Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 765: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 32
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
29/10/2021
Hoắc Thanh Loan quả thật có địa vị rất đặc thù tại Hoắc gia.
Điểm này hiện tại Lâm Tịch thấm sâu trong người.
Bây giờ cả nhà họ Duệ đã chuyển về khu thành đông – nơi họ đã từng sinh sống, cũng là ba tòa nhà.
Không được tính là tráng lệ, nhưng thắng ở chỗ thanh nhã và yên tĩnh, đồng thời biết mẹ Duệ thích trồng hoa làm cỏ, trong sân cũng có một vườn hoa rất lớn.
Ban đầu Lâm Tịch không muốn tiếp nhận dạng lễ vật có giá trị lớn như thế, kết quả tộc trưởng hiện giờ của Hoắc gia Công tước Hoắc Tôn Đình nói: "Một tòa nhà nhỏ mà thôi, đổi một cái mạng của hòn ngọc quý trên tay Hoắc gia chúng ta cộng thêm danh vọng của Hoắc gia, lão già này còn cảm thấy cho ít."
Thế giới này là một thế giới rất hỗn loạn, các loại người xen lẫn cùng một chỗ, Lâm Tịch đã dần dần thích ứng với việc trông thấy rượu đỏ cùng Lỗ Chử Hỏa Thiêu trên một cái bàn ăn, chẳng qua rõ ràng là nam mặc cẩm bào tay áo rộng, đầu búi tóc nho nhã kiểu Trung Quốc cổ đại, lại được xưng là Công tước theo kiểu tây, mà không phải công gì đó kiểu Trung Quốc, kém một chữ vẫn cứ cảm thấy không hài hòa cho lắm.
*là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Bắc Kinh, người ta dùng lửa lớn hầm ruột lợn, cho thêm gia vị đặc biệt từ các bậc thầy ẩm thực. Lỗ chử có nguồn gốc từ đường phố phía nam của Bắc Kinh, ban đầu người ta dùng thịt lợn nhưng thấy quá tốn kém nên thay bằng lòng lợn, đỉnh cao của món ăn bắt đầu từ khi xảy ra một đám cháy, đại khái là dùng lửa thật lớn thì món ăn mới đạt chuẩn. Tóm lại, cứ hiểu nôm na là lòng lợn hun khói.
Nếu nói kết cấu chính trị thuần kiểu tây, lại không hẳn vậy.
Những Công tước, Bá tước và các quý tộc này lại có thể tự tại ở bên trong vương thành, đồng thời có được quyền sở hữu của chính mình.
So sánh với đất đai rộng lớn, thật ra Hoàng thất càng coi trọng sự trung thành của những đại triệu hồi sư kia.
Bởi vì đạt tới đẳng cấp đại triệu hồi sư, thì có thể cùng hưởng với huyễn linh của chính mình, cho nên đẳng cấp triệu hồi sư càng cao, tuổi thọ càng lâu dài, năng lực càng khủng bố hơn.
Những người tu luyện đến triệu hồi sư cấp vương chỉ cần một ngón tay đã có thể tùy tiện bóp chết ngươi, một triệu hồi sư cấp hoàng có thể không cần tốn nhiều sức, một người một thú dẹp yên toàn bộ quốc gia, về phần triệu hồi sư cấp thần ấy hả, chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết.
Trước mắt tại Tây Nguỵ, cấp vương đã là đẳng cấp cao nhất.
Cho nên ngươi có bao nhiêu đất đai cũng không bằng có được mấy triệu hồi sư cấp vương thực lực mạnh mẽ.
Hoắc Thanh Loan mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng lại có địa vị siêu nhiên tại Hoắc gia.
Trong đó tất nhiên bởi vì Hoắc Tôn Đình vô cùng yêu thích cô cháu gái này, nhưng có được tiềm chất tiến cấp trở thành triệu hồi sư cấp vương mới là nguyên nhân chân chính khiến cô ta có thể không chút kiêng kỵ như thế.
Song huyễn linh, mười bảy tuổi lĩnh ngộ được ba kỹ năng, tiến cấp đại triệu hồi sư là điều ở trong tầm tay, hết lần này tới lần khác vẫn là một mỹ nữ.
Lâm Tịch cảm thấy nếu không có sợi dây chuyền quỷ quái kia, đây mới là nữ chính của thế giới này đi.
