Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 640: Kế hoạch cứu vớt ảnh đế 45
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
25/07/2021
Edit: Jess93
Lâm Tịch nhìn thấy La Hoài trong tầng hầm tại căn biệt thự << Trường Thiên Thủy Các >> được Thỏa Nghiêm đặc biệt xây dựng vì "Tình thú."
Chẳng qua người hẹn cô gặp mặt cũng không phải Thỏa Nghiêm, mà là Thỏa Dập.
"Không phải còn có một vị Chu tiểu thư sao? Không dám tới à?" Thỏa Dập cũng không cao như em trai Thỏa Nghiêm của mình, chỉ có đại khái một mét bảy lăm, tuổi tác trêи dưới ba mươi lăm tuổi, mang theo mắt kính gọng vàng, toàn thân đều tỏa ra một cỗ phong độ của người tri thức. Nếu như không nói, ngươi tuyệt đối sẽ không tin tưởng, gã đàn ông trông ôn tồn lễ độ này sẽ là người quản lý tập đoàn Thỏa thị khổng lồ.
"Không phải không dám, mà là không cần. Muốn mang chú La đi, một mình tôi là đủ rồi."
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh Thỏa Dập, một người áo đen cầm súng đứng phía sau La Hoài. Mà phía sau Lâm Tịch, đang có bốn người thể trạng tráng kiện vừa nhìn chính là người người luyện võ đang dần dần tiến lại gần cô.
Lâm Tịch cúi đầu xuống, hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thỏa Dập đứng cách đó khoảng năm mươi mét và La Hoài bị trói trêи ghế, đột nhiên hướng về phía sau như diều hâu xoay người dùng một chân đá ngã lăn người đứng gần cô nhất, sau đó mượn lực lao sang phía bên trái, lại đạp ngã một người.
Hai người khác thấy động tác mạnh mẽ, mau lẹ như báo của cô, trong chớp mắt đã xử lý hai người, lập tức dừng bước, do dự không tiến.
"Ba ba" tiếng vỗ tay vang lên, trêи mặt Thỏa Dập không có bất kỳ biến hóa nào: "Thân thủ Tô tiểu thư đúng là không tệ, nhưng nếu như vọng tưởng dựa vào chút dũng khí của kẻ thất phu ấy muốn cứu bản thân và người khác, tôi thấy cô vẫn nên cùng La Hoài ở lại đi, chờ vị Chu tiểu thư chỉ biết ẩn sau lưng cô ám toán người khác tới cứu các người đi ra."
Trong tầng hầm ngầm đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn không có ai có thể trông thấy cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn này ra tay như thế nào, lại là dùng thứ gì đả thương người, chẳng qua chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh Thỏa Dập đột nhiên rêи khẽ một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ngay lập tức lại nhanh chóng đứng thẳng, không nhúc nhích.
Đồng tử Lâm Tịch co rụt lại, người này cũng rất kiên cường.
Trêи đùi anh ta có một lỗ máu hai ba centimet, giờ phút này máu tươi đang không ngừng chảy ra, mà người này bị thương vậy mà chỉ hừ một tiếng vào lúc bị đánh bất ngờ sau đó lại không có bất kì âm thanh gì nữa, dường như người suýt chút nữa bị xuyên thủng đùi không phải là anh ta, phần tỉnh táo, tự kiềm chế này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
"Tôi đã nói, một mình tôi là đủ. Thỏa tiên sinh tìm người không tệ, chẳng qua anh cảm thấy, nếu như vừa rồi tôi đánh chính là đầu lâu tôn quý của ngài, kết quả sẽ như thế nào?"
Thỏa Dập cũng không bị cô dọa sợ, ngược lại quay đầu nhìn người đàn ông bị thương một chút: "Lão Tứ, cậu thế nào?"
Trêи mặt người nọ không ngừng có mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn mà rơi, mặc dù giọng nói mang theo chút run rẩy, giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Không có việc gì, còn chịu đựng được."
Giọng nói Thỏa Dập mang theo âm trầm: "Như vậy không hề cố kỵ làm tổn thương người của tôi, xem ra cô hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của vị La tiên này."
"Tôi cũng không chắc sẽ cứu được chú La, nhưng tôi lại rất chắc chắn sẽ giết được anh. Không tin, chi bằng Thỏa tiên sinh thử một lần xem sao. Thuộc hạ của anh cũng chỉ có một cây súng lục, với khoảng cách này, cho dù anh ta có cơ hội nổ súng, cũng chưa chắc có thể bắn trúng mục tiêu là tôi, nhưng tôi lại hoàn toàn chắc chắn có thể lưu lại anh, bất luận là giết tôi hay là giết chú La, các người chỉ có một lần cơ hội."
