Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 687: Ấn nô 43
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
25/07/2021
Edit: Jess93
Jinglan đá một cước này, nếu là trước đây, tất nhiên sẽ mang theo tiếng gió rít gào mà đi.
Lần này Adele bị đá không chết cũng tàn phế, tuyệt không chiếm được lợi ích đi.
Nhưng không ngờ lần này thế mà chỉ đá nhẹ vào váy Adele, chẳng qua chỉ in một dấu giày ở phía trêи mà thôi.
Trong lòng Jinglan trầm xuống.
Anh ta thế mà không có một chút sức lực nào!
Trong mắt Jinglan lóe lên một tia sắc bén, bàn tay ôm lấy Lâm Tịch không khỏi tăng thêm chút lực, mặc dù anh ta mất hết nội lực, nhưng dầu gì cũng là một gã đàn ông tráng niên có võ lực, lực tay cũng không tính là nhỏ.
Lâm Tịch nhíu mày trợn mắt nhìn anh ta: "Ngươi làm gì thế?"
Jinglan vốn cho là cô gái này động tay chân với chính mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút khả năng này không lớn lắm.
Bên cạnh anh ta đều là người hầu hạ lâu năm, cho dù không phải đối với chính mình khăng khăng một mực, cũng tuyệt đối không phải một cô gái vừa đến Chitian hơn nữa nằm trong tay chính mình có thể thu mua.
Cả đời này Jinglan trải qua bao nhiêu chuyện bản thân anh ta cũng không nhớ ra nổi, chẳng qua hầu như mỗi lần đều dựa vào lý trí tỉnh táo cuối cùng biến nguy thành an, anh ta rất mau khóa chặt mục tiêu ở trêи người Adele.
Chuyện Phượng hậu vừa xuất hiện, cho dù là gia tộc Chiliwa cũng không có suy nghĩ nhiều, đồng ý nhường hậu vị, mâu thuẫn giữa bọn hắn đã sinh ra, với sự kiêu ngạo của Nahi, nếu chuyện Phượng hậu đã truyền ra toàn bộ lãnh địa, Nahi tuyệt đối sẽ không nói nhảm thêm một câu nào với anh ta.
Huống chi là loại chuyện hèn hạ hạ độc cho chính mình, người nhà họ Chiliwa thật đúng là khinh thường làm ra.
Bây giờ binh mã gia tộc Chiliwa đã tan rã nhập vào Báo quân, cũng không tạo thành uy hϊế͙p͙ gì đối với anh ta, cũng tới lúc để bọn hắn giải ngũ về quê.
Thật ra Jinglan bày ra chiêu này rất hay, chính là một mũi tên trúng ba con chim.
Thứ nhất, không đánh mà thắng lấy được lãnh địa Tang Du hiện giờ thế không thể đỡ, đem vàng bạc và chế tạo vũ khí đồng, quặng sắt nắm giữ ở trong tay chính mình.
Thứ hai, lấy danh nghĩa Vu thần không uổng phí một binh một tốt giải quyết gia tộc Chiliwa có ân đối với chính mình, quân đội Chiliwa liền triệt để trở thành Báo quân.
Thứ ba, anh ta rốt cuộc có thể có con trai của chính mình.
Vận rủi của anh ta cuối cùng rồi sẽ kết thúc, Tang Du cũng tốt, Aka cũng được, đều sẽ kết thúc trêи người cô gái này.
Nghĩ tới đây, Jinglan mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Mời chư quân đến chờ trong phủ Lãnh Chúa, Jinglan tế bái xong Vu thần sẽ đến ngay. Mang theo vợ mới cưới tế bái tổ tiên Vu thần, đây vốn là việc nhà của Jinglan, Vu thần đây là trách cứ Jinglan huy động nhân lực quá mức mới giáng xuống dị tượng cảnh cáo."
Đám người ngẫm lại cũng đúng, chưa từng nghe vợ chồng trẻ nhà ai kết hôn tế bái tổ tiên còn mang theo một đống người khác họ ở bên cạnh vây xem, Vu thần không vui cũng là chuyện có khả năng.
Chẳng qua cũng có hai ba người nhìn ra chuyện có kỳ quặc, Jinglan cũng không phải là người chịu giải thích với người khác, trực tiếp mặt lạnh đuổi người là tác phong trước sau như một của anh ta.
