Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 772: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 39
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
29/10/2021
Không biết là ai đề nghị, nói không bằng chờ Quốc vương phong tước vị
cho đất phong, xây một tòa nhà ấm áp hoa mỹ, tất cả mọi người dứt khoát ở cùng một chỗ vĩnh viễn làm người một nhà tương thân tương ái, chẳng
phải rất tốt hay sao?
Bây giờ tỉnh táo lại, bọn họ lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giáo dưỡng và khí độ của con em thế gia, đó là kiêu ngạo trong xương mà khiêm tốn ở bên ngoài.
Đệ tử thế gia chân chính biết giữ mình trong sạch, ngoại trừ vợ mình thì sẽ không tùy tiện tiếp nhận phụ nữ bên ngoài.
Nhưng bọn hắn thế mà cảm thấy chung vợ là chuyện đương nhiên, dường như dạng người là hóa thân của thần tiên như Lê Mạn Tư này, bị bất cứ người nào tư tàng độc hưởng đều tuyệt đối là loại khinh nhờn.
Bây giờ sau khi bọn họ lấy lại lý trí của mình cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước tại sao lại bị ma quỷ ám ảnh cảm thấy đề nghị này quả thực chính là nói ra những lời trong lòng mình cơ chứ?
Hơn nữa ngẫm lại con người Lê Mạn Tư, ngoại trừ ban đầu còn có chút băng thanh ngọc khiết, cao ngạo bất cần, về sau từ hành động đến việc làm, đều biểu hiện cô ta làm người cay nghiệt âm độc, ích kỷ hẹp hòi, tại sao bọn họ lại thích một người phụ nữ như vậy?
Đệ Ngũ Khinh Hoằng – người duy nhất trên lôi đài cũng ngây ngốc đứng ở đó, dứt khoát từ bỏ chiến đấu.
Lê Mạn Tư trơ mắt nhìn quỷ nhỏ miệng đầy răng nanh kia nhai nát << Thiên Kiều Bá Mị >>, sau đó lại cùng cây đại hoa vương đi tìm Tử Dực Đạp Phong thú ăn cơm.
Cô ta đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, Thải Dực của cô ta, bây giờ cũng chỉ còn lại thải dực.
Trên sàn thi đấu lông gà đầy đất.
Những người này thế mà trơ mắt nhìn Duệ Miểu thúc đẩy huyễn linh của mình nuốt ăn huyễn linh của cô ta, thế nhưng không ai ngăn cản.
"Cô sẽ nhận sự trừng phạt của công hội triệu hồi sư!" Lời vừa ra khỏi miệng, Lê Mạn Tư mới giật mình phát hiện giọng nói của cô ta vô cùng trầm khàn khô khốc, như là bà lão gần đất xa trời.
Đệ Ngũ Khinh Hoằng và đại hồi vú em trực tiếp nhận thua.
Trận này thi đấu kết thúc từ đấy.
Trận chung kết tiến hành hai trận, không cần lại so tài, đã có xếp hạng.
Chiến đội Tước Lăng tham gia trận chung kết thì huyễn linh của ba người đều chết sạch, còn ba vị chủ nhân bởi vì huyễn linh tử vong phản phệ quá nặng mà chết, cho nên chiến đội Mân Côi đứng hàng thứ hai.
Tổ trọng tài xin chỉ thị của Quốc vương, cuối cùng đạt được kết luận: Chiến đội Thanh Loan chiến thuật cơ trí bách biến, đoàn đội phối hợp không chê vào đâu được, lần này đạt được quán quân quả là danh xứng với thực!
Tất nhiên, tổ trọng tài cũng cảnh cáo Lâm Tịch, chuyện huyễn linh cắn nuốt đồng loại, chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, đồng thời thành tâm lấy đãi ngộ đại triệu hồi sư mời cô chính thức gia nhập công hội triệu hồi sư.
Vào lúc trao giải, giải thưởng của Lâm Tịch cao hơn bất cứ kẻ nào, phá lệ tấn phong Tử tước, đất phong lớn hơn so với người khác không nói, thế mà còn ở phụ cận vương thành.
Đây là kết quả của cuộc đàm phán giữa công hội triệu hồi sư và Quốc vương.
Bởi vậy bất cứ kẻ nào cũng không thể xen vào.
Rất nhiều người biết nội tình đều rõ ràng, đây là Quốc vương cảm tạ Duệ Miểu tiêu diệt sợi dây chuyền mê hoặc lòng người kia, làm Tam Hoàng tử khôi phục lại sự minh mẫn, tránh cho Hoàng gia xuất hiện bê bối.
Cho nên mới nói, chuyện giống vậy, phải nhìn ai đi làm và làm như thế nào.
Công hội triệu hồi sư mệnh lệnh rõ ràng cấm huyễn linh cắn nuốt lẫn nhau, Duệ Miểu người ta chẳng những làm công khai, còn ăn một lần chính là hai con, kết quả chỉ chịu trách phạt bằng lời, nhưng lợi ích thực tế từ công hội và Hoàng gia lại hốt được một đống lớn.
Khổ chủ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì.
Không biết có phải bởi vì hào quang dây chuyền gia trì đã biến mất không thấy gì nữa hay không, trông cả người Lê Mạn Tư đều rất suy sút, loại cảm giác này như thể đột nhiên từ một thiếu nữ biến thành thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, mặc dù xinh đẹp lại có một loại suy đồi như hoa kê trà nở rộ.
Phần thưởng cho giải nhì là mỗi người năm trăm điểm cống hiến cùng hai trăm năm mươi tử tinh tệ.
Do công hội triệu hồi sư ban thưởng.
Lê Mạn Tư cầm tấm thẻ có thể đổi tử tinh ở mọi nơi kia, trông thế nào đều cảm thấy tấm thẻ này thực mỉa mai làm sao.
Cô ta không có hai huyễn linh quan trọng nhất, mất đi toàn bộ trợ lực, danh tiếng mất hết, táng gia bại sản, chỉ vì kiếm được hai trăm năm mươi tử tinh tệ này.
Toàn bộ quá trình trao giải, Quốc vương thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta, trông thấy cả người sởn tóc gáy.
Bất kỳ một người cha nào biết được con trai mình thích một người phụ nữ không vừa lòng mình, có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì, nhưng tối thiểu cũng sẽ không quá phẫn nộ.
Giữ không được con gái quản không được con trai, đây là nỗi bất lực của hầu hết cha mẹ trên đời này.
Nhưng khi biết hóa ra con trai của mình là bị một loại đạo cụ nào đó mê hoặc, mới thành một trong số những hiếu tử hiền tôn của người phụ nữ này, không tức giận không phải thánh nhân thì là ngu xuẩn.
Thực đáng tiếc, Quốc vương đều không phải cả hai.
Con trai dù không tốt đến đâu, đó cũng là con mình, đường đường là Hoàng tử, há lại cho một dân thường nhỏ bé đùa bỡn trong bàn tay?
Bây giờ Quốc vương đã có thể tìm một một lý do đường hoàng để trút giận cho đứa con trai ngu xuẩn nhà mình, như vậy những ngày tiếp theo của Lê Mạn Tư chỉ có thể dùng muôn màu muôn vẻ để hình dung.
Lâm Tịch bọn họ đi ra từ đấu trường Hoàng gia phải nói là tiền hô hậu ủng.
Hoắc Thanh Loan và Tiêu Túng Ngôn bọn họ đương nhiên đều có danh tiếng, Lâm Tịch cũng có được lượng fans lớn.
Nữ thần bình dân Duệ Miểu đã thành danh nhân của toàn bộ đế quốc Tây Nguỵ cùng hình mẫu để các tiểu dân vì đó mà phấn đấu.
Liên đới Hoa Tử trên bờ vai Lâm Tịch cũng trở thành đứa bé đáng yêu nhất trên toàn Tây Nguỵ.
Tư thế oai hùng khi cắn nát tà linh được cả nước truyền tụng, Hoa Tử răng thép bây giờ tuyệt đối uy danh hiển hách.
Khi giải nhì đi ra, cảnh tượng vẫn sôi trào như cũ.
Lâm Tịch về nhà nghe Duệ Địch báo cáo với cô, người nhà của ba thành viên đã chết trong chiến đội Tước Lăng dường như đã chuẩn bị từ sớm, vừa lên liền điên cuồng cào cấu đấm đá cho Lê Mạn Tư một trận.
Lâm Tịch cũng không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, còn lưu lại cho Lê Mạn Tư một đầu Tử Dực Đạp Phong thú, thế nhưng trong quá trình chiến đấu đã vết thương chồng chất, triệu hồi đi ra cũng là tăng thêm trò cười.
Người nhà của những đội viên kia vừa cào cấu vừa lật tìm, cướp được thẻ tử tinh lại phun mấy cục đàm lên người Lê Mạn Tư, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lê Mạn Tư trở lại chỗ ở của mình, lại phát hiện tất cả đồ vật của cô ta đều bị chất thành một đống lộn xộn ngoài cửa, tòa nhà Đệ Ngũ Khinh Hoằng mua giúp cô ta đã đổi chủ.