"Một cơ hội này dùng để giết tôi, anh dám cược anh ta sẽ giết chết tôi sao? Nếu dùng để giết chú La, tôi đảm bảo sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây đi chôn cùng chú ấy, Tô Tỉnh Tỉnh tôi nói ra nhất định sẽ làm!"
Lâm Tịch đứng vững << Theo hình chữ T >>, cũng không có đằng đằng sát khí gì, nhưng cả người giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ khiến người ta cảm thấy một cỗ sát khí đập vào mặt.
Hai người nghiêng ngả bò dậy cộng thêm hai người ban đầu hình thành một vòng vây bao vây cô ở chính giữa, nhưng thật sự có vây khốn hay không, chỉ có trong lòng bọn họ rõ ràng nhất: Cô gái này, trong nháy mắt có thể giết chết hai người trong số bọn họ bất cứ lúc nào.
Tâm lý tố chất bốn người này rõ ràng kém hơn rất nhiều so với hai người bên cạnh Thỏa Dập.
Lâm Tịch có thể cảm giác được bốn người vây quanh mình gần như đều có chút run rẩy, người đều là tiếc mệnh, ai cũng không nguyện ý có mệnh kiếm tiền mất mệnh tiêu tiền.
Thỏa Dập vẫn luôn thờ ơ rốt cuộc hơi biến sắc mặt, cười khổ một tiếng: "Chúng ta không cần lại thăm dò lẫn nhau như vậy, không bằng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?"
"Là Thỏa tiên sinh vẫn luôn thăm dò tôi có tư cách cùng anh ngồi xuống nói chuyện hay không mà thôi." Lâm Tịch vẫn đứng thẳng bất động: "Muốn nói chuyện, vậy lấy ra thành ý của mình đi, anh trói chú La của tôi như vậy xem như có thành ý sao?"
"Đưa La tiên sinh trở về, lão Tam, mang theo lão Tứ đi xử lý vết thương, các người cũng đều ra ngoài đi. Tô tiểu thư, mời đi theo tôi."
Thỏa Dập phân phó đâu vào đấy.
"Nhị ca.."
Người đàn ông không có bị thương kêu một tiếng, Thỏa Dập đưa tay ngăn cản: "Đi thôi, Tô tiểu thư rất có thành ý đến nói chuyện. Tôi không có bất kỳ nguy hiểm nào, dù sao, ai cũng không hi vọng xuất hiện cục diện cá chết lưới rách, yên tâm đi."
Hai người vào chỗ, Thỏa Dập nhìn Lâm Tịch, ánh mắt sáng rực, không còn vẻ bình tĩnh không lay động như vừa rồi: "Nhìn thấy thân thủ Tô tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã biết là ai lấy đi những đồ vật đã mất kia rồi."
Lâm Tịch mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thỏa Dập bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu: "Tính cảnh giác thật cao, yên tâm đi, trong phòng này không có bất kỳ thiết bị theo dõi nghe lén cùng với máy ghi âm gì."
Trong phòng này quả thật không có những vật kia, Lâm Tịch không cần vận dụng tinh thần lực, chỉ dựa vào ngũ giác liền có thể cảm giác được.
"Tôi có gì không yên lòng chứ, tôi luôn luôn là một công dân tuân theo luật pháp."
Thỏa Dập: Nói như vậy, ngài không đuối lý sao?
Biết cô gái này thật sự đang đợi mình lấy ra thái độ nên có, anh ta dứt khoát không vòng vo nữa: "Tôi muốn biết, Thỏa gia cần trả cái giá lớn đến đâu, mới có thể để cho Tô tiểu thư đem những vật kia và Thỏa Nghiêm trả lại cho chúng tôi."
"Tôi muốn một lời hứa vĩnh viễn không được ra tay đối với Tây Lăng Mặc cùng với bất kỳ người nào bên cạnh Tây Lăng Mặc, những vật kia tự nhiên sẽ của về chủ cũ. Còn Thỏa Nghiêm, anh ta không ở trong tay tôi. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Thỏa tiên sinh cũng không ít lần điều tra em trai bảo bối của mình rốt cuộc đã làm những gì sau lưng các người rồi nhỉ, thành thật mà nói, tôi cảm thấy Thỏa gia không có anh ta, sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức."
