Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 619: Kế hoạch cứu vớt ảnh đế 24
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
25/07/2021
Edit: Jess93
Trong lúc đó Tào Vân quả nhiên như Tây Lăng Mặc nói, đau thêm hai lần, chẳng qua bởi vì đã biết trước, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi, cộng thêm << Ngư Tinh thảo >> cũng có tác dụng, nhịn đến hừng đông vết sưng đỏ trêи người cũng bắt đầu biến mất.
Hôm sau trời sáng rõ, Triệu đạo diễn mang theo hai mắt đầy tơ máu tuyên bố, tất cả khâu dã ngoại đến đây là kết thúc, hôm qua ông ta và biên kịch cùng phó đạo đã thức đêm nghiên cứu, xét thấy tình huống lúc này của Tào Vân, khâu còn lại sẽ đổi thành quay trong phòng.
Trêи đường về, biết được tiết mục kỳ này vốn có tên là "Hành trình ba thôn," theo thứ tự là nguyên thôn, quỷ thôn và hiểm thôn, nguyên thôn tất nhiên là trạng thái nguyên sinh thôn Đạt Ngõa, quỷ thôn thì là thôn Phong Môn trứ danh, mà hiểm thôn là thôn Quách Lượng có độ cao hơn một ngàn bảy trăm mét so với mực nước biển.
Đám người không khỏi âm thầm may mắn, may mà không có đi, lấy mọi việc không thuận trong chuyến này của bọn họ mà nói, nếu ở lại một đêm tại quỷ thôn hàng đầu Trung Quốc, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Ngày đầu tiên liền dùng trái dưa hấu đuổi chạy ba người mới, dùng trứng gà ghê tởm một đống người, Lâm Tịch dùng chân suy nghĩ cũng biết đằng sau khẳng định còn có trò càng biến thái hơn chờ bọn họ.
Được được được, không có vấn đề gì, ta chính là người nào chạy tới chỉnh người đó.
Biên kịch chậc lưỡi có chút tiếc nuối, nói hoạt động đằng sau càng mạo hiểm kϊƈɦ thích, hầu như màn kịch quan trọng đều ở phía sau.
Không ngờ tỉ mỉ lên kế hoạch lại chết từ trong trứng nước, anh ta tất nhiên cảm thấy rất đáng tiếc.
Quả nhiên hoạt động kế tiếp cũng đều tận lực đùa giỡn bọn họ những người tham dự này, mặc dù còn không có đạt tới mức ghê tởm như trong gameshow của đảo quốc nào đó yêu cầu nữ nghệ sĩ ăn sống côn trùng, tốt xấu cũng khiến Tây Lăng Mặc mở rộng tầm mắt, rõ ràng kiếm được mười lăm vạn này cũng không đơn giản giống như Giang Tự Bình nói.
Trong lúc đó Tào Vân cũng không ít lần đào hố cho Tây Lăng Mặc ở bên trong hoạt động, chẳng qua có Lâm Tịch ở đó, cộng thêm Tây Lăng Mặc vẫn luôn tỉnh táo, bởi vậy thật sự cũng không xảy ra chuyện gì.
Tiết mục đúng hạn thu xong, cuối cùng hai vị giám đốc nhà tài trợ ra mặt, mời mọi người ăn cơm đóng máy tại << Mai phủ gia yến >>, bởi vì trong lúc đó chậm trễ hai ngày hành trình, cho nên tiết mục vốn dĩ là ba ngày hai đêm, cuối cùng biến thành sáu ngày.
Lúc chia tay, Từ Nam là người mới duy nhất đi đến sau cùng khóc đến rối tinh rối mù, anh ta kính cẩn lấy ra một quyển sổ xin mọi người cho ký tên.
Trong mắt Tào Vân lóe lên vẻ khinh miệt lạnh lùng chế giễu quay đầu đi chỗ khác, làm bộ vẫn luôn uống rượu với Đại Lưu, thợ quay phim đi cùng quay chụp cho cô ta, cũng không để ý tới.
Từ Nam lau nước mắt, có hơi xấu hổ, dường như không dám yêu cầu người có danh khí lớn hơn là Lạc Vĩnh Thịnh kí tên.
