Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 420: Nhiệm vụ ban thưởng: Đến đây đánh tôi này 42
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Khi tiếng kêu cứu thê lương của Bùi Mộ Dao vang lên trong biệt thự, tầng dưới lập tức "Vút vút" chui lên mấy người bảo tiêu, một thân ảnh thon thả không chút hoang mang rời khỏi khu biệt thự, trong nháy mắt biến mất.
Lâm Tịch vừa lên mạng, lập tức nhận được tin nhắn của Trác Thiên Ngạo: "Chị gái nhỏ, nhanh lên, lò luyện thủy tinh chỉ còn thiếu chị, bốn chờ một!"
"Được rồi!" Lâm Tịch đáp một tiếng, sau đó ấn mở lệnh bài thủy tinh tiến vào lò luyện thủy tinh.
Không sai, người khác đi lò luyện thủy tinh đều cần năm vàng một vé vào cửa lò thủy tinh, mà Tịch Nhược cô tại nhà kho tìm được đồ vật không biết dùng để làm gì kia, chính là lệnh bài thủy tinh, sử dụng nó có thể vẫn luôn được miễn phí tiến vào lò luyện thủy tinh, hơn nữa không cần lặn lội đường xa đến chỗ npc truyền tống, điểm vào lệnh bài là có thể đi vào.
Vật này, nghe nói mỗi khu lớn chỉ cấp 20 cái, chỉ có kho kim cương mới có khả năng đạt được.
Hai ngày nay Lâm Tịch đều duy trì trạng thái bình thường năm giờ logout một lần.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch lần nữa logout, sau khi cô chậm rãi từ trong máy chơi game ngồi dậy, phát hiện trong phòng có thêm mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Lâm Tịch dụi dụi ánh mắt của mình, dường như có chút không quá tin tưởng, lại xoa xoa, sau đó rít lên một tiếng: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Sau đó nhảy ra khỏi máy chơi game ý đồ tìm kiếm điện thoại di động của mình.
Một người lấy ra chứng nhận cảnh sát, sau đó hơi cười nói ra: "Cô là Tịch Nhược, đúng không, không cần sợ hãi, chúng tôi là cảnh sát, không phải là người xấu."
"Vậy cũng khó nói nha." Lâm Tịch nhỏ giọng lải nhải.
"Chúng tôi thật sự là cảnh sát." Cảnh sát đưa ra giấy chứng nhận lần nữa nhắc lại.
Lâm Tịch lặng lẽ nhìn mấy người bọn họ một chút, giọng nói càng trở nên nhỏ hơn: "Ý của tôi là câu cuối cùng."
Vẻ mặt mấy người cảnh sát có chút rạn nứt.
Một nữ cảnh sát vội vàng hòa ái nói ra: "Chỉ là hỏi theo thông lệ, một nữ sinh viên cùng trường với cô bị người ta dùng dao đâm bị thương trong nhà, phiền toái cô theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra một chút."
"Ở đây hỏi không được sao? Tôi sẽ rất phối hợp các người, tôi.. Tôi vừa logout, còn chưa ăn cơm nữa."
Nữ cảnh sát có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng bám vào bên tai cô mà nói: "Yên tâm đi, sẽ không làm khó cô, Trác thiếu đã chào hỏi qua, người bị hại cứ khăng khăng cô là một trong những người bị hiềm nghi lớn nhất, chúng tôi cũng không có cách, đi làm cho xong thủ tục mà thôi."
"Nhưng tôi còn chưa ăn cơm.." Lâm Tịch uất ức nhìn ngón tay nữ cảnh sát.
"Chờ đến trong cục cảnh sát, gọi thức ăn ngoài cho cô." Vẻ mặt nữ cảnh sát đã có chút vặn vẹo.
"Vậy đi thôi, còn chờ cái gì?" Lâm Tịch vỗ vỗ tay, vui mừng đứng lên.
Nữ cảnh sát:.
Đến cục cảnh sát, phát hiện không ít người ở đây, bởi vì ngoại trừ hai đối tượng tình nghi lớn nhất, những người khác đều là phú hào đỉnh cấp, cho nên cảnh sát vậy mà cũng có chút bó tay bó chân, mặc dù nói bọn họ danh xưng cơ quan nhà nước, nhưng cơ quan nhà nước cũng không giống nhau, loại như bọn họ chỉ có thể nghe lời, chẳng qua bọn họ cũng có chỗ tốt, chính là xảy ra chuyện tự nhiên có người ở phía trên phiền não, bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc nha.
Lúc ghi khẩu cung, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mang theo kính mắt, hung dữ đi tới.