Cho dù là ở nhà tại trong thành Ngụy Thủy, Lê Mạn Tư cũng chưa từng bị người coi khinh đến trình độ như vậy, cô ta xám xịt cầm những vật kia, mướn một chiếc Đông Nham Mã đi đến tổng bộ chiến đội.
Lê Mạn Tư cảm thấy tối thiểu Tiêu Mặc Ngôn sẽ không đối đãi với cô ta như vậy.
Trải qua trận biến đổi long trời lở đất này, nếu Tiêu Mặc Ngôn vẫn thủy chung như một với cô ta, cô ta nguyện ý đi theo Tiêu Mặc Ngôn một đời một thế một đôi người, dắt tay tới đầu bạc.
Lê Mạn Tư giờ đây cực kỳ chật vật, quần áo trên người nào là bùn đất nào là nước bọt, tóc tai cũng bị giật đứt có chút lộn xộn, cô ta vừa dùng tay sửa sang đầu tóc vừa vuốt phẳng quần áo trên người.
Cô ta sẽ không khuất phục, cô ta còn có Tử Dực Đạp Phong thú, cô ta vẫn như cũ là triệu hồi sư sắp thăng cấp có ba kỹ năng.
Chẳng qua phải sửa lại kế hoạch, bây giờ cô ta không một xu dính túi, tạm thời vẫn nên giấu tài, trước giúp Mặc Ngôn lấy được vị trí tộc trưởng lại mưu cầu cái khác.
Vừa xuống xe, Lê Mạn Tư đã nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn một thân trường sam xanh nhạt, đón gió đứng đợi cô ta tại cửa ra vào.
Cái gì cũng thay đổi, nhưng Mặc Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô ta!
Lê Mạn Tư lẳng lặng ngắm nhìn Tiêu Mặc Ngôn, giờ khắc này, một loại tình cảm chưa bao giờ có khuấy động trong lòng cô ta, có lẽ, là nó..
Tình yêu?
"Mặc Ngôn!" Lê Mạn Tư lấy một tư thái thân mật chưa bao giờ có đi qua, kéo tay Tiêu Mặc Ngôn.
Bây giờ tỉnh táo lại, bọn họ lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giáo dưỡng và khí độ của con em thế gia, đó là kiêu ngạo trong xương mà khiêm tốn ở bên ngoài.
Đệ tử thế gia chân chính biết giữ mình trong sạch, ngoại trừ vợ mình thì sẽ không tùy tiện tiếp nhận phụ nữ bên ngoài.
Nhưng bọn hắn thế mà cảm thấy chung vợ là chuyện đương nhiên, dường như dạng người là hóa thân của thần tiên như Lê Mạn Tư này, bị bất cứ người nào tư tàng độc hưởng đều tuyệt đối là loại khinh nhờn.
Bây giờ sau khi bọn họ lấy lại lý trí của mình cũng cảm thấy kỳ quái, lúc trước tại sao lại bị ma quỷ ám ảnh cảm thấy đề nghị này quả thực chính là nói ra những lời trong lòng mình cơ chứ?
Hơn nữa ngẫm lại con người Lê Mạn Tư, ngoại trừ ban đầu còn có chút băng thanh ngọc khiết, cao ngạo bất cần, về sau từ hành động đến việc làm, đều biểu hiện cô ta làm người cay nghiệt âm độc, ích kỷ hẹp hòi, tại sao bọn họ lại thích một người phụ nữ như vậy?
Đệ Ngũ Khinh Hoằng – người duy nhất trên lôi đài cũng ngây ngốc đứng ở đó, dứt khoát từ bỏ chiến đấu.
Lê Mạn Tư trơ mắt nhìn quỷ nhỏ miệng đầy răng nanh kia nhai nát << Thiên Kiều Bá Mị >>, sau đó lại cùng cây đại hoa vương đi tìm Tử Dực Đạp Phong thú ăn cơm.
Cô ta đột nhiên lại phun ra một ngụm máu tươi, Thải Dực của cô ta, bây giờ cũng chỉ còn lại thải dực.
Trên sàn thi đấu lông gà đầy đất.
Những người này thế mà trơ mắt nhìn Duệ Miểu thúc đẩy huyễn linh của mình nuốt ăn huyễn linh của cô ta, thế nhưng không ai ngăn cản.
