Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 266: Giang sơn của ta 40
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Nhưng cho dù Diêu Văn Trạm biết rõ tình huống trước mắt, cũng tuyệt đối không chịu chắp tay nhường lại quyền lực thật vất vả mới lấy được này, hắn đã không quản được nhiều như vậy, giao trách nhiệm cho Vũ Uy Hầu dẫn toàn bộ binh mã nhanh chóng hồi kinh, đồng thời truyền lệnh cho tất cả phủ binh gần đây, toàn bộ trở lại kinh thành cần vương*. Người nào không kịp trở về, sẽ bị kết tội phản quốc!
*cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
Rất nhiều võ tướng bên ngoài đều biết đi theo Hoàng đế chắc chắn không có kết cục tốt, nhưng vẫn phải chạy trở về, bởi vì cả nhà già trẻ lớn bé đều ở trong kinh.
Lúc này, truyền đến tin tức Chu Thiệu quy hàng.
Lúc ấy Diêu Văn Trạm liền phun một ngụm máu.
Hắn có thể không ói ra máu sao?
Chu Thiệu rốt cuộc hàng, nhưng ông ta lại hàng Khương gia!
Bên kia Khương Lục Lục vừa mới lên sân khấu, bên này lập tức liền thu phục Chu Thiệu, Khương gia quả thật là lòng lang dạ thú!
Năm đó Diêu Quảng nói, Khương Đại Lang cùng Chu Thiệu giằng co nhiều năm tại tây bắc, tuy rằng quân số chênh lệch cách xa, nhưng quân Khương gia dũng mãnh, tuyệt đối có thể liều mạng cùng Chu Thiệu lực lượng ngang nhau.
Cho nên Diêu Văn Trạm cho rằng Khương Đại Lang đã bị nhốt tại tây bắc, xem như Khương gia hắn ta có được thiên hạ, tạm thời cũng không động được Chu Thiệu ở tây bắc.
Không nghĩ tới, mới một tháng Chu Thiệu vậy mà hàng!
Diêu Văn Trạm có một câu mmp rất muốn nói ở trước mặt Chu Thiệu.
Chu Thiệu lại cảm thấy, Khương gia quá xấu xa rồi.
Cuối cùng ông ta cũng suy nghĩ rõ ràng, là Khương gia cố ý dẫn dụ bọn họ đến đó trộm cỏ cho ngựa. Chỉ vì sau này có lý do đánh ông ta mà thôi.
Còn có thể vô sỉ hơn không?
Khương Đại Lang cứ trắng trợn như vậy cùng ông ta đàm phán, lúc trước không để ý tới ngươi, đó là bởi vì muốn giữ lại ngươi kiềm chế Diêu gia, nước quá trong ắt không có cá, ta chơi chết ngươi rồi còn có lý do gì tiếp tục mang theo binh hỗn ở chỗ này?
Đám người ngu xuẩn nhà họ Diêu vẫn cho rằng dùng Chu Thiệu kềm chế Khương gia, kỳ thật, không phải là Khương gia giữ lại Chu Thiệu kiềm chế Diêu gia sao?
Chỉ cần con thỏ vẫn còn, chó săn sẽ còn có giá trị, chỉ cần vẫn còn chim bay, thanh cung kia cũng tạm thời không có cách nào thu lại.
Khương Đại Lang nói tiếp, một triều thiên tử một triều thần, có thù oán với ngươi chính là Diêu gia, Khương gia ta chỉ là phụng mệnh làm việc, hơn nữa chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, vẫn rất vui sướng.
Chu Thiệu sắp khóc rồi, ta mẹ nó cũng bởi vì điểm này mới dám đi trộm một chút cỏ cho ngựa, ai có thể nghĩ đến ngươi nói trở mặt liền trở mặt?
Khương Đại Lang cho Chu Thiệu hai con đường: Con đường thứ nhất, đầu hàng Khương gia, tránh khỏi cảnh dân chúng ở tây bắc vừa trải qua thiên tai lại tới thảm họa chiến tranh, Khương gia phong Chu Thiệu thành Hầu gia có thể cha truyền con nối, đồng thời đảm bảo sẽ không qua cầu rút ván.
Lúc Chu Thiệu nghe thấy "Qua cầu rút ván" sắc mặt đen sì.
Con đường thứ hai, Khương Đại Lang nói tiếp, là ta cùng thế lực sau lưng ngươi liên hợp chiếm lấy địa bàn của Chu Thiệu ngươi, chia đều mỗi nhà một nửa, đến lúc đó ngươi gà bay trứng vỡ, hai tay trống trơn.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, tự ngươi chọn đi.
