Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 234: Giang sơn của ta 8
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Viên Thư Ngưng kéo cánh tay Lâm Tịch, một người khác tên là Phương Nương tựa như là thân thích gì đó của Viên gia đứng ở phía bên kia của Lâm Tịch, mà Tả Khanh Mân thì đứng cách đó vài bước không gần không xa nơi ngã xuống, ngoại trừ Lâm Tịch mang vẻ mặt bình tĩnh, ba người còn lại đều có chút khẩn trương.
Mặc dù Lâm Tịch không có thời gian tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, tinh thần lực vẫn còn, nhưng nàng thật sự không dám thử sử dụng tinh thần đâm, dù sao hiện tại thân kiều thể mềm, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không thể khống chế cũng không phải đùa.
Không biết hai nữ tử lòng dạ khó lường bên cạnh dùng cách gì ám hiệu liên hệ, Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được tinh thần hai người kịch liệt dao động, ha ha, ngay tại lúc này!
Dưới chân Lâm Tịch đột nhiên trượt đi, hơi cúi người về phía trước, giống như vô tình né tránh cánh tay đang đẩy ra của Viên Thư Ngưng, đồng thời trong miệng kinh hô một tiếng, lảo đảo tiến về phía trước năm sáu bước mới dừng lại.
Nàng thống khổ cúi người xuống, đỡ mắt cá chân tựa như là bị bong gân, lại mượn cớ che dấu cổ tay run lên vài cái.
Hai người kia đang kinh ngạc vì tình huống đột xuất này cũng không biết đụng phải cái gì, đột nhiên không hẹn mà cùng thét chói tai, sau đó phát ra tiếng "Phù phù! Phù phù!" Rơi vào trong nước.
Cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trong một đình nghỉ mát cách đó không xa, giống như đã sớm biết từ trước nhanh chóng chạy tới, nhanh nhẹn cởi áo khoác, không chút do dự nhảy xuống.
Phía sau người đó lại có ba bóng dáng chui ra từ đình nghỉ mát!
Lâm Tịch giống như là bị người đột nhiên xuất hiện này làm giật nảy mình, nhấc chân muốn đi lại quên chân của mình đã bị bong gân, nghiêng nghiêng thân thể "Bịch" một tiếng đụng vào Tả Khanh Mân bên cạnh.
Tả Khanh Mân bối rối bởi vì cốt truyện hết lần này đến lần khác không theo kịch bản, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Khương San vốn nên rớt xuống nước lại bị đau chân, hai người chuẩn bị khiến Khương San rơi xuống nước lại tự mình rơi xuống, lúc nàng ta còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngực giống như là bị một khối đá đụng vào, đau đến mức khiến nàng ta hét lên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đậu má!
Thật mẹ nó ngoan cường, người cũng đã ngất đi thế mà không có rơi vào trong nước, đây tuyệt đối là mệnh nữ chính nha.
Vậy sao được chứ?
Lâm Tịch nhanh chóng nhìn thoáng qua hai bên, ba người dưới nước chắc chắn nhìn không thấy tình huống bây giờ của nàng, mà ba người chạy tới kia, nàng chỉ cần biết hai người phía trước là người nhà họ Khương là được.
Lâm Tịch hung hăng đạp một chân vào Tả Khanh Mân đang hôn mê, tiêu chí đầu tiên để làm một đồng đội tốt chính là có nạn cùng chịu.
Ngoại trừ nàng, nàng không muốn lập đội cùng súc sinh.
Nhìn hành lang trống rỗng trên cầu chỉ có chính mình cùng ba người chạy tới từ nơi xa, Lâm Tịch hài lòng há miệng hô to: "Người đâu, mau tới, cứu mạng!"
Đến đầu tiên chính là Khương Phỉ, trông thấy Lâm Tịch bình yên vô sự, lòng hắn ta mới coi như yên tâm. Đằng sau Khương Vân gần như đến cùng lúc với Diêu Văn Trạm.