Dù sao cũng đang ở trêи địa bàn của Jinglan Vương, có chỗ cho một Tiểu Lãnh Chúa như ngươi nói chuyện sao?
Thật ra Jinglan thường ngày ương ngạnh vô lý bao nhiêu chính anh ta là người rõ ràng nhất, một khắc vừa rồi vũ lực của anh ta hoàn toàn biến mất, những Lãnh Chúa kia mỗi người đều mang ba đến năm tên cận vệ ở bên người, mà ngoài điện cũng đều là thị vệ của bọn hắn, một khi bị người phát hiện, Báo Vương Jinglan có thể bị người làm thịt bất cứ lúc nào.
Anh ta vốn nghĩ xử lý như thường ngày, nhưng rốt cuộc bởi vì việc này quá lớn, vẫn nên khách khí mời những người kia ra ngoài.
Đợi đến khi trong điện Vu thần đều là người của Jinglan, sắc mặt anh ta lập tức đen như đáy nồi.
Jinglan sai người đóng cửa đồng lại, giờ phút này trong điện Vu thần, chỉ có ba người bọn họ cùng mấy cấm vệ Chitian cùng với..
Hai con báo đen chẳng biết xuất hiện lúc nào.
Anh ta đánh một bạt tai vào gương mặt mỹ lệ của Adele.
Một bàn tay dưới cơn thịnh nộ của một người đàn ông bình thường cũng là rất đau, lập tức có máu tươi chảy xuống theo khóe miệng Adele.
Adele nuốt máu tươi vào trong miệng, lại ɭϊếʍ sạch sẽ tất cả vết máu chảy xuống khóe miệng, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ, nói với Jinglan: "Vương, cô ta không xứng với ngươi, cô ta đã dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu gã đàn ông.."
"Im ngay! Ngươi ả ngu này! Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng chuyện lớn của ta hay không!" Nếu như giờ phút này không biết chính mình trúng độc gì, Jinglan đều muốn để hai con báo trực tiếp xé ấn nô càng ngày càng tham lam này.
Jinglan dùng hai ngón tay nắm lấy cái cằm của Adele, dường như đã sử dụng tất cả khí lực giờ phút này chính mình có thể dùng được: "Đưa thuốc giải cho ta, lưu cho ngươi một cái mạng chó!"
Adele chưa bao giờ trông thấy Jinglan tức đến nổ phổi như thế, anh ta luôn là người tính trước kỹ càng, Jinglan như vậy làm cô ta có chút hoảng loạn.
Thấy cô ta ngập ngừng nói không ra lời, Jinglan liếc mắt một cái, hai con báo trầm thấp gào lên, hàm răng sắc lạnh chảy nước bọt tách tách.
Lầm đầu tiên Adele phát hiện, đôi mắt hai con báo này, lại là màu đỏ, đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu!
Chân cô ta đột nhiên mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, mà hai con báo thì một trước một sau, kẹp cô ta ở giữa, dường như chỉ chờ Jinglan ra lệnh một tiếng thì sẽ xé cô ta thành khối vụn, nuốt sạch vào bụng.
Giống như Rock đã chết và những thiếu nữ tuổi dậy thì máu me đầm đìa bị kéo ra ngoài sau khi Jinglan thu dùng.
"Đừng để bổn vương nói lần thứ ba, đưa thuốc giải ra đây!"
Adele đã không có đường lui, trước sau đều là răng nhọn sắc lạnh của hai con báo.
Cô ta run lẩy bẩy: "Không có.. Không có thuốc giải, đây chỉ là.. Chẳng qua là để ngươi.. Đêm nay.. Đêm nay không có khí lực cùng cô ta.."
Adele gian nan nuốt ngụm nước bọt: "Năm.. Sau năm canh giờ tự.. Tự nhiên khôi phục, không cần thuốc.. Thuốc.. Thuốc giải."
Cô ta càng nói, sắc mặt Jinglan càng khó coi.
Đợi đến khi cô ta nói ra "Năm canh giờ," Jinglan đã giơ tay lên..
Adele lập tức hồn phi phách tán, dùng hết toàn lực nhào qua ôm lấy chân Jinglan: "Vương, Vương, Adele.. Adele biết sai rồi, cầu ngài nể tình.. Nể tình Đại công tử.. Tha ta, Vương.. Đó là đứa bé của ta và ngài, là ngài.. Đứa bé duy nhất của ngài!"
