Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 613: Kế hoạch cứu vớt ảnh đế 18
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
25/07/2021
Edit: Jess93
"Người bên trong" là vì cảm tạ Lâm Tịch mở miệng giải vây giúp cậu ta, có ơn tất báo mới lặng lẽ nhắc nhở Lâm Tịch, không thể liên luỵ đến người ta.
Chẳng qua thành thật mà nói, người tu tập Tôi Thể Thuật có sức ăn rất kinh người, coi như hai người bọn họ đều chọn dưa hấu, hẳn là cũng có thể giải quyết, nhưng Lâm Tịch biết, có vài người không có năng lực, gia thế lại bình thường, muốn tìm được phần công việc phù hợp, thật ra rất khó.
Cho nên Lâm Tịch nhận phần nhân tình này, chỉ vì bốn chữ "Có ơn tất báo."
Thật ra cô biết, Tây Lăng Mặc không ngu cũng chẳng ngốc, chẳng qua là có tấm lòng trong sáng, không nguyện ý nghĩ quá xấu về người khác.
Mà có người trời sinh âm u, luôn nghĩ người khác quá xấu, logic của loại người này chính là thế giới này khắp nơi đều có âm mưu, luôn có tiện nhân muốn hại trẫm, sau đó bọn họ sẽ lập tức tiên hạ thủ vi cường.
Lâm Tịch thì ở giữa hai loại người này, sẽ không dễ dàng tin tưởng ai, cũng sẽ không dễ dàng đi hoài nghi ai, trân quý mỗi một phần tốt đẹp, không buông tha mỗi một tia ác ý.
Bánh ít đi bánh quy lại, ăn mật trả gừng.
Cho ta một vết thương, nện ngươi thành chó chết.
Hơn nữa Lâm Tịch luôn cảm thấy, người phụ nữ Diêu Diệp này có chút là lạ, cô ta giống như không thèm để ý đi biểu hiện những mặt chân thực đến mức có chút xấu xí của mình, cũng không quá quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.
Tất nhiên, làm một nghệ sĩ, lúc đối mặt công chúng vẫn cần bảo trì một chút năng lượng tích cực, nếu không sẽ bị fan mẹ lăn lộn đến mức cặn bã cũng không còn.
Tai nghe khả năng là giả, có đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc là thật.
Lại ném ba con cá lên bờ, Diêu Diệp không chút khách khí cầm lấy, ngay cả câu cám ơn đều không nói, trực tiếp mang theo trợ lý rời đi.
Tây Lăng Mặc cũng không coi là ngang ngược.
Cũng đúng, quan tâm một tiếng cảm ơn, anh ta cũng sẽ không nặc danh trợ giúp nhiều người như vậy.
Ngược lại là ông chú quay phim có lẽ bởi vì nón che nắng, thần sắc trêи mặt có chút ý vị gặp chuyện bất bình, chẳng qua cũng không nói cái gì, dù sao toàn bộ hành trình quay chụp, bọn họ ngoại trừ ghi hình trung thực cũng không có quyền phát biểu.
Sau khi Lâm Tịch lại ném hai con cá lên bờ cũng ra khỏi sông, lại phát hiện vài gốc nấm đậu xanh trong bụi cỏ ẩm ướt, thịt béo ngậy rất là màu mỡ đáng yêu.
Đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý liệu, đợi chút nữa nướng ăn.
Lâm Tịch hái toàn bộ nấm đậu xanh, cẩn thận dùng cỏ đuôi chó bắt đầu xâu chúng lại, sau đó cùng Tây Lăng Mặc trở về thôn Đạt Ngõa.
Trời còn sáng, hầu hết người trong thôn đều ra đồng làm việc sau khi nhìn một trận náo nhiệt vào giữa trưa, bởi vậy toàn bộ thôn nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu không sợ làm phiền người khác kêu liên tục ở đây.
Lúc sắp đến sân đập lúa, Tào Vân mang theo trợ lý ôm bụng đi tới giống hai phụ nữ mang thai, trông thấy Tây Lăng Mặc cầm một chuỗi cá trong tay, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Tào Vân ngăn lại đường đi hỏi bọn họ bắt được cá từ chỗ nào, Lâm Tịch cầm bản đồ Tào Vân chỉ vị trí cho cô ta.
Tào Vân lại không quan tâm chỉ nhìn cá trong tay Tây Lăng Mặc, hâm mộ nói: "Oa, Tây Lăng, cậu thật lợi hại, thế mà bắt được nhiều cá như vậy!"
