Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 845: Chiến đấu đi! lão thái thái! 25
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
24/06/2022
Edit: Jess93
Hai người Hạ Thiên Ý và Hàn Tố Mai vốn dự định lấy được số tiền còn lại trong tay Hồ Diễm Phân, đồng thời nghĩ biện pháp ghi lại chứng cứ Hồ Diễm Phân thừa nhận ở cùng một chỗ với Hạ Tường, cũng không nhất định không phải là chứng cứ thật sự, chỉ cần có bề ngoài, lẫn lộn nghe nhìn liền có thể đạt tới mục đích ly hôn không có sai lầm của Hàn Tố Mai.
Hàn Tố Mai biết Hạ Tường có bao nhiêu tài sản, căn hộ kia tối thiểu có thể bán được một trăm năm mươi vạn, tăng thêm tiền tiết kiệm ông ta gửi ngân hàng cùng với đầu tư trong công ty bạn bè, như thế nào cũng có khoảng bốn trăm vạn.
Cho dù một nhà năm miệng ăn chia đều, cô ta và Hạ Thiên Ý cũng có thể lấy được một trăm năm mươi vạn trở lên đi.
Lại thêm chỗ này của Hồ Diễm Phân còn có thể lấy được hai mươi vạn, chẳng những đầu tư quán net đủ rồi, hai người còn có thể lấy tiền mua một căn hộ không tệ.
Hạ Thiên Ý cách cổng lớn trông thấy nhà Hồ Diễm Phân đẹp như vậy, nghĩ đến ông già ngược lại thật biết chọn chỗ cho mình chờ chết, âm thầm tính toán hoặc là có thể lấy căn nhà này vào tay hoặc là lấy căn hộ của mình từ tay Hạ Tường.
Ông dựa vào cái gì giữ căn hộ của tôi? Ông xuất tiền cho người đàn bà của mình mua phòng ốc, dựa vào cái gì cầm đồ của Hạ Thiên Ý tôi lấp hố?
Hạ Thiên Ý càng nghĩ càng thấy hắn đúng lý hợp tình.
Vốn là muốn Hồ Diễm Phân bị mất mặt ở trước mặt mọi người, có lợi cho cuộc đàm phán kế tiếp của bọn họ, cho nên Hàn Tố Mai mới có thể nói ra chuyện này ở trước mặt mọi người, bọn họ tính toán, bà già tâm hoảng ý loạn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp để bọn hắn ngậm miệng trước, sau đó vào nhà rồi nói chuyện.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nha.
Bà ta bị chèn ép về mặt tâm lý, đầu óc vốn dĩ cũng không nhanh nhẹn còn không phải tùy ý hai người bọn họ nắm?
Nhưng Hồ Diễm Phân căn bản không diễn theo kịch bản vậy thì thôi, nửa đường còn gϊếŧ ra một Hạ Thiên Tư không có ý tốt.
Hạ Thiên Ý vừa thấy Hạ Thiên Tư xuất hiện, lập tức liên tưởng đến toàn bộ sự việc trước trước sau sau, cảm thấy hắn và Hàn Tố Mai tính toán giống như đều bị Hạ Thiên Tư tính kế.
Tiếp tục lại là phong hồi lộ chuyển, giờ phút này lão ba mà Hạ Thiên Ý không muốn gặp nhất cũng từ trên trời giáng xuống.
Hạ Thiên Ý quả thật định tìm một cơ hội nói chuyện với lão ba, nhưng tuyệt đối không phải đàm phán với lão ba ở trước mắt bao người như vậy, cho nên dưới tình thế cấp bách mới nghĩ đến việc chuồn đi, lại bị lão già gọi ra tại chỗ.
Giờ phút này Hạ Thiên Ý có cảm giác chua chát giống như ăn mì thịt bò bắp cải muối chua quá thời hạn.
Hắn cũng hoài nghi đến tột cùng bà già này đến cùng có phải mẹ ruột của mình hay không?
Cha mẹ nào không phải cẩn trọng vì con cái, đến chết thì mới dừng, nhện cái vì có thể để cho các con trưởng thành thậm chí còn trực tiếp để con cái ăn chính mình.
Hắn chỉ mượn dùng nhà ở của bà ta kiếm vài đồng tiền thế mà bà già cứ già mồm như vậy, trong cơn tức giận Hạ Thiên Ý thật muốn dùng bốn chân của mình hung hăng đo đạc một chút gương mặt to của lão bà kia.
Đáng tiếc vạn chúng nhìn trừng trừng, hắn không dám!
Coi như hắn dám, có vẻ như hắn cũng đánh không lại.
Từ khi mặt mũi bầm dập bị bà già từ trong phòng trọ ném ra bên ngoài, Hạ Thiên Ý luôn cảm thấy nhìn bà già chỗ nào cũng giống như mẹ Phương Thế Ngọc trong phim ảnh, mà những người nông dân đi theo bên cạnh bà ta không nói cũng hiểu bây giờ bà già không dễ chọc.
Hạ Thiên Ý không còn gì để nói, tại sao tất cả mọi người lại đột nhiên đều giống như biến thành người khác?
Hạ Thiên Tư không còn chỉ biết ăn diện làm đẹp như lúc trước, mà là giống một con rắn độc núp trong bóng tối dòm ngó bọn họ, sau đó thình lình xông tới hung hăng cắn một cái lại cấp tốc ẩn núp, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hạ Thiên Ý luôn cảm thấy bây giờ ánh mắt Hạ Thiên Tư nhìn mình mang theo hận ý không cách nào coi nhẹ, thế nhưng chính mình chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với nó?
Bà già so với trước tưởng như hai người.
Kỳ thật sau khi hai người sớm chiều ở chung, Hạ Thiên Ý cảm thấy Hàn Tố Mai cũng trở nên hoàn toàn khác trước.
Chẳng qua bởi vì loại khác biệt này của Hàn Tố Mai đối với Hạ Thiên Ý có chỗ tốt, cho nên hắn tận lực không để ý đến sự khác thường của cô ta.
Lâm Tịch nhìn ra Hạ Tường có lời muốn nói, đưa tay điểm vài cái tại ngực bụng Hạ Tường, sau đó vừa chậm rãi xoa nặn, vừa nói cho người bên cạnh, nếu có người hô hấp không thoải mái, nội tức không điều, cứ nhào nặn như vậy, ấn vào mấy cái huyệt vị này.
Đám người thấy trạng thái Hạ Tường quả nhiên tốt lên rất nhiều, lập tức đều khiêm tốn thụ giáo, đi theo cô giáo lại học thêm một chiêu.
Nhìn Hồ Diễm Phân tao nhã lạnh nhạt, dáng vẻ vô sự quang minh lỗi lạc, rất nhiều người Hoàng Khê cốc đều lòng sinh hổ thẹn, cảm thấy tuỳ tiện bị một trai một gái của cô giáo lừa gạt thực sự là ngu xuẩn.
Hạ Tường thả lỏng một chút cảm xúc, hắng giọng, đem tiền căn hậu quả có thể nói giản lược nói một lần, về phần những chuyện quá dơ bẩn kia vẫn là nhà mình biết là được rồi.
Dù sao vật đổi sao dời, tất cả mọi người còn phải sống, cho người khác lưu con đường sống, cũng là cho chính mình chừa chút mặt mũi.
"Tôi quả thật thẹn với vợ cũ, thế nhưng đối với con cái cùng với vợ đã tái hôn, tự nhận cũng không có lỗi. Cả nhà thị thị phi phi không cần phải lấy ra nói ở trước mặt mọi người, chỉ là bọn hắn lòng lang dạ sói chạy tới tính toán mẹ ruột của mình như vậy, thật sự là.. Thực sự.."
Hạ Tường nói xong, mắt đục đỏ ngầu, ngẹn cả lòng, che ngực lúng ta lúng túng không nói gì.
Ông ta đột nhiên uất ức thay Diễm Phân.
Sinh ra làm người, vốn là có mạnh có yếu, mạnh có mạnh đạo lý, nhưng kẻ yếu thì không cần tồn tại sao? Chẳng lẽ bởi vì Diễm Phân mềm yếu cùng nhường nhịn, thì có thể tước đoạt quyền lợi sinh tồn của bà ấy?
Ngươi cảm thấy bà ấy vô năng, làm sao biết ở trong mắt người có cấp bậc cao hơn, ngươi kỳ thật cũng là một phế vật?
Năm đó ông ta cảm thấy bà ấy không muốn cố gắng, theo không kịp thời đại, nửa đường vứt bỏ bà ấy, sau đó Hạ Thiên Ý chỉ nói hai câu nhẹ nhõm liền lừa gạt đi tất cả mọi thứ của bà ấy, làm bà ấy ở trong căn nhà trọ âm u ẩm ướt mà chật chội kia, sau đó con gái Hạ Thiên Tư cũng hóa trang lên sân khấu.
Người nhà họ Hạ bọn họ ngươi một quyền ta một chân, đem người phụ nữ đáng thương này tươi sống bức thành một con nhím gai góc.
Nên bị chỉ trích, hẳn là bọn họ những người bắt nạt kẻ yếu này, mà không phải bản thân kẻ yếu?
Bà ấy có lỗi gì?
May mắn Diễm Phân kịp thời tỉnh táo, như hồ điệp bên trong bùn lầy, trải qua mưa gió rốt cuộc tung ra cánh sống ra sắc thái riêng của bản thân ở quãng thời gian cuối cùng của sinh mệnh này.
Hạ Tường chỉ cảm thấy có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Nhìn một đôi trai gái kia của Hồ Diễm Phân, nhìn nhìn lại Hàn Tố Mai còn đang lôi kéo một cánh tay của con riêng, ăn mặc không dính khói lửa trần gian, người Hoàng Khê cốc cảm thấy cô giáo đúng là quá xui xẻo.
Lâm Tịch: .
Các ngươi đây là ánh mắt gì? Ông đây cho tới bây giờ đều không cần người khác thương hại.
Một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở nơi có ánh nắng tươi sáng, sống thành bộ dáng trong lòng mình khát vọng!
Lâm Tịch lần đầu tiên nhìn thẳng Hàn Tố Mai: "Cô Hàn, đừng gọi tôi là chị, theo bối phận Hạ Tường xin gọi tôi là tiền bối; theo bối phận Hạ Thiên Ý này thì xin gọi tôi là dì, còn có, ngoại trừ trả tiền thì sau này các người bớt đến quấy rầy cuộc sống của tôi đi, kẻo tôi lại buồn nôn!"
Nhìn Hàn Tố Mai bị cô mỉa mai đến á khẩu không trả lời được, Lâm Tịch ý đồ xấu nói: "Có thể bị Hạ Thiên Tư loại người có đầu óc này châm ngòi, sử dụng, chỉ số thông minh của các người thật sự là đáng lo, chẳng qua đừng tưởng rằng ai cũng giống như các người. Tôi ấy hả, buổi sáng phải bồi học sinh của tôi, buổi chiều còn phải hầu hạ đám giáo viên kia của tôi, rất bận rộn, không rảnh đếm xỉa tới các ngươi những con chó xúi quẩy này."
Đám người Hoàng Khê cốc nghe được Lâm Tịch nói "Buổi chiều vội vàng hầu hạ giáo viên của tôi," tự nhiên biết những đứa bé kia vì chạy tới kiếm điểm tâm ăn, mỗi ngày giày vò bà cụ học này học kia, chuyện xưa [Mẹ hắn trộm cà chua] đã lưu truyền ra toàn bộ Hoàng Khê cốc, nghe nói hiện tại bà ấy chẳng những phải học tiếng Anh, còn có múa ba-lê cùng Taekwondo.
Đám người cười vui vẻ một trận.
Lâm Tịch giống như cười mà không phải cười nhìn Hạ Thiên Tư: "Cô bịa ra lời đồn về tôi, bà đây liền đoạn con đường của cô, ăn miếng trả miếng, hai chúng ta rõ ràng!"
"Hạ Tường, tôi chuẩn bị cho ông ít thuốc điều trị thân thể, đừng để hôn chưa có ly biến thành nạp mạng trước." Cô lần nữa quay đầu nhìn hai người Hạ Thiên Ý, Hạ Thiên Tư: "Đây là tôi lấy thân phận mẹ ruột tha thứ các người một lần cuối cùng, nhưng các người phải nhớ kỹ, tôi chỉ là mẹ các người, không phải là quần cộc của các người, kéo nướƈ ŧıểυ bà đây còn phải giúp các người ôm lấy!"
Hai người Hạ Thiên Ý và Hàn Tố Mai vốn dự định lấy được số tiền còn lại trong tay Hồ Diễm Phân, đồng thời nghĩ biện pháp ghi lại chứng cứ Hồ Diễm Phân thừa nhận ở cùng một chỗ với Hạ Tường, cũng không nhất định không phải là chứng cứ thật sự, chỉ cần có bề ngoài, lẫn lộn nghe nhìn liền có thể đạt tới mục đích ly hôn không có sai lầm của Hàn Tố Mai.
Hàn Tố Mai biết Hạ Tường có bao nhiêu tài sản, căn hộ kia tối thiểu có thể bán được một trăm năm mươi vạn, tăng thêm tiền tiết kiệm ông ta gửi ngân hàng cùng với đầu tư trong công ty bạn bè, như thế nào cũng có khoảng bốn trăm vạn.
Cho dù một nhà năm miệng ăn chia đều, cô ta và Hạ Thiên Ý cũng có thể lấy được một trăm năm mươi vạn trở lên đi.
Lại thêm chỗ này của Hồ Diễm Phân còn có thể lấy được hai mươi vạn, chẳng những đầu tư quán net đủ rồi, hai người còn có thể lấy tiền mua một căn hộ không tệ.
Hạ Thiên Ý cách cổng lớn trông thấy nhà Hồ Diễm Phân đẹp như vậy, nghĩ đến ông già ngược lại thật biết chọn chỗ cho mình chờ chết, âm thầm tính toán hoặc là có thể lấy căn nhà này vào tay hoặc là lấy căn hộ của mình từ tay Hạ Tường.
Ông dựa vào cái gì giữ căn hộ của tôi? Ông xuất tiền cho người đàn bà của mình mua phòng ốc, dựa vào cái gì cầm đồ của Hạ Thiên Ý tôi lấp hố?
Hạ Thiên Ý càng nghĩ càng thấy hắn đúng lý hợp tình.
Vốn là muốn Hồ Diễm Phân bị mất mặt ở trước mặt mọi người, có lợi cho cuộc đàm phán kế tiếp của bọn họ, cho nên Hàn Tố Mai mới có thể nói ra chuyện này ở trước mặt mọi người, bọn họ tính toán, bà già tâm hoảng ý loạn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp để bọn hắn ngậm miệng trước, sau đó vào nhà rồi nói chuyện.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nha.
Bà ta bị chèn ép về mặt tâm lý, đầu óc vốn dĩ cũng không nhanh nhẹn còn không phải tùy ý hai người bọn họ nắm?
Nhưng Hồ Diễm Phân căn bản không diễn theo kịch bản vậy thì thôi, nửa đường còn gϊếŧ ra một Hạ Thiên Tư không có ý tốt.
Hạ Thiên Ý vừa thấy Hạ Thiên Tư xuất hiện, lập tức liên tưởng đến toàn bộ sự việc trước trước sau sau, cảm thấy hắn và Hàn Tố Mai tính toán giống như đều bị Hạ Thiên Tư tính kế.
Tiếp tục lại là phong hồi lộ chuyển, giờ phút này lão ba mà Hạ Thiên Ý không muốn gặp nhất cũng từ trên trời giáng xuống.
Hạ Thiên Ý quả thật định tìm một cơ hội nói chuyện với lão ba, nhưng tuyệt đối không phải đàm phán với lão ba ở trước mắt bao người như vậy, cho nên dưới tình thế cấp bách mới nghĩ đến việc chuồn đi, lại bị lão già gọi ra tại chỗ.
Giờ phút này Hạ Thiên Ý có cảm giác chua chát giống như ăn mì thịt bò bắp cải muối chua quá thời hạn.
Hắn cũng hoài nghi đến tột cùng bà già này đến cùng có phải mẹ ruột của mình hay không?
Cha mẹ nào không phải cẩn trọng vì con cái, đến chết thì mới dừng, nhện cái vì có thể để cho các con trưởng thành thậm chí còn trực tiếp để con cái ăn chính mình.
Hắn chỉ mượn dùng nhà ở của bà ta kiếm vài đồng tiền thế mà bà già cứ già mồm như vậy, trong cơn tức giận Hạ Thiên Ý thật muốn dùng bốn chân của mình hung hăng đo đạc một chút gương mặt to của lão bà kia.
Đáng tiếc vạn chúng nhìn trừng trừng, hắn không dám!
Coi như hắn dám, có vẻ như hắn cũng đánh không lại.
Từ khi mặt mũi bầm dập bị bà già từ trong phòng trọ ném ra bên ngoài, Hạ Thiên Ý luôn cảm thấy nhìn bà già chỗ nào cũng giống như mẹ Phương Thế Ngọc trong phim ảnh, mà những người nông dân đi theo bên cạnh bà ta không nói cũng hiểu bây giờ bà già không dễ chọc.
Hạ Thiên Ý không còn gì để nói, tại sao tất cả mọi người lại đột nhiên đều giống như biến thành người khác?
Hạ Thiên Tư không còn chỉ biết ăn diện làm đẹp như lúc trước, mà là giống một con rắn độc núp trong bóng tối dòm ngó bọn họ, sau đó thình lình xông tới hung hăng cắn một cái lại cấp tốc ẩn núp, khiến người ta khó mà phòng bị.
Hạ Thiên Ý luôn cảm thấy bây giờ ánh mắt Hạ Thiên Tư nhìn mình mang theo hận ý không cách nào coi nhẹ, thế nhưng chính mình chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với nó?
Bà già so với trước tưởng như hai người.
Kỳ thật sau khi hai người sớm chiều ở chung, Hạ Thiên Ý cảm thấy Hàn Tố Mai cũng trở nên hoàn toàn khác trước.
Chẳng qua bởi vì loại khác biệt này của Hàn Tố Mai đối với Hạ Thiên Ý có chỗ tốt, cho nên hắn tận lực không để ý đến sự khác thường của cô ta.
Lâm Tịch nhìn ra Hạ Tường có lời muốn nói, đưa tay điểm vài cái tại ngực bụng Hạ Tường, sau đó vừa chậm rãi xoa nặn, vừa nói cho người bên cạnh, nếu có người hô hấp không thoải mái, nội tức không điều, cứ nhào nặn như vậy, ấn vào mấy cái huyệt vị này.
Đám người thấy trạng thái Hạ Tường quả nhiên tốt lên rất nhiều, lập tức đều khiêm tốn thụ giáo, đi theo cô giáo lại học thêm một chiêu.
Nhìn Hồ Diễm Phân tao nhã lạnh nhạt, dáng vẻ vô sự quang minh lỗi lạc, rất nhiều người Hoàng Khê cốc đều lòng sinh hổ thẹn, cảm thấy tuỳ tiện bị một trai một gái của cô giáo lừa gạt thực sự là ngu xuẩn.
Hạ Tường thả lỏng một chút cảm xúc, hắng giọng, đem tiền căn hậu quả có thể nói giản lược nói một lần, về phần những chuyện quá dơ bẩn kia vẫn là nhà mình biết là được rồi.
Dù sao vật đổi sao dời, tất cả mọi người còn phải sống, cho người khác lưu con đường sống, cũng là cho chính mình chừa chút mặt mũi.
"Tôi quả thật thẹn với vợ cũ, thế nhưng đối với con cái cùng với vợ đã tái hôn, tự nhận cũng không có lỗi. Cả nhà thị thị phi phi không cần phải lấy ra nói ở trước mặt mọi người, chỉ là bọn hắn lòng lang dạ sói chạy tới tính toán mẹ ruột của mình như vậy, thật sự là.. Thực sự.."
Hạ Tường nói xong, mắt đục đỏ ngầu, ngẹn cả lòng, che ngực lúng ta lúng túng không nói gì.
Ông ta đột nhiên uất ức thay Diễm Phân.
Sinh ra làm người, vốn là có mạnh có yếu, mạnh có mạnh đạo lý, nhưng kẻ yếu thì không cần tồn tại sao? Chẳng lẽ bởi vì Diễm Phân mềm yếu cùng nhường nhịn, thì có thể tước đoạt quyền lợi sinh tồn của bà ấy?
Ngươi cảm thấy bà ấy vô năng, làm sao biết ở trong mắt người có cấp bậc cao hơn, ngươi kỳ thật cũng là một phế vật?
Năm đó ông ta cảm thấy bà ấy không muốn cố gắng, theo không kịp thời đại, nửa đường vứt bỏ bà ấy, sau đó Hạ Thiên Ý chỉ nói hai câu nhẹ nhõm liền lừa gạt đi tất cả mọi thứ của bà ấy, làm bà ấy ở trong căn nhà trọ âm u ẩm ướt mà chật chội kia, sau đó con gái Hạ Thiên Tư cũng hóa trang lên sân khấu.
Người nhà họ Hạ bọn họ ngươi một quyền ta một chân, đem người phụ nữ đáng thương này tươi sống bức thành một con nhím gai góc.
Nên bị chỉ trích, hẳn là bọn họ những người bắt nạt kẻ yếu này, mà không phải bản thân kẻ yếu?
Bà ấy có lỗi gì?
May mắn Diễm Phân kịp thời tỉnh táo, như hồ điệp bên trong bùn lầy, trải qua mưa gió rốt cuộc tung ra cánh sống ra sắc thái riêng của bản thân ở quãng thời gian cuối cùng của sinh mệnh này.
Hạ Tường chỉ cảm thấy có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Nhìn một đôi trai gái kia của Hồ Diễm Phân, nhìn nhìn lại Hàn Tố Mai còn đang lôi kéo một cánh tay của con riêng, ăn mặc không dính khói lửa trần gian, người Hoàng Khê cốc cảm thấy cô giáo đúng là quá xui xẻo.
Lâm Tịch: .
Các ngươi đây là ánh mắt gì? Ông đây cho tới bây giờ đều không cần người khác thương hại.
Một ngày nào đó, ta sẽ đứng ở nơi có ánh nắng tươi sáng, sống thành bộ dáng trong lòng mình khát vọng!
Lâm Tịch lần đầu tiên nhìn thẳng Hàn Tố Mai: "Cô Hàn, đừng gọi tôi là chị, theo bối phận Hạ Tường xin gọi tôi là tiền bối; theo bối phận Hạ Thiên Ý này thì xin gọi tôi là dì, còn có, ngoại trừ trả tiền thì sau này các người bớt đến quấy rầy cuộc sống của tôi đi, kẻo tôi lại buồn nôn!"
Nhìn Hàn Tố Mai bị cô mỉa mai đến á khẩu không trả lời được, Lâm Tịch ý đồ xấu nói: "Có thể bị Hạ Thiên Tư loại người có đầu óc này châm ngòi, sử dụng, chỉ số thông minh của các người thật sự là đáng lo, chẳng qua đừng tưởng rằng ai cũng giống như các người. Tôi ấy hả, buổi sáng phải bồi học sinh của tôi, buổi chiều còn phải hầu hạ đám giáo viên kia của tôi, rất bận rộn, không rảnh đếm xỉa tới các ngươi những con chó xúi quẩy này."
Đám người Hoàng Khê cốc nghe được Lâm Tịch nói "Buổi chiều vội vàng hầu hạ giáo viên của tôi," tự nhiên biết những đứa bé kia vì chạy tới kiếm điểm tâm ăn, mỗi ngày giày vò bà cụ học này học kia, chuyện xưa [Mẹ hắn trộm cà chua] đã lưu truyền ra toàn bộ Hoàng Khê cốc, nghe nói hiện tại bà ấy chẳng những phải học tiếng Anh, còn có múa ba-lê cùng Taekwondo.
Đám người cười vui vẻ một trận.
Lâm Tịch giống như cười mà không phải cười nhìn Hạ Thiên Tư: "Cô bịa ra lời đồn về tôi, bà đây liền đoạn con đường của cô, ăn miếng trả miếng, hai chúng ta rõ ràng!"
"Hạ Tường, tôi chuẩn bị cho ông ít thuốc điều trị thân thể, đừng để hôn chưa có ly biến thành nạp mạng trước." Cô lần nữa quay đầu nhìn hai người Hạ Thiên Ý, Hạ Thiên Tư: "Đây là tôi lấy thân phận mẹ ruột tha thứ các người một lần cuối cùng, nhưng các người phải nhớ kỹ, tôi chỉ là mẹ các người, không phải là quần cộc của các người, kéo nướƈ ŧıểυ bà đây còn phải giúp các người ôm lấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.