Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 692: Ấn nô 48
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
18/10/2021
Edit: Jess93
"Hồ đồ ngu xuẩn!" Giọng nói kia có chút tức đến nổ phổi.
Sau đó Lâm Tịch cảm giác trong đầu nhói nhói một hồi như là bom vỡ ra, nổ đến mức cô đầu váng mắt hoa một hồi lâu.
Nhưng Lâm Tịch không những không giận mà còn lấy làm mừng, một lần nữa xác định ý tưởng trong lòng chính mình, vật này tuyệt đối không phải là Vu thần gì đó.
Tại thượng cổ, vu là có thể câu thông thiên địa, thông qua một loại vũ đạo đặc biệt nào đó đã thất truyền lấy tứ chi làm môi giới dự báo tai họa, chiến tranh trước thời hạn, dẫn dắt mọi người xu cát tị hung.
Tại mỗi quốc gia hoặc dân tộc đều là người có địa vị cao thượng.
Bọn họ là tiên tri tai họa, là trọng tài tranh chấp, là thần thủ hộ gia đình.
Mọi người thành kính cúng bái, tín ngưỡng vào những Đại vu này.
Đại vu chân chính, chú ý chính là khí vận cả nước, dân sinh của một vùng, làm sao có thể biến thành công cụ của một người nào đó?
Lúc đầu Lâm Tịch cảm thấy là bản thân Jinglan Vương đang giả làm Thần để giở trò, dựa vào một số thứ như thuốc gì đó để thuận tiện khống chế những Tiểu Lãnh Chúa kia.
Đợi đến sau này hai con báo kia tử vong cùng với cái lồng tràn ngập linh khí dao động làm Lâm Tịch biết, có vẻ cô suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Nơi này là địa phương nào?
Khai hoang tinh!
Xã khu chưa từng có bất kỳ quy hoạch hay cuộc thăm dò nào, chẳng qua là phân chia một số khu vực đơn giản liền vứt bọn họ xuống làm nhiệm vụ.
Thậm chí cô rất có khả năng là người chấp hành đầu tiên đến thế giới này.
Ở đây, cũng đừng hi vọng xa vời đến logic gì đó.
Lúc trước khi vào nhiệm vụ, << Tử Chú Thuật >> cùng với không gian của cô luôn bị phong ấn ở vị diện bình thường.
Bởi vậy cô theo thói quen nhận định nơi này hẳn là vị diện cổ đại cổ đại bình thường tương đối hoang dã.
Lâm Tịch từng nhìn thấy A Lê thi pháp, cũng nhìn thấy Khúc Cửu Tiêu thi pháp, trái lại người này cùng với hai con báo đồng lõa kia, hôi thối, máu me, Lâm Tịch chỉ cảm thấy pháp lực của người này đầy hơi thở âm tà, hoàn toàn không có loại cảm giác trách trời thương dân trên pho tượng Vu thần kia.
Trên đời này đến tột cùng có Thần hay không, Lâm Tịch không có cách nào phán định, nhưng những chế độ tàn bạo kia, chà đạp phái nữ cùng đối xử với ấn nô đã qua đời, cho dù là có Thần, cô cũng không có chút hảo cảm nào đối với vị Thần này.
Mặt hàng bị A Lạp Lôi đánh tới mức cuối cùng buông tha thân thể tránh về trong pho tượng, sẽ là thứ tốt lành gì chứ?
Cô nhớ rõ trong thiên địa này e ngại lôi điện nhất chính là quỷ quái và vật yêu tà.
Thực lực mà vật này thể hiện lúc trước tuyệt đối không thể sánh nổi bây giờ.
Nếu như ngay từ đầu ông ta liền cho thức hải Lâm Tịch một cái công kích như vậy, Lâm Tịch đoán chừng thức hải của cô rất có thể sẽ trực tiếp nổ tung, tinh thần sụp đổ, chết tại vị diện này.
Mà bây giờ công kích của ông ta chỉ có thể làm đầu cô đau nhức mà thôi.
Điều này nói rõ ông ta giờ đây cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, thậm chí rất có thể chính mình đã bị ông ta cố làm ra vẻ để lừa gạt ngay từ đầu.
Kiềm nén cơn đau đầu dường như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, cứ việc cả người lảo đảo như hán tử say, nhưng lư hương vẫn đập trúng tượng Vu thần một cách vô cùng chính xác.
