Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 656: Ấn nô 12
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
25/07/2021
Edit: Jess93
Những ấn nô đó chưa từng có loại kinh nghiệm này, bản thân ấn nô chính là tài sản của người khác từ khi sinh ra, không có bất kỳ thứ gì thuộc về chính mình, bao gồm thân thể và sinh mệnh của bọn hắn, tất cả đều thuộc về chủ nhân của bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, bọn họ có được thứ hoàn toàn thuộc về chính mình, mấy người ôm phần vật tư được chia cho mình, đột nhiên nghẹn ngào khóc rống.
Từ lúc năm tuổi, trêи cơ bản bọn họ đều bắt đầu làm đủ loại công việc, cho tới bây giờ mới biết được, hóa ra lao động đều có thù lao, nỗ lực hẳn là có hồi báo, mà bọn họ cũng có thể có tham vọng cùng ăn cùng ngồi như các chủ nhân quý tộc kia trong tương lai!
Chờ tâm tình kϊƈɦ động của mọi người có thể bình phục, Lâm Tịch hắng giọng một cái, nói: "Ta đã nói, Aka ta phải làm Lãnh Chúa vùng Sangou này, cho nên ta chuẩn bị lưu lại một phần vật tư, dùng phần còn lại làm vật tư dự trữ cho chúng ta. Lúc có phòng không, lúc no phòng đói, không phải ngày nào chúng ta cũng có thể được phân nhiều đồ như vậy."
Lâm Tịch vừa nói ra lời này, trêи mặt tám người còn lại đều lộ vẻ kinh ngạc, mà bốn người đang lặng lẽ mưu đồ bí mật cách đó không xa đều ngạc nhiên biến sắc!
Không ai sẽ đem đồ vật đến tay đẩy ra phía ngoài, Aka này rốt cuộc là quá thông minh hay là quá ngu xuẩn?
Bọn họ vốn chỉ tính chờ những người này chia xong đồ vật, sau đó khơi mào sự bất mãn của đám người đối với Aka, sau đó ép Aka lấy đồ vật dư thừa chia đều cho mọi người.
Kết quả, không đợi bọn họ nói ra, Aka thế mà chủ động đưa đồ vật mình liều mạng giết địch đoạt được sung công?
Vậy không phải bọn hắn hoàn toàn không thể giở trò rồi?
Lão đầu tên là Xin vừa thấy Lâm Tịch có phẩm cách cao thượng như thế, cắn răng nói: "Đại nhân, Xin nguyện ý đem toàn bộ hai phần của mình quyên vào của chung, chỉ cầu Đại nhân nói ra phải giữ lời, lão nô không có thỉnh cầu khác.."
Sự bi thương hiện lên trêи khuôn mặt khe rãnh tung hoành tang thương mà đầy kiên nghị của Xin: "Xin chỉ cầu vào lúc ta chết, Đại nhân tìm một chỗ chôn ta, đừng để lão nô làm thịt khô chết không toàn thây kia!"
Lâm Tịch thấy lão đầu vẫn luôn đề phòng rất sâu đối với mình rốt cuộc chịu thả lỏng đề phòng trong lòng, lại có một yêu cầu hèn mọn như vậy, trong lòng cũng chua xót: "Ta đồng ý, người cùng ta chiến đấu, chỉ cần ta còn một hơi, nhất định phải để các ngươi sống có tôn nghiêm chết có bia mộ, nếu như ta được việc, nhất định sẽ luận công ban thưởng quyết không nuốt lời!"
Cô cũng không hề thề thốt nói một khi mình trái lời thề sẽ như thế nào, nhưng mấy người Xin bọn họ cũng đã đồng ý thử tin tưởng cô.
Đối với một ấn nô không có gì cả mà nói, Aka hoàn toàn có thể lấy những vật nhận được tìm một thôn xóm nhỏ hẻo lánh, mai danh ẩn tích vượt qua cả đời, bằng mỹ mạo của cô ấy cộng thêm số tiền tài kia, cuộc sống tất nhiên sẽ thoải mái.
Chắc hẳn cô ấy sợ chết hơn bất cứ ai trong số họ, nhưng kết quả cô gái xinh đẹp này lại lựa chọn một con đường tràn đầy chông gai như vậy, hẳn là một người có tâm chí kiên định, tuyệt không phải kẻ đầu óc xúc động nhất thời.
Tin tưởng, là nền tảng của chiến hữu.
