Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 909: Người nhà thời loạn thế 19

Nhất Hồ Long Tỉnh Trà

27/09/2022

Vì lợi ích của bản thân, hơn nữa chỉ là một chút lợi nhỏ, có thể bỏ qua chính nghĩa dân tộc cùng huyết hải thâm cừu hợp tác với người Đông Dương đi hại đồng bào của mình, hơn nữa đồng bào kia vẫn là chủ nhân xem cô ta thân như chị em.

Có lẽ nói Sơn Chi như vậy, cô ta sẽ cảm thấy bản thân rất oan uổng.

Bởi vì những đất đai cùng với đồng bào trên thổ địa đó, cũng không phải là cô ta cắt nhường đi ra ngoài.

Thậm chí bao gồm người ủy thác, cô ta chỉ là đem người ủy thác bỏ gần tìm xa mang vào trong núi lớn, đến khi người ủy thác sắp chạy trốn thành công lại cố ý ngã một phát làm người Đông Dương thuận lợi tìm được Tiêu Trúc Nhàn mà thôi.

Thế nhưng ngươi không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ngươi mà chết.

Hơn sáu triệu người, hơn một nửa tỉnh luân hãm chỉ vì người Đông Dương hứa cho cô ta một trăm đồng Đông Dương cùng với Vương gia đồng ý cho cô ta tự do để cùng cả nhà đoàn tụ.

Nhưng lúc ấy Lâm Tịch cần một người yểm hộ cho chính mình hành động, chỉ có thể giữ lại một cái mạng cho cô ta.

Chẳng qua với sự khát máu và tàn nhẫn của Tằng Thiệu Quân, chỉ cần phát hiện cô ta phối hợp với Lâm Tịch chạy trốn, Sơn Chi ở đại soái phủ sẽ không có kết cục tốt.

Nếu cô ta may mắn tránh thoát, trốn về Vương gia, hiện giờ Vương Đằng Phi bị chính mình làm hỏng chuyện tốt, càng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Sơn Chi, cô tự cầu phúc đi.

Biết Sơn Chi thế mà muốn đưa con gái cho người Đông Dương, cả người Tiêu Bá Dận đều không tốt.

Lâm Tịch nói cho Tiêu Bá Dận, chẳng những Sơn Chi là cây đinh ngầm, mẹ Trương bên cạnh Liễu Liên khẳng định cũng không phải người tốt, hơn nữa hiện giờ nhà bọn họ đang ở cùng với điện thoại rất có thể đều bị theo dõi.

Vẻ mặt Tiêu Bá Dận trở nên rất khó coi.

Ông ấy biết gần đây có người giám thị nhà mình, điện thoại ông ấy cũng nghĩ đến, nhưng vì không hiểu rõ việc ngầm trong nội trạch nên ông ấy không nghĩ tới mẹ Trương cũng như Sơn Chi.

Ông ấy thật đáng chết, chính mình người chủ nhà này thế mà quản gia quản đến trăm ngàn lỗ thủng như vậy, những người đó không những giám thị ở nhà ông ấy và bên ngoài cửa hàng, hắc thủ cũng đã thả dưới mí mắt chính mình, đây chính là mang ngọc có tội.

Thạch Sùng dựa vào việc cướp bóc khách thương phất nhanh, cho dù trong tay nắm giữ lực lượng vũ trang không thể khinh thường, nhưng khi đối mặt đại lão quân đội chân chính vẫn như cũ là cửa nát nhà tan, huống chi là một Tiêu gia nho nhỏ?

Tiêu Bá Dận đột nhiên có loại xúc động muốn giải tán gia tài.

Các người không phải là vì tiền và thuốc của chúng ta sao? Mỗi nhà một nửa, cầm đi!

Chỉ cầu các người trả cho đám dân đen nho nhỏ chúng ta bình an vui sướng.

Bình an vui sướng?

Không tồn tại.

Vừa rồi ánh mắt âm lệ hung ác của Tiêu Bá Dận đã dọa sợ Liễu Liên, trong nháy mắt đó, Liễu Liên cảm thấy hệt như bị một đầu sói hoặc là lão hổ nhìn chằm chằm.