Lạc Vĩnh Thịnh thân thiết mỉm cười, chủ động tiếp nhận quyển sổ của Từ Nam, ký xuống tên của mình.
Kế tiếp là nữ diễn viên Diêu Diệp, Diêu Diệp trực tiếp khoát tay từ chối, Lâm Tịch trông thấy sắc mặt Từ Nam càng thêm khó coi.
Cũng may, người phía sau thấy Lạc Vĩnh Thịnh đều dẫn đầu kí tên, mỗi người cũng đều kí lên tên của mình.
Từ Nam cúi chào mọi người thật sâu, nói một đống lời cám ơn, đạp lên đường về.
Lâm Tịch biết, sau này anh ta sẽ trở về thế giới của mình làm người bình thường, mà cùng ở chung với những minh tinh này, vô luận tốt đẹp hay không, cuối cùng rồi sẽ trở thành ký ức quý giá cả đời anh ta.
Người giành được vị trí thứ nhất lấy được mười vạn tiền thưởng, là Lạc Vĩnh Thịnh vẫn luôn không tranh không đoạt, sau khi nhận được tiền anh ta tuyên bố tại chỗ, đem toàn bộ tiền thưởng lần này quyên tặng cho quỹ cứu trợ trẻ em khuyết tật nào đó.
Anh ta cứ như vậy, ai còn không biết xấu hổ cầm số tiền thưởng vốn không được bao nhiêu kia? Tất nhiên đều theo Lạc Vĩnh Thịnh quyên ra ngoài.
Lâm Tịch nhìn hình ảnh đặc tả của Lạc Vĩnh Thịnh trêи màn hình lớn kia, lỗ tai lại nghe được Tào Vân nhỏ giọng thầm thì: "Không bội phục không được, thật mẹ nó biết làm người, toàn bộ người tham tiết mục thu vào cộng lại đều không bằng một mình anh ta, thật đúng là được cả danh và lợi!"
Tiểu trợ lý bên cạnh cảnh giác tứ phương, nhỏ giọng nói: "Chị Vân, lời này thì không cần nói."
Xem ra, lấy oán trả ơn là thuộc tính tự mang theo của Tào Vân, nhanh như vậy đã quên mất Lạc Vĩnh Thịnh giải vây cho cô ta như thế nào, mặc dù Lâm Tịch rõ ràng, Lạc Vĩnh Thịnh cũng không phải là vì giải vây cho Tào Vân mới ra mặt.
Anh ta chẳng qua là đã quen làm tiêu điểm chú ý của mọi người, lúc nào cũng là ảnh đế phong cách nhanh nhẹn, lịch sự tuấn nhã hoàn mỹ kia.
Buổi tối cuối cùng trở lại chỗ ở của mình, Lâm Tịch thích ý ngâm tắm, lúc đi ra trông thấy Tây Lăng Mặc đỏ bừng cả khuôn mặt ngăn ở cửa phòng tắm.
Lâm Tịch nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm vây quanh người.
Đậu má, muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ là rượu vào tăng lòng can đảm?
Phật sơn vô ảnh đoạn tử tuyệt tôn cước đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả Tây Lăng Mặc lại một phát bắt được tay cô: "Tỉnh, chúng ta có tiền, chúng ta có tiền rồi!"
Cái gì?
Hóa ra, trong lúc Lâm Tịch tắm rửa, La Hoài gọi điện thoại tới cho Tây Lăng Mặc, nói tổ tiết mục kết toán thù lao cho anh ta vậy mà là năm mươi vạn!
Trừ bỏ chia cho công ty, Tây Lăng Mặc lấy được ba mươi vạn.
Không chỉ như thế, bởi vì lần này Tây Lăng Mặc biểu hiện, Triệu đạo diễn còn ra giá tám mươi vạn mời anh ta tiếp tục tham gia kỳ << Toàn năng cầu sinh >> tiếp theo.
Ồ!
Trước đó Tây Lăng Mặc quay phim truyền hình giá cao nhất cũng chỉ nhận được hai vạn hai một tập, cũng khó trách anh ta trông phấn khởi như vậy.