Ara đột nhiên đặt một tay trước ngực, rất thành kính xoay người bái: "Đại nhân, Ara cũng đồng ý dâng ra một phần thuộc về ta."
Đám người nhao nhao bày tỏ muốn lấy tất cả chiến lợi phẩm mình được phân nộp lên trêи, bốn người cách đó không xa đã hoàn toàn sợ ngây người, bọn họ cảm thấy đầu óc những người này đều xảy ra vấn đề, vì sao không cầm một phần thuộc về mình đi xa tha hương? Chẳng lẽ bọn họ không biết phản bội Lãnh Chúa sẽ bị trừng phạt như thế nào sao?
Nói đến trừng phạt, thiếu nữ dáng người cao gầy kéo người đàn ông hơn ba mươi tuổi mơ hồ thành người dẫn đầu trong bốn người, nhỏ giọng nói: "Ming, chúng ta có thể tranh thủ chạy về báo cáo chuyện này cho Lãnh Chúa đại nhân, nhất định có thể đổi được không ít phần thưởng, nói không chừng một khi Lãnh Chúa đại nhân vui vẻ, xóa bỏ nô ấn cho chúng ta thì sao?"
"Đúng thế!" Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi phụ họa: "Chúng ta coi chừng những thứ đó, làm sao lại quên chuyện quan trọng như vậy? Chỉ cần truyền tin tức đến chỗ Lãnh Chúa, tất cả mọi người sẽ được ban thưởng!"
Mà Lâm Tịch bên này vội vàng ba chân bốn cẳng cùng đám người chuyển đống đồ vật bị lăn qua lộn lại trở về xe trêи, Ara thấy khóe miệng cô vẫn luôn treo nụ cười như có như không, xán lạn như xuân hoa, mỹ nhân có biểu cảm gì đều đẹp như thế.
Ara nghiêng đầu hỏi: "Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?"
"Đương nhiên là về nhà." Lâm Tịch cao giọng trả lời: "Chẳng lẽ các ngươi không biết lúc trước Rock chuẩn bị mang theo ta chạy trốn thật ra đã tìm xong chỗ rồi sao? Nơi đó là một thung lũng núi hoang, lộ trình khoảng hai ngày từ nơi này đi về hướng Đông Nam, Rock nói, trong khe núi chứa đầy vàng, chỉ cần đào lớp đất ngoài bao trùm ngọn núi, đào không sâu lắm chính là mỏ vàng. Bằng không, vì sao Rock dám mang theo ta chạy trốn? Đáng tiếc bị người ta bán đứng."
Mọi người nghe xong, thế mà còn có chuyện tốt như vậy, ngẫm lại cũng đúng, nếu không, Rock rõ ràng sẽ được xóa bỏ nô ấn, trở thành dân thường, tại sao còn muốn mạo hiểm mang Aka chạy trốn chứ?
Đây chẳng phải chính là "Sống bằng nghề gác núi vàng" mà đám tiền bối nói sao? Mọi người nhất thời vui mừng phấn khởi, lao nhao nói xong sau này khai thác vàng phải như thế nào như thế nào.
Lâm Tịch còn nói thêm: "Cho nên, ta chuẩn bị lấy những tơ lụa này đến lãnh địa Snake bên kia trao đổi chút đồ sắt với bọn hắn, có dụng cụ trong tay, chúng ta sẽ đi đào mỏ vàng, sau đó chiêu binh mãi mã, chiếm chỗ có mỏ vàng này trước."
Xin nhíu chặt lông mày, nghi ngờ nhìn Lâm Tịch, mà Lâm Tịch không dấu vết nháy mắt với ông ta.
"Chúng ta cũng không có nhiều lương thực, cho nên cũng phải đổi một chút với người khác, mặt khác còn muốn đổi chút muối ăn, không ăn muối không có sức lực, còn có.. Buổi tối trêи núi rất lạnh, bởi vậy chúng ta cần chuẩn bị chút quần áo phòng lạnh, hiện tại khe núi kia hoàn toàn hoang sơ, nhưng sau này, nơi đó chính là nhà chúng ta!"
Nói làm liền làm, một nhóm 9 người đẩy chiếc xe kia dọc theo đường núi đi về phía Đông Nam.
Dường như, không có ai chú ý tới đội ngũ bốn người bị bọn họ loại bỏ kia.
Bốn người nghe được tin tức này cũng đều chấn động không gì sánh nổi, vàng đấy, chẳng trách Rock muốn dẫn cô gái mình yêu chạy trốn, thậm chí không kịp chờ Lãnh Chúa xóa bỏ nô ấn.