Ông ta muốn gϊếŧ mình!

Liễu Liên đột nhiên có cảm ngộ này, lập tức sợ hãi.



Giờ phút này nghe thấy hai cha con này đối với hai núi dựa lớn bà ta tìm được chẳng những không có một chút cảm kích, ngược lại coi là hồng thủy mãnh thú, đầu óc không còn nữa liền quên luôn ánh mắt khát máu vừa rồi của Tiêu Bá Dận.

Cuộc đời bà ta có ba chuyện đắc ý nhất thường treo bên miệng:

Một, bất hiếu có ba, là bà ta sinh ra người thừa kế kéo dài hương hỏa cho Tiêu gia.

Hai, sử dụng trí tuệ của mình xử lí Tiêu thái thái trên đầu, thành công soán vị.

Ba, giúp con gái tìm được hai người rể hiền quyền thế ngập trời.

Ba cha con Tiêu Bá Dận yên lặng đối mặt, thầm mắng ngu xuẩn một trăm lần một trăm lần.

Hai hổ tranh vương là cục diện hai nhà Tằng, Vương sớm muộn phải đối mặt, cho dù bọn họ thật lòng cùng Tiêu gia kết thân, đến lúc đó bọn họ đứng bên nhà thông gia nào?

Buồn cười chính là Liễu Liên còn mở miệng kêu một tiếng thân gia, chỉ tăng thêm trò cười cho người ta mà thôi.

Tiêu Bá Dận thở dài một tiếng: "Thân gia cho má, ở trong mắt bọn họ, Tiêu gia chính là túi tiền thêm hiệu thuốc."

Hóa ra, sau khi Tiêu Trúc Nhàn gả vào Tằng gia, đại soái phủ đã mấy lần trong bóng tối yêu cầu Tiêu Bá Dận mấy toa thuốc tổ truyền.

Mỗi thế gia Trung y, đều có bí mật bất truyền của mình.

Đơn thuốc, là huyết mạch cùng gân cốt để thế gia y dược truyền thừa không ngã, bị người đào đi, Tiêu gia lấy cái gì mà sống?

Liễu Liên nghe nói như thế, miệng há to đến mức có thể bỏ quả trứng gà vào: "Ông nói dối, Tằng gia chiếm năm tỉnh phía bắc, muốn thứ gì không có? Còn đi coi trọng chút tiền cùng đống thuốc chẳng ra gì trong hiệu thuốc của ông ư?"

Đồ đàn bà ngu xuẩn!

Tiêu Bá Dận giơ tay cho chính mình hai bạt tai.

Khiến Lâm Tịch cùng Tiêu Trúc Cẩn giật nảy mình.

"Nói người khác ngu, Tiêu Bá Dận này mới là người vừa ngu vừa điếc vừa mù, lúc trước nên trực tiếp để Liễu Liên đi sau khi bà ta sinh hạ Cẩm Ngọc, nếu không cũng sẽ không có tai họa sau này rồi. Ai! Quả nhiên là mềm lòng ra tai họa!"

Lâm Tịch đối với câu này rất tán thành.

"Không sai, Tằng gia quả thật chiếm năm tỉnh phía bắc, muốn cái gì có cái đó, con gái bà mặt mũi nở hoa rồi? Khiến người ta trăm phương ngàn kế muốn tới cầu hôn?"

Đúng là một kẻ tầm nhìn hạn hẹp, tham lam mà ngu xuẩn!

Ánh mắt Tiêu Bá Dận nhìn Lâm Tịch mang theo khen ngợi, cũng may, ba đứa bé không có đứa nào giống bà mẹ ngu xuẩn này.

"May mắn con kịp thời cứu được chị con, nếu không chúng ta ở giữa Tằng gia, Vương gia, động một tí là phạm lỗi, hai đầu đều không đạt được kết quả tốt!"

Lâm Tịch đột nhiên đưa tay lần nữa khống chế Liễu Liên, có mấy lời tuyệt đối không thể để cho bà ta nghe thấy.



