Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 823: Chiến đấu đi! lão thái thái! 3
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
24/06/2022
Edit: Jess93
Ly hôn?
Hai chữ này, trực tiếp nện Hồ Diễm Phân đến mức gần như cho là chính mình đang nằm mơ.
"Diễm Phân, tôi biết mình có lỗi với cô. Thế nhưng tôi cần chính là một người vợ có tài có đức, cũng không phải là một bảo mẫu! Bọn nhỏ cũng cần một người mẹ có thể phụ đạo bọn chúng học bài, có thể tán gẫu với chúng, mà không phải là người ngay cả đi họp phụ huynh cũng không biết!"
Hạ Tường là người vô cùng tiến tới, sau khi về thành phố còn tự học chương trình đại học, mà Hồ Diễm Phân lại là một người mù chữ thậm chí còn chưa học tiểu học.
Hồ Diễm Phân có chút áy náy.
Thế nhưng mặc dù bà ấy cũng biết chữ, nhưng những thứ mà bọn họ học, bà ấy thật sự hoàn toàn xem không hiểu!
Hạ Tường bề bộn nhiều việc, mỗi lần họp phụ huynh đều là bà ấy đi, vấn đề là những giáo viên kia nói rõ ràng đều là tiếng người, nhưng bà ấy lại nghe không hiểu.
Trong nhà công việc luôn không dứt, cho nên có đôi khi bà ấy đi họp liền ngủ thiếp đi.
Bọn nhỏ từng oán trách bà ấy, nói hiện giờ các bạn học cũng chê cười bọn chúng.
Từng có mấy lần giáo viên chủ nhiệm tới nhà thăm hỏi các gia đình, hỏi vì sao bà ấy không đi tham gia họp phụ huynh.
Hồ Diễm Phân ngây ngẩn cả người, bà ấy cũng không biết có họp phụ huynh gì đó.
Chờ giáo viên đi, bà ấy đến hỏi bọn nhỏ, kết quả ba đứa nhỏ nói, bà ấy khiến bọn chúng quá mất mặt.
Thế nhưng bà ấy là vì cái nhà này mà không chút ngần ngại cống hiến hết mình!
Tuổi thanh xuân của bà ấy, tình yêu của bà ấy, hi vọng của bà ấy..
Đều hoàn toàn trong cái nhà này.
Ly hôn, bà ấy còn lại cái gì?
Hạ Tường và bọn nhỏ đều là một mặt khát vọng nhìn bà ấy, hi vọng bà ấy có thể ký tên ly hôn.
Bởi vì trong nhà này, bà ấy là người cản trở, là người có cũng được mà không có cũng không sao.
Cuối cùng bà ấy vẫn ký tên mình trên đơn ly hôn kia.
Hồ Diễm Phân nhắm mắt lại, cảnh tượng bà ấy viết xuống tên mình trên hôn thư giống như mới hôm qua, mà bây giờ bà ấy lại phải ký tên ly hôn.
Bởi vì bà ấy vẫn luôn là bà nội trợ toàn thời gian, không có thu nhập, không có công việc, không có bất kỳ cái gì bảo hộ, quyền nuôi dưỡng ba đứa bé tự nhiên đều thuộc về Hạ Tường.
Hạ Tường nói, sẽ đem tất cả để lại cho bà ấy, hơn nữa về sau bà ấy cũng có thể tùy thời đi thăm bọn nhỏ, chỉ cần bà ấy muốn.
Về sau bọn họ vẫn là thân nhân.
Chẳng qua là đổi một loại phương thức ở chung thoải mái hơn.
Hạ Tường đưa căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, rộng hơn năm mươi mét vuông mà bà ấy ở nhiều năm này cho bà ấy, còn có toàn bộ tiền tiết kiệm hơn bảy vạn sáu ngàn của bọn họ cũng cho bà ấy.
Lúc mang theo ba đứa bé rời khỏi căn nhà này, Hạ Tường ôn hòa cười với bà ấy, nói muốn bà ấy về sau sống thật tốt, chăm sóc tốt bản thân.
Con trai cả Thiên Ý đã lên cấp ba nói, bảo bà ấy đừng trách ba, sở dĩ bọn họ ly hôn là bởi vì hai người vốn cũng không ở cùng thế giới, là trận vận động kia đã cưỡng ép hai người khác biệt vĩ độ ở cùng một chỗ, là thời đại này sai.
Hồ Diễm Phân không biết vì sao kêu vĩ độ, nhưng bọn hắn rõ ràng đều tại Hoa quốc, tại sao không phải cùng thế giới? Rõ ràng là Hạ Tường một hai phải đi cùng với bà ấy, nói chỉ cần nhìn bà ấy, uống nước lạnh đều thấy ngọt, tại sao lại thành thời đại sai?
Đoạn thời gian đó cả người Hồ Diễm Phân đều là ngơ ngơ ngác ngác.
Bà ấy giống như đang xem một bộ phim truyền hình tám giờ vô cùng buồn tẻ, bên trong là một người phụ nữ ở trong một căn nhà trống rỗng, một mình mỗi ngày mua thức ăn, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, xem tivi, ngủ, không hề thú vị, có đôi khi người phụ nữ này sẽ còn nói chuyện với chính mình.
Ha ha.
Bà ấy cười.
Sau đó bà ấy phát hiện, hóa ra người phụ nữ kia chính là bà ấy.
Mỗi ngày đều là bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy, có một ngày bà ấy suýt chút nữa bị một chiếc xe đụng phải, người ta đưa bà ấy đi khám bác sĩ, bà ấy mới biết được chính mình được xưng cái gì mà "Hội chứng thời mãn kinh."
Bác sĩ nói không sao, đây là quá trình rất bình thường sau khi phụ nữ bước vào tuổi già.
Nhìn miệng bác sĩ lúc đóng lúc mở, Hồ Diễm Phân như bị sét đánh.
Bà ấy đã bước vào tuổi già sao?
Đột nhiên, bà ấy cứ như vậy già đi? Sống không được bao lâu nữa sao?
Giờ khắc này một nỗi khủng hoảng chiếm lấy bà ấy!
Lần đầu tiên trong đời Hồ Diễm Phân chạy tới đơn vị của chồng.. Chồng cũ đi tìm ông ta.
Thế nhưng hôm nay Hạ Tường lại không có ở đơn vị.
Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bà ấy, một người tốt bụng cho bà ấy một cái địa chỉ, nói đây là nhà Hạ Tường, có thể đến nhà tìm thử.
Mở cửa chính là một người phụ nữ nhìn trẻ tuổi mà đoan trang.
Cô ta rất lễ phép hỏi bà ấy tìm ai.
Hồ Diễm Phân nhìn ra được, nhà này rất lớn, trang hoàng rất xa hoa rất xinh đẹp, bên trong cười nói vui vẻ, giống như rất nhiều người đang tụ tập.
Lúc bà ấy đang muốn nói "Tôi tìm Hạ Tường," giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ ở phía sau người phụ nữ hỏi: "Mẹ ơi, là ai thế?"
Đó là Hạ Thiên Tư, con gái bà ấy.
Thế nhưng con bé lại đang gọi người phụ nữ mở cửa này là "Mẹ," mà không phải đang gọi bà ấy.
Cho tới bây giờ con gái cũng không có gọi bà ấy như vậy.
Sau đó bà ấy lại trông thấy con trai cả Thiên Ý của mình cũng từ trong nhà đi ra, cũng như Thiên Tư đều là một mặt kinh ngạc nhìn bà ấy vị khách không mời mà đến này.
Bên trong là giọng nói cởi mở của Hạ Tường, ông ta vừa cười vừa hỏi: "Tố Mai, là ai đến thế?"
Chỉ nghe trong nhà có một người đàn ông lớn tiếng nói: "Nhất định là lão Triệu, tối nay chúng ta cũng không thể bỏ qua hắn!"
Dường như là có người từ trong nhà đi ra, Hạ Thiên Ý khẩn trương, đẩy Hồ Diễm Phân ra khỏi nhà: "Nơi này không có người bà muốn tìm, bà đi nhầm rồi!"
Cửa "Ầm" một tiếng bị đóng lại.
Cú đẩy này của Hạ Thiên Ý rất mạnh, Hồ Diễm Phân lảo đảo một cái suýt chút nữa ngồi dưới đất.
Về sau Hạ Tường đi thăm Hồ Diễm Phân, lại cho bà ấy hơn một vạn, đồng thời nói trong nhà vừa mua nhà mới, đã không còn dư tiền tiếp tục cho bà ấy nữa.
Mà con trai út Hạ Thiên Lãng đi cùng lại đứng ở ngoài cửa nói: "Không có việc gì cũng đừng đến nhà chúng tôi, tiền để lại cho bà còn chưa đủ tiêu sao? Mẹ tôi vì kiếm tiền cho bà, cũng không chịu mua quần áo cho tôi và chị, làm hại tôi cũng không có tiền mua truyện tranh."
Hồ Diễm Phân muốn nói, tôi cũng không phải là đi đòi tiền, thế nhưng đôi cha con kia đã quay người rời đi.
Sau đó, Hồ Diễm Phân không còn đi qua thăm "Người nhà" của mình nữa, từ đầu đến cuối một người lẻ loi trơ trọi sống trong căn nhà cũ kỹ này.
Bởi vì sợ bỏ lỡ Hạ Tường cùng bọn nhỏ đến thăm bà ấy, Hồ Diễm Phân rất ít rời khỏi nhà.
Lại qua hai năm, con trai cả Thiên Ý chưa từng đến nhà lần nào lại đột nhiên đến thăm Hồ Diễm Phân.
Hóa ra là đơn vị Hạ Tường cải chế, từ xí nghiệp nhà nước biến thành tư nhân, Hạ Tường bị cho thôi việc.
Hạ Thiên Ý muốn cùng bạn bè hợp tác làm chút kinh doanh, lại thiếu tài chính, muốn thế chấp căn nhà đứng tên bà ấy này, chờ kiếm được tiền liền trả lại.
Con trai khó được há miệng với mình, Hồ Diễm Phân chẳng những đồng ý với con trai sẽ dọn ra ngoài thuê phòng, còn đem năm vạn tiết kiệm chính mình bớt ăn bớt mặc đưa cho con trai đi kinh doanh.
Sau đó Hạ Thiên Ý không còn đến thăm Hồ Diễm Phân nữa.
Thẳng đến Hồ Diễm Phân sinh bệnh, không có tiền trả tiền thuê phòng bị chủ thuê nhà đuổi ra ngoài, bà ấy mới kéo thân thể ốm đau lần nữa đi tới chỗ làm bà ấy đau lòng lại xấu hổ kia.
Kết quả người nhà họ Hạ đã sớm dọn đi rồi.
Hồ Diễm Phân nhất thời ngẩn ra, trở về căn nhà của chính mình, mới phát hiện nơi đó đã bị kiến thiết thành khu phố thương mại, đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Không có người thân, không có phòng ở, không có tiền, Hồ Diễm Phân một thân một mình dùng hai bao "Thuốc chuột" giá rẻ kết thúc một đời bi kịch của mình.
Nguyện vọng của bà ấy rất kỳ quái.
Trả giá bao nhiêu linh hồn cũng không sao cả, bà ấy chỉ không biết chính mình sống vì cái gì.
Ly hôn?
Hai chữ này, trực tiếp nện Hồ Diễm Phân đến mức gần như cho là chính mình đang nằm mơ.
"Diễm Phân, tôi biết mình có lỗi với cô. Thế nhưng tôi cần chính là một người vợ có tài có đức, cũng không phải là một bảo mẫu! Bọn nhỏ cũng cần một người mẹ có thể phụ đạo bọn chúng học bài, có thể tán gẫu với chúng, mà không phải là người ngay cả đi họp phụ huynh cũng không biết!"
Hạ Tường là người vô cùng tiến tới, sau khi về thành phố còn tự học chương trình đại học, mà Hồ Diễm Phân lại là một người mù chữ thậm chí còn chưa học tiểu học.
Hồ Diễm Phân có chút áy náy.
Thế nhưng mặc dù bà ấy cũng biết chữ, nhưng những thứ mà bọn họ học, bà ấy thật sự hoàn toàn xem không hiểu!
Hạ Tường bề bộn nhiều việc, mỗi lần họp phụ huynh đều là bà ấy đi, vấn đề là những giáo viên kia nói rõ ràng đều là tiếng người, nhưng bà ấy lại nghe không hiểu.
Trong nhà công việc luôn không dứt, cho nên có đôi khi bà ấy đi họp liền ngủ thiếp đi.
Bọn nhỏ từng oán trách bà ấy, nói hiện giờ các bạn học cũng chê cười bọn chúng.
Từng có mấy lần giáo viên chủ nhiệm tới nhà thăm hỏi các gia đình, hỏi vì sao bà ấy không đi tham gia họp phụ huynh.
Hồ Diễm Phân ngây ngẩn cả người, bà ấy cũng không biết có họp phụ huynh gì đó.
Chờ giáo viên đi, bà ấy đến hỏi bọn nhỏ, kết quả ba đứa nhỏ nói, bà ấy khiến bọn chúng quá mất mặt.
Thế nhưng bà ấy là vì cái nhà này mà không chút ngần ngại cống hiến hết mình!
Tuổi thanh xuân của bà ấy, tình yêu của bà ấy, hi vọng của bà ấy..
Đều hoàn toàn trong cái nhà này.
Ly hôn, bà ấy còn lại cái gì?
Hạ Tường và bọn nhỏ đều là một mặt khát vọng nhìn bà ấy, hi vọng bà ấy có thể ký tên ly hôn.
Bởi vì trong nhà này, bà ấy là người cản trở, là người có cũng được mà không có cũng không sao.
Cuối cùng bà ấy vẫn ký tên mình trên đơn ly hôn kia.
Hồ Diễm Phân nhắm mắt lại, cảnh tượng bà ấy viết xuống tên mình trên hôn thư giống như mới hôm qua, mà bây giờ bà ấy lại phải ký tên ly hôn.
Bởi vì bà ấy vẫn luôn là bà nội trợ toàn thời gian, không có thu nhập, không có công việc, không có bất kỳ cái gì bảo hộ, quyền nuôi dưỡng ba đứa bé tự nhiên đều thuộc về Hạ Tường.
Hạ Tường nói, sẽ đem tất cả để lại cho bà ấy, hơn nữa về sau bà ấy cũng có thể tùy thời đi thăm bọn nhỏ, chỉ cần bà ấy muốn.
Về sau bọn họ vẫn là thân nhân.
Chẳng qua là đổi một loại phương thức ở chung thoải mái hơn.
Hạ Tường đưa căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, rộng hơn năm mươi mét vuông mà bà ấy ở nhiều năm này cho bà ấy, còn có toàn bộ tiền tiết kiệm hơn bảy vạn sáu ngàn của bọn họ cũng cho bà ấy.
Lúc mang theo ba đứa bé rời khỏi căn nhà này, Hạ Tường ôn hòa cười với bà ấy, nói muốn bà ấy về sau sống thật tốt, chăm sóc tốt bản thân.
Con trai cả Thiên Ý đã lên cấp ba nói, bảo bà ấy đừng trách ba, sở dĩ bọn họ ly hôn là bởi vì hai người vốn cũng không ở cùng thế giới, là trận vận động kia đã cưỡng ép hai người khác biệt vĩ độ ở cùng một chỗ, là thời đại này sai.
Hồ Diễm Phân không biết vì sao kêu vĩ độ, nhưng bọn hắn rõ ràng đều tại Hoa quốc, tại sao không phải cùng thế giới? Rõ ràng là Hạ Tường một hai phải đi cùng với bà ấy, nói chỉ cần nhìn bà ấy, uống nước lạnh đều thấy ngọt, tại sao lại thành thời đại sai?
Đoạn thời gian đó cả người Hồ Diễm Phân đều là ngơ ngơ ngác ngác.
Bà ấy giống như đang xem một bộ phim truyền hình tám giờ vô cùng buồn tẻ, bên trong là một người phụ nữ ở trong một căn nhà trống rỗng, một mình mỗi ngày mua thức ăn, nấu cơm, quét dọn vệ sinh, xem tivi, ngủ, không hề thú vị, có đôi khi người phụ nữ này sẽ còn nói chuyện với chính mình.
Ha ha.
Bà ấy cười.
Sau đó bà ấy phát hiện, hóa ra người phụ nữ kia chính là bà ấy.
Mỗi ngày đều là bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy, có một ngày bà ấy suýt chút nữa bị một chiếc xe đụng phải, người ta đưa bà ấy đi khám bác sĩ, bà ấy mới biết được chính mình được xưng cái gì mà "Hội chứng thời mãn kinh."
Bác sĩ nói không sao, đây là quá trình rất bình thường sau khi phụ nữ bước vào tuổi già.
Nhìn miệng bác sĩ lúc đóng lúc mở, Hồ Diễm Phân như bị sét đánh.
Bà ấy đã bước vào tuổi già sao?
Đột nhiên, bà ấy cứ như vậy già đi? Sống không được bao lâu nữa sao?
Giờ khắc này một nỗi khủng hoảng chiếm lấy bà ấy!
Lần đầu tiên trong đời Hồ Diễm Phân chạy tới đơn vị của chồng.. Chồng cũ đi tìm ông ta.
Thế nhưng hôm nay Hạ Tường lại không có ở đơn vị.
Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của bà ấy, một người tốt bụng cho bà ấy một cái địa chỉ, nói đây là nhà Hạ Tường, có thể đến nhà tìm thử.
Mở cửa chính là một người phụ nữ nhìn trẻ tuổi mà đoan trang.
Cô ta rất lễ phép hỏi bà ấy tìm ai.
Hồ Diễm Phân nhìn ra được, nhà này rất lớn, trang hoàng rất xa hoa rất xinh đẹp, bên trong cười nói vui vẻ, giống như rất nhiều người đang tụ tập.
Lúc bà ấy đang muốn nói "Tôi tìm Hạ Tường," giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ ở phía sau người phụ nữ hỏi: "Mẹ ơi, là ai thế?"
Đó là Hạ Thiên Tư, con gái bà ấy.
Thế nhưng con bé lại đang gọi người phụ nữ mở cửa này là "Mẹ," mà không phải đang gọi bà ấy.
Cho tới bây giờ con gái cũng không có gọi bà ấy như vậy.
Sau đó bà ấy lại trông thấy con trai cả Thiên Ý của mình cũng từ trong nhà đi ra, cũng như Thiên Tư đều là một mặt kinh ngạc nhìn bà ấy vị khách không mời mà đến này.
Bên trong là giọng nói cởi mở của Hạ Tường, ông ta vừa cười vừa hỏi: "Tố Mai, là ai đến thế?"
Chỉ nghe trong nhà có một người đàn ông lớn tiếng nói: "Nhất định là lão Triệu, tối nay chúng ta cũng không thể bỏ qua hắn!"
Dường như là có người từ trong nhà đi ra, Hạ Thiên Ý khẩn trương, đẩy Hồ Diễm Phân ra khỏi nhà: "Nơi này không có người bà muốn tìm, bà đi nhầm rồi!"
Cửa "Ầm" một tiếng bị đóng lại.
Cú đẩy này của Hạ Thiên Ý rất mạnh, Hồ Diễm Phân lảo đảo một cái suýt chút nữa ngồi dưới đất.
Về sau Hạ Tường đi thăm Hồ Diễm Phân, lại cho bà ấy hơn một vạn, đồng thời nói trong nhà vừa mua nhà mới, đã không còn dư tiền tiếp tục cho bà ấy nữa.
Mà con trai út Hạ Thiên Lãng đi cùng lại đứng ở ngoài cửa nói: "Không có việc gì cũng đừng đến nhà chúng tôi, tiền để lại cho bà còn chưa đủ tiêu sao? Mẹ tôi vì kiếm tiền cho bà, cũng không chịu mua quần áo cho tôi và chị, làm hại tôi cũng không có tiền mua truyện tranh."
Hồ Diễm Phân muốn nói, tôi cũng không phải là đi đòi tiền, thế nhưng đôi cha con kia đã quay người rời đi.
Sau đó, Hồ Diễm Phân không còn đi qua thăm "Người nhà" của mình nữa, từ đầu đến cuối một người lẻ loi trơ trọi sống trong căn nhà cũ kỹ này.
Bởi vì sợ bỏ lỡ Hạ Tường cùng bọn nhỏ đến thăm bà ấy, Hồ Diễm Phân rất ít rời khỏi nhà.
Lại qua hai năm, con trai cả Thiên Ý chưa từng đến nhà lần nào lại đột nhiên đến thăm Hồ Diễm Phân.
Hóa ra là đơn vị Hạ Tường cải chế, từ xí nghiệp nhà nước biến thành tư nhân, Hạ Tường bị cho thôi việc.
Hạ Thiên Ý muốn cùng bạn bè hợp tác làm chút kinh doanh, lại thiếu tài chính, muốn thế chấp căn nhà đứng tên bà ấy này, chờ kiếm được tiền liền trả lại.
Con trai khó được há miệng với mình, Hồ Diễm Phân chẳng những đồng ý với con trai sẽ dọn ra ngoài thuê phòng, còn đem năm vạn tiết kiệm chính mình bớt ăn bớt mặc đưa cho con trai đi kinh doanh.
Sau đó Hạ Thiên Ý không còn đến thăm Hồ Diễm Phân nữa.
Thẳng đến Hồ Diễm Phân sinh bệnh, không có tiền trả tiền thuê phòng bị chủ thuê nhà đuổi ra ngoài, bà ấy mới kéo thân thể ốm đau lần nữa đi tới chỗ làm bà ấy đau lòng lại xấu hổ kia.
Kết quả người nhà họ Hạ đã sớm dọn đi rồi.
Hồ Diễm Phân nhất thời ngẩn ra, trở về căn nhà của chính mình, mới phát hiện nơi đó đã bị kiến thiết thành khu phố thương mại, đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Không có người thân, không có phòng ở, không có tiền, Hồ Diễm Phân một thân một mình dùng hai bao "Thuốc chuột" giá rẻ kết thúc một đời bi kịch của mình.
Nguyện vọng của bà ấy rất kỳ quái.
Trả giá bao nhiêu linh hồn cũng không sao cả, bà ấy chỉ không biết chính mình sống vì cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.