Làm kẻ nghèo khổ ngàn năm, Lâm Tịch quả thật có thể hiểu rõ loại tâm tình hưng phấn giống như ăn mày nhặt được đầu chó vàng này.
Lâm Tịch rút ra bàn tay của mình đến cứu vãn khăn tắm lung lay sắp rớt trêи người: "Vậy La Hoài đã đồng ý sao?"
Tây Lăng Mặc lắc đầu: "La Hoài đẩy rồi, chú ấy nói qua mấy ngày nữa tôi phải đi casting một bộ phim."
Lâm Tịch biết, chắc chắn chính là bộ phim của Thiệu Dật Điển sau này sẽ giành được giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, giải phim nói tiếng nước ngoài hay nhất cùng với giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Một bộ phim điện ảnh nói tiếng nước ngoài vậy mà cùng lúc thu hoạch được ba giải thưởng, tại lễ trao giải Oscar đều là chuyện cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy có thể thấy được mức độ ăn khách của bộ phim này.
Hầu như những người tham gia giá trị bản thân đều tăng lên tối thiểu gấp đôi hoặc là mấy lần.
Hàm lượng của màn ảnh lớn tất nhiên màn ảnh nhỏ không thể so sánh nổi.
Lâm Tịch có ý xấu nói: "Khó chịu lắm hả, cơ hội kiếm tiền bị phá mất rồi!"
Phản ứng của Tây Lăng Mặc lại bình tĩnh đến lạ thường: "La Hoài là lão tiền bối trong giới, << Thôi thủ ảnh đế >> chắc chắn biết cái gì nhẹ cái gì nặng, chú ấy đã giúp tôi từ chối tám mươi vạn, tất nhiên có thể giúp tôi kiếm về một trăm sáu mươi vạn, nếu không kiếm lại được, tôi cũng nên tin tưởng người đại diện cô phí hết tâm tư mới tìm được cho tôi sẽ không lừa tôi."
Lâm Tịch im lặng.
Không biết nên nói đầu óc Tây Lăng Mặc toàn là trùng nhìn cái gì đều thấy đơn giản, hay là anh ta nhìn mọi thứ quá thông thấu.
Móc tim móc phổi đi hoàn toàn tin tưởng một người, không phải nhận được bạn thân cả đời, chính là nhận được dạy dỗ khó quên.
Lâm Tịch đã làm rất nhiều nhiệm vụ, bên trong có không ít người ủy thác hầu như đều có một bệnh chung, chính là bị bảo hộ quá tốt, kết quả tuỳ tiện bị người hữu tâm lợi dụng, rơi vào một kết cục vô cùng thê lương.
Sao Lâm Tịch có thể không biết, những người này cần trưởng thành.
Người được bảo hộ quá mức, ăn không được khổ, một ngày nào đó sẽ bị ngã đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà, mỗi lần trưởng thành kỳ thật chính là một chặng đường đau khổ.
Cho nên Lâm Tịch từ chối La Hoài ra mặt, biết rõ lần hoạt động ngoài trời này có cạm bẫy, nhưng vẫn muốn Tây Lăng Mặc tự tay xé mở thế giới anh ta cho rằng rất yên bình kia, để anh ta đi xem một chút dơ bẩn và ô uế phía dưới.
Hoặc là rơi vào vũng bùn thông đồng làm bậy; hoặc là trở nên cường đại, để người khác không cách nào nhúng chàm.
Người nhỏ yếu, không có tư cách nói không đối với cường quyền.
Không biết lượng sức khiêu khích, chỉ có một con đường chết.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc cùng đến nhà La Hoài.
Mở cửa cho bọn họ, vậy mà là La mẹ!
Lâm Tịch theo thường lệ kiểm tra tình huống khôi phục cho La mẹ một chút, bà lão khôi phục được rất tốt, tin tưởng qua mấy tháng kế tiếp, liền có thể tự mình xuống tầng dưới đi tản bộ.
Tây Lăng Mặc nhìn Tô Tỉnh Tỉnh hai mắt rạng rỡ phát sáng, đột nhiên trong lòng hơi động, anh ta có thể để Tỉnh đi xem chị Hiểu Đường một chút hay không?