Sau khi biết Thỏa Nghiêm đã làm những gì với Tây Lăng Mặc, thật ra Thỏa Dập cũng không để ý lắm. Một minh tinh mà thôi, vui vẻ liền đập mấy đồng tiền dỗ dành, không vui liền trừng phạt một chút, anh ta thật sự không ngờ phía sau minh tinh trông rất bình thường này, thế mà ẩn giấu một cao thủ bị lão Tam, lão Tứ đánh giá là << Cực kỳ nguy hiểm >> cùng một hacker đỉnh cấp.
Chẳng những không lưu chút dấu vết nào đánh cắp rất nhiều tình báo quan trọng trong công ty, còn tùy ý phá hỏng hệ thống an toàn của công ty như vào chỗ không người, hai người này một văn một võ, phối hợp quả thực là tuyệt vời tới đỉnh cao.
Thỏa Nghiêm bị Thỏa Thanh Sơn cấm đoán, kết quả công ty lại đột nhiên xuất hiện một số chuyện như giá đấu thầu thấp nhất bị tiết lộ, bản vẽ thiết kế bị tung ra, tra tới tra lui cuối cùng thế mà tra được trêи đầu Thỏa Nghiêm.
Chuyện này cũng chưa tính, ở trong phòng Thỏa Nghiêm, Thỏa Nghê tìm được bạn trai mất tích hơn một tuần lễ, thế mà đang cùng Thỏa Nghiêm liều chết triền miên..
Mà ảnh chụp thân mật của Thỏa Nghê và bạn trai cùng với video bất nhã của Thỏa Nghiêm và người đó lại bị công bố trêи internet.
Từ khi biệt thự Thỏa Nghiêm phát sinh hỏa hoạn, Thỏa gia vẫn ở trong thời kỳ rối loạn, Thỏa Thanh Sơn nổi giận, đem Thỏa Nghiêm đánh một trận sau đó đuổi ra khỏi nhà.
Thỏa Nghê cũng đau lòng gần chết, không muốn gặp lại đứa em trai thế mà ngay cả góc tường của chị gái cũng đào còn hại mình mất hết danh tiếng.
Đợi đến khi Thỏa Dập xử lý tốt mọi chuyện, lại phát hiện sổ sách ghi chép rất nhiều chuyện làm ăn lui tới không thể lộ ra ngoài ánh sáng bị người lấy đi không nói, ngay cả Thỏa Nghiêm cũng mất tích.
Lâm Tịch nhìn thấy La Hoài trong tầng hầm tại căn biệt thự << Trường Thiên Thủy Các >> được Thỏa Nghiêm đặc biệt xây dựng vì "Tình thú."
Chẳng qua người hẹn cô gặp mặt cũng không phải Thỏa Nghiêm, mà là Thỏa Dập.
"Không phải còn có một vị Chu tiểu thư sao? Không dám tới à?" Thỏa Dập cũng không cao như em trai Thỏa Nghiêm của mình, chỉ có đại khái một mét bảy lăm, tuổi tác trêи dưới ba mươi lăm tuổi, mang theo mắt kính gọng vàng, toàn thân đều tỏa ra một cỗ phong độ của người tri thức. Nếu như không nói, ngươi tuyệt đối sẽ không tin tưởng, gã đàn ông trông ôn tồn lễ độ này sẽ là người quản lý tập đoàn Thỏa thị khổng lồ.
"Không phải không dám, mà là không cần. Muốn mang chú La đi, một mình tôi là đủ rồi."
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh Thỏa Dập, một người áo đen cầm súng đứng phía sau La Hoài. Mà phía sau Lâm Tịch, đang có bốn người thể trạng tráng kiện vừa nhìn chính là người người luyện võ đang dần dần tiến lại gần cô.
Lâm Tịch cúi đầu xuống, hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Thỏa Dập đứng cách đó khoảng năm mươi mét và La Hoài bị trói trêи ghế, đột nhiên hướng về phía sau như diều hâu xoay người dùng một chân đá ngã lăn người đứng gần cô nhất, sau đó mượn lực lao sang phía bên trái, lại đạp ngã một người.
Hai người khác thấy động tác mạnh mẽ, mau lẹ như báo của cô, trong chớp mắt đã xử lý hai người, lập tức dừng bước, do dự không tiến.
"Ba ba" tiếng vỗ tay vang lên, trêи mặt Thỏa Dập không có bất kỳ biến hóa nào: "Thân thủ Tô tiểu thư đúng là không tệ, nhưng nếu như vọng tưởng dựa vào chút dũng khí của kẻ thất phu ấy muốn cứu bản thân và người khác, tôi thấy cô vẫn nên cùng La Hoài ở lại đi, chờ vị Chu tiểu thư chỉ biết ẩn sau lưng cô ám toán người khác tới cứu các người đi ra."
Trong tầng hầm ngầm đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn không có ai có thể trông thấy cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn này ra tay như thế nào, lại là dùng thứ gì đả thương người, chẳng qua chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh Thỏa Dập đột nhiên rêи khẽ một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ngay lập tức lại nhanh chóng đứng thẳng, không nhúc nhích.
Đồng tử Lâm Tịch co rụt lại, người này cũng rất kiên cường.
Trêи đùi anh ta có một lỗ máu hai ba centimet, giờ phút này máu tươi đang không ngừng chảy ra, mà người này bị thương vậy mà chỉ hừ một tiếng vào lúc bị đánh bất ngờ sau đó lại không có bất kì âm thanh gì nữa, dường như người suýt chút nữa bị xuyên thủng đùi không phải là anh ta, phần tỉnh táo, tự kiềm chế này tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
"Tôi đã nói, một mình tôi là đủ. Thỏa tiên sinh tìm người không tệ, chẳng qua anh cảm thấy, nếu như vừa rồi tôi đánh chính là đầu lâu tôn quý của ngài, kết quả sẽ như thế nào?"
Thỏa Dập cũng không bị cô dọa sợ, ngược lại quay đầu nhìn người đàn ông bị thương một chút: "Lão Tứ, cậu thế nào?"
Trêи mặt người nọ không ngừng có mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn mà rơi, mặc dù giọng nói mang theo chút run rẩy, giọng điệu lại rất bình tĩnh: "Không có việc gì, còn chịu đựng được."
Giọng nói Thỏa Dập mang theo âm trầm: "Như vậy không hề cố kỵ làm tổn thương người của tôi, xem ra cô hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của vị La tiên này."
"Tôi cũng không chắc sẽ cứu được chú La, nhưng tôi lại rất chắc chắn sẽ giết được anh. Không tin, chi bằng Thỏa tiên sinh thử một lần xem sao. Thuộc hạ của anh cũng chỉ có một cây súng lục, với khoảng cách này, cho dù anh ta có cơ hội nổ súng, cũng chưa chắc có thể bắn trúng mục tiêu là tôi, nhưng tôi lại hoàn toàn chắc chắn có thể lưu lại anh, bất luận là giết tôi hay là giết chú La, các người chỉ có một lần cơ hội."
"Một cơ hội này dùng để giết tôi, anh dám cược anh ta sẽ giết chết tôi sao? Nếu dùng để giết chú La, tôi đảm bảo sẽ giết chết tất cả mọi người ở đây đi chôn cùng chú ấy, Tô Tỉnh Tỉnh tôi nói ra nhất định sẽ làm!"
Lâm Tịch đứng vững << Theo hình chữ T >>, cũng không có đằng đằng sát khí gì, nhưng cả người giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ khiến người ta cảm thấy một cỗ sát khí đập vào mặt.
Hai người nghiêng ngả bò dậy cộng thêm hai người ban đầu hình thành một vòng vây bao vây cô ở chính giữa, nhưng thật sự có vây khốn hay không, chỉ có trong lòng bọn họ rõ ràng nhất: Cô gái này, trong nháy mắt có thể giết chết hai người trong số bọn họ bất cứ lúc nào.
Tâm lý tố chất bốn người này rõ ràng kém hơn rất nhiều so với hai người bên cạnh Thỏa Dập.
Lâm Tịch có thể cảm giác được bốn người vây quanh mình gần như đều có chút run rẩy, người đều là tiếc mệnh, ai cũng không nguyện ý có mệnh kiếm tiền mất mệnh tiêu tiền.
Thỏa Dập vẫn luôn thờ ơ rốt cuộc hơi biến sắc mặt, cười khổ một tiếng: "Chúng ta không cần lại thăm dò lẫn nhau như vậy, không bằng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?"
"Là Thỏa tiên sinh vẫn luôn thăm dò tôi có tư cách cùng anh ngồi xuống nói chuyện hay không mà thôi." Lâm Tịch vẫn đứng thẳng bất động: "Muốn nói chuyện, vậy lấy ra thành ý của mình đi, anh trói chú La của tôi như vậy xem như có thành ý sao?"
"Đưa La tiên sinh trở về, lão Tam, mang theo lão Tứ đi xử lý vết thương, các người cũng đều ra ngoài đi. Tô tiểu thư, mời đi theo tôi."
Thỏa Dập phân phó đâu vào đấy.
"Nhị ca.."
Người đàn ông không có bị thương kêu một tiếng, Thỏa Dập đưa tay ngăn cản: "Đi thôi, Tô tiểu thư rất có thành ý đến nói chuyện. Tôi không có bất kỳ nguy hiểm nào, dù sao, ai cũng không hi vọng xuất hiện cục diện cá chết lưới rách, yên tâm đi."
Hai người vào chỗ, Thỏa Dập nhìn Lâm Tịch, ánh mắt sáng rực, không còn vẻ bình tĩnh không lay động như vừa rồi: "Nhìn thấy thân thủ Tô tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã biết là ai lấy đi những đồ vật đã mất kia rồi."
Lâm Tịch mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thỏa Dập bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu: "Tính cảnh giác thật cao, yên tâm đi, trong phòng này không có bất kỳ thiết bị theo dõi nghe lén cùng với máy ghi âm gì."
Trong phòng này quả thật không có những vật kia, Lâm Tịch không cần vận dụng tinh thần lực, chỉ dựa vào ngũ giác liền có thể cảm giác được.
"Tôi có gì không yên lòng chứ, tôi luôn luôn là một công dân tuân theo luật pháp."
Thỏa Dập: Nói như vậy, ngài không đuối lý sao?
Biết cô gái này thật sự đang đợi mình lấy ra thái độ nên có, anh ta dứt khoát không vòng vo nữa: "Tôi muốn biết, Thỏa gia cần trả cái giá lớn đến đâu, mới có thể để cho Tô tiểu thư đem những vật kia và Thỏa Nghiêm trả lại cho chúng tôi."
"Tôi muốn một lời hứa vĩnh viễn không được ra tay đối với Tây Lăng Mặc cùng với bất kỳ người nào bên cạnh Tây Lăng Mặc, những vật kia tự nhiên sẽ của về chủ cũ. Còn Thỏa Nghiêm, anh ta không ở trong tay tôi. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Thỏa tiên sinh cũng không ít lần điều tra em trai bảo bối của mình rốt cuộc đã làm những gì sau lưng các người rồi nhỉ, thành thật mà nói, tôi cảm thấy Thỏa gia không có anh ta, sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức."
Sau khi biết Thỏa Nghiêm đã làm những gì với Tây Lăng Mặc, thật ra Thỏa Dập cũng không để ý lắm. Một minh tinh mà thôi, vui vẻ liền đập mấy đồng tiền dỗ dành, không vui liền trừng phạt một chút, anh ta thật sự không ngờ phía sau minh tinh trông rất bình thường này, thế mà ẩn giấu một cao thủ bị lão Tam, lão Tứ đánh giá là << Cực kỳ nguy hiểm >> cùng một hacker đỉnh cấp.
Chẳng những không lưu chút dấu vết nào đánh cắp rất nhiều tình báo quan trọng trong công ty, còn tùy ý phá hỏng hệ thống an toàn của công ty như vào chỗ không người, hai người này một văn một võ, phối hợp quả thực là tuyệt vời tới đỉnh cao.
Thỏa Nghiêm bị Thỏa Thanh Sơn cấm đoán, kết quả công ty lại đột nhiên xuất hiện một số chuyện như giá đấu thầu thấp nhất bị tiết lộ, bản vẽ thiết kế bị tung ra, tra tới tra lui cuối cùng thế mà tra được trêи đầu Thỏa Nghiêm.
Chuyện này cũng chưa tính, ở trong phòng Thỏa Nghiêm, Thỏa Nghê tìm được bạn trai mất tích hơn một tuần lễ, thế mà đang cùng Thỏa Nghiêm liều chết triền miên..
Mà ảnh chụp thân mật của Thỏa Nghê và bạn trai cùng với video bất nhã của Thỏa Nghiêm và người đó lại bị công bố trêи internet.
Từ khi biệt thự Thỏa Nghiêm phát sinh hỏa hoạn, Thỏa gia vẫn ở trong thời kỳ rối loạn, Thỏa Thanh Sơn nổi giận, đem Thỏa Nghiêm đánh một trận sau đó đuổi ra khỏi nhà.
Thỏa Nghê cũng đau lòng gần chết, không muốn gặp lại đứa em trai thế mà ngay cả góc tường của chị gái cũng đào còn hại mình mất hết danh tiếng.
Đợi đến khi Thỏa Dập xử lý tốt mọi chuyện, lại phát hiện sổ sách ghi chép rất nhiều chuyện làm ăn lui tới không thể lộ ra ngoài ánh sáng bị người lấy đi không nói, ngay cả Thỏa Nghiêm cũng mất tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.