Sau đó đứng bên cạnh Tây Lăng Mặc cố gắng chớp đôi mắt to ngập nước.
"Không phải tôi bắt." Tây Lăng Mặc ôn tồn lễ độ trả lời.
Trêи đường đi, từ máy bay đến xe buýt, cũng không thấy Tào Vân nói một câu với bọn họ, ngoại trừ lúc bắt đầu mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Thấy dáng vẻ Tây Lăng Mặc nhấc chân phải đi, Tào Vân tội nghiệp nhìn Tây Lăng Mặc nũng nịu nói: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, nơi nào có cá hay không? Tôi cũng không có kinh nghiệm, cũng chưa từng làm chuyện này nha!"
"Trong sông." Tây Lăng Mặc nói ngắn gọn.
Sau đó ba người vòng qua nhóm người Tào Vân, trực tiếp đi về hướng sân đập lúa.
Đầu gỗ không hiểu phong tình như vậy, Tào Vân quả thực bị chọc giận, đã nói phong độ thân sĩ đâu? Đối mặt ống kính tối thiểu nên ngụy trang tinh thần bạn bè thân thiết một chút chứ?
Trêи sân đập lúa, tổ công tác hẳn là đang dựng lều vải cho bọn họ, chẳng qua có lớn có nhỏ.
Lâm Tịch suy đoán hẳn là tương tự với những chương trình ngoài trời khác, dựa theo xếp hạng quyết định đãi ngộ.
Nói cho Tây Lăng Mặc chọn hai con cá lớn lưu lại, còn lại cùng tổ công tác bên kia đổi cơm và hai phần đồ ăn một mặn một chay cộng thêm hai bình nước lọc.
Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc chạy vào lều vải lớn do tổ công tác dựng ăn cơm.
Giày vò một ngày, đúng là hơi đói.
Hai người ăn như hổ đói, đối diện cũng có người đang liều mạng ép buộc chính mình ăn, chẳng qua bọn họ ăn chính là hoa quả, đoán chừng trong một đoạn thời gian rất dài, có khả năng mọi người đều sẽ có bóng ma tâm lý khi trông thấy dưa hấu.
Nghe nói có một người mới trực tiếp rời khỏi trò chơi, bởi vì anh ta lựa chọn chính là dưa hấu, sầu riêng, nho, vốn còn cho rằng nho là ba quả, kết quả mẹ nó là ba chuỗi cực lớn. Lúc ấy người mới này liền lựa chọn từ bỏ, sau đó ăn một bữa các loại hoa quả, đồng thời lấy được năm ngàn tệ thuộc về chính mình, chờ đợi ngày hôm sau tổ tiết mục tiễn anh ta đến sân bay trở về.
Ăn uống no đủ, hoạt động ban ngày tạm thời kết thúc, chẳng qua việc quay chụp vẫn đang tiếp tục.
Tóm lại chính là ngoại trừ ngủ, đi nhà xí, toàn bộ hành trình thợ quay phim đều quay chụp.
Tất cả cuộc thi đều dựa trêи hệ thống tính điểm, đội thứ nhất được hai điểm, đội thứ hai được một điểm, những đội khác không điểm. Ban ngày hai trò chơi, buổi tối hai trò chơi, đội nào tích lũy không điểm sẽ bị trừng phạt ngủ ngoài trời.
Trêи sân đập lúa lục tục có người ra ngoài, cũng có người trở về.
Lạc Vĩnh Thịnh là đội thứ ba trở về, vận khí của bọn họ quả thực quá tốt, thế mà bắt được một con thỏ hoang.
Những người tạm thời kết thúc hai khâu đầu tiên bắt đầu đi dạo xung quanh một chút, hoặc là nói chuyện phiếm với nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên hòa hài hơn, thợ quay phim các đội vội vàng ghi hình.
Lại là hai người mới không có cơ hội xin giúp đỡ lựa chọn rời khỏi, vốn dĩ mười sáu người hiện tại chỉ còn lại mười ba người.
Lâm Tịch mượn đoàn làm phim một cái chậu rửa mặt, tùy tiện tìm một vị trí trong góc khuất, bắt đầu dùng liềm xử lý hai con cá.
Thủ pháp thành thạo của cô khiến tổ công tác bên kia chú ý, phó đạo diễn đi tới hỏi Lâm Tịch: "Tiểu mỹ nữ, nhìn bộ dáng này của cô là chuẩn bị bộc lộ tài năng cho mọi người sao?"