Lần này, không còn bất kỳ trở ngại nào, tượng Vu thần "Ầm" một tiếng, bỗng chốc bị nện đến mức toàn bộ đầu lâu và nửa bả vai đều vỡ vụn ra, chỉ còn lại thân thể không đầu và một cánh tay vô cùng thê thảm đứng ở đó.
Lâm Tịch phát hiện một linh hồn âm hàn giống trùng chật vật từ tượng thần chạy trốn mà ra, một lần nữa chạy về phía cỗ thân thể thuộc về Jinglan trên mặt đất.
Lúc này Jinglan lại khôi phục bộ dáng bị Lâm Tịch bóp gãy cánh tay toàn thân đẫm máu thê thảm trước đó.
Người khác không biết, Lâm Tịch lại dùng thần thức "Xem" được rõ ràng, giật váy của mình một cái rồi ngồi xuống lau chút máu chó trên mặt đất, sau đó quăng qua chỗ Jinglan.
Một làn khói trắng mang theo mùi tanh hôi bay lên lần nữa, Lâm Tịch gần như có thể nghe thấy máu chó ăn mòn linh hồn kia phát ra tiếng "Xì.."
"Ta chẳng qua là tìm một chỗ an thân trong tượng đất này, mượn lực lượng cầu nguyện của dân chúng một phương tái tạo thân thể, đạo hữu ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt!" Trông thấy Lâm Tịch sai người gần như lợi dụng toàn bộ máu chó trên mặt đất, bọc lại tượng Vu thần đã bị đánh nát và thân thể Jinglan cực kỳ chặt chẽ, một hồn thể lớn như người trưởng thành vết thương đầy người, khói trắng bốc lên xuất hiện trước mặt Lâm Tịch.
Hồn phách không có thân thể cứ bại lộ như vậy, mặc dù là ban đêm, lực lượng pháp tắc thuộc về thế gian này vẫn sẽ không cho phép tồn tại nghịch thiên như vậy, ông ta giống như một đoàn huyết nhục không có làn da và xương cốt chèo chống, mỗi một bước đều là bước đi tập tễnh, dùng mắt trần có thể thấy bị lực lượng pháp tắc trừ khử từng chút một.
Ông ta rất sợ hãi, lúc trước bị đồng môn mưu hại vứt bỏ thân thể cũng không có sợ hãi như vậy.
Lúc trước lựa chọn phụ thân pho tượng này là bởi vì nơi này có mùi máu tanh dày đặc và mấy sợi khí vận Thiên đạo mờ nhạt.
Trong thần điện này đang tiến hành một trận bức Vương thoái vị.
Ông ta nhanh trí đem cơ hội phụ thân duy nhất dùng trên tượng thần này, trải qua nhiều năm cung phụng cũng có thể làm tu vi ông ta tăng lên, mà những máu thịt và số mệnh kia thì có thể trợ ông ta nhanh chóng ngưng kết thân thể, so với đoạt xá càng thêm có lời.
Mấy người con trai đang tàn sát lẫn nhau đồng thời bức bách người cha đã già nua truyền vị trí cho chính mình.
Hai chết một bị thương, người cha già nua chính là người bị thương sinh mệnh hấp hối kia.
Ông ta bị người nhét vào dưới chân tượng thần, cái trán dán sát vào bàn chân Vu thần, người cha này khàn giọng kêu to: "Vu thần, ngươi thật sự tồn tại trên thế gian này sao? Jinglan ta thành kính cung phụng ngươi nhiều năm, nếu ngươi có linh, vì sao chưa diệt trừ thứ ngỗ nghịch giết cha, không bằng cả súc sinh này!"
"Ngươi đâm thủng ngón giữa, bôi máu tươi lên trên người ta, đồng thời thề sẽ dâng tế toàn bộ máu thịt con cháu của mình cho ta trong vòng trăm năm, ta sẽ giúp ngươi phản lão hoàn đồng, đoạt lại giang sơn!"
Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên trong đầu ông ta, Jinglan như bị sét đánh, quả nhiên Vu thần nghe thấy lời cầu nguyện của ông ta rồi?
Ông ta quay đầu liếc nhìn mấy đứa con trai còn đang triền đấu, con trai như vậy, chết thì chết đi!
Huống hồ ông ta cảm thấy đây chẳng qua là ảo giác sinh ra trong lúc sinh mệnh mình hấp hối mà thôi, bởi vậy ông ta thuận miệng đồng ý.
Thế là bảy đứa con trai của Jinglan ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng kế thừa vị trí Lãnh Chúa, lại là một người con riêng của Jinglang được nuôi dưỡng ở bên ngoài mà ai cũng chưa từng thấy qua -- lão Bát Jinglan.