Cũng không biết là Adele nói có tác dụng, hay là Jinglan bị cái gì làm cho xúc động, anh ta nâng tay lên cuối cùng không tiếp tục hạ lệnh.
Adele đã mồ hôi đầm đìa, cô ta thực sự không muốn đối mặt cái miệng lớn như chậu máu còn mang theo mùi tanh hôi của hai con báo, nghiêng đầu sang chỗ khác trông thấy Lâm Tịch một mực yên lặng không lên tiếng, Adele đột nhiên lớn tiếng nói: "Vương, đều là cô ta.. Đều là Aka ép ta làm như vậy."
Cô ta cần người có thể chuyển dời lửa giận của Jinglan Vương.
Adele thực sự không rõ, không phải chỉ là muốn lấy những tài nguyên khoáng sản của Tang Du sao? Giam giữ cô gái này lại, sau đó trực tiếp phát binh qua chẳng phải là được rồi? Lúc trước mẫu tộc Bacon cũng là như thế!
Cướp đi Thánh nữ của Bacon, sau đó phái binh vây khốn Bacon một tháng, về sau bọn họ liền ngoan ngoãn giao ra hơn phân nửa muối ăn vào hàng năm, chính mình chỉ dám lưu lại một phần nhỏ, hơn nữa đem tộc địa thuộc về lãnh địa Chitian.
Thánh nữ đều có thể giam giữ, một ấn nô nho nhỏ ai cũng có thể lấy làm chồng như Aka, có đáng là gì? Còn không phải chỉ cần một câu nói của Vương?
Có thể là cái bóng vạn năm làm lão nhị khi còn bé quá lớn, Adele chỉ cảm thấy Aka xinh đẹp chính là một câu ma chú ở trêи đầu cô ta, hiện tại âm hồn bất tán Aka lại đến quyến rũ Jinglan.
Chẳng qua chỉ là một ả ấn nô mà thôi, nể mặt con trai của bọn họ, Jinglan cũng sẽ không thật sự làm gì cô ta!
Nhìn khuôn mặt đẹp đến mức không gì sánh được lại rõ ràng cười trêи nỗi đau của người khác của Aka, Adele đột nhiên cảm thấy, hình như chuyện này cũng không đơn giản như cô ta đã nghĩ!
Jinglan đá một cước này, nếu là trước đây, tất nhiên sẽ mang theo tiếng gió rít gào mà đi.
Lần này Adele bị đá không chết cũng tàn phế, tuyệt không chiếm được lợi ích đi.
Nhưng không ngờ lần này thế mà chỉ đá nhẹ vào váy Adele, chẳng qua chỉ in một dấu giày ở phía trêи mà thôi.
Trong lòng Jinglan trầm xuống.
Anh ta thế mà không có một chút sức lực nào!
Trong mắt Jinglan lóe lên một tia sắc bén, bàn tay ôm lấy Lâm Tịch không khỏi tăng thêm chút lực, mặc dù anh ta mất hết nội lực, nhưng dầu gì cũng là một gã đàn ông tráng niên có võ lực, lực tay cũng không tính là nhỏ.
Lâm Tịch nhíu mày trợn mắt nhìn anh ta: "Ngươi làm gì thế?"
Jinglan vốn cho là cô gái này động tay chân với chính mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút khả năng này không lớn lắm.
Bên cạnh anh ta đều là người hầu hạ lâu năm, cho dù không phải đối với chính mình khăng khăng một mực, cũng tuyệt đối không phải một cô gái vừa đến Chitian hơn nữa nằm trong tay chính mình có thể thu mua.
Cả đời này Jinglan trải qua bao nhiêu chuyện bản thân anh ta cũng không nhớ ra nổi, chẳng qua hầu như mỗi lần đều dựa vào lý trí tỉnh táo cuối cùng biến nguy thành an, anh ta rất mau khóa chặt mục tiêu ở trêи người Adele.
Chuyện Phượng hậu vừa xuất hiện, cho dù là gia tộc Chiliwa cũng không có suy nghĩ nhiều, đồng ý nhường hậu vị, mâu thuẫn giữa bọn hắn đã sinh ra, với sự kiêu ngạo của Nahi, nếu chuyện Phượng hậu đã truyền ra toàn bộ lãnh địa, Nahi tuyệt đối sẽ không nói nhảm thêm một câu nào với anh ta.
Huống chi là loại chuyện hèn hạ hạ độc cho chính mình, người nhà họ Chiliwa thật đúng là khinh thường làm ra.
Bây giờ binh mã gia tộc Chiliwa đã tan rã nhập vào Báo quân, cũng không tạo thành uy hϊế͙p͙ gì đối với anh ta, cũng tới lúc để bọn hắn giải ngũ về quê.
Thật ra Jinglan bày ra chiêu này rất hay, chính là một mũi tên trúng ba con chim.
Thứ nhất, không đánh mà thắng lấy được lãnh địa Tang Du hiện giờ thế không thể đỡ, đem vàng bạc và chế tạo vũ khí đồng, quặng sắt nắm giữ ở trong tay chính mình.
Thứ hai, lấy danh nghĩa Vu thần không uổng phí một binh một tốt giải quyết gia tộc Chiliwa có ân đối với chính mình, quân đội Chiliwa liền triệt để trở thành Báo quân.
Thứ ba, anh ta rốt cuộc có thể có con trai của chính mình.
Vận rủi của anh ta cuối cùng rồi sẽ kết thúc, Tang Du cũng tốt, Aka cũng được, đều sẽ kết thúc trêи người cô gái này.
Nghĩ tới đây, Jinglan mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Mời chư quân đến chờ trong phủ Lãnh Chúa, Jinglan tế bái xong Vu thần sẽ đến ngay. Mang theo vợ mới cưới tế bái tổ tiên Vu thần, đây vốn là việc nhà của Jinglan, Vu thần đây là trách cứ Jinglan huy động nhân lực quá mức mới giáng xuống dị tượng cảnh cáo."
Đám người ngẫm lại cũng đúng, chưa từng nghe vợ chồng trẻ nhà ai kết hôn tế bái tổ tiên còn mang theo một đống người khác họ ở bên cạnh vây xem, Vu thần không vui cũng là chuyện có khả năng.
Chẳng qua cũng có hai ba người nhìn ra chuyện có kỳ quặc, Jinglan cũng không phải là người chịu giải thích với người khác, trực tiếp mặt lạnh đuổi người là tác phong trước sau như một của anh ta.
Dù sao cũng đang ở trêи địa bàn của Jinglan Vương, có chỗ cho một Tiểu Lãnh Chúa như ngươi nói chuyện sao?
Thật ra Jinglan thường ngày ương ngạnh vô lý bao nhiêu chính anh ta là người rõ ràng nhất, một khắc vừa rồi vũ lực của anh ta hoàn toàn biến mất, những Lãnh Chúa kia mỗi người đều mang ba đến năm tên cận vệ ở bên người, mà ngoài điện cũng đều là thị vệ của bọn hắn, một khi bị người phát hiện, Báo Vương Jinglan có thể bị người làm thịt bất cứ lúc nào.
Anh ta vốn nghĩ xử lý như thường ngày, nhưng rốt cuộc bởi vì việc này quá lớn, vẫn nên khách khí mời những người kia ra ngoài.
Đợi đến khi trong điện Vu thần đều là người của Jinglan, sắc mặt anh ta lập tức đen như đáy nồi.
Jinglan sai người đóng cửa đồng lại, giờ phút này trong điện Vu thần, chỉ có ba người bọn họ cùng mấy cấm vệ Chitian cùng với..
Hai con báo đen chẳng biết xuất hiện lúc nào.
Anh ta đánh một bạt tai vào gương mặt mỹ lệ của Adele.
Một bàn tay dưới cơn thịnh nộ của một người đàn ông bình thường cũng là rất đau, lập tức có máu tươi chảy xuống theo khóe miệng Adele.
Adele nuốt máu tươi vào trong miệng, lại ɭϊếʍ sạch sẽ tất cả vết máu chảy xuống khóe miệng, sau đó lộ ra một nụ cười rực rỡ, nói với Jinglan: "Vương, cô ta không xứng với ngươi, cô ta đã dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu gã đàn ông.."
"Im ngay! Ngươi ả ngu này! Ngươi có biết ngươi đã làm hỏng chuyện lớn của ta hay không!" Nếu như giờ phút này không biết chính mình trúng độc gì, Jinglan đều muốn để hai con báo trực tiếp xé ấn nô càng ngày càng tham lam này.
Jinglan dùng hai ngón tay nắm lấy cái cằm của Adele, dường như đã sử dụng tất cả khí lực giờ phút này chính mình có thể dùng được: "Đưa thuốc giải cho ta, lưu cho ngươi một cái mạng chó!"
