Chương 21: Nha hoàn thông phòng bắt lấy thiếu gia (21)
Đồ Đại Đại
10/08/2019
Editor: Thiên Lam
————
"Gia." Tô Cẩm vội vàng xuống giường đốt đèn.
"Không cần để đèn, tới hầu hạ ta thay y phục ngủ." Cận Bùi đóng cửa lại, sau đó đi đến cạnh giường lớn.
"Được." Tô Cẩm gật đầu, một bên cởi lớp áo ngoài cho hắn, một bên hỏi: "Đã muộn như vậy, sao người còn tới?"
"Thế nào? Ta không thể tới sao?" Cận Bùi nhíu mày hỏi.
Hắn còn đang giận người nào đó không để cửa vì hắn đây!
"Đương nhiên là có thể." Tô Cẩm yên lặng liếc liếc mắt nhìn về phía cửa lớn, quyết định chính mình vẫn là không nên nói lời nào thì tốt hơn, tuy rằng không biết khi nào chọc hắn không cao hứng, hay là vị sát tinh này ở bên ngoài lại bị người ta coi thường?!
Đúng là âm tình bất định!
"Gia, người có muốn tắm không?" Tô Cẩm hỏi.
"Cũng được." Cận Bùi gật đầu, Tô Cẩm gọi Tử Tình tới, đi chuẩn bị nước tắm.
Chờ các nàng mang bồn gỗ tiến vào, Tô Cẩm ngồi ở ghế đã không chờ nổi, ngáp liên tục, bị cơn buồn ngủ đột kích, nàng muốn ngăn cũng ngăn không được!
Nha hoàn chuẩn bị bồn tắm với nước tắm xong, Cận Bùi liền bảo bọn họ lui hết ra ngoài, nhìn về phía nàng đang ngồi trên ghế gọi: "Lại đây."
Tô Cẩm nhìn nụ cười mê người của hắn, chỉ cảm thấy choáng váng, đầu đã đang buồn ngủ lại càng thêm mờ mịt, vài bước đã đi qua.
"Tới, giúp ta tắm. " Cận Bùi nói.
"Được." Tô Cẩm duỗi tay xoa trên lưng hắn, mơ mơ màng màng, lực độ cũng không biết khống chế như thế nào.
Cận Bùi chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương xoa tới xoa lui trên lưng hắn, khiến trong lòng hắn cũng mềm xuống giống như bị hoà tan, vốn đang tức giận cũng đều biến thành không khí!
Không biết từ khi nào, Tô Cẩm đã ghé vào thành bồn tắm mà ngủ.
Cận Bùi trong lúc đó chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vội bước ra khỏi bồn, ôm nàng đặt xuống giường.
Sau đó hắn tự tắm rửa qua cho chính mình rồi sai người dọn dẹp, xong xuôi mới lên giường nằm, ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Một đêm mộng đẹp, Cận Bùi tâm tình sảng khoái nhìn khả nhân nhi trong lòng. Mỗi lần ngủ cùng nàng khiến hắn có cảm giác nghỉ ngơi rất tốt, vô cùng thoải mái!
Nhưng lại không biết là vì lí do gì.
Cận Bùi cứ như vậy mà nhìn nàng chăm chú, ngắm nàng đang say ngủ, da thịt trắng nõn, lông mi dài, cánh mũi tinh xảo, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để miêu tả, bây giờ lại an tĩnh như vậy, càng khiến cho người ta không khỏi tĩnh tâm mà ngắm nhìn.
Tô Cẩm đang mơ mơ màng màng, liền cảm giác được có người nhìn chằm chằm vào mình, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Cận Bùi. Hắn dù bận rộn công vụ vẫn ung dung nhìn nàng, khóe môi tươi cười gãi đúng chỗ ngứa.
"Sáng sớm, người đang xem tướng số sao?" Tô Cẩm mỉm cười hỏi.
"Hả? Ừm......" Cận Bùi bị lời nói của nàng làm cho giật mình, mãi mới phản ứng lại, mỉm cười: "Không sai, ta thấy được ngươi sau này cuộc sống no đủ, mà các phương diện khác, đều là tướng người được hưởng phúc!"
"Vậy ta đây sẽ nhìn hiện tượng thiên văn vào ban đêm, xem đỉnh đầu người đen nhánh vậy, thật là đại ngực chi tráo (?) đâu!" ( Ta thấy câu này có vẻ không liên kết cho lắm, đại ngực chi tráo chắc là ngực biến to đi, vì không chắc chắn nên để nguyên văn, bạn nào hiểu nghĩa của câu này thì để lại bình luận nha:>>>)
Nàng vừa dứt lời thì thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm túc lên, "Thật vậy sao?"
"Phốc!" Tô Cẩm nhịn không được bật cười một tiếng, nàng chỉ là trêu đùa một chút, hắn lại nghiêm túc như thế, biểu tình này, chính là không muốn!
"Ngươi được lắm......!" Cận Bùi trực tiếp duỗi tay cù dưới nách nàng, thân thể Tô Cẩm rất mẫn cảm, căn bản chịu không nổi công kích của hắn, chỉ một lúc đã cười đau cả bụng!
"Không được...... Không...... Không được......! Mau...... Buông tay! Thả...... Thả...... Ta!" Tô Cẩm vừa cười vừa nói chẳng thành câu.
"Cầu...... Cầu ngươi, mau...... Buông ta ra!" Tô Cẩm xin tha, trốn tránh bàn tay hắn, cả người đều cuộn lại như bánh quai chèo (*), còn chui tận xuống góc giường, ai ngờ rằng tay hắn lại giống như keo dính dính mãi không buông.