Có thể thuận lợi trở thành Lãnh Chúa Chitian, là bởi vì Jinglan cầm trong tay tất cả tín vật của Jinglang, hơn nữa tướng mạo của anh ta quả thực giống hệt Jinglang khi còn trẻ.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là, các con của Jinglang đều tự giết hại lẫn nhau mà chết trong trận bức Vương thoái vị kia. Jinglang cực kỳ bi thương tự mình xử lý hậu sự cho các con, sau đó cũng mất theo.
Những quá khứ đó như mới hôm qua.
Tà tu gửi thân trong tượng Vu thần rất muốn dụ dỗ cô gái này lại ký kết huyết thệ cung phụng với ông ta.
Thật ra chỉ cần ba mươi năm, ba mươi năm sau tượng thần này sẽ biến thành thân thể của ông ta, đến lúc đó, ông ta kế thừa toàn bộ nguyện lực của tượng Vu thần này, tu vi tăng nhiều, ông ta liền có thể trở lại tông môn tìm hai đồng môn hủy đi thân thể của ông ta báo thù rửa hận!
Thấy linh hồn bị ép đi ra không còn giả làm Thần giở trò như trước đó, mà là trực tiếp gọi chính mình là "Đạo hữu," Lâm Tịch càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, đây chính là một tà tu tu hú chiếm tổ chim khách.
Giờ phút này thần hồn của ông ta không ngừng tỏa ra khói trắng bởi vì bị lực lượng quy tắc vị diện ăn mòn từng chút một, tình huống như vậy ngược lại làm Lâm Tịch nhớ tới Thẩm Kiều muốn hại chết A Lê trong nhiệm vụ thế giới.
<< Tử Chú Thuật >> của cô bị hạn chế, đối mặt thần hồn như vậy cô thật đúng là không có biện pháp gì, nhưng cô không có cách nào, nhưng không gian thì có nhá!
Lâm Tịch nhớ rõ A Lê từng nói, diện tích tức nhưỡng trong không gian của cô lớn hay nhỏ, quyết định bởi hồn lực chính mình bỏ vào, vậy thì còn do dự cái gì?
Linh hồn ngươi thích làm đủ chuyện ác như vậy, lão tử xử lý không có một chút áp lực tâm lý nào.
"Hồ đồ ngu xuẩn!" Giọng nói kia có chút tức đến nổ phổi.
Sau đó Lâm Tịch cảm giác trong đầu nhói nhói một hồi như là bom vỡ ra, nổ đến mức cô đầu váng mắt hoa một hồi lâu.
Nhưng Lâm Tịch không những không giận mà còn lấy làm mừng, một lần nữa xác định ý tưởng trong lòng chính mình, vật này tuyệt đối không phải là Vu thần gì đó.
Tại thượng cổ, vu là có thể câu thông thiên địa, thông qua một loại vũ đạo đặc biệt nào đó đã thất truyền lấy tứ chi làm môi giới dự báo tai họa, chiến tranh trước thời hạn, dẫn dắt mọi người xu cát tị hung.
Tại mỗi quốc gia hoặc dân tộc đều là người có địa vị cao thượng.
Bọn họ là tiên tri tai họa, là trọng tài tranh chấp, là thần thủ hộ gia đình.
Mọi người thành kính cúng bái, tín ngưỡng vào những Đại vu này.
Đại vu chân chính, chú ý chính là khí vận cả nước, dân sinh của một vùng, làm sao có thể biến thành công cụ của một người nào đó?
Lúc đầu Lâm Tịch cảm thấy là bản thân Jinglan Vương đang giả làm Thần để giở trò, dựa vào một số thứ như thuốc gì đó để thuận tiện khống chế những Tiểu Lãnh Chúa kia.
Đợi đến sau này hai con báo kia tử vong cùng với cái lồng tràn ngập linh khí dao động làm Lâm Tịch biết, có vẻ cô suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Nơi này là địa phương nào?
Khai hoang tinh!
Xã khu chưa từng có bất kỳ quy hoạch hay cuộc thăm dò nào, chẳng qua là phân chia một số khu vực đơn giản liền vứt bọn họ xuống làm nhiệm vụ.
Thậm chí cô rất có khả năng là người chấp hành đầu tiên đến thế giới này.
Ở đây, cũng đừng hi vọng xa vời đến logic gì đó.
Lúc trước khi vào nhiệm vụ, << Tử Chú Thuật >> cùng với không gian của cô luôn bị phong ấn ở vị diện bình thường.
