứu thế, khóc đến nước mũi nước mắt giàn giụa, trực tiếp nhào tới hướng Cận Bùi!
Cận Bùi nhìn nữ nhân đang hướng chỗ hắn nhào tới, trên mặt khoa trương nhìn không ra là cái dạng gì, chẳng khác nào một cái đầu heo, trên mặt toàn bộ sưng lên, khóe miệng còn có vết máu.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.