Khương Vân cho Lâm Tịch một nụ cười quỷ dị, biểu đạt một chút ý tứ hắn ta "May mắn không làm nhục sứ mệnh."
Mà Diêu Văn Trạm mang vẻ mặt thối giống như miệng bị lấp đầy phân, trông thấy Khương San bình yên đứng trên cầu, sắc mặt hơi khựng lại, mọi chuyện không diễn ra như hắn suy nghĩ, ít nhất cũng không có dựa theo kịch bản của Diêu Lăng Dực.
Bị hai tiểu tử Khương gia kéo ở phía sau, trong lòng hắn sốt ruột như thiêu như đốt, cũng may, cảnh tượng hắn lo lắng cũng chưa từng xuất hiện.
"Tiểu cô cô, người sao vậy?" Khương Phỉ nhìn Lâm Tịch vẫn luôn dùng tay che lấy mắt cá chân, ân cần hỏi han.
"Ta vừa cùng mấy vị tiểu thư Viên gia đi tới, có lẽ là vừa hạ tuyết, trên cầu có hơi trơn trượt, ta không để ý khiến chân bị bong gân rồi."
Nghe thấy Lâm Tịch nói chuyện, một cái đầu đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước.
Diêu Lăng Dực!
"Khương San! Tại sao ngươi ở phía trên?" Giọng điệu này nghe thế nào đều có chút tức đến nổ phổi.
Lão tử thích ở phía trên, ai cần ngươi lo chứ, ngươi là cháu con rùa!
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, hỏi lại: "Ta không nên ở phía trên sao?"
Diêu Lăng Dực kém chút không có tức chết.
Lúc này giữa mùa đông, hắn ta kéo tới một người không phải Khương San, khó khăn lắm lại kéo thêm một người, cũng không phải Khương San, đang tìm kiếm ở trong nước đấy, người ta mẹ nó ở phía trên!
Hiện giờ Diêu Lăng Dực cũng đã sắp sức cùng lực kiệt, dù sao cũng là mùa đông, chỉ trong một lát hắn ta đã bị đông cứng đến sắc mặt tím xanh.
Cuối cùng Diêu Lăng Dực miễn cưỡng đỡ Viên Thư Ngưng ra khỏi mặt nước, hai người còn lại kia được vú già Diêu gia cứu ra.
Đám người được sắp xếp đến xem náo nhiệt trước đó cũng đã tới đúng hẹn, chỉ là không ngờ một đám diễn tinh cũng không chịu diễn theo kịch bản.
Mấy người lập tức lôi kéo, mang người rơi xuống nước đi vào trong noãn các.
Tố Tâm và Tố Mai đã sớm được Khương Phỉ gọi đi qua đỡ Lâm Tịch.
Hiện tại ba vị tiểu thư cùng nhau rơi xuống nước, tốt xấu cũng phải biết chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy trên cầu có bốn người, hiện giờ chỉ có một mình Lâm Tịch bình yên vô sự, cũng không tính là bình yên, dù sao nàng bị đau chân.
Khương Vân gọi nha đầu bà tử nâng kiệu đến đỡ Lâm Tịch ngồi lên, hoàn toàn mặc kệ chính mình làm như vậy có chút ý tứ đảo khách thành chủ, không có cách nào khác, tiểu cô cô đau chân mà!
Lâm Tịch vừa đi vừa nói ngắn gọn tình huống đại khái một lần.
Chẳng qua dùng chân nghĩ cũng biết, căn bản không ai tin tưởng.
Kính vương phi biết được tin tức, cũng vội vàng chạy đến, còn mang theo Thái y đúng lúc đến xem mạch bình an.
Vị Thái y này quả thật là một người khéo léo.
Không quan tâm ba vị tiểu thư rơi xuống nước và Đại Hoàng tôn, ngược lại muốn xem bệnh cho người không cần gấp là nàng.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, lão tử tuyệt đối sẽ không lộ ra nhược điểm để các ngươi bắt được!
Thái y nhìn một chút mắt cá chân sưng đỏ: "Khương cô nương quả thật là bị bong gân, cũng may không nghiêm trọng, kê một chút thuốc giúp lưu thông máu, tiêu trừ huyết ứ, trong vòng nửa tháng sẽ khỏi hẳn."
Một lát sau, hai người được cứu lên trước tỉnh lại.
Viên Thư Ngưng nói nhớ không rõ lắm, dù sao mơ hồ bị rơi xuống nước. Mà Phương Nương thì vẫn luôn chắc chắn là Khương San đẩy nàng ta rơi xuống, thế là Viên Thư Ngưng cũng ỡm ờ nói hình như là có người đẩy các nàng.
Viên Thư Ngưng nghĩ đến dù sao chuyện lần này cũng không thành, cứ cho Khương San mang cái mũ mưu hại tiểu thư nhà quan trước, lại để cho Diêu Lăng Dực ra mặt giải quyết việc này, cũng coi là biến tướng thành ân cứu mạng. Dù sao rơi xuống nước chính là mình và Phương Nương, xử lý như thế nào còn không phải do bọn họ định đoạt.
Lâm Tịch chỉ hơi cười cười: "Viên tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được. Lúc ấy trên cầu chỉ có bốn người chúng ta, Tả tiểu thư ở cách xa, các ngươi lại không cẩn thận, vì vậy các ngươi ức hiếp ta không có nhân chứng liền dứt khoát nói xấu ta sao?"
"Không phải ngươi thì là ai?" Phương Nương vừa đến kinh thành, cũng không hiểu rõ gốc gác Khương gia, chỉ biết lúc trước Khương gia là giặc cỏ, đám quý nữ đều rất khinh thường Khương San.
Khương Vân nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, vừa muốn mở miệng lại bị Lâm Tịch đè lại một cái.
Lâm Tịch khập khiễng đi đến bên người Phương Nương, cười tủm tỉm hỏi: "Như vậy chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, tại sao ta lại muốn làm như vậy chứ?"
"Vậy thì phải hỏi chính ngươi, dù sao cũng không phải ta cầu ngươi đẩy ta xuống nước, ta còn chưa có tiện như vậy!" Phương Nương cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, đáng tiếc đầu óc có chút không tốt lắm.
Đám người đều hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Lâm Tịch.
Mặc dù Lâm Tịch không có thời gian tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, tinh thần lực vẫn còn, nhưng nàng thật sự không dám thử sử dụng tinh thần đâm, dù sao hiện tại thân kiều thể mềm, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn không thể khống chế cũng không phải đùa.
Không biết hai nữ tử lòng dạ khó lường bên cạnh dùng cách gì ám hiệu liên hệ, Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được tinh thần hai người kịch liệt dao động, ha ha, ngay tại lúc này!
Dưới chân Lâm Tịch đột nhiên trượt đi, hơi cúi người về phía trước, giống như vô tình né tránh cánh tay đang đẩy ra của Viên Thư Ngưng, đồng thời trong miệng kinh hô một tiếng, lảo đảo tiến về phía trước năm sáu bước mới dừng lại.
Nàng thống khổ cúi người xuống, đỡ mắt cá chân tựa như là bị bong gân, lại mượn cớ che dấu cổ tay run lên vài cái.
Hai người kia đang kinh ngạc vì tình huống đột xuất này cũng không biết đụng phải cái gì, đột nhiên không hẹn mà cùng thét chói tai, sau đó phát ra tiếng "Phù phù! Phù phù!" Rơi vào trong nước.
Cùng lúc đó, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trong một đình nghỉ mát cách đó không xa, giống như đã sớm biết từ trước nhanh chóng chạy tới, nhanh nhẹn cởi áo khoác, không chút do dự nhảy xuống.
Phía sau người đó lại có ba bóng dáng chui ra từ đình nghỉ mát!
Lâm Tịch giống như là bị người đột nhiên xuất hiện này làm giật nảy mình, nhấc chân muốn đi lại quên chân của mình đã bị bong gân, nghiêng nghiêng thân thể "Bịch" một tiếng đụng vào Tả Khanh Mân bên cạnh.
Tả Khanh Mân bối rối bởi vì cốt truyện hết lần này đến lần khác không theo kịch bản, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Khương San vốn nên rớt xuống nước lại bị đau chân, hai người chuẩn bị khiến Khương San rơi xuống nước lại tự mình rơi xuống, lúc nàng ta còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngực giống như là bị một khối đá đụng vào, đau đến mức khiến nàng ta hét lên một tiếng, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Đậu má!
Thật mẹ nó ngoan cường, người cũng đã ngất đi thế mà không có rơi vào trong nước, đây tuyệt đối là mệnh nữ chính nha.
Vậy sao được chứ?
Lâm Tịch nhanh chóng nhìn thoáng qua hai bên, ba người dưới nước chắc chắn nhìn không thấy tình huống bây giờ của nàng, mà ba người chạy tới kia, nàng chỉ cần biết hai người phía trước là người nhà họ Khương là được.
Lâm Tịch hung hăng đạp một chân vào Tả Khanh Mân đang hôn mê, tiêu chí đầu tiên để làm một đồng đội tốt chính là có nạn cùng chịu.
Ngoại trừ nàng, nàng không muốn lập đội cùng súc sinh.
Nhìn hành lang trống rỗng trên cầu chỉ có chính mình cùng ba người chạy tới từ nơi xa, Lâm Tịch hài lòng há miệng hô to: "Người đâu, mau tới, cứu mạng!"
Đến đầu tiên chính là Khương Phỉ, trông thấy Lâm Tịch bình yên vô sự, lòng hắn ta mới coi như yên tâm. Đằng sau Khương Vân gần như đến cùng lúc với Diêu Văn Trạm.
Khương Vân cho Lâm Tịch một nụ cười quỷ dị, biểu đạt một chút ý tứ hắn ta "May mắn không làm nhục sứ mệnh."
Mà Diêu Văn Trạm mang vẻ mặt thối giống như miệng bị lấp đầy phân, trông thấy Khương San bình yên đứng trên cầu, sắc mặt hơi khựng lại, mọi chuyện không diễn ra như hắn suy nghĩ, ít nhất cũng không có dựa theo kịch bản của Diêu Lăng Dực.
Bị hai tiểu tử Khương gia kéo ở phía sau, trong lòng hắn sốt ruột như thiêu như đốt, cũng may, cảnh tượng hắn lo lắng cũng chưa từng xuất hiện.
"Tiểu cô cô, người sao vậy?" Khương Phỉ nhìn Lâm Tịch vẫn luôn dùng tay che lấy mắt cá chân, ân cần hỏi han.
"Ta vừa cùng mấy vị tiểu thư Viên gia đi tới, có lẽ là vừa hạ tuyết, trên cầu có hơi trơn trượt, ta không để ý khiến chân bị bong gân rồi."
Nghe thấy Lâm Tịch nói chuyện, một cái đầu đột nhiên nhô lên khỏi mặt nước.
Diêu Lăng Dực!
"Khương San! Tại sao ngươi ở phía trên?" Giọng điệu này nghe thế nào đều có chút tức đến nổ phổi.
Lão tử thích ở phía trên, ai cần ngươi lo chứ, ngươi là cháu con rùa!
Lâm Tịch trừng mắt nhìn, hỏi lại: "Ta không nên ở phía trên sao?"
Diêu Lăng Dực kém chút không có tức chết.
Lúc này giữa mùa đông, hắn ta kéo tới một người không phải Khương San, khó khăn lắm lại kéo thêm một người, cũng không phải Khương San, đang tìm kiếm ở trong nước đấy, người ta mẹ nó ở phía trên!
Hiện giờ Diêu Lăng Dực cũng đã sắp sức cùng lực kiệt, dù sao cũng là mùa đông, chỉ trong một lát hắn ta đã bị đông cứng đến sắc mặt tím xanh.
Cuối cùng Diêu Lăng Dực miễn cưỡng đỡ Viên Thư Ngưng ra khỏi mặt nước, hai người còn lại kia được vú già Diêu gia cứu ra.