Bởi vậy cô theo thói quen nhận định nơi này hẳn là vị diện cổ đại cổ đại bình thường tương đối hoang dã.
Lâm Tịch từng nhìn thấy A Lê thi pháp, cũng nhìn thấy Khúc Cửu Tiêu thi pháp, trái lại người này cùng với hai con báo đồng lõa kia, hôi thối, máu me, Lâm Tịch chỉ cảm thấy pháp lực của người này đầy hơi thở âm tà, hoàn toàn không có loại cảm giác trách trời thương dân trên pho tượng Vu thần kia.
Trên đời này đến tột cùng có Thần hay không, Lâm Tịch không có cách nào phán định, nhưng những chế độ tàn bạo kia, chà đạp phái nữ cùng đối xử với ấn nô đã qua đời, cho dù là có Thần, cô cũng không có chút hảo cảm nào đối với vị Thần này.
Mặt hàng bị A Lạp Lôi đánh tới mức cuối cùng buông tha thân thể tránh về trong pho tượng, sẽ là thứ tốt lành gì chứ?
Cô nhớ rõ trong thiên địa này e ngại lôi điện nhất chính là quỷ quái và vật yêu tà.
Thực lực mà vật này thể hiện lúc trước tuyệt đối không thể sánh nổi bây giờ.
Nếu như ngay từ đầu ông ta liền cho thức hải Lâm Tịch một cái công kích như vậy, Lâm Tịch đoán chừng thức hải của cô rất có thể sẽ trực tiếp nổ tung, tinh thần sụp đổ, chết tại vị diện này.
Mà bây giờ công kích của ông ta chỉ có thể làm đầu cô đau nhức mà thôi.
Điều này nói rõ ông ta giờ đây cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, thậm chí rất có thể chính mình đã bị ông ta cố làm ra vẻ để lừa gạt ngay từ đầu.
Kiềm nén cơn đau đầu dường như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, cứ việc cả người lảo đảo như hán tử say, nhưng lư hương vẫn đập trúng tượng Vu thần một cách vô cùng chính xác.
Lần này, không còn bất kỳ trở ngại nào, tượng Vu thần "Ầm" một tiếng, bỗng chốc bị nện đến mức toàn bộ đầu lâu và nửa bả vai đều vỡ vụn ra, chỉ còn lại thân thể không đầu và một cánh tay vô cùng thê thảm đứng ở đó.
Lâm Tịch phát hiện một linh hồn âm hàn giống trùng chật vật từ tượng thần chạy trốn mà ra, một lần nữa chạy về phía cỗ thân thể thuộc về Jinglan trên mặt đất.
Lúc này Jinglan lại khôi phục bộ dáng bị Lâm Tịch bóp gãy cánh tay toàn thân đẫm máu thê thảm trước đó.
Người khác không biết, Lâm Tịch lại dùng thần thức "Xem" được rõ ràng, giật váy của mình một cái rồi ngồi xuống lau chút máu chó trên mặt đất, sau đó quăng qua chỗ Jinglan.
Một làn khói trắng mang theo mùi tanh hôi bay lên lần nữa, Lâm Tịch gần như có thể nghe thấy máu chó ăn mòn linh hồn kia phát ra tiếng "Xì.."
"Ta chẳng qua là tìm một chỗ an thân trong tượng đất này, mượn lực lượng cầu nguyện của dân chúng một phương tái tạo thân thể, đạo hữu ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt!" Trông thấy Lâm Tịch sai người gần như lợi dụng toàn bộ máu chó trên mặt đất, bọc lại tượng Vu thần đã bị đánh nát và thân thể Jinglan cực kỳ chặt chẽ, một hồn thể lớn như người trưởng thành vết thương đầy người, khói trắng bốc lên xuất hiện trước mặt Lâm Tịch.
Hồn phách không có thân thể cứ bại lộ như vậy, mặc dù là ban đêm, lực lượng pháp tắc thuộc về thế gian này vẫn sẽ không cho phép tồn tại nghịch thiên như vậy, ông ta giống như một đoàn huyết nhục không có làn da và xương cốt chèo chống, mỗi một bước đều là bước đi tập tễnh, dùng mắt trần có thể thấy bị lực lượng pháp tắc trừ khử từng chút một.
Ông ta rất sợ hãi, lúc trước bị đồng môn mưu hại vứt bỏ thân thể cũng không có sợ hãi như vậy.
Lúc trước lựa chọn phụ thân pho tượng này là bởi vì nơi này có mùi máu tanh dày đặc và mấy sợi khí vận Thiên đạo mờ nhạt.