Lâm Tịch đang gặm cánh gà hấp muối, hai tay nắm cánh gà giống như con mèo ăn đến say sưa ngon lành.
Người đàn ông nhìn một màn này, biểu tình có chút cứng ngắc, ông ta nhìn tài liệu trong tay một chút, hỏi: "Tịch Nhược? Hiện tại thành thật khai báo, hôm qua từ lúc mười một giờ tối đến mười hai giờ rưỡi cô đi đâu?"
Lâm Tịch ngậm xương gà trong miệng minh tư khổ tưởng: "Hôm qua.. Mười một giờ rưỡi.. Mười hai giờ rưỡi, tôi đến lò luyện thủy tinh nha!"
Cái gì?
Lò luyện thủy tinh là con tôm?
Bên cạnh một vị mọt game lập tức nói ra: "Tổ trưởng, lò luyện thủy tinh là một trò chơi cày quái luyện cấp, ai, em gái nhỏ, em bao nhiêu cấp? Tên gọi là gì?"
Mắt kính hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái: "Làm chuyện của mình đi!"
"Cô thành thật khai báo cho tôi! Lò luyện thủy tinh gì đó, rốt cuộc ở đâu?"
Lâm Tịch bĩu môi: "Oa! Oa! Chú cảnh sát bắt nạt người, cảnh sát giỏi lắm hả, không phải nói gọi tôi đến hiệp trợ điều tra sao? Tôi cũng không phải phạm nhân, huh u hu! Tôi muốn về nhà!"
Lâm Tịch một chân đá cái ghế ngã lăn quay, liều mạng run rẩy đóng cái túi lớn trên tay, khiến mặt mũi chính mình dính đầy dầu sáng bóng, sau đó xương gà trong tay "Đúng lúc" quăng vào trên mặt mắt kính phát ra một tiếng "Bốp" vang giòn, giống như bị quăng một cái cái tát.
Trong phòng truyền ra tiếng cười rầu rĩ.
Em trai giao thức ăn nhanh mang theo đồ vật đứng gọi tại cửa ra vào: "Ai đặt đồ ăn? Phiền toái ra ký nhận."
Lâm Tịch vội vàng giơ một tay lên: "Nơi này, nơi này, tôi không tiện ra ngoài, cậu đưa vào có được hay không?"
Mắt kính vô cùng phẫn nộ, trên mũi bị xương gà quăng trúng bị đỏ một khối, ông ta vỗ bàn một cái: "Cô nghiêm túc một chút, đây là đang thẩm tra xử lí một cọc án kiện trọng đại, nếu cô không phối hợp như vậy, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"
"Cảnh sát tiên sinh, ngài tốt, tôi là "Phát Dương" luật sư trưởng của văn phòng luật sư Đường Phát Dương, xét thấy lời nói vừa rồi của ngài, tôi đang suy xét truy tố ngài có ý đồ xui khiến người trong cuộc xưng tội cũng như đe dọa tôi."
Sau đó vị đại luật sư này vô cùng dịu dàng nói với Lâm Tịch: "Tịch Nhược tiểu thư, nếu như cảm thấy không muốn trả lời vấn đề, ngài có thể không nói lời nào, tất cả cứ giao cho tôi xử lý."
Lâm Tịch gật đầu, đoán chừng đây là người Trác Thiên Kình phái qua đây.
Lâm Tịch cười hì hì nói ra: "Chú cảnh sát, cảm thấy tôi nói dối chú có thể đến công ty game điều tra nhật ký trò chơi."
Chắc chắn bọn họ đã sớm điều tra.
"Trong lúc đó cô logout mười phút, đi hướng nào không rõ, xin nói rõ ràng thời gian này cô ở đâu?" Giọng điệu mắt kính đã chuyển tốt rất nhiều, xem ra đại luật sư Đường Phát Dương hẳn là một nhân vật tương đối khó chơi.
"Máy chơi game nhắc nhở tôi, pin không còn điện, cần thay đổi, sau đó tôi logout đi đổi pin, rồi tôi lập tức online." Lâm Tịch trừng mắt nhìn.
Mắt kính nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Nhưng đúng lúc cô logout thì Bùi tiểu thư bị ngộ hại vào khoảng thời gian này, hơn nữa trước khi cô ta bị mang tới phòng cấp cứu vẫn luôn kêu tên cô và một vị khác tên là Ninh Giai Hủy tiểu thư."
"Bùi tiểu thư là ai?" Vẻ mặt Lâm Tịch đầy hoang mang: "Hình như tôi không biết Bùi tiểu thư gì đó."
Bên cạnh mọt game lại tới phổ cập khoa học: "Chính là Bùi của "Thần Thiên Hạ" nghe nói các người có thù cũ, ngay tại hai ngày trước các người còn phát sinh tranh chấp."
"A.." Lâm Tịch bừng tỉnh đại ngộ: "Chú nói thẳng bạn gái Lê Thần là tôi biết rồi, không ngờ con người Bùi tiểu thư tốt như vậy, chẳng phải chỉ là làm vài chuyện như tìm người rải lời đồn nói tôi dụ dỗ bạn trai cô ta, còn nói xấu tôi trộm đồ, lại dùng quan hệ trong nhà khiến trường học trước đuổi tôi ra khỏi ký túc xá sau lại khai trừ học tịch, trong trò chơi cướp boss của tôi còn đánh lén tôi. Khó được cô ta còn nhớ rõ, gặp được nguy hiểm đều nhớ mãi không quên mình có lỗi với tôi, kỳ thật những chuyện này tôi đều quên rồi, làm phiền chú cảnh sát nói cho cô ta dưỡng bệnh cho tốt, tôi tha thứ cô ta."
Trong phòng tất cả mọi người đều có biểu cảm như miệng bị lấp đầy phân, chị hai, ngài là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện hí tinh Bắc Kinh đúng không?
"Chúng tôi cảm thấy cô rất có động cơ làm ra hành vi tổn thương Bùi tiểu thư." Mắt kính dứt khoát nói rõ.
Đại luật sư đang muốn nói chuyện, Lâm Tịch ngăn cản anh ta: "Chú cảnh sát, tôi có thể biết Bùi tiểu thư bị ngộ hại ở đâu không?"
"Lăng Thủy Hoa Đình." Mọt game bổ sung, đó vốn là căn cứ phú hào đỉnh cấp, là mục tiêu anh ta phấn đấu cả đời!
Lâm Tịch bày ra biểu cảm nhìn thằng ngốc: "Cảnh sát tiên sinh, ngài có biết trò chơi này chúng ta phải dùng đến máy chơi game mới có thể chơi không? Trong vòng mười phút tôi phải chạy từ tận cùng phía bắc đến cuối phía nam, sau đó tiến vào trong nhà Bùi tiểu thư tổn thương cô ta, rồi lại chạy về trong nhà mình, đăng nhập trò chơi, a~bản thân tôi cũng không biết hóa ra mình lại trâu bò như vậy!"
Lâm Tịch vừa lên mạng, lập tức nhận được tin nhắn của Trác Thiên Ngạo: "Chị gái nhỏ, nhanh lên, lò luyện thủy tinh chỉ còn thiếu chị, bốn chờ một!"
"Được rồi!" Lâm Tịch đáp một tiếng, sau đó ấn mở lệnh bài thủy tinh tiến vào lò luyện thủy tinh.
Không sai, người khác đi lò luyện thủy tinh đều cần năm vàng một vé vào cửa lò thủy tinh, mà Tịch Nhược cô tại nhà kho tìm được đồ vật không biết dùng để làm gì kia, chính là lệnh bài thủy tinh, sử dụng nó có thể vẫn luôn được miễn phí tiến vào lò luyện thủy tinh, hơn nữa không cần lặn lội đường xa đến chỗ npc truyền tống, điểm vào lệnh bài là có thể đi vào.
Vật này, nghe nói mỗi khu lớn chỉ cấp 20 cái, chỉ có kho kim cương mới có khả năng đạt được.
Hai ngày nay Lâm Tịch đều duy trì trạng thái bình thường năm giờ logout một lần.
Ngày hôm sau, Lâm Tịch lần nữa logout, sau khi cô chậm rãi từ trong máy chơi game ngồi dậy, phát hiện trong phòng có thêm mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Lâm Tịch dụi dụi ánh mắt của mình, dường như có chút không quá tin tưởng, lại xoa xoa, sau đó rít lên một tiếng: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Sau đó nhảy ra khỏi máy chơi game ý đồ tìm kiếm điện thoại di động của mình.
Một người lấy ra chứng nhận cảnh sát, sau đó hơi cười nói ra: "Cô là Tịch Nhược, đúng không, không cần sợ hãi, chúng tôi là cảnh sát, không phải là người xấu."
"Vậy cũng khó nói nha." Lâm Tịch nhỏ giọng lải nhải.
"Chúng tôi thật sự là cảnh sát." Cảnh sát đưa ra giấy chứng nhận lần nữa nhắc lại.
