Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 738: Ban thưởng nhiệm vụ: Huyễn linh của ta là quỷ nhỏ 5
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
18/10/2021
Edit: Jess93
"Được." Duệ Địch ngoan ngoãn trả lời.
Đây là một bé gái vô cùng hiểu chuyện.
Làn da trắng nõn, đôi mắt không lớn lắm, nhưng rất có thần thái, khi cười giống hai vầng trăng khuyết, mái tóc đen hơi xoăn được mẹ Duệ thắt hai bím tóc rũ xuống trước ngực, trên người mặc bộ váy lanh màu vàng nhạt viền ren, nhẹ nhàng khoan khoái, vừa mộc mạc lại mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên của bé gái tuổi này.
Đối mặt một đôi mắt tràn ngập tin cậy, Lâm Tịch sờ sờ đầu cô bé, quyết định, nhất định không cho cái nhà vốn dĩ yên tĩnh, ấm áp này dẫm vào vết xe đổ bên trong cốt truyện.
Lâm Tịch lôi kéo Duệ Địch ngồi xuống giường ở bên cạnh, đây là một loại đồ nội thất tương tự kiểu dáng Châu Âu, chẳng qua ngoại trừ chỗ tựa lưng cao hơn một chút cùng với thêm một ít kim loại bằng đồng, Lâm Tịch cảm thấy nó khá giống giường Quý phi của Trung Quốc cổ đại.
Dùng ngón tay chỉ về hướng phía đông, Lâm Tịch thần bí hề hề nói: "Em còn nhớ rõ bà cố tổ của chúng ta không?"
Cô chỉ tay về phía căn phòng đặc biệt dùng để cung phụng đám tiền bối, mà bà cố tổ trong miệng Lâm Tịch chính là vị tổ tiên người xanh lục kia của Duệ gia, một đại triệu hồi sư có huyết mạch tộc Tinh Linh.
Kỳ thật nói là bà cố tổ, đã tổ không biết bao nhiêu đời, cho nên chỉ gọi chung là bà cố tổ.
Duệ Địch gật đầu: "Nhớ rõ ạ, là bà cố tổ và ông cố tổ một tay khai sáng huy hoàng cho Duệ gia, mẹ nói, uống nước không quên người đào giếng, phải nhớ tận hết sức lực không làm thương hại tộc nhân Tinh Linh, bởi vì bọn hắn là tộc nhân của bà cố tổ."
"Ừm." Lâm Tịch gật đầu, kỳ thật mẹ Duệ dạy hai chị em này rất khá, hiếu kính người lớn, đối mặt nguy hiểm đều nguyện ý bỏ qua chính mình đi bảo vệ đối phương. Tin rằng dạy Duệ Đông Đường cũng giống như vậy, chỉ là đáng tiếc, bị sợi dây chuyền mị lực kia mang đi lệch đường.
"Hôm qua chị mơ thấy bà cố tổ, bà dạy chị một bộ pháp quyết, sau khi luyện tập có thể câu thông với thú triệu hồi tốt hơn, càng nhanh chóng gia tăng độ thân thiện. Bà cố tổ muốn chị dạy cho em, nhưng tuyệt đối không được truyền cho bất luận kẻ nào."
Sự vui mừng trên khuôn mặt còn mang theo vẻ trẻ con mũm mĩm của Duệ Địch vơi đi từng chút một: "Chỉ có hai chúng ta ư? Còn cha và anh cả!"
"Chị cũng không biết vì cái gì, dù sao bà cố tổ nói, tạm thời phải giữ bí mật với mọi người, phải một năm sau mới có thể dạy cho cha và anh cả."
Duệ Địch cúi đầu suy nghĩ chỉ chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Vậy, một năm sau Tiểu Địch lại học đi, em không muốn lừa dối anh cả và cha."
Cho nên có đôi khi dạy trẻ quá tốt, cũng rất phiền phức!