Trong thần điện này đang tiến hành một trận bức Vương thoái vị.
Ông ta nhanh trí đem cơ hội phụ thân duy nhất dùng trên tượng thần này, trải qua nhiều năm cung phụng cũng có thể làm tu vi ông ta tăng lên, mà những máu thịt và số mệnh kia thì có thể trợ ông ta nhanh chóng ngưng kết thân thể, so với đoạt xá càng thêm có lời.
Mấy người con trai đang tàn sát lẫn nhau đồng thời bức bách người cha đã già nua truyền vị trí cho chính mình.
Hai chết một bị thương, người cha già nua chính là người bị thương sinh mệnh hấp hối kia.
Ông ta bị người nhét vào dưới chân tượng thần, cái trán dán sát vào bàn chân Vu thần, người cha này khàn giọng kêu to: "Vu thần, ngươi thật sự tồn tại trên thế gian này sao? Jinglan ta thành kính cung phụng ngươi nhiều năm, nếu ngươi có linh, vì sao chưa diệt trừ thứ ngỗ nghịch giết cha, không bằng cả súc sinh này!"
"Ngươi đâm thủng ngón giữa, bôi máu tươi lên trên người ta, đồng thời thề sẽ dâng tế toàn bộ máu thịt con cháu của mình cho ta trong vòng trăm năm, ta sẽ giúp ngươi phản lão hoàn đồng, đoạt lại giang sơn!"
Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên trong đầu ông ta, Jinglan như bị sét đánh, quả nhiên Vu thần nghe thấy lời cầu nguyện của ông ta rồi?
Ông ta quay đầu liếc nhìn mấy đứa con trai còn đang triền đấu, con trai như vậy, chết thì chết đi!
Huống hồ ông ta cảm thấy đây chẳng qua là ảo giác sinh ra trong lúc sinh mệnh mình hấp hối mà thôi, bởi vậy ông ta thuận miệng đồng ý.
Thế là bảy đứa con trai của Jinglan ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng kế thừa vị trí Lãnh Chúa, lại là một người con riêng của Jinglang được nuôi dưỡng ở bên ngoài mà ai cũng chưa từng thấy qua -- lão Bát Jinglan.
Có thể thuận lợi trở thành Lãnh Chúa Chitian, là bởi vì Jinglan cầm trong tay tất cả tín vật của Jinglang, hơn nữa tướng mạo của anh ta quả thực giống hệt Jinglang khi còn trẻ.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là, các con của Jinglang đều tự giết hại lẫn nhau mà chết trong trận bức Vương thoái vị kia. Jinglang cực kỳ bi thương tự mình xử lý hậu sự cho các con, sau đó cũng mất theo.
Những quá khứ đó như mới hôm qua.
Tà tu gửi thân trong tượng Vu thần rất muốn dụ dỗ cô gái này lại ký kết huyết thệ cung phụng với ông ta.
Thật ra chỉ cần ba mươi năm, ba mươi năm sau tượng thần này sẽ biến thành thân thể của ông ta, đến lúc đó, ông ta kế thừa toàn bộ nguyện lực của tượng Vu thần này, tu vi tăng nhiều, ông ta liền có thể trở lại tông môn tìm hai đồng môn hủy đi thân thể của ông ta báo thù rửa hận!
Thấy linh hồn bị ép đi ra không còn giả làm Thần giở trò như trước đó, mà là trực tiếp gọi chính mình là "Đạo hữu," Lâm Tịch càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, đây chính là một tà tu tu hú chiếm tổ chim khách.
Giờ phút này thần hồn của ông ta không ngừng tỏa ra khói trắng bởi vì bị lực lượng quy tắc vị diện ăn mòn từng chút một, tình huống như vậy ngược lại làm Lâm Tịch nhớ tới Thẩm Kiều muốn hại chết A Lê trong nhiệm vụ thế giới.
<< Tử Chú Thuật >> của cô bị hạn chế, đối mặt thần hồn như vậy cô thật đúng là không có biện pháp gì, nhưng cô không có cách nào, nhưng không gian thì có nhá!
Lâm Tịch nhớ rõ A Lê từng nói, diện tích tức nhưỡng trong không gian của cô lớn hay nhỏ, quyết định bởi hồn lực chính mình bỏ vào, vậy thì còn do dự cái gì?
Linh hồn ngươi thích làm đủ chuyện ác như vậy, lão tử xử lý không có một chút áp lực tâm lý nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.