"Cô sẽ nhận sự trừng phạt của công hội triệu hồi sư!" Lời vừa ra khỏi miệng, Lê Mạn Tư mới giật mình phát hiện giọng nói của cô ta vô cùng trầm khàn khô khốc, như là bà lão gần đất xa trời.
Đệ Ngũ Khinh Hoằng và đại hồi vú em trực tiếp nhận thua.
Trận này thi đấu kết thúc từ đấy.
Trận chung kết tiến hành hai trận, không cần lại so tài, đã có xếp hạng.
Chiến đội Tước Lăng tham gia trận chung kết thì huyễn linh của ba người đều chết sạch, còn ba vị chủ nhân bởi vì huyễn linh tử vong phản phệ quá nặng mà chết, cho nên chiến đội Mân Côi đứng hàng thứ hai.
Tổ trọng tài xin chỉ thị của Quốc vương, cuối cùng đạt được kết luận: Chiến đội Thanh Loan chiến thuật cơ trí bách biến, đoàn đội phối hợp không chê vào đâu được, lần này đạt được quán quân quả là danh xứng với thực!
Tất nhiên, tổ trọng tài cũng cảnh cáo Lâm Tịch, chuyện huyễn linh cắn nuốt đồng loại, chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, đồng thời thành tâm lấy đãi ngộ đại triệu hồi sư mời cô chính thức gia nhập công hội triệu hồi sư.
Vào lúc trao giải, giải thưởng của Lâm Tịch cao hơn bất cứ kẻ nào, phá lệ tấn phong Tử tước, đất phong lớn hơn so với người khác không nói, thế mà còn ở phụ cận vương thành.
Đây là kết quả của cuộc đàm phán giữa công hội triệu hồi sư và Quốc vương.
Bởi vậy bất cứ kẻ nào cũng không thể xen vào.
Rất nhiều người biết nội tình đều rõ ràng, đây là Quốc vương cảm tạ Duệ Miểu tiêu diệt sợi dây chuyền mê hoặc lòng người kia, làm Tam Hoàng tử khôi phục lại sự minh mẫn, tránh cho Hoàng gia xuất hiện bê bối.
Cho nên mới nói, chuyện giống vậy, phải nhìn ai đi làm và làm như thế nào.
Công hội triệu hồi sư mệnh lệnh rõ ràng cấm huyễn linh cắn nuốt lẫn nhau, Duệ Miểu người ta chẳng những làm công khai, còn ăn một lần chính là hai con, kết quả chỉ chịu trách phạt bằng lời, nhưng lợi ích thực tế từ công hội và Hoàng gia lại hốt được một đống lớn.
Khổ chủ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng thể làm gì.
Không biết có phải bởi vì hào quang dây chuyền gia trì đã biến mất không thấy gì nữa hay không, trông cả người Lê Mạn Tư đều rất suy sút, loại cảm giác này như thể đột nhiên từ một thiếu nữ biến thành thiếu phụ chừng ba mươi tuổi, mặc dù xinh đẹp lại có một loại suy đồi như hoa kê trà nở rộ.
Phần thưởng cho giải nhì là mỗi người năm trăm điểm cống hiến cùng hai trăm năm mươi tử tinh tệ.
Do công hội triệu hồi sư ban thưởng.
Lê Mạn Tư cầm tấm thẻ có thể đổi tử tinh ở mọi nơi kia, trông thế nào đều cảm thấy tấm thẻ này thực mỉa mai làm sao.
Cô ta không có hai huyễn linh quan trọng nhất, mất đi toàn bộ trợ lực, danh tiếng mất hết, táng gia bại sản, chỉ vì kiếm được hai trăm năm mươi tử tinh tệ này.
Toàn bộ quá trình trao giải, Quốc vương thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta, trông thấy cả người sởn tóc gáy.
Bất kỳ một người cha nào biết được con trai mình thích một người phụ nữ không vừa lòng mình, có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì, nhưng tối thiểu cũng sẽ không quá phẫn nộ.
Giữ không được con gái quản không được con trai, đây là nỗi bất lực của hầu hết cha mẹ trên đời này.
Nhưng khi biết hóa ra con trai của mình là bị một loại đạo cụ nào đó mê hoặc, mới thành một trong số những hiếu tử hiền tôn của người phụ nữ này, không tức giận không phải thánh nhân thì là ngu xuẩn.
Thực đáng tiếc, Quốc vương đều không phải cả hai.
Con trai dù không tốt đến đâu, đó cũng là con mình, đường đường là Hoàng tử, há lại cho một dân thường nhỏ bé đùa bỡn trong bàn tay?
Bây giờ Quốc vương đã có thể tìm một một lý do đường hoàng để trút giận cho đứa con trai ngu xuẩn nhà mình, như vậy những ngày tiếp theo của Lê Mạn Tư chỉ có thể dùng muôn màu muôn vẻ để hình dung.
Lâm Tịch bọn họ đi ra từ đấu trường Hoàng gia phải nói là tiền hô hậu ủng.
Hoắc Thanh Loan và Tiêu Túng Ngôn bọn họ đương nhiên đều có danh tiếng, Lâm Tịch cũng có được lượng fans lớn.
Nữ thần bình dân Duệ Miểu đã thành danh nhân của toàn bộ đế quốc Tây Nguỵ cùng hình mẫu để các tiểu dân vì đó mà phấn đấu.
Liên đới Hoa Tử trên bờ vai Lâm Tịch cũng trở thành đứa bé đáng yêu nhất trên toàn Tây Nguỵ.
Tư thế oai hùng khi cắn nát tà linh được cả nước truyền tụng, Hoa Tử răng thép bây giờ tuyệt đối uy danh hiển hách.
Khi giải nhì đi ra, cảnh tượng vẫn sôi trào như cũ.
Lâm Tịch về nhà nghe Duệ Địch báo cáo với cô, người nhà của ba thành viên đã chết trong chiến đội Tước Lăng dường như đã chuẩn bị từ sớm, vừa lên liền điên cuồng cào cấu đấm đá cho Lê Mạn Tư một trận.
Lâm Tịch cũng không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, còn lưu lại cho Lê Mạn Tư một đầu Tử Dực Đạp Phong thú, thế nhưng trong quá trình chiến đấu đã vết thương chồng chất, triệu hồi đi ra cũng là tăng thêm trò cười.
Người nhà của những đội viên kia vừa cào cấu vừa lật tìm, cướp được thẻ tử tinh lại phun mấy cục đàm lên người Lê Mạn Tư, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lê Mạn Tư trở lại chỗ ở của mình, lại phát hiện tất cả đồ vật của cô ta đều bị chất thành một đống lộn xộn ngoài cửa, tòa nhà Đệ Ngũ Khinh Hoằng mua giúp cô ta đã đổi chủ.
Cho dù là ở nhà tại trong thành Ngụy Thủy, Lê Mạn Tư cũng chưa từng bị người coi khinh đến trình độ như vậy, cô ta xám xịt cầm những vật kia, mướn một chiếc Đông Nham Mã đi đến tổng bộ chiến đội.
Lê Mạn Tư cảm thấy tối thiểu Tiêu Mặc Ngôn sẽ không đối đãi với cô ta như vậy.
Trải qua trận biến đổi long trời lở đất này, nếu Tiêu Mặc Ngôn vẫn thủy chung như một với cô ta, cô ta nguyện ý đi theo Tiêu Mặc Ngôn một đời một thế một đôi người, dắt tay tới đầu bạc.
Lê Mạn Tư giờ đây cực kỳ chật vật, quần áo trên người nào là bùn đất nào là nước bọt, tóc tai cũng bị giật đứt có chút lộn xộn, cô ta vừa dùng tay sửa sang đầu tóc vừa vuốt phẳng quần áo trên người.
Cô ta sẽ không khuất phục, cô ta còn có Tử Dực Đạp Phong thú, cô ta vẫn như cũ là triệu hồi sư sắp thăng cấp có ba kỹ năng.
Chẳng qua phải sửa lại kế hoạch, bây giờ cô ta không một xu dính túi, tạm thời vẫn nên giấu tài, trước giúp Mặc Ngôn lấy được vị trí tộc trưởng lại mưu cầu cái khác.
Vừa xuống xe, Lê Mạn Tư đã nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn một thân trường sam xanh nhạt, đón gió đứng đợi cô ta tại cửa ra vào.
Cái gì cũng thay đổi, nhưng Mặc Ngôn vẫn luôn ở bên cạnh cô ta!
Lê Mạn Tư lẳng lặng ngắm nhìn Tiêu Mặc Ngôn, giờ khắc này, một loại tình cảm chưa bao giờ có khuấy động trong lòng cô ta, có lẽ, là nó..
Tình yêu?
"Mặc Ngôn!" Lê Mạn Tư lấy một tư thái thân mật chưa bao giờ có đi qua, kéo tay Tiêu Mặc Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.