Ta chọn đại gia ngươi!
Chu Thiệu nhìn dáng vẻ tóc mai râu quai nón của Khương Đại Lang, rõ ràng là hình tượng của một nam nhân thô lỗ cẩu thả, trong lòng vô cùng hối hận.
Vẫn cho rằng đó là một tên dũng phu chỉ biết mang binh đánh giặc mà thôi, ai ngờ, lòng dạ còn đen hơn mực, xoay ngược tay liền tính kế chính mình.
Lựa chọn thứ nhất sẽ có ý nghĩa mười vạn đại quân của mình sau này sẽ là của Khương gia, chẳng qua Khương gia sẽ không cùng một đường với đám cực phẩm Diêu gia, cho nên Chu Thiệu có thể hồi kinh yên bình làm Hầu gia, tốt xấu tân triều bắt đầu, ông ta cũng là tòng long chi công đúng không, miễn cưỡng xem như thê tử và con cháu được hưởng đặc quyền, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, Khương gia quả thật sẽ không làm khó ông ta.
Về phần lựa chọn thứ hai, đồ ngu mới chọn, Chu Thiệu ông ta bị kẹp ở giữa hai mặt thụ địch, thế lực hai bên vẫn luôn nhìn chằm chằm, kỳ thật nói trắng ra là, nếu nói là ông ta đang cùng Khương gia giằng co, không bằng nói Khương gia đang cùng Tây Xương quốc sau lưng ông ta giằng co, mà sở dĩ Chu Thiệu vẫn luôn bình yên vô sự, là vì hai phe chưa chuẩn bị xong để chiến tranh nên cần một khu vực giảm xóc trước khi cuộc chiến xảy ra mà thôi.
Tuy rằng đã hiểu tất cả mọi chuyện, rốt cuộc cũng ý nan bình. Chu Thiệu làm bộ vẫn còn đang suy nghĩ, dò xét nhân lúc Khương Đại Lang không chú ý, lập tức giống như một con trâu đực nổi điên lao thẳng tới đụng vào Khương Đại Lang, trực tiếp đụng hắn ta ngã chỏng vó.
Khương Đại Lang bật người nhảy lên, hai mắt đỏ hồng vung nắm đấm lên muốn đánh lại Chu Thiệu, Chu Thiệu giơ cao hai tay: "Ta chọn một, ta đầu hàng, chúng ta là người một nhà."
Khương Đại Lang tức giận đến mức râu quai nón cũng vểnh lên, nắm đấm to bằng cái bát bóp vang lên "Rắc rắc," cuối cùng vẫn mất hứng buông xuống, đổi thành nụ cười thân thiết, cùng Chu Thiệu trao đổi cộng việc tiếp theo.
Trong lòng Chu Thiệu cười lạnh, không đánh tiểu tử ngươi một quyền, cơn tức trong lòng lão tử khó ra.
Khương Đại Lang lại nghĩ: Làm bộ rất tức giận, làm bộ không thể không nhẫn nhịn, để trong lòng Chu Thiệu thoải mái một chút đi, dù sao đưa mười vạn đại quân cho Khương gia, dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa sau này thật sự là người một nhà.
Cuối cùng Võ Uy Hầu cũng trở về kinh, nhưng trên mặt Diêu Văn Trạm lại không có một nụ cười nào.
Bình thường luôn không phục người này khó chịu người kia, kiêu ngạo đến mức sắp bay lên trời luôn rồi, kết quả lại bị Tĩnh Viễn Hầu Cố Mãng người ta một đường đuổi theo về kinh thành.
Tính cả nhân mã gần đây hắn phái đi chi viện, tất cả có sáu vạn năm ngàn người, bị người ta không giết thì bắt, cộng thêm không ngừng xuất hiện đào binh, hiện tại ngay cả ba vạn cũng không có, dáng vẻ chật vật như chó nhà có tang.
Hơn nữa hiện tại Cố Mãng tên mãng phu này thế mà vây khốn kinh thành, rất có tư thái cướp thành thay vị trí của mình.
Mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, ngay cả xung quanh kinh thành cũng đã bắt đầu xuất hiện biển nước mênh mông.
Diêu Văn Trạm không ngừng mệnh lệnh những binh lính kia gấp rút xây dựng đê đập, liên tục xả nước tích tụ về những nơi có địa thế thấp hơn kinh thành, để giảm bớt gánh nặng cho toàn bộ hệ thống thoát nước trong kinh thành.
Có một số đại thần đã từng ngầm nhắc nhở hắn, vùng ngoại ô xung quanh kinh thành dân chúng oán than dậy đất, không ít người đã bị hủy nhà cửa, tiếp tục như vậy sẽ càng mất lòng dân.