Lâm Tịch kiên nhẫn lừa gạt nói: "Là như thế này, bộ công pháp này, chưa chắc đã an toàn, bà cố tổ nói trước hết để cho chúng ta bắt đầu luyện thử xem, không có nguy hiểm lại truyền thụ cho anh cả bọn họ. Mạo hiểm để chị và em luyện tập trước là bởi vì còn chưa tới một tháng nữa chị phải đến tháp triệu hồi huyễn linh, bà muốn giúp chị gia tăng tỷ lệ thành công, không thể không mạo hiểm thử một lần. Mà em lại là bởi vì tiểu bách linh kia có thể dự đoán cát hung, bà cố tổ nói nhà chúng ta gần nhất có thể sẽ gặp đại nạn, cho nên muốn em gia tăng độ thân thiết với tiểu bách linh, như vậy mọi người đều có thể biến nguy thành an, hiểu không?"
Duệ Địch gật đầu thật mạnh: "Đã hiểu, em muốn luyện."
Sau đó lại xiết chặt nắm tay nhỏ: "Mặc dù cha mẹ đều không có huyễn linh, nhưng Tiểu Địch có, Tiểu Địch và Thu Thu hiện tại cũng còn nhỏ, chờ trưởng thành, Tiểu Địch và Thu Thu sẽ trở nên rất lợi hại!"
Bình thường cô nhóc chưa bao giờ nói chuyện học viện của mình ở trước mặt cha mẹ, thật ra loại học viện này nếu so với thế giới bên ngoài thì tàn khốc hơn nhiều, đó chính là luật rừng trần trụi.
Mà tiểu bách linh Thu Thu như con gà kia của Tiểu Địch lại làm hại cô bé vẫn luôn bị người khác chế giễu là << Tổ hợp điểu nhân >>, chắc hẳn bình thường một mình phải gánh những áp lực kia, kỳ thật có tức cũng phải nghẹn ở trong lòng.
Lâm Tịch chẩn mạch cho Tiểu Địch trước, không hổ là người mười tuổi đã có thể có được thú triệu hồi nho nhỏ, kinh mạch thông thuận thông suốt, là hạt giống tốt.
Sau đó, Lâm Tịch dạy từng câu khẩu quyết cho Tiểu Địch, Tiểu Địch gặp được từ không hiểu sẽ hỏi ngay, một người kiên nhẫn dạy, một người cố gắng học, chưa tới mấy ngày, Tiểu Địch đã thành công đọc thuộc khẩu quyết cơ bản, bắt đầu chải vuốt kinh mạch từng chút một.
Đây là vị diện triệu hồi, linh khí tất nhiên rất dồi dào, cho nên Lâm Tịch cũng chuẩn bị mở mạch cho Tiểu Địch, trước đó còn hỏi cô nhóc, sẽ rất đau đớn, có sợ hay không?
Cô nhóc gật đầu: "Tiểu Địch sợ đau, nhưng nếu như em và Thu Thu đều có thể trở nên lợi hại, có đau đến mấy Tiểu Địch đều có thể chịu được."
Quả nhiên, lúc mở mạch cô nhóc đau đến nỗi trên trán tràn đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ bấm niệm pháp quyết cũng hơi run rẩy, nhưng vẫn không rên một tiếng.
Cũng may kinh mạch của cô bé không bị tắc nghẽn, cũng chỉ chịu tội hai ngày thì bắt đầu dần tiến vào cảnh giới mới.
Buổi sáng nọ, ăn xong điểm tâm, Lâm Tịch đang chuẩn bị giúp Hải Luân thu dọn bát đũa, Tiểu Địch thần thần bí bí kéo cô một cái, mang theo mùi hương hoa lan như có như không, đó là mùi xà bông thơm hương cỏ cây mẹ Duệ tự tay làm khi rảnh rỗi.
Tiểu Địch dán vào tai cô nói bằng giọng rất nhỏ: "Chị, khẩu quyết bà cố tổ dạy thật là lợi hại! Hôm qua Thu Thu nói cho Tiểu Địch, muốn em nghe lời chị, nó nói, chị sẽ dùng tính mạng của mình bảo hộ em."
Nói xong, Tiểu Địch ngượng ngùng mổ một cái ở trên mặt Lâm Tịch, khuôn mặt nhỏ ửng đó nói: "Em.. Em cũng sẽ dùng tính mạng bảo hộ chị.. Còn có cha mẹ và anh cả! Em đi học viện nha!"
Nói xong, cô nhóc hấp ta hấp tấp cũng không quay đầu lại chạy đi.
Không nghĩ tới bách linh này thật đúng là rất có linh tính.
Lâm Tịch lắc đầu, mỉm cười trở lại phòng khách giúp Hải Luân thu dọn bát đũa.
Ngày tháng vẫn như cũ không nhanh không chậm dọc theo quỹ đạo ban đầu tiến về phía trước, chỗ khác biệt chính là, Lâm Tịch đã thông được một đầu kinh mạch, đang tiến quân về đầu thứ hai.
Mà Tiểu Địch cũng đang âm thầm trở nên mạnh mẽ trong lúc không ai biết.
Cô bé không chỉ một lần nói với Lâm Tịch, Thu Thu càng ngày càng trở nên thân thiết với cô bé, thường thường dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô bé, Tiểu Địch nói, Thu Thu đang cười với mình.
Lâm Tịch mỉm cười, một con chim đang cười..
Kinh dị cỡ nào hả, bảo bảo ngốc.
Chẳng qua có thể nhìn ra được, sau khi tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, tương tác giữa cô bé và Thu Thu rõ ràng thường xuyên hơn, Thu Thu trở nên linh tính hơn, không còn tỉnh tỉnh mê mê như lúc trước.
Điều này cho thấy ý tưởng của chính mình tuyệt đối là chính xác.
Lâm Tịch gần như là giành giật từng giây tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, dù sao cô đã chuẩn bị xong, đợi đến ngày nữ chính xảy ra chuyện trực tiếp tóm lấy Duệ Đông Đường, cả nhà đi ra ngoài chơi, còn tai tinh này thì để cho đám nam chính kia đi cứu vớt, sau đó tương ái tương sát đi.
Sau sự kiện nữ chính chưa tới một tháng, sẽ đến phiên Lâm Tịch đi tháp triệu hồi huyễn linh.
Chưa đến một tháng, Lâm Tịch tuyệt đối có nắm chắc để cho chính mình xuất hiện một đầu thông mạch hoàn chỉnh.
Lâm Tịch vô cùng thích Thiên Phượng của nữ chính bên trong cốt truyện.
Phượng Hoàng đấy, điềm lành chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, bây giờ cô rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy rồi!
Đó là một buổi sáng trời trong gió nhẹ, là ngày nghỉ của học viện mỗi tháng một lần, buổi tối ngày hôm trước Lâm Tịch đã nằng nặc đòi hỏi, cuối cùng cả nhà cùng nhau đi chợ hoa ở phố Bắc để mua vài quả trứng ếch đỏ có thể tính làm đồ ăn vặt cho Thu Thu.
Trứng ếch đỏ cũng không phải là trứng ếch, mà là một loại trái cây, nó có màu đỏ tươi cực kì tương tự trứng ếch, cho nên mới có tên như vậy.
Bình thường loài chim tên là linh đều rất thích ăn thứ này.
Đáng tiếc chỉ có thể ăn trong quá trình gia tăng độ thân thiết giữa thú triệu hồi và chủ nhân, cũng không thể tăng lên bất kỳ thứ gì khác, là một loại thực vật rất phổ biến tại phía tây nước Tây Nguỵ.
Toàn bộ quá trình, vợ chồng nhà họ Duệ vốn yêu thích hoa cỏ ngược lại là vui vẻ, mà Duệ Đông Đường bởi vì bị cha mình cưỡng chế nhất định phải cùng mẹ và hai em gái đến đây, cho nên toàn bộ hành trình đều đen mặt, không thèm đáp lại chút tươi cười nào.
Lâm Tịch trợn mắt trừng một cái, tưởng ông đây muốn mang theo ngươi hả, nếu không phải sợ ngươi "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" khiến cái nhà này tan nát, ông đây mới lười quản ngươi.
"Được." Duệ Địch ngoan ngoãn trả lời.
Đây là một bé gái vô cùng hiểu chuyện.
Làn da trắng nõn, đôi mắt không lớn lắm, nhưng rất có thần thái, khi cười giống hai vầng trăng khuyết, mái tóc đen hơi xoăn được mẹ Duệ thắt hai bím tóc rũ xuống trước ngực, trên người mặc bộ váy lanh màu vàng nhạt viền ren, nhẹ nhàng khoan khoái, vừa mộc mạc lại mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên của bé gái tuổi này.
Đối mặt một đôi mắt tràn ngập tin cậy, Lâm Tịch sờ sờ đầu cô bé, quyết định, nhất định không cho cái nhà vốn dĩ yên tĩnh, ấm áp này dẫm vào vết xe đổ bên trong cốt truyện.
Lâm Tịch lôi kéo Duệ Địch ngồi xuống giường ở bên cạnh, đây là một loại đồ nội thất tương tự kiểu dáng Châu Âu, chẳng qua ngoại trừ chỗ tựa lưng cao hơn một chút cùng với thêm một ít kim loại bằng đồng, Lâm Tịch cảm thấy nó khá giống giường Quý phi của Trung Quốc cổ đại.
Dùng ngón tay chỉ về hướng phía đông, Lâm Tịch thần bí hề hề nói: "Em còn nhớ rõ bà cố tổ của chúng ta không?"
Cô chỉ tay về phía căn phòng đặc biệt dùng để cung phụng đám tiền bối, mà bà cố tổ trong miệng Lâm Tịch chính là vị tổ tiên người xanh lục kia của Duệ gia, một đại triệu hồi sư có huyết mạch tộc Tinh Linh.
Kỳ thật nói là bà cố tổ, đã tổ không biết bao nhiêu đời, cho nên chỉ gọi chung là bà cố tổ.
Duệ Địch gật đầu: "Nhớ rõ ạ, là bà cố tổ và ông cố tổ một tay khai sáng huy hoàng cho Duệ gia, mẹ nói, uống nước không quên người đào giếng, phải nhớ tận hết sức lực không làm thương hại tộc nhân Tinh Linh, bởi vì bọn hắn là tộc nhân của bà cố tổ."
"Ừm." Lâm Tịch gật đầu, kỳ thật mẹ Duệ dạy hai chị em này rất khá, hiếu kính người lớn, đối mặt nguy hiểm đều nguyện ý bỏ qua chính mình đi bảo vệ đối phương. Tin rằng dạy Duệ Đông Đường cũng giống như vậy, chỉ là đáng tiếc, bị sợi dây chuyền mị lực kia mang đi lệch đường.
"Hôm qua chị mơ thấy bà cố tổ, bà dạy chị một bộ pháp quyết, sau khi luyện tập có thể câu thông với thú triệu hồi tốt hơn, càng nhanh chóng gia tăng độ thân thiện. Bà cố tổ muốn chị dạy cho em, nhưng tuyệt đối không được truyền cho bất luận kẻ nào."
Sự vui mừng trên khuôn mặt còn mang theo vẻ trẻ con mũm mĩm của Duệ Địch vơi đi từng chút một: "Chỉ có hai chúng ta ư? Còn cha và anh cả!"
"Chị cũng không biết vì cái gì, dù sao bà cố tổ nói, tạm thời phải giữ bí mật với mọi người, phải một năm sau mới có thể dạy cho cha và anh cả."
Duệ Địch cúi đầu suy nghĩ chỉ chốc lát, sau đó ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: "Vậy, một năm sau Tiểu Địch lại học đi, em không muốn lừa dối anh cả và cha."
Cho nên có đôi khi dạy trẻ quá tốt, cũng rất phiền phức!