"Không có vấn đề. Đoàn làm phim có dùng những con cá kia không, nếu như không thì có thể lấy tới đây! Xử lý xong tôi sẽ nướng cá cho mọi người ăn vào buổi tối. Chỉ là tốt nhất nên gọi một người tới giúp tôi, bởi vì Tây Lăng Mặc cũng không biết làm những thứ này. Đúng rồi, không biết tổ tiết mục chúng ta có gia vị hay không?"
Phó đạo diễn nghe xong hết sức vui mừng, gọi người mang cá Lâm Tịch và Diêu Diệp nộp lên, sau đó chạy đi tìm người vơ vét gia vị Lâm Tịch cần, đồng thời phân phó tổ công tác cử một người làm phụ tá cho Lâm Tịch.
Người trong tổ công tác trông thấy Lâm Tịch thuần thục lấy mang, sau đó xẻ ngực mổ bụng, lấy ra nội tạng, rồi cạo vảy cá, khiến cho tay đầy mùi tanh không nói, hai cánh tay đều đẫm máu, toàn thể đều lắc đầu, cuối cùng vẫn là "Người bên trong" thấy thật sự không ai chịu hỗ trợ mới miễn cưỡng đứng dậy.
Tiểu tử này tự giới thiệu nói tên là Vu Vệ Đông, Lâm Tịch cũng nói tên mình cho cậu ta.
Lúc đầu còn có người vây xem hai người làm việc, về sau ngay cả chú quay phim đều rút lui, chủ yếu là ngoại trừ có chút máu me, cũng thực sự không có gì tốt để quay, còn không bằng đi quay ảnh đế ngốc ngếch đáng yêu đáng xem hơn.
Rất nhanh mùi tanh xung quanh hai người đã bốc khói nghi ngút, cũng đưa tới hai con mèo nhỏ trừng đôi mắt xanh kêu "Meo meo" ở gần đó, Vu Vệ Đông trông thấy không có người nào trong phương viên hơn mười mét, cúi đầu làm bộ tăng tốc làm việc nói: "Buổi tối hôm nay chắc chắn hai người sẽ lấy được vị trí thứ nhất, thật ra là có người phân phó tôi cho cô biết lựa chọn trái cây nhỏ, các ngươi phải cẩn thận lúc nghỉ ngơi sau khi hoạt động kết thúc, tuyệt đối đừng nói là tôi nói, không thì công việc của tôi sẽ không còn nữa."
"Người bên trong" là vì cảm tạ Lâm Tịch mở miệng giải vây giúp cậu ta, có ơn tất báo mới lặng lẽ nhắc nhở Lâm Tịch, không thể liên luỵ đến người ta.
Chẳng qua thành thật mà nói, người tu tập Tôi Thể Thuật có sức ăn rất kinh người, coi như hai người bọn họ đều chọn dưa hấu, hẳn là cũng có thể giải quyết, nhưng Lâm Tịch biết, có vài người không có năng lực, gia thế lại bình thường, muốn tìm được phần công việc phù hợp, thật ra rất khó.
Cho nên Lâm Tịch nhận phần nhân tình này, chỉ vì bốn chữ "Có ơn tất báo."
Thật ra cô biết, Tây Lăng Mặc không ngu cũng chẳng ngốc, chẳng qua là có tấm lòng trong sáng, không nguyện ý nghĩ quá xấu về người khác.
Mà có người trời sinh âm u, luôn nghĩ người khác quá xấu, logic của loại người này chính là thế giới này khắp nơi đều có âm mưu, luôn có tiện nhân muốn hại trẫm, sau đó bọn họ sẽ lập tức tiên hạ thủ vi cường.
Lâm Tịch thì ở giữa hai loại người này, sẽ không dễ dàng tin tưởng ai, cũng sẽ không dễ dàng đi hoài nghi ai, trân quý mỗi một phần tốt đẹp, không buông tha mỗi một tia ác ý.
Bánh ít đi bánh quy lại, ăn mật trả gừng.
Cho ta một vết thương, nện ngươi thành chó chết.
Hơn nữa Lâm Tịch luôn cảm thấy, người phụ nữ Diêu Diệp này có chút là lạ, cô ta giống như không thèm để ý đi biểu hiện những mặt chân thực đến mức có chút xấu xí của mình, cũng không quá quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.
Tất nhiên, làm một nghệ sĩ, lúc đối mặt công chúng vẫn cần bảo trì một chút năng lượng tích cực, nếu không sẽ bị fan mẹ lăn lộn đến mức cặn bã cũng không còn.
Tai nghe khả năng là giả, có đôi khi mắt thấy cũng chưa chắc là thật.
