Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 892: Người nhà thời loạn thế 1
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
27/09/2022
Người phụ nữ bước từng bước nhỏ, nhưng không hề câu nệ, cứ việc quần áo rách rưới lại không ra gì, nhưng thái độ bà ấy đối với Lâm Tịch không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Lâm Tịch chú ý tới, trước khi người phụ nữ này ngồi xuống có dùng tay phất nhẹ ở chân sau một chút, sau đó mới ngồi xuống ghế, thân cao chừng 1m65, vòng eo thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, hai tay kia nhẹ nhàng phất một cái rõ ràng là động tác ngồi xuống khi mặc váy dài hoặc sườn xám, thoạt nhìn ngược lại có dáng vẻ của tiểu thư khuê tú.
"Tôi tên Tiêu Trúc Nhàn, tôi là tội nhân, chuyện quá khứ chính là một cơn ác mộng, tôi thật sự không muốn nhớ lại, tiểu thư, nghe nói các người có thể trông thấy một đời của chúng tôi, phải không?"
Lâm Tịch gật đầu.
Tiêu Trúc Nhàn như trút được gánh nặng, xem ra quả nhiên là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
"Tôi chỉ cầu cô mau cứu cha cùng em trai và chị gái tôi. Còn tôi và mẹ tôi, cô không cần cố kỵ. Tôi chỉ cần bọn họ bình an thì không còn tiếc nuối gì nữa."
Lâm Tịch nhíu mày nhìn Tiêu Trúc Nhàn, ngược lại là một tâm nguyện ngoài dự liệu, xem ra trong nhà có một bà mẹ cặn bã rồi!
Nhìn thân ảnh Tiêu Trúc Nhàn dần dần nhạt đi, Lâm Tịch ấn mở tài liệu cá nhân của mình, đem điểm cộng vào, hai điểm tinh thần, ba điểm vũ lực, rút thưởng chính là vị diện tinh tế.
Nghĩ đến thu hoạch trong nhiệm vụ lần trước, Lâm Tịch quan tâm nhất vẫn là vị diện tu tiên!
Từ cửa hàng đổi một ít thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt còn có không ít muối ăn và lương khô.
Niên đại chiến hỏa bay tán loạn, cô còn phải cứu vớt gia đình nữa, đồ dùng hàng ngày tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Những vật này trong cửa hàng bán với giá rất rẻ, trên cơ bản mỗi người chấp hành đi nhận nhiệm vụ đều phải đổi một ít.
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, đổi thêm một ít nước cùng với quần áo, mặc dù nước cùng đồ ăn trong thế giới của cô có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng thời điểm ở trong nhiệm vụ cô vẫn cố gắng hết sức không dính dáng đến bất cứ thứ gì với thế giới của mình.
Thậm chí Lâm Tịch còn nghĩ đến, có nên đổi một cái balo bình thường để đánh lừa xã khu, để không bị người khác phát hiện dị thường?
Thật đúng là cần thiết, lúc trước bên trong không gian âm u đầy tử khí, cho dù có một mảnh đất đai, cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Người chấp hành có nhiều kỳ ngộ, chẳng hạn như Chu Hiểu Lan, tìm được một cái không gian tùy thân, linh điền loại hình, hệ thống vẫn có thể dàn xếp một ít, chẳng qua chính mình vô thanh vô tức trực tiếp có một hành tinh, vậy thì có hơi bất hợp pháp.
Ngộ nhỡ vị đại lão nào đó phát hiện, bút lớn vung lên một cái, rồng bay phượng múa viết một chữ "Hủy," đó mới chính là xui tận mạng.
Nghe A Lê nói muốn có một quầy hàng tại chợ Tảo là chuyện rất tốn kém, đương nhiên, nếu làm tốt, lợi nhuận tất nhiên cũng rất khả quan.
Trước kia là căn bản không có tiền, hiện tại là có tiền không dám dùng, Lâm Tịch yên lặng nhìn trời, không biết giá trị thuộc tính dân đen lúc nào mới có thể lau đi.
Chờ nhiệm vụ lần này hoàn tất trở về vẫn nên mua một cái balo đi, dù là loại nhỏ nhất cũng được, nhất là bây giờ Vân hồ ly đã triệt để cùng Ngũ thúc quấy chung một chỗ, mà cô còn may mắn trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố.
Lâm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
Lúc truyền tống vào nhiệm vụ Lâm Tịch suýt chút nữa bị hù chết.
Một gương mặt mấp mô tràn đầy đậu thanh xuân đối diện đang cười dâʍ với cô.
Một đạo đèn pin chói mắt đột nhiên sáng lên, Lâm Tịch không nhịn được hơi nheo mắt.
"Cô em, em, theo anh đi!"
Giọng điệu này hơi quen thuộc, lại nhìn chiếc mũ lính màu vàng mang theo hai cái rèm, ờ, một số đoạn kịch ngắn thường thấy lập tức hiện ra.
Mẹ nó, ông đây gặp phải quân Thái rồi!
Mặt đầy sẹo mụn mặc dù là tra hỏi, nhưng bộ móng vuốt thô ráp đã vươn về phía cô.
Xung quanh truyền đến đủ loại tiếng cười không có ý tốt "Hắc hắc, ha ha" thỉnh thoảng xen lẫn vài câu "Hai" (vâng) hoặc là ngôn ngữ bản địa cứng nhắc trêu chọc cô.
"Tôi chỉ là một người hầu, các vị hãy bỏ qua cho tôi đi, kia mới là di thái thái của soái phủ chúng tôi!" Lâm Tịch vừa tỉnh lại sau chuyến truyền tống thì nghe thấy một cô gái chỉ vào mình nói ở cách đó không xa.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức vây quanh Lâm Tịch, quả thật như bọn họ nói, chờ ở bên này là có thể toại nguyện trói được người phụ nữa của Tằng đại soái?
Đám người vốn dĩ tϊиɦ ŧяùиɠ lên não tức khắc trở nên cẩn thận hơn, lưỡi lê tam bát lập tức nhắm ngay cô, một người cầm một sợi dây trong tay tùy tiện đi tới muốn trói cô lại.
Thừa dịp mấy người vây quanh chính chủ, cô gái ăn mặc kiểu người hầu kia đã nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Tịch đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa với mấy người đó, ngón tay trắng nõn chỉ lên trời: "Mau nhìn, có siêu nhân!"
Quả thật có hai tên ngu xuẩn ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Tịch dốc hết toàn lực đột nhiên đá một chân ra ngoài, đá ra một khe hở trong vòng vây, sau đó căng chân chạy như điên.
Thế nhưng mới phóng ra hai bước liền phát hiện một chân của mình chắc chắn đã bị thương, dẫm lên trên mặt đất đau thấu tim.
Hơn nữa trên chân cô đang mang một đôi giày cao gót lưu hành đương thời, cũng may gót giày không quá nhỏ, tại dạng núi rừng này miễn cưỡng có thể chạy.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng gào to và ánh sáng lóe lên từ những chiếc đèn pin đang rung lắc, hầu như đều đang kêu cái gì mà "Cô kia, trở về, chúng tôi sẽ không thương tổn cô" "Nếu không dừng lại, chết, chết" loại hình.
Cỗ thân thể này hiển nhiên rất ít làm công việc chân tay, Lâm Tịch mới đi ra ngoài mấy bước đã có chút thở hồng hộc.
Tiếp tục chạy như vậy không được bao lâu sẽ bị bọn họ đuổi kịp.
Con trai không có hứng thú với vị diện bình thường này, nói là cảm ứng được một trận sấm sét cực lớn cách chỗ cô thiết hạ đám mây mê chướng không xa, chạy tới đó chơi rồi.
Trong tay Lâm Tịch thật đúng là không có vũ khí thích hợp.
Con bà nó, nếu như không phải một cây súng lục phải tốn hơn bốn ngàn huyền tinh, Lâm Tịch thật sự muốn đổi một cái.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, đừng nói trên người một vị di thái thái xuất hiện súng ngắn sẽ khiến người khác nghĩ như thế nào, chủ yếu là cho dù có súng cô cũng chơi không lại đối phương, người ta tối thiểu có sáu người, tầm bắn gần như vậy, heo cũng có thể bách phát bách trúng.
