Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 832: Chiến đấu đi! lão thái thái! 12

Nhất Hồ Long Tỉnh Trà

24/06/2022

Edit: Jess93

Đồ đạc của Hồ Diễm Phân dọn dẹp một chút là có thể chứa đầy hai cái vali cỡ lớn, nhưng Lâm Tịch không có lấy gì mà vứt tất cả vào trong thùng rác.

Những thứ này ngoại trừ quần áo cũ của Hồ Diễm Phân do người khác tặng hoặc là chính mình nhặt, mỗi một kiện hầu như đều vô cùng cũ nát và chứa đầy bi thương.

Muốn tiếp nhận vui vẻ, trước hết phải vứt bỏ bi thương.

Những thứ sẽ chỉ làm người ta trở nên không vui này nhất định phải vứt bỏ lưu loát, giống như những người nhà làm người chán ghét kia, chẳng những phải vứt, hơn nữa phải vứt đi thật xa, miễn cho vướng phải chân mình.

Lâm Tịch gọi một chiếc taxi, lôi kéo ba chiếc vali chính mình mua hôm qua đi tới nhà mới ở Hoàng Khê cốc.

Hẹn người siêu thị người vào lúc xế chiều, cho nên cô có đủ thời gian quét dọn vệ sinh.

Toàn bộ Hoàng Khê cốc có khoảng hai trăm gia đình, Lâm Tịch dựa vào bản đồ mới tìm được chỗ căn nhà kia.

Sau khi đến nhà mới của mình cô mới âm thầm bội phục cán bộ về hưu quả thật biết chọn chỗ.

Cũng khó trách Hạ Thiên Tư cho rằng nơi này giá trị tối thiểu bốn trăm vạn.

Hoàng Khê cốc có hình chữ số "8" nằm nghiêng, suối Ngọc Hoàng xuyên qua phần eo chữ số 8, phía trên có một cây cầu gỗ có mái che với lịch sử hơn trăm năm, tăng thêm cho Hoàng Khê cốc một tia cổ vận dạt dào phong tình.

Mà nhà cô cách suối Ngọc Hoàng không xa, xem như vị trí trung tâm Hoàng Khê cốc, khu vực hoàng kim tăng thêm nắm giữ << Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thuộc sở hữu của nhà nước >>, chỉ cần đừng công phu sư tử ngoạm quá mức, đoán chừng nhà đầu tư đều phải đồng ý.

Cây cầu kia xem như mánh lới tuyên truyền lớn nhất trong giai đoạn đầu, danh xưng "Chuyển nhà vào trong tranh sơn thủy."

Nhìn từ xa, cho dù hiện giờ là ngày đông, vẫn như cũ là xa xa gần gần, màu xanh biếc dày đặc, bầu trời mù sương phản chiếu màu xanh lam pha lẫn xanh lục, hệt như một bức tranh thủy mặc thanh nhã.

Đáng tiếc chỉ có thể ở hơn một năm thì bị phá bỏ và di dời đến nơi khác rồi.

Biệt thự ở đây thật sự quá đắt, không thì Lâm Tịch thật sự nghĩ trực tiếp mua một căn biệt thự ở đây cho người ủy thác dưỡng lão là được rồi.

Hà hơi vào bàn tay có chút cứng ngắc, căn nhà này dù sao vẫn trống không quá lâu, trải qua một đoạn thời gian ôn dưỡng, mặc dù cỗ thân thể này đã cải thiện nhiều, nhưng lao động trong thời gian dài vẫn khiến Lâm Tịch có chút mỏi mệt.

Ném vài miếng Long Tỉnh vào trong ly thủy tinh, rót nước từ trong bình nước, nhìn phiến lá như mầm non giãn ra từng chút một, Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, một mùi hương đặc biệt thuộc về Long Tỉnh đang từ từ tỏa ra.

Cô thở dài thỏa mãn.

Vì cái gì không sống cho tốt?

Đã có dũng khí đối mặt tử vong, vì cái gì muốn từ bỏ sinh mệnh chứ?