"Phi! Những lão già này, không phải nói quá lớn tuổi không đẩy xe được? Hiện tại vẫn là những vật kia, sao đám lão bất tử này đẩy xe giống như bay rồi?"
"Aping, đừng nói nhiều như vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta nhanh chóng trở về lãnh địa báo cáo chuyện này cho Lãnh Chúa đại nhân, ngẫm lại đi, chúng ta chẳng những trợ giúp Lãnh Chúa Sanno bắt được những tội nô dám can đảm phản kháng chạy trốn này, còn giúp ông ta tìm được mỏ vàng, nói không chừng Lãnh Chúa đại nhân vui vẻ, chẳng những xóa bỏ nô ấn cho chúng ta, cũng có khả năng còn để chúng ta trở thành quý tộc?" Ming nói.
Nếu là lúc trước, đừng nói đi làm quý tộc cao cao tại thượng, chỉ xóa bỏ nô ấn bọn họ đều cảm thấy là một loại vọng tưởng, nhưng sau khi đám Lâm Tịch nháo ra trò này, đã hoàn toàn mở ra một cánh cửa lớn gọi là "Dã tâm" cho bọn họ.
Bốn người chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ngộ nhỡ trở về chậm trễ, đám tội nô Aka này đào được vàng rồi chạy trốn, vậy bọn hắn không còn công lao, mộng đẹp làm quý tộc tất nhiên cũng theo đó biến mất, thế là cũng dọc theo đường núi vội vã trở về.
Chẳng qua bốn người này đi quá vội vàng, tất nhiên không có chú ý tới đám Lâm Tịch vốn dĩ hành quân gấp về phía Đông Nam lại quay trở về sau khi bọn họ nhanh chóng rời đi.
Giọng nói trong trẻo của Ara truyền đến từ xa: "Ta còn cảm thấy kỳ lạ đây này, tại sao lại mặc kệ bọn họ? Ngộ nhỡ bán đứng chúng ta làm sao bây giờ?"
"Con nhóc này còn non lắm, Đại nhân chúng ta là người không có đầu óc như vậy?" Trong giọng nói của Xin hàm chứa ý cười.
Lâm Tịch mỉm cười: "Đi thôi, lần này, mới là chân chính trở về nhà của chúng ta!"
Những ấn nô đó chưa từng có loại kinh nghiệm này, bản thân ấn nô chính là tài sản của người khác từ khi sinh ra, không có bất kỳ thứ gì thuộc về chính mình, bao gồm thân thể và sinh mệnh của bọn hắn, tất cả đều thuộc về chủ nhân của bọn hắn.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, bọn họ có được thứ hoàn toàn thuộc về chính mình, mấy người ôm phần vật tư được chia cho mình, đột nhiên nghẹn ngào khóc rống.
Từ lúc năm tuổi, trêи cơ bản bọn họ đều bắt đầu làm đủ loại công việc, cho tới bây giờ mới biết được, hóa ra lao động đều có thù lao, nỗ lực hẳn là có hồi báo, mà bọn họ cũng có thể có tham vọng cùng ăn cùng ngồi như các chủ nhân quý tộc kia trong tương lai!
Chờ tâm tình kϊƈɦ động của mọi người có thể bình phục, Lâm Tịch hắng giọng một cái, nói: "Ta đã nói, Aka ta phải làm Lãnh Chúa vùng Sangou này, cho nên ta chuẩn bị lưu lại một phần vật tư, dùng phần còn lại làm vật tư dự trữ cho chúng ta. Lúc có phòng không, lúc no phòng đói, không phải ngày nào chúng ta cũng có thể được phân nhiều đồ như vậy."
Lâm Tịch vừa nói ra lời này, trêи mặt tám người còn lại đều lộ vẻ kinh ngạc, mà bốn người đang lặng lẽ mưu đồ bí mật cách đó không xa đều ngạc nhiên biến sắc!
Không ai sẽ đem đồ vật đến tay đẩy ra phía ngoài, Aka này rốt cuộc là quá thông minh hay là quá ngu xuẩn?
Bọn họ vốn chỉ tính chờ những người này chia xong đồ vật, sau đó khơi mào sự bất mãn của đám người đối với Aka, sau đó ép Aka lấy đồ vật dư thừa chia đều cho mọi người.
Kết quả, không đợi bọn họ nói ra, Aka thế mà chủ động đưa đồ vật mình liều mạng giết địch đoạt được sung công?
Vậy không phải bọn hắn hoàn toàn không thể giở trò rồi?
Lão đầu tên là Xin vừa thấy Lâm Tịch có phẩm cách cao thượng như thế, cắn răng nói: "Đại nhân, Xin nguyện ý đem toàn bộ hai phần của mình quyên vào của chung, chỉ cầu Đại nhân nói ra phải giữ lời, lão nô không có thỉnh cầu khác.."
Sự bi thương hiện lên trêи khuôn mặt khe rãnh tung hoành tang thương mà đầy kiên nghị của Xin: "Xin chỉ cầu vào lúc ta chết, Đại nhân tìm một chỗ chôn ta, đừng để lão nô làm thịt khô chết không toàn thây kia!"
Lâm Tịch thấy lão đầu vẫn luôn đề phòng rất sâu đối với mình rốt cuộc chịu thả lỏng đề phòng trong lòng, lại có một yêu cầu hèn mọn như vậy, trong lòng cũng chua xót: "Ta đồng ý, người cùng ta chiến đấu, chỉ cần ta còn một hơi, nhất định phải để các ngươi sống có tôn nghiêm chết có bia mộ, nếu như ta được việc, nhất định sẽ luận công ban thưởng quyết không nuốt lời!"
Cô cũng không hề thề thốt nói một khi mình trái lời thề sẽ như thế nào, nhưng mấy người Xin bọn họ cũng đã đồng ý thử tin tưởng cô.
Đối với một ấn nô không có gì cả mà nói, Aka hoàn toàn có thể lấy những vật nhận được tìm một thôn xóm nhỏ hẻo lánh, mai danh ẩn tích vượt qua cả đời, bằng mỹ mạo của cô ấy cộng thêm số tiền tài kia, cuộc sống tất nhiên sẽ thoải mái.
Chắc hẳn cô ấy sợ chết hơn bất cứ ai trong số họ, nhưng kết quả cô gái xinh đẹp này lại lựa chọn một con đường tràn đầy chông gai như vậy, hẳn là một người có tâm chí kiên định, tuyệt không phải kẻ đầu óc xúc động nhất thời.
Tin tưởng, là nền tảng của chiến hữu.
Ara đột nhiên đặt một tay trước ngực, rất thành kính xoay người bái: "Đại nhân, Ara cũng đồng ý dâng ra một phần thuộc về ta."
Đám người nhao nhao bày tỏ muốn lấy tất cả chiến lợi phẩm mình được phân nộp lên trêи, bốn người cách đó không xa đã hoàn toàn sợ ngây người, bọn họ cảm thấy đầu óc những người này đều xảy ra vấn đề, vì sao không cầm một phần thuộc về mình đi xa tha hương? Chẳng lẽ bọn họ không biết phản bội Lãnh Chúa sẽ bị trừng phạt như thế nào sao?
Nói đến trừng phạt, thiếu nữ dáng người cao gầy kéo người đàn ông hơn ba mươi tuổi mơ hồ thành người dẫn đầu trong bốn người, nhỏ giọng nói: "Ming, chúng ta có thể tranh thủ chạy về báo cáo chuyện này cho Lãnh Chúa đại nhân, nhất định có thể đổi được không ít phần thưởng, nói không chừng một khi Lãnh Chúa đại nhân vui vẻ, xóa bỏ nô ấn cho chúng ta thì sao?"
"Đúng thế!" Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi phụ họa: "Chúng ta coi chừng những thứ đó, làm sao lại quên chuyện quan trọng như vậy? Chỉ cần truyền tin tức đến chỗ Lãnh Chúa, tất cả mọi người sẽ được ban thưởng!"
Mà Lâm Tịch bên này vội vàng ba chân bốn cẳng cùng đám người chuyển đống đồ vật bị lăn qua lộn lại trở về xe trêи, Ara thấy khóe miệng cô vẫn luôn treo nụ cười như có như không, xán lạn như xuân hoa, mỹ nhân có biểu cảm gì đều đẹp như thế.
Ara nghiêng đầu hỏi: "Đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?"
"Đương nhiên là về nhà." Lâm Tịch cao giọng trả lời: "Chẳng lẽ các ngươi không biết lúc trước Rock chuẩn bị mang theo ta chạy trốn thật ra đã tìm xong chỗ rồi sao? Nơi đó là một thung lũng núi hoang, lộ trình khoảng hai ngày từ nơi này đi về hướng Đông Nam, Rock nói, trong khe núi chứa đầy vàng, chỉ cần đào lớp đất ngoài bao trùm ngọn núi, đào không sâu lắm chính là mỏ vàng. Bằng không, vì sao Rock dám mang theo ta chạy trốn? Đáng tiếc bị người ta bán đứng."
Mọi người nghe xong, thế mà còn có chuyện tốt như vậy, ngẫm lại cũng đúng, nếu không, Rock rõ ràng sẽ được xóa bỏ nô ấn, trở thành dân thường, tại sao còn muốn mạo hiểm mang Aka chạy trốn chứ?
Đây chẳng phải chính là "Sống bằng nghề gác núi vàng" mà đám tiền bối nói sao? Mọi người nhất thời vui mừng phấn khởi, lao nhao nói xong sau này khai thác vàng phải như thế nào như thế nào.
Lâm Tịch còn nói thêm: "Cho nên, ta chuẩn bị lấy những tơ lụa này đến lãnh địa Snake bên kia trao đổi chút đồ sắt với bọn hắn, có dụng cụ trong tay, chúng ta sẽ đi đào mỏ vàng, sau đó chiêu binh mãi mã, chiếm chỗ có mỏ vàng này trước."
Xin nhíu chặt lông mày, nghi ngờ nhìn Lâm Tịch, mà Lâm Tịch không dấu vết nháy mắt với ông ta.
"Chúng ta cũng không có nhiều lương thực, cho nên cũng phải đổi một chút với người khác, mặt khác còn muốn đổi chút muối ăn, không ăn muối không có sức lực, còn có.. Buổi tối trêи núi rất lạnh, bởi vậy chúng ta cần chuẩn bị chút quần áo phòng lạnh, hiện tại khe núi kia hoàn toàn hoang sơ, nhưng sau này, nơi đó chính là nhà chúng ta!"
Nói làm liền làm, một nhóm 9 người đẩy chiếc xe kia dọc theo đường núi đi về phía Đông Nam.
Dường như, không có ai chú ý tới đội ngũ bốn người bị bọn họ loại bỏ kia.
Bốn người nghe được tin tức này cũng đều chấn động không gì sánh nổi, vàng đấy, chẳng trách Rock muốn dẫn cô gái mình yêu chạy trốn, thậm chí không kịp chờ Lãnh Chúa xóa bỏ nô ấn.
"Phi! Những lão già này, không phải nói quá lớn tuổi không đẩy xe được? Hiện tại vẫn là những vật kia, sao đám lão bất tử này đẩy xe giống như bay rồi?"
"Aping, đừng nói nhiều như vậy, hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta nhanh chóng trở về lãnh địa báo cáo chuyện này cho Lãnh Chúa đại nhân, ngẫm lại đi, chúng ta chẳng những trợ giúp Lãnh Chúa Sanno bắt được những tội nô dám can đảm phản kháng chạy trốn này, còn giúp ông ta tìm được mỏ vàng, nói không chừng Lãnh Chúa đại nhân vui vẻ, chẳng những xóa bỏ nô ấn cho chúng ta, cũng có khả năng còn để chúng ta trở thành quý tộc?" Ming nói.
Nếu là lúc trước, đừng nói đi làm quý tộc cao cao tại thượng, chỉ xóa bỏ nô ấn bọn họ đều cảm thấy là một loại vọng tưởng, nhưng sau khi đám Lâm Tịch nháo ra trò này, đã hoàn toàn mở ra một cánh cửa lớn gọi là "Dã tâm" cho bọn họ.
Bốn người chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ngộ nhỡ trở về chậm trễ, đám tội nô Aka này đào được vàng rồi chạy trốn, vậy bọn hắn không còn công lao, mộng đẹp làm quý tộc tất nhiên cũng theo đó biến mất, thế là cũng dọc theo đường núi vội vã trở về.
Chẳng qua bốn người này đi quá vội vàng, tất nhiên không có chú ý tới đám Lâm Tịch vốn dĩ hành quân gấp về phía Đông Nam lại quay trở về sau khi bọn họ nhanh chóng rời đi.
Giọng nói trong trẻo của Ara truyền đến từ xa: "Ta còn cảm thấy kỳ lạ đây này, tại sao lại mặc kệ bọn họ? Ngộ nhỡ bán đứng chúng ta làm sao bây giờ?"
"Con nhóc này còn non lắm, Đại nhân chúng ta là người không có đầu óc như vậy?" Trong giọng nói của Xin hàm chứa ý cười.
Lâm Tịch mỉm cười: "Đi thôi, lần này, mới là chân chính trở về nhà của chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.