Lại ném ba con cá lên bờ, Diêu Diệp không chút khách khí cầm lấy, ngay cả câu cám ơn đều không nói, trực tiếp mang theo trợ lý rời đi.
Tây Lăng Mặc cũng không coi là ngang ngược.
Cũng đúng, quan tâm một tiếng cảm ơn, anh ta cũng sẽ không nặc danh trợ giúp nhiều người như vậy.
Ngược lại là ông chú quay phim có lẽ bởi vì nón che nắng, thần sắc trêи mặt có chút ý vị gặp chuyện bất bình, chẳng qua cũng không nói cái gì, dù sao toàn bộ hành trình quay chụp, bọn họ ngoại trừ ghi hình trung thực cũng không có quyền phát biểu.
Sau khi Lâm Tịch lại ném hai con cá lên bờ cũng ra khỏi sông, lại phát hiện vài gốc nấm đậu xanh trong bụi cỏ ẩm ướt, thịt béo ngậy rất là màu mỡ đáng yêu.
Đây tuyệt đối là thu hoạch ngoài ý liệu, đợi chút nữa nướng ăn.
Lâm Tịch hái toàn bộ nấm đậu xanh, cẩn thận dùng cỏ đuôi chó bắt đầu xâu chúng lại, sau đó cùng Tây Lăng Mặc trở về thôn Đạt Ngõa.
Trời còn sáng, hầu hết người trong thôn đều ra đồng làm việc sau khi nhìn một trận náo nhiệt vào giữa trưa, bởi vậy toàn bộ thôn nhỏ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu không sợ làm phiền người khác kêu liên tục ở đây.
Lúc sắp đến sân đập lúa, Tào Vân mang theo trợ lý ôm bụng đi tới giống hai phụ nữ mang thai, trông thấy Tây Lăng Mặc cầm một chuỗi cá trong tay, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Tào Vân ngăn lại đường đi hỏi bọn họ bắt được cá từ chỗ nào, Lâm Tịch cầm bản đồ Tào Vân chỉ vị trí cho cô ta.
Tào Vân lại không quan tâm chỉ nhìn cá trong tay Tây Lăng Mặc, hâm mộ nói: "Oa, Tây Lăng, cậu thật lợi hại, thế mà bắt được nhiều cá như vậy!"
Sau đó đứng bên cạnh Tây Lăng Mặc cố gắng chớp đôi mắt to ngập nước.
"Không phải tôi bắt." Tây Lăng Mặc ôn tồn lễ độ trả lời.
Trêи đường đi, từ máy bay đến xe buýt, cũng không thấy Tào Vân nói một câu với bọn họ, ngoại trừ lúc bắt đầu mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Thấy dáng vẻ Tây Lăng Mặc nhấc chân phải đi, Tào Vân tội nghiệp nhìn Tây Lăng Mặc nũng nịu nói: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, nơi nào có cá hay không? Tôi cũng không có kinh nghiệm, cũng chưa từng làm chuyện này nha!"
"Trong sông." Tây Lăng Mặc nói ngắn gọn.
Sau đó ba người vòng qua nhóm người Tào Vân, trực tiếp đi về hướng sân đập lúa.
Đầu gỗ không hiểu phong tình như vậy, Tào Vân quả thực bị chọc giận, đã nói phong độ thân sĩ đâu? Đối mặt ống kính tối thiểu nên ngụy trang tinh thần bạn bè thân thiết một chút chứ?
Trêи sân đập lúa, tổ công tác hẳn là đang dựng lều vải cho bọn họ, chẳng qua có lớn có nhỏ.
Lâm Tịch suy đoán hẳn là tương tự với những chương trình ngoài trời khác, dựa theo xếp hạng quyết định đãi ngộ.
Nói cho Tây Lăng Mặc chọn hai con cá lớn lưu lại, còn lại cùng tổ công tác bên kia đổi cơm và hai phần đồ ăn một mặn một chay cộng thêm hai bình nước lọc.
Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc chạy vào lều vải lớn do tổ công tác dựng ăn cơm.
Giày vò một ngày, đúng là hơi đói.
Hai người ăn như hổ đói, đối diện cũng có người đang liều mạng ép buộc chính mình ăn, chẳng qua bọn họ ăn chính là hoa quả, đoán chừng trong một đoạn thời gian rất dài, có khả năng mọi người đều sẽ có bóng ma tâm lý khi trông thấy dưa hấu.