———
————
"Gia." Tô Cẩm vội vàng xuống giường đốt đèn.
"Không cần để đèn, tới hầu hạ ta thay y phục ngủ." Cận Bùi đóng cửa lại, sau đó đi đến cạnh giường lớn.
"Được." Tô Cẩm gật đầu, một bên cởi lớp áo ngoài cho hắn, một bên hỏi: "Đã muộn như vậy, sao người còn tới?"
"Thế nào? Ta không thể tới sao?" Cận Bùi nhíu mày hỏi.
Hắn còn đang giận người nào đó không để cửa vì hắn đây!
"Đương nhiên là có thể." Tô Cẩm yên lặng liếc liếc mắt nhìn về phía cửa lớn, quyết định chính mình vẫn là không nên nói lời nào thì tốt hơn, tuy rằng không biết khi nào chọc hắn không cao hứng, hay là vị sát tinh này ở bên ngoài lại bị người ta coi thường?!
Đúng là âm tình bất định!
"Gia, người có muốn tắm không?" Tô Cẩm hỏi.
"Cũng được." Cận Bùi gật đầu, Tô Cẩm gọi Tử Tình tới, đi chuẩn bị nước tắm.
Chờ các nàng mang bồn gỗ tiến vào, Tô Cẩm ngồi ở ghế đã không chờ nổi, ngáp liên tục, bị cơn buồn ngủ đột kích, nàng muốn ngăn cũng ngăn không được!
Nha hoàn chuẩn bị bồn tắm với nước tắm xong, Cận Bùi liền bảo bọn họ lui hết ra ngoài, nhìn về phía nàng đang ngồi trên ghế gọi: "Lại đây."
Tô Cẩm nhìn nụ cười mê người của hắn, chỉ cảm thấy choáng váng, đầu đã đang buồn ngủ lại càng thêm mờ mịt, vài bước đã đi qua.
"Tới, giúp ta tắm. " Cận Bùi nói.
"Được." Tô Cẩm duỗi tay xoa trên lưng hắn, mơ mơ màng màng, lực độ cũng không biết khống chế như thế nào.
Cận Bùi chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương xoa tới xoa lui trên lưng hắn, khiến trong lòng hắn cũng mềm xuống giống như bị hoà tan, vốn đang tức giận cũng đều biến thành không khí!
Không biết từ khi nào, Tô Cẩm đã ghé vào thành bồn tắm mà ngủ.
Cận Bùi trong lúc đó chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vội bước ra khỏi bồn, ôm nàng đặt xuống giường.
Sau đó hắn tự tắm rửa qua cho chính mình rồi sai người dọn dẹp, xong xuôi mới lên giường nằm, ôm nàng đi vào giấc ngủ.
Một đêm mộng đẹp, Cận Bùi tâm tình sảng khoái nhìn khả nhân nhi trong lòng. Mỗi lần ngủ cùng nàng khiến hắn có cảm giác nghỉ ngơi rất tốt, vô cùng thoải mái!
Nhưng lại không biết là vì lí do gì.
Cận Bùi cứ như vậy mà nhìn nàng chăm chú, ngắm nàng đang say ngủ, da thịt trắng nõn, lông mi dài, cánh mũi tinh xảo, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để miêu tả, bây giờ lại an tĩnh như vậy, càng khiến cho người ta không khỏi tĩnh tâm mà ngắm nhìn.
Tô Cẩm đang mơ mơ màng màng, liền cảm giác được có người nhìn chằm chằm vào mình, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy đôi mắt thâm tình của Cận Bùi. Hắn dù bận rộn công vụ vẫn ung dung nhìn nàng, khóe môi tươi cười gãi đúng chỗ ngứa.
"Sáng sớm, người đang xem tướng số sao?" Tô Cẩm mỉm cười hỏi.
"Hả? Ừm......" Cận Bùi bị lời nói của nàng làm cho giật mình, mãi mới phản ứng lại, mỉm cười: "Không sai, ta thấy được ngươi sau này cuộc sống no đủ, mà các phương diện khác, đều là tướng người được hưởng phúc!"
"Vậy ta đây sẽ nhìn hiện tượng thiên văn vào ban đêm, xem đỉnh đầu người đen nhánh vậy, thật là đại ngực chi tráo (?) đâu!" ( Ta thấy câu này có vẻ không liên kết cho lắm, đại ngực chi tráo chắc là ngực biến to đi, vì không chắc chắn nên để nguyên văn, bạn nào hiểu nghĩa của câu này thì để lại bình luận nha:>>>)
Nàng vừa dứt lời thì thấy vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm túc lên, "Thật vậy sao?"
"Phốc!" Tô Cẩm nhịn không được bật cười một tiếng, nàng chỉ là trêu đùa một chút, hắn lại nghiêm túc như thế, biểu tình này, chính là không muốn!
"Ngươi được lắm......!" Cận Bùi trực tiếp duỗi tay cù dưới nách nàng, thân thể Tô Cẩm rất mẫn cảm, căn bản chịu không nổi công kích của hắn, chỉ một lúc đã cười đau cả bụng!
"Không được...... Không...... Không được......! Mau...... Buông tay! Thả...... Thả...... Ta!" Tô Cẩm vừa cười vừa nói chẳng thành câu.
"Cầu...... Cầu ngươi, mau...... Buông ta ra!" Tô Cẩm xin tha, trốn tránh bàn tay hắn, cả người đều cuộn lại như bánh quai chèo (*), còn chui tận xuống góc giường, ai ngờ rằng tay hắn lại giống như keo dính dính mãi không buông.
———
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.