Diêu Văn Trạm mắt trợn trắng, thật sự là chuyện cười, giống như hắn không làm như vậy sẽ lập tức có được lòng dân, hiện tại chỉ sợ đám điêu dân kia ước gì hắn chết rồi, để cho người nhà họ Khương chuyển ổ đấy.
Sẽ không!
Lúc mới bắt đầu lũ lụt, đã từng có đại thần đề nghị tạm thời đến hành cung có địa thế cao nào đó ngoài trăm dặm để tránh lũ, chờ nước lũ rút lui lại chuyển về không phải sẽ tốt hơn?
Diêu Văn Trạm không đồng ý, hắn không đi, đây là hoàng cung của hắn, là kinh thành của hắn, hắn mới là chân long thiên tử, dựa vào cái gì phải cuối đầu trước con ác long muốn giết hắn chứ? Dựa vào cái gì muốn cúi đầu trước Khương gia? Cho dù chết, hắn cũng muốn chết trong kinh thành, chết tại cung điện nguy nga lộng lẫy này!
Hiện tại Tả Khanh Mân lòng tràn đầy sợ hãi.
Mặc kệ khuyên như thế nào biểu ca cũng không chịu rời khỏi kinh thành rách nát này, tên chày gỗ này, chẳng lẽ không hiểu được đạo lý núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt? Vốn dĩ còn có thể rời đi, bây giờ muốn đi cũng không được.
Cố Mãng đã bao vây toàn bộ kinh thành.
Trước đó đã có không ít đại thần mang theo người nhà chạy trốn ra ngoài, Tả Khanh Mân có chút đắng chát nghĩ đến, trong đó thế mà bao gồm người nhà của mình.
Nàng ta đây là.. Bị bỏ rơi sao?
Cục diện bây giờ cực kỳ khôi hài, Cố Mãng ở bên ngoài vây khốn kinh thành, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Diêu Văn Trạm ở bên trong khống chế toàn bộ kinh thành, không cho phép bất luận kẻ nào ra ngoài.
Mà Tả Khanh Mân nàng ta bỏ ra rất nhiều công sức leo lên hậu vị này, rốt cuộc là vì cái gì? Dường như nàng ta trông thấy khuôn mặt trương dương tùy ý tươi cười của Khương San.
Bây giờ có danh khí nhất Đại Sở chính là nữ nhân ghê tởm này!
Mà Tả Khanh Mân nàng ta, đường đường là Hoàng hậu một nước, lại bị thế giới này hoàn toàn lãng quên!
*cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn.
Rất nhiều võ tướng bên ngoài đều biết đi theo Hoàng đế chắc chắn không có kết cục tốt, nhưng vẫn phải chạy trở về, bởi vì cả nhà già trẻ lớn bé đều ở trong kinh.
Lúc này, truyền đến tin tức Chu Thiệu quy hàng.
Lúc ấy Diêu Văn Trạm liền phun một ngụm máu.
Hắn có thể không ói ra máu sao?
Chu Thiệu rốt cuộc hàng, nhưng ông ta lại hàng Khương gia!
Bên kia Khương Lục Lục vừa mới lên sân khấu, bên này lập tức liền thu phục Chu Thiệu, Khương gia quả thật là lòng lang dạ thú!
Năm đó Diêu Quảng nói, Khương Đại Lang cùng Chu Thiệu giằng co nhiều năm tại tây bắc, tuy rằng quân số chênh lệch cách xa, nhưng quân Khương gia dũng mãnh, tuyệt đối có thể liều mạng cùng Chu Thiệu lực lượng ngang nhau.
Cho nên Diêu Văn Trạm cho rằng Khương Đại Lang đã bị nhốt tại tây bắc, xem như Khương gia hắn ta có được thiên hạ, tạm thời cũng không động được Chu Thiệu ở tây bắc.
Không nghĩ tới, mới một tháng Chu Thiệu vậy mà hàng!
Diêu Văn Trạm có một câu mmp rất muốn nói ở trước mặt Chu Thiệu.
Chu Thiệu lại cảm thấy, Khương gia quá xấu xa rồi.
Cuối cùng ông ta cũng suy nghĩ rõ ràng, là Khương gia cố ý dẫn dụ bọn họ đến đó trộm cỏ cho ngựa. Chỉ vì sau này có lý do đánh ông ta mà thôi.
Còn có thể vô sỉ hơn không?