Lâm Tịch kiên nhẫn lừa gạt nói: "Là như thế này, bộ công pháp này, chưa chắc đã an toàn, bà cố tổ nói trước hết để cho chúng ta bắt đầu luyện thử xem, không có nguy hiểm lại truyền thụ cho anh cả bọn họ. Mạo hiểm để chị và em luyện tập trước là bởi vì còn chưa tới một tháng nữa chị phải đến tháp triệu hồi huyễn linh, bà muốn giúp chị gia tăng tỷ lệ thành công, không thể không mạo hiểm thử một lần. Mà em lại là bởi vì tiểu bách linh kia có thể dự đoán cát hung, bà cố tổ nói nhà chúng ta gần nhất có thể sẽ gặp đại nạn, cho nên muốn em gia tăng độ thân thiết với tiểu bách linh, như vậy mọi người đều có thể biến nguy thành an, hiểu không?"
Duệ Địch gật đầu thật mạnh: "Đã hiểu, em muốn luyện."
Sau đó lại xiết chặt nắm tay nhỏ: "Mặc dù cha mẹ đều không có huyễn linh, nhưng Tiểu Địch có, Tiểu Địch và Thu Thu hiện tại cũng còn nhỏ, chờ trưởng thành, Tiểu Địch và Thu Thu sẽ trở nên rất lợi hại!"
Bình thường cô nhóc chưa bao giờ nói chuyện học viện của mình ở trước mặt cha mẹ, thật ra loại học viện này nếu so với thế giới bên ngoài thì tàn khốc hơn nhiều, đó chính là luật rừng trần trụi.
Mà tiểu bách linh Thu Thu như con gà kia của Tiểu Địch lại làm hại cô bé vẫn luôn bị người khác chế giễu là << Tổ hợp điểu nhân >>, chắc hẳn bình thường một mình phải gánh những áp lực kia, kỳ thật có tức cũng phải nghẹn ở trong lòng.
Lâm Tịch chẩn mạch cho Tiểu Địch trước, không hổ là người mười tuổi đã có thể có được thú triệu hồi nho nhỏ, kinh mạch thông thuận thông suốt, là hạt giống tốt.
Sau đó, Lâm Tịch dạy từng câu khẩu quyết cho Tiểu Địch, Tiểu Địch gặp được từ không hiểu sẽ hỏi ngay, một người kiên nhẫn dạy, một người cố gắng học, chưa tới mấy ngày, Tiểu Địch đã thành công đọc thuộc khẩu quyết cơ bản, bắt đầu chải vuốt kinh mạch từng chút một.
Đây là vị diện triệu hồi, linh khí tất nhiên rất dồi dào, cho nên Lâm Tịch cũng chuẩn bị mở mạch cho Tiểu Địch, trước đó còn hỏi cô nhóc, sẽ rất đau đớn, có sợ hay không?
Cô nhóc gật đầu: "Tiểu Địch sợ đau, nhưng nếu như em và Thu Thu đều có thể trở nên lợi hại, có đau đến mấy Tiểu Địch đều có thể chịu được."
Quả nhiên, lúc mở mạch cô nhóc đau đến nỗi trên trán tràn đầy mồ hôi, bàn tay nhỏ bấm niệm pháp quyết cũng hơi run rẩy, nhưng vẫn không rên một tiếng.
Cũng may kinh mạch của cô bé không bị tắc nghẽn, cũng chỉ chịu tội hai ngày thì bắt đầu dần tiến vào cảnh giới mới.
Buổi sáng nọ, ăn xong điểm tâm, Lâm Tịch đang chuẩn bị giúp Hải Luân thu dọn bát đũa, Tiểu Địch thần thần bí bí kéo cô một cái, mang theo mùi hương hoa lan như có như không, đó là mùi xà bông thơm hương cỏ cây mẹ Duệ tự tay làm khi rảnh rỗi.
Tiểu Địch dán vào tai cô nói bằng giọng rất nhỏ: "Chị, khẩu quyết bà cố tổ dạy thật là lợi hại! Hôm qua Thu Thu nói cho Tiểu Địch, muốn em nghe lời chị, nó nói, chị sẽ dùng tính mạng của mình bảo hộ em."