Thế giới này cho Lê Mạn Tư quá nhiều bàn tay vàng.
Bằng không, đầu óc một người phải chứa bao nhiêu phân, mới có thể bỏ qua cao quý hào phóng Hoắc Thanh Loan mà đi thích mặt ngoài cao lãnh kì thực không phóng khoáng Lê Mạn Tư?
Cùng là con cháu Tiêu gia, Lâm Tịch cảm thấy Tiêu Túng Ngôn còn thông minh hơn Tiêu Mặc Ngôn nhiều.
Hội trưởng công hội triệu hồi sư ở Tây Nguỵ là tên điên không để ý tới công việc, chỉ một lòng nghiên cứu trận pháp kỹ năng, đại danh đỉnh đỉnh << Đại Hồi Xuân Thủ >> chính là do ông ta mang theo hai người trợ thủ nghiên cứu ra được, điều này khiến Tây Nguỵ cuối cùng cũng có một chút danh tiếng trong hàng ngàn quốc gia trên bốn đại lục này.
Lão tổ Hoắc gia, danh xưng là Phó hội trưởng thực tế lại là nhân vật số một trong công hội triệu hồi sư, địa vị gần như chỉ đứng sau Quốc vương Tây Nguỵ.
Khi Hoắc gia biết tin tức về đầu khoáng mạch kia, Tiêu gia đã khai thác, mà Tiêu gia vẫn cứ chịu ngoan ngoãn lấy ra một nửa chia đều, nguyên nhân chính là ở đây.
Hoắc gia cũng không phải là loại người có tướng ăn rất khó coi, thế là quyết định dùng thiên chi kiêu nữ ưu tú nhất gia tộc Hoắc Thanh Loan thông gia với Tiêu gia.
Giữa thế gia thường thường có gút mắc lợi ích, rắc rối khó gỡ, bởi vậy Lâm Tịch cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn mặc dù tư chất và dáng vẻ mạnh hơn Tiêu Túng Ngôn một chút, nhưng EQ thấp là thiếu sót trí mạng.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, dựa theo cốt truyện phát triển như thế, nếu cô không đến, rất có thể Hoắc Thanh Loan đã chết, cho dù bỏ mình vẫn như cũ rơi vào kết cục là người có tầm nhìn hạn hẹp.
Tiêu Túng Ngôn cho dù có thể may mắn thoát khỏi nguy hiểm, chắc hẳn cũng bị việc này liên luỵ.
Mà Lê Mạn Tư tất nhiên là lấy được Bất Tử nhãn này sau đó xuất hiện lực lượng mới, quay đầu trợ giúp người yêu của chính mình leo lên vị trí tộc trưởng Tiêu gia.
Hành động lần này hai chiến đội cũng đều là thương vong thảm trọng.
Nhìn mặt ngoài, chiến đội Mân Côi có bảy đội viên trở về, cũng không tổn thất quá lớn, nhưng trên thực tế, Lê Mạn Tư không đạt được mục đích nào trong chuyến đi này không nói, còn hoàn toàn bại lộ chính mình dụng tâm âm hiểm, làm cho toàn bộ Hoắc gia nổi giận.
Hoắc gia không nói gì, chỉ răn dạy một người con cháu Hoắc gia đã từng làm hai lần nhiệm vụ tiền thưởng cùng Lê Mạn Tư.
Khứu giác của đám thế gia đều có thể so với Hao Thiên khuyển, chuyện nhỏ này rơi vào trong mắt người hữu tâm, liền thành người nhà họ Hoắc có thái độ đối với Lê Mạn Tư cùng với Lê gia.
Thế là người Lê gia khó khăn xếp vào công hội triệu hồi sư lại bị gạt ra, việc làm ăn ở rất nhiều nơi đều bị chèn ép, hội trưởng lão Lê gia biết được Lê Mạn Tư nhà mình chuẩn bị bồi dưỡng kỹ càng thế mà cả gan làm loạn dám đi tính toán Hoắc gia, toàn bộ gia tộc đều choáng váng.
Tin tức hội trưởng lão Lê gia ra mặt mang theo rất nhiều thứ đến Hoắc phủ, đều không thể đi vào cửa phủ lại mang theo đồ vật xám xịt trở về truyền khắp toàn bộ vương thành.