Khương Đại Lang cứ trắng trợn như vậy cùng ông ta đàm phán, lúc trước không để ý tới ngươi, đó là bởi vì muốn giữ lại ngươi kiềm chế Diêu gia, nước quá trong ắt không có cá, ta chơi chết ngươi rồi còn có lý do gì tiếp tục mang theo binh hỗn ở chỗ này?
Đám người ngu xuẩn nhà họ Diêu vẫn cho rằng dùng Chu Thiệu kềm chế Khương gia, kỳ thật, không phải là Khương gia giữ lại Chu Thiệu kiềm chế Diêu gia sao?
Chỉ cần con thỏ vẫn còn, chó săn sẽ còn có giá trị, chỉ cần vẫn còn chim bay, thanh cung kia cũng tạm thời không có cách nào thu lại.
Khương Đại Lang nói tiếp, một triều thiên tử một triều thần, có thù oán với ngươi chính là Diêu gia, Khương gia ta chỉ là phụng mệnh làm việc, hơn nữa chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, vẫn rất vui sướng.
Chu Thiệu sắp khóc rồi, ta mẹ nó cũng bởi vì điểm này mới dám đi trộm một chút cỏ cho ngựa, ai có thể nghĩ đến ngươi nói trở mặt liền trở mặt?
Khương Đại Lang cho Chu Thiệu hai con đường: Con đường thứ nhất, đầu hàng Khương gia, tránh khỏi cảnh dân chúng ở tây bắc vừa trải qua thiên tai lại tới thảm họa chiến tranh, Khương gia phong Chu Thiệu thành Hầu gia có thể cha truyền con nối, đồng thời đảm bảo sẽ không qua cầu rút ván.
Lúc Chu Thiệu nghe thấy "Qua cầu rút ván" sắc mặt đen sì.
Con đường thứ hai, Khương Đại Lang nói tiếp, là ta cùng thế lực sau lưng ngươi liên hợp chiếm lấy địa bàn của Chu Thiệu ngươi, chia đều mỗi nhà một nửa, đến lúc đó ngươi gà bay trứng vỡ, hai tay trống trơn.
Cái gì nhẹ cái gì nặng, tự ngươi chọn đi.
Ta chọn đại gia ngươi!
Chu Thiệu nhìn dáng vẻ tóc mai râu quai nón của Khương Đại Lang, rõ ràng là hình tượng của một nam nhân thô lỗ cẩu thả, trong lòng vô cùng hối hận.
Vẫn cho rằng đó là một tên dũng phu chỉ biết mang binh đánh giặc mà thôi, ai ngờ, lòng dạ còn đen hơn mực, xoay ngược tay liền tính kế chính mình.
Lựa chọn thứ nhất sẽ có ý nghĩa mười vạn đại quân của mình sau này sẽ là của Khương gia, chẳng qua Khương gia sẽ không cùng một đường với đám cực phẩm Diêu gia, cho nên Chu Thiệu có thể hồi kinh yên bình làm Hầu gia, tốt xấu tân triều bắt đầu, ông ta cũng là tòng long chi công đúng không, miễn cưỡng xem như thê tử và con cháu được hưởng đặc quyền, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, Khương gia quả thật sẽ không làm khó ông ta.
Về phần lựa chọn thứ hai, đồ ngu mới chọn, Chu Thiệu ông ta bị kẹp ở giữa hai mặt thụ địch, thế lực hai bên vẫn luôn nhìn chằm chằm, kỳ thật nói trắng ra là, nếu nói là ông ta đang cùng Khương gia giằng co, không bằng nói Khương gia đang cùng Tây Xương quốc sau lưng ông ta giằng co, mà sở dĩ Chu Thiệu vẫn luôn bình yên vô sự, là vì hai phe chưa chuẩn bị xong để chiến tranh nên cần một khu vực giảm xóc trước khi cuộc chiến xảy ra mà thôi.
Tuy rằng đã hiểu tất cả mọi chuyện, rốt cuộc cũng ý nan bình. Chu Thiệu làm bộ vẫn còn đang suy nghĩ, dò xét nhân lúc Khương Đại Lang không chú ý, lập tức giống như một con trâu đực nổi điên lao thẳng tới đụng vào Khương Đại Lang, trực tiếp đụng hắn ta ngã chỏng vó.
Khương Đại Lang bật người nhảy lên, hai mắt đỏ hồng vung nắm đấm lên muốn đánh lại Chu Thiệu, Chu Thiệu giơ cao hai tay: "Ta chọn một, ta đầu hàng, chúng ta là người một nhà."
Khương Đại Lang tức giận đến mức râu quai nón cũng vểnh lên, nắm đấm to bằng cái bát bóp vang lên "Rắc rắc," cuối cùng vẫn mất hứng buông xuống, đổi thành nụ cười thân thiết, cùng Chu Thiệu trao đổi cộng việc tiếp theo.