Adele chưa bao giờ trông thấy Jinglan tức đến nổ phổi như thế, anh ta luôn là người tính trước kỹ càng, Jinglan như vậy làm cô ta có chút hoảng loạn.
Thấy cô ta ngập ngừng nói không ra lời, Jinglan liếc mắt một cái, hai con báo trầm thấp gào lên, hàm răng sắc lạnh chảy nước bọt tách tách.
Lầm đầu tiên Adele phát hiện, đôi mắt hai con báo này, lại là màu đỏ, đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu!
Chân cô ta đột nhiên mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, mà hai con báo thì một trước một sau, kẹp cô ta ở giữa, dường như chỉ chờ Jinglan ra lệnh một tiếng thì sẽ xé cô ta thành khối vụn, nuốt sạch vào bụng.
Giống như Rock đã chết và những thiếu nữ tuổi dậy thì máu me đầm đìa bị kéo ra ngoài sau khi Jinglan thu dùng.
"Đừng để bổn vương nói lần thứ ba, đưa thuốc giải ra đây!"
Adele đã không có đường lui, trước sau đều là răng nhọn sắc lạnh của hai con báo.
Cô ta run lẩy bẩy: "Không có.. Không có thuốc giải, đây chỉ là.. Chẳng qua là để ngươi.. Đêm nay.. Đêm nay không có khí lực cùng cô ta.."
Adele gian nan nuốt ngụm nước bọt: "Năm.. Sau năm canh giờ tự.. Tự nhiên khôi phục, không cần thuốc.. Thuốc.. Thuốc giải."
Cô ta càng nói, sắc mặt Jinglan càng khó coi.
Đợi đến khi cô ta nói ra "Năm canh giờ," Jinglan đã giơ tay lên..
Adele lập tức hồn phi phách tán, dùng hết toàn lực nhào qua ôm lấy chân Jinglan: "Vương, Vương, Adele.. Adele biết sai rồi, cầu ngài nể tình.. Nể tình Đại công tử.. Tha ta, Vương.. Đó là đứa bé của ta và ngài, là ngài.. Đứa bé duy nhất của ngài!"
Cũng không biết là Adele nói có tác dụng, hay là Jinglan bị cái gì làm cho xúc động, anh ta nâng tay lên cuối cùng không tiếp tục hạ lệnh.
Adele đã mồ hôi đầm đìa, cô ta thực sự không muốn đối mặt cái miệng lớn như chậu máu còn mang theo mùi tanh hôi của hai con báo, nghiêng đầu sang chỗ khác trông thấy Lâm Tịch một mực yên lặng không lên tiếng, Adele đột nhiên lớn tiếng nói: "Vương, đều là cô ta.. Đều là Aka ép ta làm như vậy."
Cô ta cần người có thể chuyển dời lửa giận của Jinglan Vương.
Adele thực sự không rõ, không phải chỉ là muốn lấy những tài nguyên khoáng sản của Tang Du sao? Giam giữ cô gái này lại, sau đó trực tiếp phát binh qua chẳng phải là được rồi? Lúc trước mẫu tộc Bacon cũng là như thế!
Cướp đi Thánh nữ của Bacon, sau đó phái binh vây khốn Bacon một tháng, về sau bọn họ liền ngoan ngoãn giao ra hơn phân nửa muối ăn vào hàng năm, chính mình chỉ dám lưu lại một phần nhỏ, hơn nữa đem tộc địa thuộc về lãnh địa Chitian.
Thánh nữ đều có thể giam giữ, một ấn nô nho nhỏ ai cũng có thể lấy làm chồng như Aka, có đáng là gì? Còn không phải chỉ cần một câu nói của Vương?
Có thể là cái bóng vạn năm làm lão nhị khi còn bé quá lớn, Adele chỉ cảm thấy Aka xinh đẹp chính là một câu ma chú ở trêи đầu cô ta, hiện tại âm hồn bất tán Aka lại đến quyến rũ Jinglan.
Chẳng qua chỉ là một ả ấn nô mà thôi, nể mặt con trai của bọn họ, Jinglan cũng sẽ không thật sự làm gì cô ta!
Nhìn khuôn mặt đẹp đến mức không gì sánh được lại rõ ràng cười trêи nỗi đau của người khác của Aka, Adele đột nhiên cảm thấy, hình như chuyện này cũng không đơn giản như cô ta đã nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.