Trên có tốt, dưới tất yên.
Đừng nói thế gia khác, ngay cả Tam Hoàng tử Long Nghệ đều bị lão cha Quốc vương trách cứ, ra lệnh cưỡng chế chuyển trường đi Vĩnh Hằng học tập.
Có thể nói bây giờ Lê Mạn Tư là bốn bề thọ địch.
Hiện giờ Tiêu Túng Ngôn hoàn toàn có thể cùng Tiêu Mặc Ngôn có địa vị ngang nhau tại Tiêu gia, Tiêu Mặc Ngôn không thể vận dụng bất cứ tài nguyên nào tại Tiêu gia đi trợ giúp người phụ nữ mình yêu thích, gần như muốn cùng Tiêu gia quyết liệt.
Tiêu Túng Ngôn thì dốc hết toàn bộ tài nguyên của chính mình, trợ giúp Hoắc Thanh Loan thành lập lại chiến đội Thanh Loan trong một thời gian ngắn.
Cuối năm nay thi đấu chiến đội lại bởi vì hai người phụ nữ mà sôi động chưa từng có.
Một là màn tranh chấp hai nữ giành chồng vốn dĩ rất đã mắt, lại thêm một người là song huyễn linh mang á thánh thú, người còn lại thì là kiều nữ Hoắc gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cấp đại triệu hồi sư trước hai mươi tuổi, bản thân hai nữ cũng đều là dung mạo tuyệt sắc.
Đương nhiên, các loại đánh cược tặng thưởng lại bắt đầu quét ngang toàn bộ vương thành.
Nếu chiến đấu thì sẽ có chấn thương, bởi vậy mỗi một chiến đội thi đấu đều cho phép mười người báo danh dự thi, mà mỗi trận đấu quy định ba người ra sân, Đội trưởng có thể tự quyết định đội viên ra sân mỗi lần.
Chiến đội Lê Mạn Tư đã sớm có chút danh tiếng tại vương thành, hầu như từng đội viên chủ yếu bên trong đều là triệu hồi sư song huyễn linh có thân phận bất phàm.
Mà chiến đội Hoắc Thanh Loan thành lập tương đối trễ, trong nhận thức của rất nhiều người, đây chẳng qua chỉ là Hoắc Thanh Loan không cam lòng bị Tiêu Mặc Ngôn làm mất mặt mũi, mới dưới cơn nóng giận tùy tiện thành lập một chiến đội, chỉ vì đoạt danh tiếng của Lê Mạn Tư, thậm chí là vì thu hút lực chú ý của Tiêu Mặc Ngôn, muốn vãn hồi chút tình cảm này.
Cho nên đội viên bên trong đội ngũ vàng thau lẫn lộn, người duy nhất được đánh giá cao chính là bản thân Hoắc Thanh Loan, song huyễn linh, ba kỹ năng, chỉ cách đại triệu hồi sư một bước.
Nhưng vấn đề là, chiến đội thi đấu phải trải qua nhiều vòng loại, cuối cùng định ra mười đội ngũ tiến hành trận chung kết, sau từng trận thi đấu khó tránh khỏi có chút tổn thương, nhất là thú triệu hồi, cho dù có đại hồi vú em ở đó, cũng vẫn cần nghỉ ngơi như cũ.
Xét về xuất thân cùng với thế lực gia tộc, không cần nghĩ cũng biết tự nhiên là Hoắc gia mạnh, thế nhưng nếu chỉ xét thực lực giữa hai chiến đội, mọi người vẫn xem trọng chiến đội Mân Côi hơn.
Mấy sòng bạc tiến hành hoạt động hừng hực khí thế.
<< Chiến đội Mân Côi >> một bồi một, << Chiến đội Thanh Loan >> một bồi năm.
Từ tỉ lệ đặt cược của nhà cái liền có thể nhìn ra được đến tột cùng đội nào sẽ lấy được vị trí thứ nhất trong trận thi đấu giữa các chiến đội này.
Toàn bộ vương thành đều đang đàm luận về trận thi đấu này, không ai chú ý tới, một người đàn ông khập khiễng, mặt mũi tràn đầy vết xanh tím cõi lòng đầy chờ mong dùng bàn tay run rẩy lấy ra chỉ có ba cái tử tinh tệ, đặt bên trên chiến đội Mân Côi.
Điểm này hiện tại Lâm Tịch thấm sâu trong người.
Bây giờ cả nhà họ Duệ đã chuyển về khu thành đông – nơi họ đã từng sinh sống, cũng là ba tòa nhà.
Không được tính là tráng lệ, nhưng thắng ở chỗ thanh nhã và yên tĩnh, đồng thời biết mẹ Duệ thích trồng hoa làm cỏ, trong sân cũng có một vườn hoa rất lớn.
Ban đầu Lâm Tịch không muốn tiếp nhận dạng lễ vật có giá trị lớn như thế, kết quả tộc trưởng hiện giờ của Hoắc gia Công tước Hoắc Tôn Đình nói: "Một tòa nhà nhỏ mà thôi, đổi một cái mạng của hòn ngọc quý trên tay Hoắc gia chúng ta cộng thêm danh vọng của Hoắc gia, lão già này còn cảm thấy cho ít."
Thế giới này là một thế giới rất hỗn loạn, các loại người xen lẫn cùng một chỗ, Lâm Tịch đã dần dần thích ứng với việc trông thấy rượu đỏ cùng Lỗ Chử Hỏa Thiêu trên một cái bàn ăn, chẳng qua rõ ràng là nam mặc cẩm bào tay áo rộng, đầu búi tóc nho nhã kiểu Trung Quốc cổ đại, lại được xưng là Công tước theo kiểu tây, mà không phải công gì đó kiểu Trung Quốc, kém một chữ vẫn cứ cảm thấy không hài hòa cho lắm.
*là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Bắc Kinh, người ta dùng lửa lớn hầm ruột lợn, cho thêm gia vị đặc biệt từ các bậc thầy ẩm thực. Lỗ chử có nguồn gốc từ đường phố phía nam của Bắc Kinh, ban đầu người ta dùng thịt lợn nhưng thấy quá tốn kém nên thay bằng lòng lợn, đỉnh cao của món ăn bắt đầu từ khi xảy ra một đám cháy, đại khái là dùng lửa thật lớn thì món ăn mới đạt chuẩn. Tóm lại, cứ hiểu nôm na là lòng lợn hun khói.
Nếu nói kết cấu chính trị thuần kiểu tây, lại không hẳn vậy.
Những Công tước, Bá tước và các quý tộc này lại có thể tự tại ở bên trong vương thành, đồng thời có được quyền sở hữu của chính mình.
So sánh với đất đai rộng lớn, thật ra Hoàng thất càng coi trọng sự trung thành của những đại triệu hồi sư kia.
Bởi vì đạt tới đẳng cấp đại triệu hồi sư, thì có thể cùng hưởng với huyễn linh của chính mình, cho nên đẳng cấp triệu hồi sư càng cao, tuổi thọ càng lâu dài, năng lực càng khủng bố hơn.
Những người tu luyện đến triệu hồi sư cấp vương chỉ cần một ngón tay đã có thể tùy tiện bóp chết ngươi, một triệu hồi sư cấp hoàng có thể không cần tốn nhiều sức, một người một thú dẹp yên toàn bộ quốc gia, về phần triệu hồi sư cấp thần ấy hả, chỉ xuất hiện ở trong truyền thuyết.
Trước mắt tại Tây Nguỵ, cấp vương đã là đẳng cấp cao nhất.
Cho nên ngươi có bao nhiêu đất đai cũng không bằng có được mấy triệu hồi sư cấp vương thực lực mạnh mẽ.
Hoắc Thanh Loan mặc dù chỉ là một cô gái, nhưng lại có địa vị siêu nhiên tại Hoắc gia.
Trong đó tất nhiên bởi vì Hoắc Tôn Đình vô cùng yêu thích cô cháu gái này, nhưng có được tiềm chất tiến cấp trở thành triệu hồi sư cấp vương mới là nguyên nhân chân chính khiến cô ta có thể không chút kiêng kỵ như thế.
Song huyễn linh, mười bảy tuổi lĩnh ngộ được ba kỹ năng, tiến cấp đại triệu hồi sư là điều ở trong tầm tay, hết lần này tới lần khác vẫn là một mỹ nữ.
Lâm Tịch cảm thấy nếu không có sợi dây chuyền quỷ quái kia, đây mới là nữ chính của thế giới này đi.
Thế giới này cho Lê Mạn Tư quá nhiều bàn tay vàng.
Bằng không, đầu óc một người phải chứa bao nhiêu phân, mới có thể bỏ qua cao quý hào phóng Hoắc Thanh Loan mà đi thích mặt ngoài cao lãnh kì thực không phóng khoáng Lê Mạn Tư?
Cùng là con cháu Tiêu gia, Lâm Tịch cảm thấy Tiêu Túng Ngôn còn thông minh hơn Tiêu Mặc Ngôn nhiều.
Hội trưởng công hội triệu hồi sư ở Tây Nguỵ là tên điên không để ý tới công việc, chỉ một lòng nghiên cứu trận pháp kỹ năng, đại danh đỉnh đỉnh << Đại Hồi Xuân Thủ >> chính là do ông ta mang theo hai người trợ thủ nghiên cứu ra được, điều này khiến Tây Nguỵ cuối cùng cũng có một chút danh tiếng trong hàng ngàn quốc gia trên bốn đại lục này.
Lão tổ Hoắc gia, danh xưng là Phó hội trưởng thực tế lại là nhân vật số một trong công hội triệu hồi sư, địa vị gần như chỉ đứng sau Quốc vương Tây Nguỵ.
Khi Hoắc gia biết tin tức về đầu khoáng mạch kia, Tiêu gia đã khai thác, mà Tiêu gia vẫn cứ chịu ngoan ngoãn lấy ra một nửa chia đều, nguyên nhân chính là ở đây.
Hoắc gia cũng không phải là loại người có tướng ăn rất khó coi, thế là quyết định dùng thiên chi kiêu nữ ưu tú nhất gia tộc Hoắc Thanh Loan thông gia với Tiêu gia.
Giữa thế gia thường thường có gút mắc lợi ích, rắc rối khó gỡ, bởi vậy Lâm Tịch cảm thấy Tiêu Mặc Ngôn mặc dù tư chất và dáng vẻ mạnh hơn Tiêu Túng Ngôn một chút, nhưng EQ thấp là thiếu sót trí mạng.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, dựa theo cốt truyện phát triển như thế, nếu cô không đến, rất có thể Hoắc Thanh Loan đã chết, cho dù bỏ mình vẫn như cũ rơi vào kết cục là người có tầm nhìn hạn hẹp.
Tiêu Túng Ngôn cho dù có thể may mắn thoát khỏi nguy hiểm, chắc hẳn cũng bị việc này liên luỵ.
Mà Lê Mạn Tư tất nhiên là lấy được Bất Tử nhãn này sau đó xuất hiện lực lượng mới, quay đầu trợ giúp người yêu của chính mình leo lên vị trí tộc trưởng Tiêu gia.
Hành động lần này hai chiến đội cũng đều là thương vong thảm trọng.
Nhìn mặt ngoài, chiến đội Mân Côi có bảy đội viên trở về, cũng không tổn thất quá lớn, nhưng trên thực tế, Lê Mạn Tư không đạt được mục đích nào trong chuyến đi này không nói, còn hoàn toàn bại lộ chính mình dụng tâm âm hiểm, làm cho toàn bộ Hoắc gia nổi giận.
Hoắc gia không nói gì, chỉ răn dạy một người con cháu Hoắc gia đã từng làm hai lần nhiệm vụ tiền thưởng cùng Lê Mạn Tư.
Khứu giác của đám thế gia đều có thể so với Hao Thiên khuyển, chuyện nhỏ này rơi vào trong mắt người hữu tâm, liền thành người nhà họ Hoắc có thái độ đối với Lê Mạn Tư cùng với Lê gia.
Thế là người Lê gia khó khăn xếp vào công hội triệu hồi sư lại bị gạt ra, việc làm ăn ở rất nhiều nơi đều bị chèn ép, hội trưởng lão Lê gia biết được Lê Mạn Tư nhà mình chuẩn bị bồi dưỡng kỹ càng thế mà cả gan làm loạn dám đi tính toán Hoắc gia, toàn bộ gia tộc đều choáng váng.
Tin tức hội trưởng lão Lê gia ra mặt mang theo rất nhiều thứ đến Hoắc phủ, đều không thể đi vào cửa phủ lại mang theo đồ vật xám xịt trở về truyền khắp toàn bộ vương thành.
Trên có tốt, dưới tất yên.
Đừng nói thế gia khác, ngay cả Tam Hoàng tử Long Nghệ đều bị lão cha Quốc vương trách cứ, ra lệnh cưỡng chế chuyển trường đi Vĩnh Hằng học tập.
Có thể nói bây giờ Lê Mạn Tư là bốn bề thọ địch.
Hiện giờ Tiêu Túng Ngôn hoàn toàn có thể cùng Tiêu Mặc Ngôn có địa vị ngang nhau tại Tiêu gia, Tiêu Mặc Ngôn không thể vận dụng bất cứ tài nguyên nào tại Tiêu gia đi trợ giúp người phụ nữ mình yêu thích, gần như muốn cùng Tiêu gia quyết liệt.
Tiêu Túng Ngôn thì dốc hết toàn bộ tài nguyên của chính mình, trợ giúp Hoắc Thanh Loan thành lập lại chiến đội Thanh Loan trong một thời gian ngắn.
Cuối năm nay thi đấu chiến đội lại bởi vì hai người phụ nữ mà sôi động chưa từng có.
Một là màn tranh chấp hai nữ giành chồng vốn dĩ rất đã mắt, lại thêm một người là song huyễn linh mang á thánh thú, người còn lại thì là kiều nữ Hoắc gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến cấp đại triệu hồi sư trước hai mươi tuổi, bản thân hai nữ cũng đều là dung mạo tuyệt sắc.
Đương nhiên, các loại đánh cược tặng thưởng lại bắt đầu quét ngang toàn bộ vương thành.
Nếu chiến đấu thì sẽ có chấn thương, bởi vậy mỗi một chiến đội thi đấu đều cho phép mười người báo danh dự thi, mà mỗi trận đấu quy định ba người ra sân, Đội trưởng có thể tự quyết định đội viên ra sân mỗi lần.
Chiến đội Lê Mạn Tư đã sớm có chút danh tiếng tại vương thành, hầu như từng đội viên chủ yếu bên trong đều là triệu hồi sư song huyễn linh có thân phận bất phàm.
Mà chiến đội Hoắc Thanh Loan thành lập tương đối trễ, trong nhận thức của rất nhiều người, đây chẳng qua chỉ là Hoắc Thanh Loan không cam lòng bị Tiêu Mặc Ngôn làm mất mặt mũi, mới dưới cơn nóng giận tùy tiện thành lập một chiến đội, chỉ vì đoạt danh tiếng của Lê Mạn Tư, thậm chí là vì thu hút lực chú ý của Tiêu Mặc Ngôn, muốn vãn hồi chút tình cảm này.
Cho nên đội viên bên trong đội ngũ vàng thau lẫn lộn, người duy nhất được đánh giá cao chính là bản thân Hoắc Thanh Loan, song huyễn linh, ba kỹ năng, chỉ cách đại triệu hồi sư một bước.
Nhưng vấn đề là, chiến đội thi đấu phải trải qua nhiều vòng loại, cuối cùng định ra mười đội ngũ tiến hành trận chung kết, sau từng trận thi đấu khó tránh khỏi có chút tổn thương, nhất là thú triệu hồi, cho dù có đại hồi vú em ở đó, cũng vẫn cần nghỉ ngơi như cũ.
Xét về xuất thân cùng với thế lực gia tộc, không cần nghĩ cũng biết tự nhiên là Hoắc gia mạnh, thế nhưng nếu chỉ xét thực lực giữa hai chiến đội, mọi người vẫn xem trọng chiến đội Mân Côi hơn.
Mấy sòng bạc tiến hành hoạt động hừng hực khí thế.
<< Chiến đội Mân Côi >> một bồi một, << Chiến đội Thanh Loan >> một bồi năm.
Từ tỉ lệ đặt cược của nhà cái liền có thể nhìn ra được đến tột cùng đội nào sẽ lấy được vị trí thứ nhất trong trận thi đấu giữa các chiến đội này.
Toàn bộ vương thành đều đang đàm luận về trận thi đấu này, không ai chú ý tới, một người đàn ông khập khiễng, mặt mũi tràn đầy vết xanh tím cõi lòng đầy chờ mong dùng bàn tay run rẩy lấy ra chỉ có ba cái tử tinh tệ, đặt bên trên chiến đội Mân Côi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.