Nói xong, Tiểu Địch ngượng ngùng mổ một cái ở trên mặt Lâm Tịch, khuôn mặt nhỏ ửng đó nói: "Em.. Em cũng sẽ dùng tính mạng bảo hộ chị.. Còn có cha mẹ và anh cả! Em đi học viện nha!"
Nói xong, cô nhóc hấp ta hấp tấp cũng không quay đầu lại chạy đi.
Không nghĩ tới bách linh này thật đúng là rất có linh tính.
Lâm Tịch lắc đầu, mỉm cười trở lại phòng khách giúp Hải Luân thu dọn bát đũa.
Ngày tháng vẫn như cũ không nhanh không chậm dọc theo quỹ đạo ban đầu tiến về phía trước, chỗ khác biệt chính là, Lâm Tịch đã thông được một đầu kinh mạch, đang tiến quân về đầu thứ hai.
Mà Tiểu Địch cũng đang âm thầm trở nên mạnh mẽ trong lúc không ai biết.
Cô bé không chỉ một lần nói với Lâm Tịch, Thu Thu càng ngày càng trở nên thân thiết với cô bé, thường thường dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô bé, Tiểu Địch nói, Thu Thu đang cười với mình.
Lâm Tịch mỉm cười, một con chim đang cười..
Kinh dị cỡ nào hả, bảo bảo ngốc.
Chẳng qua có thể nhìn ra được, sau khi tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, tương tác giữa cô bé và Thu Thu rõ ràng thường xuyên hơn, Thu Thu trở nên linh tính hơn, không còn tỉnh tỉnh mê mê như lúc trước.
Điều này cho thấy ý tưởng của chính mình tuyệt đối là chính xác.
Lâm Tịch gần như là giành giật từng giây tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, dù sao cô đã chuẩn bị xong, đợi đến ngày nữ chính xảy ra chuyện trực tiếp tóm lấy Duệ Đông Đường, cả nhà đi ra ngoài chơi, còn tai tinh này thì để cho đám nam chính kia đi cứu vớt, sau đó tương ái tương sát đi.
Sau sự kiện nữ chính chưa tới một tháng, sẽ đến phiên Lâm Tịch đi tháp triệu hồi huyễn linh.
Chưa đến một tháng, Lâm Tịch tuyệt đối có nắm chắc để cho chính mình xuất hiện một đầu thông mạch hoàn chỉnh.
Lâm Tịch vô cùng thích Thiên Phượng của nữ chính bên trong cốt truyện.
Phượng Hoàng đấy, điềm lành chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, bây giờ cô rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy rồi!
Đó là một buổi sáng trời trong gió nhẹ, là ngày nghỉ của học viện mỗi tháng một lần, buổi tối ngày hôm trước Lâm Tịch đã nằng nặc đòi hỏi, cuối cùng cả nhà cùng nhau đi chợ hoa ở phố Bắc để mua vài quả trứng ếch đỏ có thể tính làm đồ ăn vặt cho Thu Thu.
Trứng ếch đỏ cũng không phải là trứng ếch, mà là một loại trái cây, nó có màu đỏ tươi cực kì tương tự trứng ếch, cho nên mới có tên như vậy.
Bình thường loài chim tên là linh đều rất thích ăn thứ này.
Đáng tiếc chỉ có thể ăn trong quá trình gia tăng độ thân thiết giữa thú triệu hồi và chủ nhân, cũng không thể tăng lên bất kỳ thứ gì khác, là một loại thực vật rất phổ biến tại phía tây nước Tây Nguỵ.
Toàn bộ quá trình, vợ chồng nhà họ Duệ vốn yêu thích hoa cỏ ngược lại là vui vẻ, mà Duệ Đông Đường bởi vì bị cha mình cưỡng chế nhất định phải cùng mẹ và hai em gái đến đây, cho nên toàn bộ hành trình đều đen mặt, không thèm đáp lại chút tươi cười nào.
Lâm Tịch trợn mắt trừng một cái, tưởng ông đây muốn mang theo ngươi hả, nếu không phải sợ ngươi "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" khiến cái nhà này tan nát, ông đây mới lười quản ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.