Trong lúc đó Tào Vân quả nhiên như Tây Lăng Mặc nói, đau thêm hai lần, chẳng qua bởi vì đã biết trước, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi, cộng thêm << Ngư Tinh thảo >> cũng có tác dụng, nhịn đến hừng đông vết sưng đỏ trêи người cũng bắt đầu biến mất.
Hôm sau trời sáng rõ, Triệu đạo diễn mang theo hai mắt đầy tơ máu tuyên bố, tất cả khâu dã ngoại đến đây là kết thúc, hôm qua ông ta và biên kịch cùng phó đạo đã thức đêm nghiên cứu, xét thấy tình huống lúc này của Tào Vân, khâu còn lại sẽ đổi thành quay trong phòng.
Trêи đường về, biết được tiết mục kỳ này vốn có tên là "Hành trình ba thôn," theo thứ tự là nguyên thôn, quỷ thôn và hiểm thôn, nguyên thôn tất nhiên là trạng thái nguyên sinh thôn Đạt Ngõa, quỷ thôn thì là thôn Phong Môn trứ danh, mà hiểm thôn là thôn Quách Lượng có độ cao hơn một ngàn bảy trăm mét so với mực nước biển.
Đám người không khỏi âm thầm may mắn, may mà không có đi, lấy mọi việc không thuận trong chuyến này của bọn họ mà nói, nếu ở lại một đêm tại quỷ thôn hàng đầu Trung Quốc, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó!
Ngày đầu tiên liền dùng trái dưa hấu đuổi chạy ba người mới, dùng trứng gà ghê tởm một đống người, Lâm Tịch dùng chân suy nghĩ cũng biết đằng sau khẳng định còn có trò càng biến thái hơn chờ bọn họ.
Được được được, không có vấn đề gì, ta chính là người nào chạy tới chỉnh người đó.
Biên kịch chậc lưỡi có chút tiếc nuối, nói hoạt động đằng sau càng mạo hiểm kϊƈɦ thích, hầu như màn kịch quan trọng đều ở phía sau.
Không ngờ tỉ mỉ lên kế hoạch lại chết từ trong trứng nước, anh ta tất nhiên cảm thấy rất đáng tiếc.
Quả nhiên hoạt động kế tiếp cũng đều tận lực đùa giỡn bọn họ những người tham dự này, mặc dù còn không có đạt tới mức ghê tởm như trong gameshow của đảo quốc nào đó yêu cầu nữ nghệ sĩ ăn sống côn trùng, tốt xấu cũng khiến Tây Lăng Mặc mở rộng tầm mắt, rõ ràng kiếm được mười lăm vạn này cũng không đơn giản giống như Giang Tự Bình nói.
Trong lúc đó Tào Vân cũng không ít lần đào hố cho Tây Lăng Mặc ở bên trong hoạt động, chẳng qua có Lâm Tịch ở đó, cộng thêm Tây Lăng Mặc vẫn luôn tỉnh táo, bởi vậy thật sự cũng không xảy ra chuyện gì.
Tiết mục đúng hạn thu xong, cuối cùng hai vị giám đốc nhà tài trợ ra mặt, mời mọi người ăn cơm đóng máy tại << Mai phủ gia yến >>, bởi vì trong lúc đó chậm trễ hai ngày hành trình, cho nên tiết mục vốn dĩ là ba ngày hai đêm, cuối cùng biến thành sáu ngày.
Lúc chia tay, Từ Nam là người mới duy nhất đi đến sau cùng khóc đến rối tinh rối mù, anh ta kính cẩn lấy ra một quyển sổ xin mọi người cho ký tên.
Trong mắt Tào Vân lóe lên vẻ khinh miệt lạnh lùng chế giễu quay đầu đi chỗ khác, làm bộ vẫn luôn uống rượu với Đại Lưu, thợ quay phim đi cùng quay chụp cho cô ta, cũng không để ý tới.
Từ Nam lau nước mắt, có hơi xấu hổ, dường như không dám yêu cầu người có danh khí lớn hơn là Lạc Vĩnh Thịnh kí tên.
Lạc Vĩnh Thịnh thân thiết mỉm cười, chủ động tiếp nhận quyển sổ của Từ Nam, ký xuống tên của mình.
Kế tiếp là nữ diễn viên Diêu Diệp, Diêu Diệp trực tiếp khoát tay từ chối, Lâm Tịch trông thấy sắc mặt Từ Nam càng thêm khó coi.
Cũng may, người phía sau thấy Lạc Vĩnh Thịnh đều dẫn đầu kí tên, mỗi người cũng đều kí lên tên của mình.
Từ Nam cúi chào mọi người thật sâu, nói một đống lời cám ơn, đạp lên đường về.
Lâm Tịch biết, sau này anh ta sẽ trở về thế giới của mình làm người bình thường, mà cùng ở chung với những minh tinh này, vô luận tốt đẹp hay không, cuối cùng rồi sẽ trở thành ký ức quý giá cả đời anh ta.
Người giành được vị trí thứ nhất lấy được mười vạn tiền thưởng, là Lạc Vĩnh Thịnh vẫn luôn không tranh không đoạt, sau khi nhận được tiền anh ta tuyên bố tại chỗ, đem toàn bộ tiền thưởng lần này quyên tặng cho quỹ cứu trợ trẻ em khuyết tật nào đó.
Anh ta cứ như vậy, ai còn không biết xấu hổ cầm số tiền thưởng vốn không được bao nhiêu kia? Tất nhiên đều theo Lạc Vĩnh Thịnh quyên ra ngoài.
Lâm Tịch nhìn hình ảnh đặc tả của Lạc Vĩnh Thịnh trêи màn hình lớn kia, lỗ tai lại nghe được Tào Vân nhỏ giọng thầm thì: "Không bội phục không được, thật mẹ nó biết làm người, toàn bộ người tham tiết mục thu vào cộng lại đều không bằng một mình anh ta, thật đúng là được cả danh và lợi!"
Tiểu trợ lý bên cạnh cảnh giác tứ phương, nhỏ giọng nói: "Chị Vân, lời này thì không cần nói."
Xem ra, lấy oán trả ơn là thuộc tính tự mang theo của Tào Vân, nhanh như vậy đã quên mất Lạc Vĩnh Thịnh giải vây cho cô ta như thế nào, mặc dù Lâm Tịch rõ ràng, Lạc Vĩnh Thịnh cũng không phải là vì giải vây cho Tào Vân mới ra mặt.
Anh ta chẳng qua là đã quen làm tiêu điểm chú ý của mọi người, lúc nào cũng là ảnh đế phong cách nhanh nhẹn, lịch sự tuấn nhã hoàn mỹ kia.
Buổi tối cuối cùng trở lại chỗ ở của mình, Lâm Tịch thích ý ngâm tắm, lúc đi ra trông thấy Tây Lăng Mặc đỏ bừng cả khuôn mặt ngăn ở cửa phòng tắm.
Lâm Tịch nhanh chóng kéo chiếc khăn tắm vây quanh người.
Đậu má, muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ là rượu vào tăng lòng can đảm?
Phật sơn vô ảnh đoạn tử tuyệt tôn cước đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả Tây Lăng Mặc lại một phát bắt được tay cô: "Tỉnh, chúng ta có tiền, chúng ta có tiền rồi!"
Cái gì?
Hóa ra, trong lúc Lâm Tịch tắm rửa, La Hoài gọi điện thoại tới cho Tây Lăng Mặc, nói tổ tiết mục kết toán thù lao cho anh ta vậy mà là năm mươi vạn!
Trừ bỏ chia cho công ty, Tây Lăng Mặc lấy được ba mươi vạn.
Không chỉ như thế, bởi vì lần này Tây Lăng Mặc biểu hiện, Triệu đạo diễn còn ra giá tám mươi vạn mời anh ta tiếp tục tham gia kỳ << Toàn năng cầu sinh >> tiếp theo.
Ồ!
Trước đó Tây Lăng Mặc quay phim truyền hình giá cao nhất cũng chỉ nhận được hai vạn hai một tập, cũng khó trách anh ta trông phấn khởi như vậy.
Làm kẻ nghèo khổ ngàn năm, Lâm Tịch quả thật có thể hiểu rõ loại tâm tình hưng phấn giống như ăn mày nhặt được đầu chó vàng này.
Lâm Tịch rút ra bàn tay của mình đến cứu vãn khăn tắm lung lay sắp rớt trêи người: "Vậy La Hoài đã đồng ý sao?"
Tây Lăng Mặc lắc đầu: "La Hoài đẩy rồi, chú ấy nói qua mấy ngày nữa tôi phải đi casting một bộ phim."
Lâm Tịch biết, chắc chắn chính là bộ phim của Thiệu Dật Điển sau này sẽ giành được giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, giải phim nói tiếng nước ngoài hay nhất cùng với giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Một bộ phim điện ảnh nói tiếng nước ngoài vậy mà cùng lúc thu hoạch được ba giải thưởng, tại lễ trao giải Oscar đều là chuyện cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy có thể thấy được mức độ ăn khách của bộ phim này.
Hầu như những người tham gia giá trị bản thân đều tăng lên tối thiểu gấp đôi hoặc là mấy lần.
Hàm lượng của màn ảnh lớn tất nhiên màn ảnh nhỏ không thể so sánh nổi.
Lâm Tịch có ý xấu nói: "Khó chịu lắm hả, cơ hội kiếm tiền bị phá mất rồi!"
Phản ứng của Tây Lăng Mặc lại bình tĩnh đến lạ thường: "La Hoài là lão tiền bối trong giới, << Thôi thủ ảnh đế >> chắc chắn biết cái gì nhẹ cái gì nặng, chú ấy đã giúp tôi từ chối tám mươi vạn, tất nhiên có thể giúp tôi kiếm về một trăm sáu mươi vạn, nếu không kiếm lại được, tôi cũng nên tin tưởng người đại diện cô phí hết tâm tư mới tìm được cho tôi sẽ không lừa tôi."
Lâm Tịch im lặng.
Không biết nên nói đầu óc Tây Lăng Mặc toàn là trùng nhìn cái gì đều thấy đơn giản, hay là anh ta nhìn mọi thứ quá thông thấu.
Móc tim móc phổi đi hoàn toàn tin tưởng một người, không phải nhận được bạn thân cả đời, chính là nhận được dạy dỗ khó quên.
Lâm Tịch đã làm rất nhiều nhiệm vụ, bên trong có không ít người ủy thác hầu như đều có một bệnh chung, chính là bị bảo hộ quá tốt, kết quả tuỳ tiện bị người hữu tâm lợi dụng, rơi vào một kết cục vô cùng thê lương.
Sao Lâm Tịch có thể không biết, những người này cần trưởng thành.
Người được bảo hộ quá mức, ăn không được khổ, một ngày nào đó sẽ bị ngã đầu rơi máu chảy.
Nhưng mà, mỗi lần trưởng thành kỳ thật chính là một chặng đường đau khổ.
Cho nên Lâm Tịch từ chối La Hoài ra mặt, biết rõ lần hoạt động ngoài trời này có cạm bẫy, nhưng vẫn muốn Tây Lăng Mặc tự tay xé mở thế giới anh ta cho rằng rất yên bình kia, để anh ta đi xem một chút dơ bẩn và ô uế phía dưới.
Hoặc là rơi vào vũng bùn thông đồng làm bậy; hoặc là trở nên cường đại, để người khác không cách nào nhúng chàm.
Người nhỏ yếu, không có tư cách nói không đối với cường quyền.
Không biết lượng sức khiêu khích, chỉ có một con đường chết.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc cùng đến nhà La Hoài.
Mở cửa cho bọn họ, vậy mà là La mẹ!
Lâm Tịch theo thường lệ kiểm tra tình huống khôi phục cho La mẹ một chút, bà lão khôi phục được rất tốt, tin tưởng qua mấy tháng kế tiếp, liền có thể tự mình xuống tầng dưới đi tản bộ.
Tây Lăng Mặc nhìn Tô Tỉnh Tỉnh hai mắt rạng rỡ phát sáng, đột nhiên trong lòng hơi động, anh ta có thể để Tỉnh đi xem chị Hiểu Đường một chút hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.