Lâm Tịch lặng lẽ nhìn mấy người bọn họ một chút, giọng nói càng trở nên nhỏ hơn: "Ý của tôi là câu cuối cùng."
Vẻ mặt mấy người cảnh sát có chút rạn nứt.
Một nữ cảnh sát vội vàng hòa ái nói ra: "Chỉ là hỏi theo thông lệ, một nữ sinh viên cùng trường với cô bị người ta dùng dao đâm bị thương trong nhà, phiền toái cô theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra một chút."
"Ở đây hỏi không được sao? Tôi sẽ rất phối hợp các người, tôi.. Tôi vừa logout, còn chưa ăn cơm nữa."
Nữ cảnh sát có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng bám vào bên tai cô mà nói: "Yên tâm đi, sẽ không làm khó cô, Trác thiếu đã chào hỏi qua, người bị hại cứ khăng khăng cô là một trong những người bị hiềm nghi lớn nhất, chúng tôi cũng không có cách, đi làm cho xong thủ tục mà thôi."
"Nhưng tôi còn chưa ăn cơm.." Lâm Tịch uất ức nhìn ngón tay nữ cảnh sát.
"Chờ đến trong cục cảnh sát, gọi thức ăn ngoài cho cô." Vẻ mặt nữ cảnh sát đã có chút vặn vẹo.
"Vậy đi thôi, còn chờ cái gì?" Lâm Tịch vỗ vỗ tay, vui mừng đứng lên.
Nữ cảnh sát:.
Đến cục cảnh sát, phát hiện không ít người ở đây, bởi vì ngoại trừ hai đối tượng tình nghi lớn nhất, những người khác đều là phú hào đỉnh cấp, cho nên cảnh sát vậy mà cũng có chút bó tay bó chân, mặc dù nói bọn họ danh xưng cơ quan nhà nước, nhưng cơ quan nhà nước cũng không giống nhau, loại như bọn họ chỉ có thể nghe lời, chẳng qua bọn họ cũng có chỗ tốt, chính là xảy ra chuyện tự nhiên có người ở phía trên phiền não, bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc nha.
Lúc ghi khẩu cung, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mang theo kính mắt, hung dữ đi tới.
Lâm Tịch đang gặm cánh gà hấp muối, hai tay nắm cánh gà giống như con mèo ăn đến say sưa ngon lành.
Người đàn ông nhìn một màn này, biểu tình có chút cứng ngắc, ông ta nhìn tài liệu trong tay một chút, hỏi: "Tịch Nhược? Hiện tại thành thật khai báo, hôm qua từ lúc mười một giờ tối đến mười hai giờ rưỡi cô đi đâu?"
Lâm Tịch ngậm xương gà trong miệng minh tư khổ tưởng: "Hôm qua.. Mười một giờ rưỡi.. Mười hai giờ rưỡi, tôi đến lò luyện thủy tinh nha!"
Cái gì?
Lò luyện thủy tinh là con tôm?
Bên cạnh một vị mọt game lập tức nói ra: "Tổ trưởng, lò luyện thủy tinh là một trò chơi cày quái luyện cấp, ai, em gái nhỏ, em bao nhiêu cấp? Tên gọi là gì?"
Mắt kính hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái: "Làm chuyện của mình đi!"
"Cô thành thật khai báo cho tôi! Lò luyện thủy tinh gì đó, rốt cuộc ở đâu?"
Lâm Tịch bĩu môi: "Oa! Oa! Chú cảnh sát bắt nạt người, cảnh sát giỏi lắm hả, không phải nói gọi tôi đến hiệp trợ điều tra sao? Tôi cũng không phải phạm nhân, huh u hu! Tôi muốn về nhà!"
Lâm Tịch một chân đá cái ghế ngã lăn quay, liều mạng run rẩy đóng cái túi lớn trên tay, khiến mặt mũi chính mình dính đầy dầu sáng bóng, sau đó xương gà trong tay "Đúng lúc" quăng vào trên mặt mắt kính phát ra một tiếng "Bốp" vang giòn, giống như bị quăng một cái cái tát.
Trong phòng truyền ra tiếng cười rầu rĩ.
Em trai giao thức ăn nhanh mang theo đồ vật đứng gọi tại cửa ra vào: "Ai đặt đồ ăn? Phiền toái ra ký nhận."
Lâm Tịch vội vàng giơ một tay lên: "Nơi này, nơi này, tôi không tiện ra ngoài, cậu đưa vào có được hay không?"
Mắt kính vô cùng phẫn nộ, trên mũi bị xương gà quăng trúng bị đỏ một khối, ông ta vỗ bàn một cái: "Cô nghiêm túc một chút, đây là đang thẩm tra xử lí một cọc án kiện trọng đại, nếu cô không phối hợp như vậy, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"
"Cảnh sát tiên sinh, ngài tốt, tôi là "Phát Dương" luật sư trưởng của văn phòng luật sư Đường Phát Dương, xét thấy lời nói vừa rồi của ngài, tôi đang suy xét truy tố ngài có ý đồ xui khiến người trong cuộc xưng tội cũng như đe dọa tôi."
Sau đó vị đại luật sư này vô cùng dịu dàng nói với Lâm Tịch: "Tịch Nhược tiểu thư, nếu như cảm thấy không muốn trả lời vấn đề, ngài có thể không nói lời nào, tất cả cứ giao cho tôi xử lý."
Lâm Tịch gật đầu, đoán chừng đây là người Trác Thiên Kình phái qua đây.
Lâm Tịch cười hì hì nói ra: "Chú cảnh sát, cảm thấy tôi nói dối chú có thể đến công ty game điều tra nhật ký trò chơi."
Chắc chắn bọn họ đã sớm điều tra.
"Trong lúc đó cô logout mười phút, đi hướng nào không rõ, xin nói rõ ràng thời gian này cô ở đâu?" Giọng điệu mắt kính đã chuyển tốt rất nhiều, xem ra đại luật sư Đường Phát Dương hẳn là một nhân vật tương đối khó chơi.
"Máy chơi game nhắc nhở tôi, pin không còn điện, cần thay đổi, sau đó tôi logout đi đổi pin, rồi tôi lập tức online." Lâm Tịch trừng mắt nhìn.
Mắt kính nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Nhưng đúng lúc cô logout thì Bùi tiểu thư bị ngộ hại vào khoảng thời gian này, hơn nữa trước khi cô ta bị mang tới phòng cấp cứu vẫn luôn kêu tên cô và một vị khác tên là Ninh Giai Hủy tiểu thư."
"Bùi tiểu thư là ai?" Vẻ mặt Lâm Tịch đầy hoang mang: "Hình như tôi không biết Bùi tiểu thư gì đó."
Bên cạnh mọt game lại tới phổ cập khoa học: "Chính là Bùi của "Thần Thiên Hạ" nghe nói các người có thù cũ, ngay tại hai ngày trước các người còn phát sinh tranh chấp."
"A.." Lâm Tịch bừng tỉnh đại ngộ: "Chú nói thẳng bạn gái Lê Thần là tôi biết rồi, không ngờ con người Bùi tiểu thư tốt như vậy, chẳng phải chỉ là làm vài chuyện như tìm người rải lời đồn nói tôi dụ dỗ bạn trai cô ta, còn nói xấu tôi trộm đồ, lại dùng quan hệ trong nhà khiến trường học trước đuổi tôi ra khỏi ký túc xá sau lại khai trừ học tịch, trong trò chơi cướp boss của tôi còn đánh lén tôi. Khó được cô ta còn nhớ rõ, gặp được nguy hiểm đều nhớ mãi không quên mình có lỗi với tôi, kỳ thật những chuyện này tôi đều quên rồi, làm phiền chú cảnh sát nói cho cô ta dưỡng bệnh cho tốt, tôi tha thứ cô ta."
Trong phòng tất cả mọi người đều có biểu cảm như miệng bị lấp đầy phân, chị hai, ngài là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện hí tinh Bắc Kinh đúng không?
"Chúng tôi cảm thấy cô rất có động cơ làm ra hành vi tổn thương Bùi tiểu thư." Mắt kính dứt khoát nói rõ.
Đại luật sư đang muốn nói chuyện, Lâm Tịch ngăn cản anh ta: "Chú cảnh sát, tôi có thể biết Bùi tiểu thư bị ngộ hại ở đâu không?"
"Lăng Thủy Hoa Đình." Mọt game bổ sung, đó vốn là căn cứ phú hào đỉnh cấp, là mục tiêu anh ta phấn đấu cả đời!
Lâm Tịch bày ra biểu cảm nhìn thằng ngốc: "Cảnh sát tiên sinh, ngài có biết trò chơi này chúng ta phải dùng đến máy chơi game mới có thể chơi không? Trong vòng mười phút tôi phải chạy từ tận cùng phía bắc đến cuối phía nam, sau đó tiến vào trong nhà Bùi tiểu thư tổn thương cô ta, rồi lại chạy về trong nhà mình, đăng nhập trò chơi, a~bản thân tôi cũng không biết hóa ra mình lại trâu bò như vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.