Đám người được sắp xếp đến xem náo nhiệt trước đó cũng đã tới đúng hẹn, chỉ là không ngờ một đám diễn tinh cũng không chịu diễn theo kịch bản.
Mấy người lập tức lôi kéo, mang người rơi xuống nước đi vào trong noãn các.
Tố Tâm và Tố Mai đã sớm được Khương Phỉ gọi đi qua đỡ Lâm Tịch.
Hiện tại ba vị tiểu thư cùng nhau rơi xuống nước, tốt xấu cũng phải biết chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy trên cầu có bốn người, hiện giờ chỉ có một mình Lâm Tịch bình yên vô sự, cũng không tính là bình yên, dù sao nàng bị đau chân.
Khương Vân gọi nha đầu bà tử nâng kiệu đến đỡ Lâm Tịch ngồi lên, hoàn toàn mặc kệ chính mình làm như vậy có chút ý tứ đảo khách thành chủ, không có cách nào khác, tiểu cô cô đau chân mà!
Lâm Tịch vừa đi vừa nói ngắn gọn tình huống đại khái một lần.
Chẳng qua dùng chân nghĩ cũng biết, căn bản không ai tin tưởng.
Kính vương phi biết được tin tức, cũng vội vàng chạy đến, còn mang theo Thái y đúng lúc đến xem mạch bình an.
Vị Thái y này quả thật là một người khéo léo.
Không quan tâm ba vị tiểu thư rơi xuống nước và Đại Hoàng tôn, ngược lại muốn xem bệnh cho người không cần gấp là nàng.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, lão tử tuyệt đối sẽ không lộ ra nhược điểm để các ngươi bắt được!
Thái y nhìn một chút mắt cá chân sưng đỏ: "Khương cô nương quả thật là bị bong gân, cũng may không nghiêm trọng, kê một chút thuốc giúp lưu thông máu, tiêu trừ huyết ứ, trong vòng nửa tháng sẽ khỏi hẳn."
Một lát sau, hai người được cứu lên trước tỉnh lại.
Viên Thư Ngưng nói nhớ không rõ lắm, dù sao mơ hồ bị rơi xuống nước. Mà Phương Nương thì vẫn luôn chắc chắn là Khương San đẩy nàng ta rơi xuống, thế là Viên Thư Ngưng cũng ỡm ờ nói hình như là có người đẩy các nàng.
Viên Thư Ngưng nghĩ đến dù sao chuyện lần này cũng không thành, cứ cho Khương San mang cái mũ mưu hại tiểu thư nhà quan trước, lại để cho Diêu Lăng Dực ra mặt giải quyết việc này, cũng coi là biến tướng thành ân cứu mạng. Dù sao rơi xuống nước chính là mình và Phương Nương, xử lý như thế nào còn không phải do bọn họ định đoạt.
Lâm Tịch chỉ hơi cười cười: "Viên tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được. Lúc ấy trên cầu chỉ có bốn người chúng ta, Tả tiểu thư ở cách xa, các ngươi lại không cẩn thận, vì vậy các ngươi ức hiếp ta không có nhân chứng liền dứt khoát nói xấu ta sao?"
"Không phải ngươi thì là ai?" Phương Nương vừa đến kinh thành, cũng không hiểu rõ gốc gác Khương gia, chỉ biết lúc trước Khương gia là giặc cỏ, đám quý nữ đều rất khinh thường Khương San.
Khương Vân nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, vừa muốn mở miệng lại bị Lâm Tịch đè lại một cái.
Lâm Tịch khập khiễng đi đến bên người Phương Nương, cười tủm tỉm hỏi: "Như vậy chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, tại sao ta lại muốn làm như vậy chứ?"
"Vậy thì phải hỏi chính ngươi, dù sao cũng không phải ta cầu ngươi đẩy ta xuống nước, ta còn chưa có tiện như vậy!" Phương Nương cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, đáng tiếc đầu óc có chút không tốt lắm.
Đám người đều hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Lâm Tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.