"Cha, con có thể biết 'Mỡ heo' là cái gì không?" Lâm Tịch nghiêm mặt hỏi.

Hiện giờ Liễu Liên thân không thể động, miệng không thể nói vậy thì thôi, mắt thấy miệng cha con bọn họ lúc mở lúc đóng, rõ ràng là đang nói chuyện, thế nhưng chính mình lại một chữ đều nghe không được.

Chỉ cảm thấy là ba người này đang mưu đồ bí mật làm sao gϊếŧ chết chính mình, lập tức cả kinh hồn phi phách tán.

Thế nhưng giờ phút này bà ta cái gì cũng không thể làm, đành phải đem ánh mắt hóa thành đao, hung hăng phi về hướng Lâm Tịch nhiều lần làm hỏng chuyện tốt của bà ta.

Sớm biết đứa con gái này ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, lúc trước còn không bằng trực tiếp dìm chết nó trong bồn máu cho rồi.

Trên mặt Tiêu Bá Dận không còn một chút huyết sắc.

Đây là bí mật ông ấy vất vả che giấu, làm sao lại bị con gái nhà mình đột nhiên nói ra?

Tiêu Bá Dận có chút mờ mịt luống cuống.

Cảm giác này giống như ngươi bị tiêu chảy, trước mặt người khác nhịn rất vất vả, đột nhiên bị người kéo một chút, sau đó kéo ra một quần.

Tiêu Bá Dận hỏi Lâm Tịch làm sao biết được.

Lâm Tịch nói, sở dĩ cô trốn khỏi Tằng gia, cũng là bởi vì vô tình nghe lén được cha con Tằng gia nói chuyện, nói là đem chính mình nắm ở trong tay, sớm muộn có thể lấy được "Mỡ heo."

Tiêu Bá Dận chợt thấy lạnh cả người, chỉ cảm thấy giờ phút này còn lạnh hơn ngày đông giá rét.

Mỡ heo!

Mỡ heo!

Ông ấy còn đang cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chút tài phú ấy của Tiêu gia không đáng giá nhắc tới ở trong mắt những quân phiệt đó, nhưng vì cái gì Tằng gia lại nhìn chằm chằm bọn họ.

Về sau Tằng gia đòi ông ấy ba phương thuốc trị liệu chứng khó chịu ở ngực và bụng << Bán Hạ Tiết Tâm thang >>, << Hợp Tiên tán >> cùng với << Tiêu gia Kim sang >>, sau khi Tiêu Bá Dận tức giận cũng cảm thấy yên lòng.

Ba đơn thuốc này một cái là trị liệu bệnh tiêu hóa cùng với bệnh bao tử, một cái gây nghiện tương tự thuốc phiện, chẳng qua hiệu quả giảm đau cực tốt, mà tác dụng của cái cuối cùng hiển nhiên không cần nói năng rườm rà.

Ba đơn thuốc đều là bí mật bất truyền được tổ tiên Tiêu gia cải tiến liên tục và thực hành lâm sàng trong nhiều năm, Tiêu Bá Dận tuyệt đối sẽ không lấy ra.

Nhưng nếu so những thứ đó với "Mỡ heo," chính là tiểu vu gặp đại vu.

Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Tiêu Bá Dận, Lâm Tịch cảm thấy thời gian cấp bách, trước hết vẫn nên dàn xếp cho già trẻ lớn bé trong nhà lại nói.

Cô hỏi Tiêu Bá Dận: "Cha, giờ con đã chạy về, trong một hai ngày này Tằng gia sẽ phái người tới, nếu như nhất định phải đào vong, cha có nơi thích hợp không?"

Tiêu Bá Dận đang định mở miệng, Lâm Tịch đột nhiên thủ thế im lặng, lặng lẽ bò lên trên giường đất, đột nhiên đẩy cửa sổ ra.

Một đầu người treo ngược lủng lẳng, chớp chớp mắt với Lâm Tịch.

"Thật tình cờ, lại gặp nhau rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook