Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 354: Ngưng hình
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
A Lê mang theo Lâm Tịch đi vào một căn phòng, trong nháy mắt kéo cửa ra, khuôn mặt vốn đen đến tỏa sáng của A Lê giống như lỗ đen.
Chỉ thấy một mỹ nữ với mái tóc dài màu vàng gợn sóng, dáng người cao gầy đang nói gì đó với nhân viên công tác ở trước quầy, vừa nhìn thấy A Lê và Lâm Tịch, lập tức không che giấu nổi kinh ngạc.
Lại là Vân Mộng La, chính là Vân hồ ly trong miệng A Lê.
Cô ta hữu ý vô ý liếc Lâm Tịch một chút, một cái liếc mắt này, Lâm Tịch đột nhiên có loại cảm giác bị người ta dội một gáo nước lạnh vào đầu, lại giống như thân thể trần truồng bị người ta không chút kiêng kỵ quan sát.
A Lê đoàng tới trước người Lâm Tịch: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ?"
Khóe miệng Vân Mộng La nở nụ cười, cũng không đáp lại A Lê, ngược lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tịch.
Trái tim Lâm Tịch không có chút nào báo trước "Bịch bịch" nhảy loạn lên, cô miễn cưỡng đè nén nhịp tim không chịu khống chế của mình, giả vờ như không phát hiện chút nào, ngơ ngác đứng sau lưng A Lê, không nói lời nào.
"Cô rất không tệ, vậy mà không bị tên ngốc nghếch này hại chết. Tôi là Vân Mộng La, mời cô gia nhập đoàn đội chúng ta. Chúng ta có lĩnh đội có kinh nghiệm, có nhân viên tình báo chuyên nghiệp, có hệ thống bao hàm toàn diện, lúc cô đang làm nhiệm vụ toàn bộ tư liệu đều có thể hạ bút thành văn, hệ số an toàn cao hơn, đảm bảo cô nhanh chóng thăng cấp thành cao cấp, thế nào? Muốn tới không?"
Vân Mộng La ôn hòa, bình tĩnh, tựa như bọn họ xưa nay không quen biết, dáng vẻ giải quyết việc chung như đang ở đại hội tuyển dụng, nhưng trong giọng nói của cô ta lại có một loại hấp dẫn không cách nào từ chối, mang theo lực lượng khiến người tin phục.
Lâm Tịch suýt chút nữa liền há miệng đồng ý.
Trong lòng cô khẩn trương, nuốt xuống hai chữ "Được rồi" gần như suýt bật thốt ra, niệm Linh Thai Tịnh Chú, lúc này mới cảm thấy dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy giật mình, Vân Mộng La này thế mà lợi hại như vậy? Đây là công pháp gì?
Hơn nữa cô ta nói những lời kia có lượng tin tức cực lớn, Lâm Tịch vẫn luôn một mình lẻ loi làm nhiệm vụ, xưa nay không biết có thể có lĩnh đội gì đó? Báo đáp ân tình, báo cáo sưu tập, xem tin tức, những thứ này đều có ý gì?
A Lê chưa từng có nói với cô những thứ này, Lâm Tịch nghi hoặc nhìn về phía A Lê, người sau đang tức đến nổ phổi nhìn Vân Mộng La.
Một người đàn ông từ phía sau quầy đi ra, giọng nói không mang theo một tia tình cảm, nhưng rõ ràng lại là dáng vẻ con người: "Muốn ngưng hình đi theo tôi."
A Lê lập tức kết thúc việc nhìn chằm chằm Vân Mộng La, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi với Lâm Tịch.
Lâm Tịch cảm thấy càng nghi ngờ, rốt cuộc là ý gì?
Nói cái gì cũng không kịp, người kia đã chỉ tay một cái, cửa thứ nhất bên trái theo tiếng mà mở ra, Lâm Tịch đành phải cùng mấy người khác đi vào.
Bên trong có mười mấy gian phòng thoạt nhìn như phòng tắm, đoán chừng phòng đóng kín cửa chính là đã có người bên trong, những phòng mở cửa cung cấp cho bọn họ lựa chọn.
Lâm Tịch tùy tiện chọn một phòng đi vào, mấy người khác cũng đi vào.
Bên trong vậy mà giống như là một quan tài hình người, Lâm Tịch đã bất lực chê bai đối với hứng thú buồn nôn của xã khu, đây là muốn lão tử thi biến sao?
Cô mở ra nắp quan tài trong suốt nằm vào, không đến một giây đồng hồ liền mất ý thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Tịch tỉnh lại. Nắp quan tài đã không thấy, lúc Lâm Tịch cất bước chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện một cặp đùi thon dài như ngọc cũng bước ra.
Mẹ nó!
Đây là chân của mình?
Cô dường như không tin tưởng vào hai mắt của mình, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên!
Trần truồng!
Mẹ nó +1!
Sau đó, trong đầu xuất hiện màn hình với một tin tức: Kính gửi số hiệu 5687, người chấp hành trung cấp Lâm Tịch, phải chăng sử dụng một trăm huyền tinh mua một bộ trang phục chuyên môn dựa vào khí chất thân thể của ngài mà thiết kế?
Mẹ nó +2!
Em gái ngươi, đây là trắng trợn dọa dẫm cộng thêm ăn cướp.
Tất nhiên lựa chọn đồng ý, nếu không chẳng phải lão tử sẽ chạy trần truồng?
Trong nháy mắt, một bộ quần áo không biết làm bằng vật liệu gì mặc trên người mình.
Lâm Tịch lại chuẩn bị cất bước ra ngoài, một tin nhắn khác lại xuất hiện trên màn hình: Kính gửi số hiệu 5687, người chấp hành trung cấp Lâm Tịch, phải chăng sử dụng hai trăm huyền tinh đổi mạng che mặt trang trí "Huyễn diện" che giấu dung mạo thực sự của ngài?
Mẹ nó +10086!
Lâm Tịch cảm giác rãnh máu của mình đã về không, muốn đáp lại một câu: Ngươi xách lão tử về dáng vẻ đám mây mờ ảo kia đi, hình người này lão tử không ngưng nữa, được không?
Nhưng mà nghĩ tới lập tức liền có thể trở về gặp cha mẹ của mình, nhẫn nại đi.
Lâm Tịch đối với quan tài người hình giơ ngón tay giữa lên, nhìn hai bên một chút thấy không có ai, nhỏ giọng nói câu: "Đại gia ngươi!"
Lần nữa bị thành công lừa gạt hai trăm huyền tinh, cuối cùng Lâm Tịch cũng bình an đi tới cửa, màn hình không tiếp tục náo ra chuyện yêu thiêu thân gì nữa.
Sau đó Lâm Tịch và những người cùng ngưng hình được đưa vào trong một đại sảnh rộng rãi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch trông thấy nhiều người chấp hành như vậy.
Kiểu dáng quần áo, phong cách, nhan sắc, chất liệu vải đều không giống nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, Lâm Tịch cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy A Lê, ngay cả Vân Mộng La cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Tịch có chút mơ hồ, càng sốt ruột hơn.
Thế này cùng với những gì mình tưởng tượng hoàn toàn không giống, vốn cho rằng ngưng hình xong, sẽ như lần trước lựa chọn trụ sở mới cho mình, sau đó cùng A Lê trở về, tiếp theo liền có thể về nhà.
Kết quả lại như vậy khiến người ta không nghĩ ra.
Lâm Tịch yên lặng niệm Linh Thai Tịnh Chú, niệm từng lần một để cho mình bảo trì tâm tính tỉnh táo, cô biết mình không đủ thông minh, như vậy phải dùng đầy đủ tỉnh táo và cẩn thận để đền bù.
Vân Mộng La để cô biết một chút tin tức A Lê chưa từng lộ ra, nhưng cũng để cô tỉnh táo, có vẻ như xã khu này thật sự là một thế giới rất phức tạp, cô không biết nhiều chuyện ở đây, rất có thể đi nhầm một bước, liền sẽ dẫn đến tương lai vạn kiếp bất phục.
Lập tức liền có thể về nhà, tám mươi tám cái đầu đều đập xuống dưới, cô còn nhịn không được cái đập cuối cùng này?
Nghĩ tới đây Lâm Tịch ngược lại bình tĩnh trở lại, giả vờ như tò mò nhìn chỗ này nhìn chỗ kia.
Sau đó cô nhìn thấy một người rất quen thuộc, Chung Hàn Nguyệt! Cô gái MK5!
Tướng mạo của cô ta hoàn toàn khác với lúc ở trên đảo hoang, nhưng không biết tại sao, Lâm Tịch trông thấy cô gái tóc dài xõa vai, lông mày mắt phượng kia, chính là chắc chắn đây tuyệt đối là Chung Hàn Nguyệt.
Có thể cảm giác được Lâm Tịch nhìn chăm chú, đôi mắt hẹp dài của Chung Hàn Nguyệt nhìn về phía bên này, Lâm Tịch chỉ hơi điều chỉnh ánh mắt một chút, nhìn người bên cạnh Chung Hàn Nguyệt, tiếp tục tò mò nhìn, sau đó lại tự nhiên mà nhìn về phía nơi khác.
Hai mắt Chung Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm cô, không có phát hiện được cái gì dị thường, tiếp tục nhìn về phía khác.
Lâm Tịch là vô ý thức nhìn, mà Chung Hàn Nguyệt lại giống như là đang cố gắng tìm kiếm gì đó.
Lâm Tịch nghĩ đến hẳn là đang tìm người đàn ông đẹp trai như ánh mặt trời kia?
Có thể là bởi vì quá nhàm chán, Lâm Tịch vẫn luôn lặng yên quan sát Chung Hàn Nguyệt, đột nhiên thấy cô ta đối với một phương hướng khẽ gật đầu.
Lâm Tịch theo ánh mắt Chung Hàn Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, nhìn tướng mạo vẫn như cũ rất lạ lẫm, nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc, Lâm Tịch kết luận người này chính là người đàn ông như ánh nắng mặc đồ ngụy trang kia.
Như vậy vấn đề mới đã tới, nếu bạn trai của mình cũng ở chỗ này, tại sao Chung Hàn Nguyệt chỉ hơi dừng lại một chút liền không nhìn anh ta nữa, mà là tiếp tục tìm kiếm.
Còn có người nào quan trọng hơn người đàn ông ngụy trang?
Chỉ thấy một mỹ nữ với mái tóc dài màu vàng gợn sóng, dáng người cao gầy đang nói gì đó với nhân viên công tác ở trước quầy, vừa nhìn thấy A Lê và Lâm Tịch, lập tức không che giấu nổi kinh ngạc.
Lại là Vân Mộng La, chính là Vân hồ ly trong miệng A Lê.
Cô ta hữu ý vô ý liếc Lâm Tịch một chút, một cái liếc mắt này, Lâm Tịch đột nhiên có loại cảm giác bị người ta dội một gáo nước lạnh vào đầu, lại giống như thân thể trần truồng bị người ta không chút kiêng kỵ quan sát.
A Lê đoàng tới trước người Lâm Tịch: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ?"
Khóe miệng Vân Mộng La nở nụ cười, cũng không đáp lại A Lê, ngược lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tịch.
Trái tim Lâm Tịch không có chút nào báo trước "Bịch bịch" nhảy loạn lên, cô miễn cưỡng đè nén nhịp tim không chịu khống chế của mình, giả vờ như không phát hiện chút nào, ngơ ngác đứng sau lưng A Lê, không nói lời nào.
"Cô rất không tệ, vậy mà không bị tên ngốc nghếch này hại chết. Tôi là Vân Mộng La, mời cô gia nhập đoàn đội chúng ta. Chúng ta có lĩnh đội có kinh nghiệm, có nhân viên tình báo chuyên nghiệp, có hệ thống bao hàm toàn diện, lúc cô đang làm nhiệm vụ toàn bộ tư liệu đều có thể hạ bút thành văn, hệ số an toàn cao hơn, đảm bảo cô nhanh chóng thăng cấp thành cao cấp, thế nào? Muốn tới không?"
Vân Mộng La ôn hòa, bình tĩnh, tựa như bọn họ xưa nay không quen biết, dáng vẻ giải quyết việc chung như đang ở đại hội tuyển dụng, nhưng trong giọng nói của cô ta lại có một loại hấp dẫn không cách nào từ chối, mang theo lực lượng khiến người tin phục.
Lâm Tịch suýt chút nữa liền há miệng đồng ý.
Trong lòng cô khẩn trương, nuốt xuống hai chữ "Được rồi" gần như suýt bật thốt ra, niệm Linh Thai Tịnh Chú, lúc này mới cảm thấy dần dần bình tĩnh trở lại.
Lâm Tịch không khỏi cảm thấy giật mình, Vân Mộng La này thế mà lợi hại như vậy? Đây là công pháp gì?
Hơn nữa cô ta nói những lời kia có lượng tin tức cực lớn, Lâm Tịch vẫn luôn một mình lẻ loi làm nhiệm vụ, xưa nay không biết có thể có lĩnh đội gì đó? Báo đáp ân tình, báo cáo sưu tập, xem tin tức, những thứ này đều có ý gì?
A Lê chưa từng có nói với cô những thứ này, Lâm Tịch nghi hoặc nhìn về phía A Lê, người sau đang tức đến nổ phổi nhìn Vân Mộng La.
Một người đàn ông từ phía sau quầy đi ra, giọng nói không mang theo một tia tình cảm, nhưng rõ ràng lại là dáng vẻ con người: "Muốn ngưng hình đi theo tôi."
A Lê lập tức kết thúc việc nhìn chằm chằm Vân Mộng La, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi với Lâm Tịch.
Lâm Tịch cảm thấy càng nghi ngờ, rốt cuộc là ý gì?
Nói cái gì cũng không kịp, người kia đã chỉ tay một cái, cửa thứ nhất bên trái theo tiếng mà mở ra, Lâm Tịch đành phải cùng mấy người khác đi vào.
Bên trong có mười mấy gian phòng thoạt nhìn như phòng tắm, đoán chừng phòng đóng kín cửa chính là đã có người bên trong, những phòng mở cửa cung cấp cho bọn họ lựa chọn.
Lâm Tịch tùy tiện chọn một phòng đi vào, mấy người khác cũng đi vào.
Bên trong vậy mà giống như là một quan tài hình người, Lâm Tịch đã bất lực chê bai đối với hứng thú buồn nôn của xã khu, đây là muốn lão tử thi biến sao?
Cô mở ra nắp quan tài trong suốt nằm vào, không đến một giây đồng hồ liền mất ý thức.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Tịch tỉnh lại. Nắp quan tài đã không thấy, lúc Lâm Tịch cất bước chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện một cặp đùi thon dài như ngọc cũng bước ra.
Mẹ nó!
Đây là chân của mình?
Cô dường như không tin tưởng vào hai mắt của mình, vội vàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên!
Trần truồng!
Mẹ nó +1!
Sau đó, trong đầu xuất hiện màn hình với một tin tức: Kính gửi số hiệu 5687, người chấp hành trung cấp Lâm Tịch, phải chăng sử dụng một trăm huyền tinh mua một bộ trang phục chuyên môn dựa vào khí chất thân thể của ngài mà thiết kế?
Mẹ nó +2!
Em gái ngươi, đây là trắng trợn dọa dẫm cộng thêm ăn cướp.
Tất nhiên lựa chọn đồng ý, nếu không chẳng phải lão tử sẽ chạy trần truồng?
Trong nháy mắt, một bộ quần áo không biết làm bằng vật liệu gì mặc trên người mình.
Lâm Tịch lại chuẩn bị cất bước ra ngoài, một tin nhắn khác lại xuất hiện trên màn hình: Kính gửi số hiệu 5687, người chấp hành trung cấp Lâm Tịch, phải chăng sử dụng hai trăm huyền tinh đổi mạng che mặt trang trí "Huyễn diện" che giấu dung mạo thực sự của ngài?
Mẹ nó +10086!
Lâm Tịch cảm giác rãnh máu của mình đã về không, muốn đáp lại một câu: Ngươi xách lão tử về dáng vẻ đám mây mờ ảo kia đi, hình người này lão tử không ngưng nữa, được không?
Nhưng mà nghĩ tới lập tức liền có thể trở về gặp cha mẹ của mình, nhẫn nại đi.
Lâm Tịch đối với quan tài người hình giơ ngón tay giữa lên, nhìn hai bên một chút thấy không có ai, nhỏ giọng nói câu: "Đại gia ngươi!"
Lần nữa bị thành công lừa gạt hai trăm huyền tinh, cuối cùng Lâm Tịch cũng bình an đi tới cửa, màn hình không tiếp tục náo ra chuyện yêu thiêu thân gì nữa.
Sau đó Lâm Tịch và những người cùng ngưng hình được đưa vào trong một đại sảnh rộng rãi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch trông thấy nhiều người chấp hành như vậy.
Kiểu dáng quần áo, phong cách, nhan sắc, chất liệu vải đều không giống nhau, hoặc đứng hoặc ngồi, Lâm Tịch cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cô tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy A Lê, ngay cả Vân Mộng La cũng không thấy bóng dáng.
Lâm Tịch có chút mơ hồ, càng sốt ruột hơn.
Thế này cùng với những gì mình tưởng tượng hoàn toàn không giống, vốn cho rằng ngưng hình xong, sẽ như lần trước lựa chọn trụ sở mới cho mình, sau đó cùng A Lê trở về, tiếp theo liền có thể về nhà.
Kết quả lại như vậy khiến người ta không nghĩ ra.
Lâm Tịch yên lặng niệm Linh Thai Tịnh Chú, niệm từng lần một để cho mình bảo trì tâm tính tỉnh táo, cô biết mình không đủ thông minh, như vậy phải dùng đầy đủ tỉnh táo và cẩn thận để đền bù.
Vân Mộng La để cô biết một chút tin tức A Lê chưa từng lộ ra, nhưng cũng để cô tỉnh táo, có vẻ như xã khu này thật sự là một thế giới rất phức tạp, cô không biết nhiều chuyện ở đây, rất có thể đi nhầm một bước, liền sẽ dẫn đến tương lai vạn kiếp bất phục.
Lập tức liền có thể về nhà, tám mươi tám cái đầu đều đập xuống dưới, cô còn nhịn không được cái đập cuối cùng này?
Nghĩ tới đây Lâm Tịch ngược lại bình tĩnh trở lại, giả vờ như tò mò nhìn chỗ này nhìn chỗ kia.
Sau đó cô nhìn thấy một người rất quen thuộc, Chung Hàn Nguyệt! Cô gái MK5!
Tướng mạo của cô ta hoàn toàn khác với lúc ở trên đảo hoang, nhưng không biết tại sao, Lâm Tịch trông thấy cô gái tóc dài xõa vai, lông mày mắt phượng kia, chính là chắc chắn đây tuyệt đối là Chung Hàn Nguyệt.
Có thể cảm giác được Lâm Tịch nhìn chăm chú, đôi mắt hẹp dài của Chung Hàn Nguyệt nhìn về phía bên này, Lâm Tịch chỉ hơi điều chỉnh ánh mắt một chút, nhìn người bên cạnh Chung Hàn Nguyệt, tiếp tục tò mò nhìn, sau đó lại tự nhiên mà nhìn về phía nơi khác.
Hai mắt Chung Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm cô, không có phát hiện được cái gì dị thường, tiếp tục nhìn về phía khác.
Lâm Tịch là vô ý thức nhìn, mà Chung Hàn Nguyệt lại giống như là đang cố gắng tìm kiếm gì đó.
Lâm Tịch nghĩ đến hẳn là đang tìm người đàn ông đẹp trai như ánh mặt trời kia?
Có thể là bởi vì quá nhàm chán, Lâm Tịch vẫn luôn lặng yên quan sát Chung Hàn Nguyệt, đột nhiên thấy cô ta đối với một phương hướng khẽ gật đầu.
Lâm Tịch theo ánh mắt Chung Hàn Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, nhìn tướng mạo vẫn như cũ rất lạ lẫm, nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc, Lâm Tịch kết luận người này chính là người đàn ông như ánh nắng mặc đồ ngụy trang kia.
Như vậy vấn đề mới đã tới, nếu bạn trai của mình cũng ở chỗ này, tại sao Chung Hàn Nguyệt chỉ hơi dừng lại một chút liền không nhìn anh ta nữa, mà là tiếp tục tìm kiếm.
Còn có người nào quan trọng hơn người đàn ông ngụy trang?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.