Lâm Tịch đột nhiên tâm niệm vừa động, trên tay xuất hiện một cây sáo, thổi ngang là triệu hoán thần long, ách.. Triệu hoán thần sói hả?
Tạm thời thử xem, dù sao nơi này thoạt nhìn như rừng sâu núi thẳm, hẳn là có thể có sói.
Lâm Tịch yên lặng cầu nguyện, nơi này nhất định phải có sói, tốt nhất nhiều một chút.
Nếu như dân chúng gần đó biết suy nghĩ lúc này của Lâm Tịch, đoán chừng sẽ chơi chết cô trước khi quân Thái chạy tới.
Sáo ngắn Khiếu Nguyệt trái lại rất dễ thổi, nhưng trong kiếp sống làm người chấp hành của Lâm Tịch, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử qua thứ này, thổi đến sắc nhọn thô dát, dưới bóng cây lắc lư, gió núi gào thét có vẻ vô cùng thê lương.
Vốn dĩ chạy trốn đã mệt đến thở hồng hộc, còn phải không ngừng thổi sáo, Lâm Tịch cảm thấy lồng ngực đã sắp nổ tung.
Sói ơi sói, mi trốn ở đâu thế, mau tới tìm ta đi!
Mắt thấy ánh sáng đèn pin càng ngày càng sáng, Lâm Tịch cũng chạy càng lúc càng chậm, bàn chân kia thật sự là quá đau, chủ yếu nhất là cô đã thở không ra hơi.
Lâm Tịch đặt mông ngồi dưới đất, hệt như cá rời nước thở gấp từng ngụm từng ngụm.
"Đùng" một tiếng súng vang lên, cách chân Lâm Tịch không xa là một đóa hoa đất như thể đang thị uy.
"Baka (đồ ngu) ! Mày.. Mày, chạy nữa đi!" Một tên lính Thái thở hổn hển lớn tiếng quát mắng.
Lâm Tịch cũng thở hổn hển: "Tôi.. Vì.. Vì sao phải.. Phải chạy? Trợ thủ của tôi.. Đến rồi!"
Lâm Tịch chú ý tới, trước khi người phụ nữ này ngồi xuống có dùng tay phất nhẹ ở chân sau một chút, sau đó mới ngồi xuống ghế, thân cao chừng 1m65, vòng eo thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, hai tay kia nhẹ nhàng phất một cái rõ ràng là động tác ngồi xuống khi mặc váy dài hoặc sườn xám, thoạt nhìn ngược lại có dáng vẻ của tiểu thư khuê tú.
"Tôi tên Tiêu Trúc Nhàn, tôi là tội nhân, chuyện quá khứ chính là một cơn ác mộng, tôi thật sự không muốn nhớ lại, tiểu thư, nghe nói các người có thể trông thấy một đời của chúng tôi, phải không?"
Lâm Tịch gật đầu.
Tiêu Trúc Nhàn như trút được gánh nặng, xem ra quả nhiên là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
"Tôi chỉ cầu cô mau cứu cha cùng em trai và chị gái tôi. Còn tôi và mẹ tôi, cô không cần cố kỵ. Tôi chỉ cần bọn họ bình an thì không còn tiếc nuối gì nữa."
Lâm Tịch nhíu mày nhìn Tiêu Trúc Nhàn, ngược lại là một tâm nguyện ngoài dự liệu, xem ra trong nhà có một bà mẹ cặn bã rồi!
Nhìn thân ảnh Tiêu Trúc Nhàn dần dần nhạt đi, Lâm Tịch ấn mở tài liệu cá nhân của mình, đem điểm cộng vào, hai điểm tinh thần, ba điểm vũ lực, rút thưởng chính là vị diện tinh tế.
Nghĩ đến thu hoạch trong nhiệm vụ lần trước, Lâm Tịch quan tâm nhất vẫn là vị diện tu tiên!
Từ cửa hàng đổi một ít thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt còn có không ít muối ăn và lương khô.
Niên đại chiến hỏa bay tán loạn, cô còn phải cứu vớt gia đình nữa, đồ dùng hàng ngày tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Những vật này trong cửa hàng bán với giá rất rẻ, trên cơ bản mỗi người chấp hành đi nhận nhiệm vụ đều phải đổi một ít.
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, đổi thêm một ít nước cùng với quần áo, mặc dù nước cùng đồ ăn trong thế giới của cô có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng thời điểm ở trong nhiệm vụ cô vẫn cố gắng hết sức không dính dáng đến bất cứ thứ gì với thế giới của mình.
Thậm chí Lâm Tịch còn nghĩ đến, có nên đổi một cái balo bình thường để đánh lừa xã khu, để không bị người khác phát hiện dị thường?
Thật đúng là cần thiết, lúc trước bên trong không gian âm u đầy tử khí, cho dù có một mảnh đất đai, cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Người chấp hành có nhiều kỳ ngộ, chẳng hạn như Chu Hiểu Lan, tìm được một cái không gian tùy thân, linh điền loại hình, hệ thống vẫn có thể dàn xếp một ít, chẳng qua chính mình vô thanh vô tức trực tiếp có một hành tinh, vậy thì có hơi bất hợp pháp.
Ngộ nhỡ vị đại lão nào đó phát hiện, bút lớn vung lên một cái, rồng bay phượng múa viết một chữ "Hủy," đó mới chính là xui tận mạng.
Nghe A Lê nói muốn có một quầy hàng tại chợ Tảo là chuyện rất tốn kém, đương nhiên, nếu làm tốt, lợi nhuận tất nhiên cũng rất khả quan.
Trước kia là căn bản không có tiền, hiện tại là có tiền không dám dùng, Lâm Tịch yên lặng nhìn trời, không biết giá trị thuộc tính dân đen lúc nào mới có thể lau đi.
Chờ nhiệm vụ lần này hoàn tất trở về vẫn nên mua một cái balo đi, dù là loại nhỏ nhất cũng được, nhất là bây giờ Vân hồ ly đã triệt để cùng Ngũ thúc quấy chung một chỗ, mà cô còn may mắn trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố.
Lâm Tịch càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh.
Lúc truyền tống vào nhiệm vụ Lâm Tịch suýt chút nữa bị hù chết.
Một gương mặt mấp mô tràn đầy đậu thanh xuân đối diện đang cười dâʍ với cô.
Một đạo đèn pin chói mắt đột nhiên sáng lên, Lâm Tịch không nhịn được hơi nheo mắt.
"Cô em, em, theo anh đi!"
Giọng điệu này hơi quen thuộc, lại nhìn chiếc mũ lính màu vàng mang theo hai cái rèm, ờ, một số đoạn kịch ngắn thường thấy lập tức hiện ra.
Mẹ nó, ông đây gặp phải quân Thái rồi!
Mặt đầy sẹo mụn mặc dù là tra hỏi, nhưng bộ móng vuốt thô ráp đã vươn về phía cô.
Xung quanh truyền đến đủ loại tiếng cười không có ý tốt "Hắc hắc, ha ha" thỉnh thoảng xen lẫn vài câu "Hai" (vâng) hoặc là ngôn ngữ bản địa cứng nhắc trêu chọc cô.
"Tôi chỉ là một người hầu, các vị hãy bỏ qua cho tôi đi, kia mới là di thái thái của soái phủ chúng tôi!" Lâm Tịch vừa tỉnh lại sau chuyến truyền tống thì nghe thấy một cô gái chỉ vào mình nói ở cách đó không xa.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức vây quanh Lâm Tịch, quả thật như bọn họ nói, chờ ở bên này là có thể toại nguyện trói được người phụ nữa của Tằng đại soái?
Đám người vốn dĩ tϊиɦ ŧяùиɠ lên não tức khắc trở nên cẩn thận hơn, lưỡi lê tam bát lập tức nhắm ngay cô, một người cầm một sợi dây trong tay tùy tiện đi tới muốn trói cô lại.
Thừa dịp mấy người vây quanh chính chủ, cô gái ăn mặc kiểu người hầu kia đã nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Tịch đột nhiên nở nụ cười tươi như hoa với mấy người đó, ngón tay trắng nõn chỉ lên trời: "Mau nhìn, có siêu nhân!"
Quả thật có hai tên ngu xuẩn ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Tịch dốc hết toàn lực đột nhiên đá một chân ra ngoài, đá ra một khe hở trong vòng vây, sau đó căng chân chạy như điên.
Thế nhưng mới phóng ra hai bước liền phát hiện một chân của mình chắc chắn đã bị thương, dẫm lên trên mặt đất đau thấu tim.
Hơn nữa trên chân cô đang mang một đôi giày cao gót lưu hành đương thời, cũng may gót giày không quá nhỏ, tại dạng núi rừng này miễn cưỡng có thể chạy.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng gào to và ánh sáng lóe lên từ những chiếc đèn pin đang rung lắc, hầu như đều đang kêu cái gì mà "Cô kia, trở về, chúng tôi sẽ không thương tổn cô" "Nếu không dừng lại, chết, chết" loại hình.
Cỗ thân thể này hiển nhiên rất ít làm công việc chân tay, Lâm Tịch mới đi ra ngoài mấy bước đã có chút thở hồng hộc.
Tiếp tục chạy như vậy không được bao lâu sẽ bị bọn họ đuổi kịp.
Con trai không có hứng thú với vị diện bình thường này, nói là cảm ứng được một trận sấm sét cực lớn cách chỗ cô thiết hạ đám mây mê chướng không xa, chạy tới đó chơi rồi.
Trong tay Lâm Tịch thật đúng là không có vũ khí thích hợp.
Con bà nó, nếu như không phải một cây súng lục phải tốn hơn bốn ngàn huyền tinh, Lâm Tịch thật sự muốn đổi một cái.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, đừng nói trên người một vị di thái thái xuất hiện súng ngắn sẽ khiến người khác nghĩ như thế nào, chủ yếu là cho dù có súng cô cũng chơi không lại đối phương, người ta tối thiểu có sáu người, tầm bắn gần như vậy, heo cũng có thể bách phát bách trúng.
Lâm Tịch đột nhiên tâm niệm vừa động, trên tay xuất hiện một cây sáo, thổi ngang là triệu hoán thần long, ách.. Triệu hoán thần sói hả?
Tạm thời thử xem, dù sao nơi này thoạt nhìn như rừng sâu núi thẳm, hẳn là có thể có sói.
Lâm Tịch yên lặng cầu nguyện, nơi này nhất định phải có sói, tốt nhất nhiều một chút.
Nếu như dân chúng gần đó biết suy nghĩ lúc này của Lâm Tịch, đoán chừng sẽ chơi chết cô trước khi quân Thái chạy tới.
Sáo ngắn Khiếu Nguyệt trái lại rất dễ thổi, nhưng trong kiếp sống làm người chấp hành của Lâm Tịch, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử qua thứ này, thổi đến sắc nhọn thô dát, dưới bóng cây lắc lư, gió núi gào thét có vẻ vô cùng thê lương.
Vốn dĩ chạy trốn đã mệt đến thở hồng hộc, còn phải không ngừng thổi sáo, Lâm Tịch cảm thấy lồng ngực đã sắp nổ tung.
Sói ơi sói, mi trốn ở đâu thế, mau tới tìm ta đi!
Mắt thấy ánh sáng đèn pin càng ngày càng sáng, Lâm Tịch cũng chạy càng lúc càng chậm, bàn chân kia thật sự là quá đau, chủ yếu nhất là cô đã thở không ra hơi.
Lâm Tịch đặt mông ngồi dưới đất, hệt như cá rời nước thở gấp từng ngụm từng ngụm.
"Đùng" một tiếng súng vang lên, cách chân Lâm Tịch không xa là một đóa hoa đất như thể đang thị uy.
"Baka (đồ ngu) ! Mày.. Mày, chạy nữa đi!" Một tên lính Thái thở hổn hển lớn tiếng quát mắng.
Lâm Tịch cũng thở hổn hển: "Tôi.. Vì.. Vì sao phải.. Phải chạy? Trợ thủ của tôi.. Đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.