Nghe nói có một người mới trực tiếp rời khỏi trò chơi, bởi vì anh ta lựa chọn chính là dưa hấu, sầu riêng, nho, vốn còn cho rằng nho là ba quả, kết quả mẹ nó là ba chuỗi cực lớn. Lúc ấy người mới này liền lựa chọn từ bỏ, sau đó ăn một bữa các loại hoa quả, đồng thời lấy được năm ngàn tệ thuộc về chính mình, chờ đợi ngày hôm sau tổ tiết mục tiễn anh ta đến sân bay trở về.
Ăn uống no đủ, hoạt động ban ngày tạm thời kết thúc, chẳng qua việc quay chụp vẫn đang tiếp tục.
Tóm lại chính là ngoại trừ ngủ, đi nhà xí, toàn bộ hành trình thợ quay phim đều quay chụp.
Tất cả cuộc thi đều dựa trêи hệ thống tính điểm, đội thứ nhất được hai điểm, đội thứ hai được một điểm, những đội khác không điểm. Ban ngày hai trò chơi, buổi tối hai trò chơi, đội nào tích lũy không điểm sẽ bị trừng phạt ngủ ngoài trời.
Trêи sân đập lúa lục tục có người ra ngoài, cũng có người trở về.
Lạc Vĩnh Thịnh là đội thứ ba trở về, vận khí của bọn họ quả thực quá tốt, thế mà bắt được một con thỏ hoang.
Những người tạm thời kết thúc hai khâu đầu tiên bắt đầu đi dạo xung quanh một chút, hoặc là nói chuyện phiếm với nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên hòa hài hơn, thợ quay phim các đội vội vàng ghi hình.
Lại là hai người mới không có cơ hội xin giúp đỡ lựa chọn rời khỏi, vốn dĩ mười sáu người hiện tại chỉ còn lại mười ba người.
Lâm Tịch mượn đoàn làm phim một cái chậu rửa mặt, tùy tiện tìm một vị trí trong góc khuất, bắt đầu dùng liềm xử lý hai con cá.
Thủ pháp thành thạo của cô khiến tổ công tác bên kia chú ý, phó đạo diễn đi tới hỏi Lâm Tịch: "Tiểu mỹ nữ, nhìn bộ dáng này của cô là chuẩn bị bộc lộ tài năng cho mọi người sao?"
"Không có vấn đề. Đoàn làm phim có dùng những con cá kia không, nếu như không thì có thể lấy tới đây! Xử lý xong tôi sẽ nướng cá cho mọi người ăn vào buổi tối. Chỉ là tốt nhất nên gọi một người tới giúp tôi, bởi vì Tây Lăng Mặc cũng không biết làm những thứ này. Đúng rồi, không biết tổ tiết mục chúng ta có gia vị hay không?"
Phó đạo diễn nghe xong hết sức vui mừng, gọi người mang cá Lâm Tịch và Diêu Diệp nộp lên, sau đó chạy đi tìm người vơ vét gia vị Lâm Tịch cần, đồng thời phân phó tổ công tác cử một người làm phụ tá cho Lâm Tịch.
Người trong tổ công tác trông thấy Lâm Tịch thuần thục lấy mang, sau đó xẻ ngực mổ bụng, lấy ra nội tạng, rồi cạo vảy cá, khiến cho tay đầy mùi tanh không nói, hai cánh tay đều đẫm máu, toàn thể đều lắc đầu, cuối cùng vẫn là "Người bên trong" thấy thật sự không ai chịu hỗ trợ mới miễn cưỡng đứng dậy.
Tiểu tử này tự giới thiệu nói tên là Vu Vệ Đông, Lâm Tịch cũng nói tên mình cho cậu ta.
Lúc đầu còn có người vây xem hai người làm việc, về sau ngay cả chú quay phim đều rút lui, chủ yếu là ngoại trừ có chút máu me, cũng thực sự không có gì tốt để quay, còn không bằng đi quay ảnh đế ngốc ngếch đáng yêu đáng xem hơn.
Rất nhanh mùi tanh xung quanh hai người đã bốc khói nghi ngút, cũng đưa tới hai con mèo nhỏ trừng đôi mắt xanh kêu "Meo meo" ở gần đó, Vu Vệ Đông trông thấy không có người nào trong phương viên hơn mười mét, cúi đầu làm bộ tăng tốc làm việc nói: "Buổi tối hôm nay chắc chắn hai người sẽ lấy được vị trí thứ nhất, thật ra là có người phân phó tôi cho cô biết lựa chọn trái cây nhỏ, các ngươi phải cẩn thận lúc nghỉ ngơi sau khi hoạt động kết thúc, tuyệt đối đừng nói là tôi nói, không thì công việc của tôi sẽ không còn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.