Trong lòng Chu Thiệu cười lạnh, không đánh tiểu tử ngươi một quyền, cơn tức trong lòng lão tử khó ra.
Khương Đại Lang lại nghĩ: Làm bộ rất tức giận, làm bộ không thể không nhẫn nhịn, để trong lòng Chu Thiệu thoải mái một chút đi, dù sao đưa mười vạn đại quân cho Khương gia, dù là ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa sau này thật sự là người một nhà.
Cuối cùng Võ Uy Hầu cũng trở về kinh, nhưng trên mặt Diêu Văn Trạm lại không có một nụ cười nào.
Bình thường luôn không phục người này khó chịu người kia, kiêu ngạo đến mức sắp bay lên trời luôn rồi, kết quả lại bị Tĩnh Viễn Hầu Cố Mãng người ta một đường đuổi theo về kinh thành.
Tính cả nhân mã gần đây hắn phái đi chi viện, tất cả có sáu vạn năm ngàn người, bị người ta không giết thì bắt, cộng thêm không ngừng xuất hiện đào binh, hiện tại ngay cả ba vạn cũng không có, dáng vẻ chật vật như chó nhà có tang.
Hơn nữa hiện tại Cố Mãng tên mãng phu này thế mà vây khốn kinh thành, rất có tư thái cướp thành thay vị trí của mình.
Mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, ngay cả xung quanh kinh thành cũng đã bắt đầu xuất hiện biển nước mênh mông.
Diêu Văn Trạm không ngừng mệnh lệnh những binh lính kia gấp rút xây dựng đê đập, liên tục xả nước tích tụ về những nơi có địa thế thấp hơn kinh thành, để giảm bớt gánh nặng cho toàn bộ hệ thống thoát nước trong kinh thành.
Có một số đại thần đã từng ngầm nhắc nhở hắn, vùng ngoại ô xung quanh kinh thành dân chúng oán than dậy đất, không ít người đã bị hủy nhà cửa, tiếp tục như vậy sẽ càng mất lòng dân.
Diêu Văn Trạm mắt trợn trắng, thật sự là chuyện cười, giống như hắn không làm như vậy sẽ lập tức có được lòng dân, hiện tại chỉ sợ đám điêu dân kia ước gì hắn chết rồi, để cho người nhà họ Khương chuyển ổ đấy.
Sẽ không!
Lúc mới bắt đầu lũ lụt, đã từng có đại thần đề nghị tạm thời đến hành cung có địa thế cao nào đó ngoài trăm dặm để tránh lũ, chờ nước lũ rút lui lại chuyển về không phải sẽ tốt hơn?
Diêu Văn Trạm không đồng ý, hắn không đi, đây là hoàng cung của hắn, là kinh thành của hắn, hắn mới là chân long thiên tử, dựa vào cái gì phải cuối đầu trước con ác long muốn giết hắn chứ? Dựa vào cái gì muốn cúi đầu trước Khương gia? Cho dù chết, hắn cũng muốn chết trong kinh thành, chết tại cung điện nguy nga lộng lẫy này!
Hiện tại Tả Khanh Mân lòng tràn đầy sợ hãi.
Mặc kệ khuyên như thế nào biểu ca cũng không chịu rời khỏi kinh thành rách nát này, tên chày gỗ này, chẳng lẽ không hiểu được đạo lý núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt? Vốn dĩ còn có thể rời đi, bây giờ muốn đi cũng không được.
Cố Mãng đã bao vây toàn bộ kinh thành.
Trước đó đã có không ít đại thần mang theo người nhà chạy trốn ra ngoài, Tả Khanh Mân có chút đắng chát nghĩ đến, trong đó thế mà bao gồm người nhà của mình.
Nàng ta đây là.. Bị bỏ rơi sao?
Cục diện bây giờ cực kỳ khôi hài, Cố Mãng ở bên ngoài vây khốn kinh thành, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào. Diêu Văn Trạm ở bên trong khống chế toàn bộ kinh thành, không cho phép bất luận kẻ nào ra ngoài.
Mà Tả Khanh Mân nàng ta bỏ ra rất nhiều công sức leo lên hậu vị này, rốt cuộc là vì cái gì? Dường như nàng ta trông thấy khuôn mặt trương dương tùy ý tươi cười của Khương San.
Bây giờ có danh khí nhất Đại Sở chính là nữ nhân ghê tởm này!
Mà Tả Khanh Mân nàng ta, đường đường là Hoàng hậu một nước, lại bị thế giới này hoàn toàn lãng quên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.