Thượng đế nói, người tới thế giới này chính là vì chịu khổ, Phật nói, nhân sinh có tám khổ, không ai có thể tránh.



Lúc trước Lâm Tịch chỉ là một dân đen, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người chấp hành trung cấp nho nhỏ tại Diệu Huyền mà thôi.

Thế nhưng mặc kệ thân phận của mình là cái gì, cô đều cảm thấy sinh đã có tám khổ, nhưng lại đồng thời có vô số vui vẻ!

Một bữa ăn ngon, một chuyến lữ hành, trong ngày hè chói chang một tia gió nhẹ quất vào mặt, trong trời đông giá rét lạnh lẽo một ly Long Tỉnh màu xanh biếc, thậm chí, cô đang quét dọn cái nhà tạm thời thuộc về chính mình này, cô cũng vô thức ngâm nga một giai điệu không biết tên, từ xa, nghe được tiếng trẻ con đang vui đùa ầm ĩ ở gần đây, những tiếng cười thoải mái không chút kiêng kỵ..

Đây chẳng lẽ không phải là hạnh phúc sao?

Vì cái gì nhất định phải níu lấy chút đau khổ đó của chính mình, không ngừng hành hạ chính mình đồng thời cũng hành hạ người khác?

Đôi khi người ta muốn học làm một cái máy tính, cảm giác gánh chịu quá nhiều thứ, liền đem chính mình format một lần, lưu lại bản sao hạnh phúc, và xóa toàn bộ những thứ khác!

Duỗi lưng một cái, Lâm Tịch lần nữa thở dài thỏa mãn.

So với tên ăn mày, có một cái nhà chính là hạnh phúc.

So với phòng trọ, nhà hiện tại chính là thiên đường.

Không lười biếng, không tham lam, gặp sao yên vậy lại không nước chảy bèo trôi, chỉ cần ngươi còn một trái tim chưa bao giờ chết, như vậy vô luận là vui vẻ hay là hạnh phúc, kỳ thật cũng không phải là chuyện khó khăn.

Lâm Tịch vẫn luôn thầm nhủ trong lòng, cô hi vọng người ủy thác có thể nghe được tiếng lòng của mình.

Vì cái gì mà sống?

Vì chính mình có thể may mắn nhận được tính mạng này!

Người chính là vạn vật chi linh (là anh linh của vạn vật), vào lúc ngươi oán trách vận mệnh của mình bất công, có biết hay không, kỳ thật rất nhiều người đang hâm mộ ngươi, có thân thể kiện toàn, ngũ quan đoan chính, đầu óc thông minh, thậm chí có thể ra sinh làm người, bản thân chính là một loại hạnh phúc khiến người đố kỵ!

Không thừa nhận sao?

Đã cảm thấy làm người đau khổ, vậy mời ngài ổn định lại tâm thần, tưởng tượng một chút muốn đem chính mình đổi thành loài động thực vật gì ngoại trừ con người mới phát hiện được hạnh phúc?

Nghĩ không ra đúng không, bởi vì vô luận là cái gì, cũng không sống được tự do tự tại bằng nhân loại đứng trên đỉnh chuỗi thực vật.

Nói một cách nghiêm túc, trên tinh cầu màu xanh lam này, có khả năng tồn tại hơn triệu giống loài, xác suất để ngươi có thể may mắn sinh ra là vương giả của tất cả giống loài ở đây -- nhân loại, so với trúng xổ số còn khó hơn!

Nếu vạn vật có linh, khi chính ngươi vẫn chưa biết quý trọng cơ hội được làm người này, thì lúc đó đang có hàng trăm triệu giống loài đang mắng ngươi: Phung phí của trời, không biết tiếc phúc, ngươi cũng đã là người, ngươi nha còn có cái gì không vừa lòng?

Cho nên, cúi đầu xuống nhìn xem chính ngươi, còn có cái gì đáng giá ngươi đau khổ, sầu não uất ức cả ngày?

Ngay lúc Lâm Tịch nhấp ngụm trà thì đột nhiên cảm giác trong lòng chợt nhẹ bẫng, dường như có chút gì đó đang dần đi xa..

Cô mỉm cười, Lâm Tịch biết, nhiệm vụ này, kỳ thật đã coi như hoàn thành.

Chính mình rót súp gà cho tâm hồn bản thân, Lâm Tịch cũng không biết, trong hai ngày cô dời khỏi phòng trọ này, Hạ đại thiếu gia và Hạ đại tiểu thư đều lần lượt đi tìm cô.



Biết được cô đã dọn đi, sắc mặt hai người thối đến không sai biệt lắm.

Quả nhiên là anh em ruột cùng cha cùng mẹ!

Mà người mẹ bọn họ muốn tìm, đang nướng bánh quy cùng điểm tâm nhỏ cho một nhóm củ cải nhỏ.

Một ngày sau khi Lâm Tịch chính thức vào ở, mấy đứa bé đuổi theo đánh một cô bé tên là Mạnh Kiều, cô nhóc hoảng hốt chạy bừa vượt qua đầu tường trốn vào sân nhà Lâm Tịch.

Sau đó một đám nhóc tìm kiếm ở bên ngoài đến lật trời, còn cô nhóc Mạnh Kiều lại hạnh phúc ở trong phòng ăn bánh quy bà nội Hồ nướng và uống trà sữa nóng hầm hập.

Tất nhiên, cô bé Mạnh Kiều đắm chìm trong trong hạnh phúc hoàn toàn không có chú ý tới, bà nội Hồ thân ái lại một mặt ưu thương.

Cô là bà nội già rồi!

À ồ!

Sau đó ngày hôm sau, bạn nhỏ Mạnh Kiều không mời mà tới, nói cho oai là giúp bà nội Hồ quét dọn vệ sinh.

Những câu nói trẻ con của cô bé thường thường chọc cho Lâm Tịch thoải mái cười to.

Uống thức uống mùa đông nóng hổi, A Lạp Lôi bên trong không gian bĩu môi.

Có gì buồn cười?

Đồ ngốc này vừa đến, mị liền không cho hắn ra ngoài, A Lạp Lôi rất muốn dùng một tia sét đem con nhóc tóc vàng trông ngốc nghếch này bổ đi.

Chỉ là mị nhất định sẽ rất tức giận.

Nể tình loại thức uống kỳ quái lại dễ uống này cùng những điểm tâm nhỏ mà mị hiếu kính, hắn đành phải uất ức chính mình trước vậy.

Ngày thứ ba bạn nhỏ Mạnh Kiều bắt đầu ở nhà Lâm Tịch nhà làm bài tập nghỉ đông.

Ngày thứ tư bạn nhỏ Mạnh Kiều biến thành cô giáo Mạnh, mà bà nội Hồ thì biến thành "Bạn học Phân Phân."

Đối mặt với tên mới của mình, Lâm Tịch đã không biết nói cái gì cho phải, chẳng trách hôm qua tiểu quỷ cơ linh này đột nhiên hỏi cô tên là gì, cô giáo Mạnh làm sao có thể gọi học sinh của mình là bà nội Hồ chứ?

Ngày thứ năm, cô giáo Mạnh tới hơi trễ, hai cái bím tóc cũng cong cong vẹo vẹo, bạn học Phân Phân nhấc tay hỏi cô giáo Mạnh làm sao vậy.

Cô giáo Mạnh quật cường nháy mắt một cái, đem nước mắt chớp trở về, kiên cường nói: "Cô bị Lâm Hổ Tử thôn đông cào, sau này cô nhảy tường tới thì sẽ không bị hắn bắt lấy nữa."

Bạn học Phân Phân giúp cô Mạnh thắt bím tóc, hỏi: "Vậy tại sao Lâm Hổ Tử lại muốn cào cô giáo Mạnh?"

Cô giáo Mạnh nghĩ nghĩ, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Bởi vì cô giáo Mạnh không chịu dẫn bọn hắn đến tìm bạn học Phân Phân chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook