Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 200: Nhiệm vụ ban thưởng: Ly hồn 5
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Thần quái thứ này, Lâm Tịch chỉ tiếp xúc thông qua tiểu thuyết hoặc chuyện xưa người khác kể, gì mà mời bút tiên, nửa đêm gọt trái táo, nửa đêm mang giày múa màu đỏ vân vân, cô cho rằng tới đây có thể sẽ rất kích thích, cô muốn khiêu chiến ranh giới sợ hãi cuối cùng của mình, không nghĩ tới sẽ là một cốt truyện ngột ngạt như thế này.
Hơn nữa trước đây nhiệm vụ đều có mục tiêu rõ rệt, ta muốn giết chết Trương Tiểu Tam, ta muốn đánh tàn phế Vương Tiểu Nhị.
Ở đây cũng giống vậy, ta muốn người hại chết ta phải chịu trừng phạt thích đáng, nhưng mà, trừng phạt ai đây?
Nơi này cũng không phải thế giới Lang Vương, Lâm Tịch ỷ vào sói trời sinh nhạy cảm hơn con người mấy lần, cộng thêm tinh thần lực có thể quét hình được vô số nguy hiểm.
Lâm Tịch cẩn thận lướt một chút ký ức Lê Tiểu Huân, chỉ tìm được một chi tiết không được tính là sơ hở, chính là sau một tháng ngắn ngủi, khi Lê Tiểu Huân hoàn toàn không thể trở về thân thể của mình, 4 cô gái (bao gồm chính cô ấy) vậy mà đều yêu đương.
Chính là trùng hợp như vậy, Lê Tiểu Huân mới hoàn toàn không thể trở về thân thể, một Lê Tiểu Huân khác đã yêu đương, sau đó mọi người cùng nhau quyết định đường ai nấy đi, trong phòng chỉ để lại một du hồn với vẻ mặt ngây ngốc.
Đã làm không ít nhiệm vụ, Lâm Tịch tin tưởng, trên thế giới này, không có nhiều trùng hợp như vậy, chỉ có nhiều bởi vì.
Cô chủ yếu dựa vào căn cứ này phán đoán Lê Tiểu Huân hẳn là bị hại chết mà không phải vì lý do gì khác.
Vấn đề hiện tại là Lâm Tịch làm không rõ chuyện gì xảy ra, hơn nữa tìm không ra người hiềm nghi, mèo bắt nhím không thể nào hạ vuốt nha.
Bực bội cào tóc của mình, mặc dù biết tại thế giới ban thưởng liên hệ A Lê sẽ tiêu phí không ít huyền tinh, nhưng mà Lâm Tịch cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cùng A Lê đơn giản nói tình tình 1 lần, A Lê suy tư một lát trả lời: "Loại tình huống này hẳn là trúng Ly Hồn thuật hoặc là Nghèo Túng thuật, hoặc là bị người ta hạ một loại nguyền rủa nào đó. Nghèo Túng thuật cũng không phải là cô sẽ sống rất khổ cực, người có ba hồn bảy phách, thiếu thốn đến mức độ nhất định tự nhiên sẽ rời khỏi thân thể, nếu ba hồn không được đầy đủ, thì không có cách nào chuyển thế, nếu thiếu bảy phách, sau khi luân hồi dễ dàng chết yểu người yếu. Nếu hai phách lực, khí rời khỏi thân thể, theo như con người thường nói là ngã bệnh, nếu như nghiêm trọng sẽ dễ dàng bị tà vật bên ngoài xâm nhập, hình thành rất nhiều loại người ta hay nói trùng sinh, xuyên qua, mượn xác trùng sinh vân vân."
"Ồ!" Lâm Tịch hiểu, trách không được tiểu thuyết xuyên không cơ bản đều phát sinh khi đang đổ bệnh hoặc là bị tổn thương vân vân, hóa ra những tác giả kia cũng không phải viết linh tinh nha!
"Nếu như trúng loại pháp thuật kia, hẳn là hồn phách đột nhiên bị đánh ra, mà không phải khi có khi không, dần dần bị cướp đi thân thể, loại tình huống này của cô ấy.. Hẳn là thuộc về loại thứ hai, có thể mỗi ngày bị thi thuật hoặc là thông qua một loại môi giới nào đó phát sinh." A Lê ngừng lại chốc lát, sau đó rất chắc chắn nói: "Vị diện hiện đại còn có thể sử dụng loại pháp thuật trực tiếp đánh hồn phách ra khỏi thân thể, khẳng định không phải là người bình thường, đoán chừng sẽ không phải là loại tình huống thứ nhất, nếu không với trình độ trước mắt của cô, cô trực tiếp tự sát vẫn còn tương đối sảng khoái chút."
Lâm Tịch: "A Lê, cô có thể đừng không có việc gì liền đả kích tôi hay không, cô không sợ tôi không chịu nổi sụp đổ sao?"
A Lê: "Cô biết sao?"
Lâm Tịch suy nghĩ, thành thật trả lời: "Không biết."
"Đây còn không phải sao? Biết cô là lợn chết không sợ bỏng nước sôi tôi mới đùa giỡn với cô như vậy!" Ngược lại là cô ấy có lý!
Mẹ nó, chết đi!
Cái chảo của lão tử đâu?
"Tóm lại cô phải chú ý người bên cạnh mình, bọn họ có hiềm nghi rất lớn. Chú ý một chút đến những món quà bạn cùng phòng tặng cho cô, trong phòng cô có đồ vật cổ quái hay không, hơn nữa, nhất định phải chú ý ẩm thực, còn có cẩn thận tóc của mình, móng tay, máu mấy thứ này không thể để rơi vào tay người khác, những thứ này tương đối dễ dàng thao túng. Không nói nữa đồ bại gia, nhiệm vụ ban thưởng tìm tôi nói chuyện phiếm rất đắt, nhà chúng ta đã không còn huyền tinh! Còn có, ngàn vạn lần đừng chết trong nhiệm vụ nha!"
Một ngày nào đó nồi lại nơi tay, thề sẽ đập A Lê thành chó.
Cái miệng quạ đen này không có việc gì liền treo từ chết trên miệng, sớm muộn cũng có một ngày lão tử đổi chữ "Chết" thành "Phân" cho cô.
Chỉ là cuối cùng bây giờ cũng tìm được một chút manh mối rồi.
Cẩn thận phân tích một chút lời A Lê nói, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một việc.
A Lê nói phải cẩn thận tóc, móng tay, máu..
Mẹ nó!
Thứ khác còn dễ nói, mỗi tháng một lần kinh nguyệt thân thiết đến thăm phải làm sao? Trời ạ, cô sẽ không cần phải thu thập tốt thứ đồ chơi buồn nôn kia vào mỗi tháng chứ, sau đó tự tay thiêu hủy?
Hố cha nha!
Đêm tối, bóng dáng cô đơn, một cô gái ngồi xổm đốt một đống đồ vật trước mặt, lộ ra nụ cười như rút gân..
Lâm Tịch cảm thấy mình thật sự thành chó rồi.
Buổi tối khoảng 11 giờ, Mễ Hương Đề uống say mèm trở về, trong tay xách theo túi đồ to to nhỏ nhỏ. Cô ta vừa vào nhà liền dùng một giọng điệu hơi say rượu nhưng lại mang theo cảm giác ưu việt chào hỏi ba người đã ngủ: "Ra ngoài ăn đồ ngon! Đây chính là thức ăn ngon ở khách sạn đẹp nhất Giang Bắc tôi xách về, có thể cả đời này các người cũng không có cơ hội đến khách sạn đó ăn cơm."
Lục Na và A Đóa nghe thấy đều dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, đang tu tập hai mươi Đoạn Cẩm Lâm Tịch cũng thu công pháp, chuyện gì cũng phải tùy chúng mới không khiến người ta sinh nghi.
Nhìn món "Sườn heo qua cầu" rất ngon miệng, khiến thâm niên ăn hàng Lâm Tịch thèm nhỏ dãi, vừa muốn ném một miếng vào trong miệng, đột nhiên nhớ tới A Lê, lại ngượng ngùng thu về.
Mễ Hương Đề giương mắt nhìn cô một chút: "Làm sao? Không muốn ăn?"
"Không, tôi.. Tôi quên mình đang giảm cân." Lâm Tịch tìm lý do lung tung.
Sắc mặt Mễ Hương Đề có chút không tốt, trong giọng nói mang theo bén nhọn: "Không muốn ăn thì không ăn, không ai ép cô ăn, nói như vậy có ý tứ sao?"
Hai người kia vội vàng hòa giải, Mễ Hương Đề vứt thức ăn xuống đầy bàn, trực tiếp trở lại phòng khách đã cải tạo thành phòng ngủ, ngã đầu nằm ngủ, vậy mà tức giận đến quên rửa mặt.
Lâm Tịch nhún vai, trở lại phòng của mình tiếp tục ngủ.
Khi đi ngang qua gương trang điểm, không cẩn thận nhìn thấy bóng dáng mình chợt lóe trong gương, trong nháy mắt nhớ tới Lê Tiểu Huân cao 167 cm, thể trọng 95 cân, nếu dáng người này còn nói muốn giảm béo là có chút quá đáng, thảo nào Mễ Hương Đề tức giận.
Huống chi Mễ Hương Đề cao 163 cm, thể trọng 105 cân, thuộc loại béo trong số những người gầy, người gầy trong số những người béo.
Tại thời đại người người đều hận không thể gầy thành ảnh chụp, rất có thể Mễ Hương Đề đã cho rằng mình ở trong tối trào phúng cô ta.
Lâm Tịch nghĩ đến, cũng không biết hiện tại cô đi giải thích với Mễ Hương Đề rằng mình chỉ thuận miệng nói, có thể bị đánh hay không?
Được rồi, có mấy lời càng giải thích càng nói không rõ ràng.
Chẳng qua chuyện này cũng gõ cho Lâm Tịch một hồi chuông cảnh báo, xem ra sau này nói chuyện phải cẩn thận.
Kết quả không quá 2 ngày, buổi tối Mễ Hương Đề trở về hào hứng cầm 3 tấm chăn lông cừu màu san hô.
Nói là công ty đưa kèm phiếu bảo hành cho khách hàng, cô ta lặng lẽ biển thủ 3 tấm đưa cho bạn cùng phòng mình.
Lâm Tịch vừa muốn nói "Tôi không cần" đã nhìn thấy Mễ Hương Đề giống như cười mà không phải cười nhìn cô: "Tiểu Huân, có phải cô muốn nói, gần đây cô đang giảm béo không cần đắp chăn hay không?"
Thật mẹ nó mang thù nha!
Lâm Tịch không có cách nào, đành phải không ngừng cảm ơn nhận lấy tấm chăn này.
Hơn nữa trước đây nhiệm vụ đều có mục tiêu rõ rệt, ta muốn giết chết Trương Tiểu Tam, ta muốn đánh tàn phế Vương Tiểu Nhị.
Ở đây cũng giống vậy, ta muốn người hại chết ta phải chịu trừng phạt thích đáng, nhưng mà, trừng phạt ai đây?
Nơi này cũng không phải thế giới Lang Vương, Lâm Tịch ỷ vào sói trời sinh nhạy cảm hơn con người mấy lần, cộng thêm tinh thần lực có thể quét hình được vô số nguy hiểm.
Lâm Tịch cẩn thận lướt một chút ký ức Lê Tiểu Huân, chỉ tìm được một chi tiết không được tính là sơ hở, chính là sau một tháng ngắn ngủi, khi Lê Tiểu Huân hoàn toàn không thể trở về thân thể của mình, 4 cô gái (bao gồm chính cô ấy) vậy mà đều yêu đương.
Chính là trùng hợp như vậy, Lê Tiểu Huân mới hoàn toàn không thể trở về thân thể, một Lê Tiểu Huân khác đã yêu đương, sau đó mọi người cùng nhau quyết định đường ai nấy đi, trong phòng chỉ để lại một du hồn với vẻ mặt ngây ngốc.
Đã làm không ít nhiệm vụ, Lâm Tịch tin tưởng, trên thế giới này, không có nhiều trùng hợp như vậy, chỉ có nhiều bởi vì.
Cô chủ yếu dựa vào căn cứ này phán đoán Lê Tiểu Huân hẳn là bị hại chết mà không phải vì lý do gì khác.
Vấn đề hiện tại là Lâm Tịch làm không rõ chuyện gì xảy ra, hơn nữa tìm không ra người hiềm nghi, mèo bắt nhím không thể nào hạ vuốt nha.
Bực bội cào tóc của mình, mặc dù biết tại thế giới ban thưởng liên hệ A Lê sẽ tiêu phí không ít huyền tinh, nhưng mà Lâm Tịch cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cùng A Lê đơn giản nói tình tình 1 lần, A Lê suy tư một lát trả lời: "Loại tình huống này hẳn là trúng Ly Hồn thuật hoặc là Nghèo Túng thuật, hoặc là bị người ta hạ một loại nguyền rủa nào đó. Nghèo Túng thuật cũng không phải là cô sẽ sống rất khổ cực, người có ba hồn bảy phách, thiếu thốn đến mức độ nhất định tự nhiên sẽ rời khỏi thân thể, nếu ba hồn không được đầy đủ, thì không có cách nào chuyển thế, nếu thiếu bảy phách, sau khi luân hồi dễ dàng chết yểu người yếu. Nếu hai phách lực, khí rời khỏi thân thể, theo như con người thường nói là ngã bệnh, nếu như nghiêm trọng sẽ dễ dàng bị tà vật bên ngoài xâm nhập, hình thành rất nhiều loại người ta hay nói trùng sinh, xuyên qua, mượn xác trùng sinh vân vân."
"Ồ!" Lâm Tịch hiểu, trách không được tiểu thuyết xuyên không cơ bản đều phát sinh khi đang đổ bệnh hoặc là bị tổn thương vân vân, hóa ra những tác giả kia cũng không phải viết linh tinh nha!
"Nếu như trúng loại pháp thuật kia, hẳn là hồn phách đột nhiên bị đánh ra, mà không phải khi có khi không, dần dần bị cướp đi thân thể, loại tình huống này của cô ấy.. Hẳn là thuộc về loại thứ hai, có thể mỗi ngày bị thi thuật hoặc là thông qua một loại môi giới nào đó phát sinh." A Lê ngừng lại chốc lát, sau đó rất chắc chắn nói: "Vị diện hiện đại còn có thể sử dụng loại pháp thuật trực tiếp đánh hồn phách ra khỏi thân thể, khẳng định không phải là người bình thường, đoán chừng sẽ không phải là loại tình huống thứ nhất, nếu không với trình độ trước mắt của cô, cô trực tiếp tự sát vẫn còn tương đối sảng khoái chút."
Lâm Tịch: "A Lê, cô có thể đừng không có việc gì liền đả kích tôi hay không, cô không sợ tôi không chịu nổi sụp đổ sao?"
A Lê: "Cô biết sao?"
Lâm Tịch suy nghĩ, thành thật trả lời: "Không biết."
"Đây còn không phải sao? Biết cô là lợn chết không sợ bỏng nước sôi tôi mới đùa giỡn với cô như vậy!" Ngược lại là cô ấy có lý!
Mẹ nó, chết đi!
Cái chảo của lão tử đâu?
"Tóm lại cô phải chú ý người bên cạnh mình, bọn họ có hiềm nghi rất lớn. Chú ý một chút đến những món quà bạn cùng phòng tặng cho cô, trong phòng cô có đồ vật cổ quái hay không, hơn nữa, nhất định phải chú ý ẩm thực, còn có cẩn thận tóc của mình, móng tay, máu mấy thứ này không thể để rơi vào tay người khác, những thứ này tương đối dễ dàng thao túng. Không nói nữa đồ bại gia, nhiệm vụ ban thưởng tìm tôi nói chuyện phiếm rất đắt, nhà chúng ta đã không còn huyền tinh! Còn có, ngàn vạn lần đừng chết trong nhiệm vụ nha!"
Một ngày nào đó nồi lại nơi tay, thề sẽ đập A Lê thành chó.
Cái miệng quạ đen này không có việc gì liền treo từ chết trên miệng, sớm muộn cũng có một ngày lão tử đổi chữ "Chết" thành "Phân" cho cô.
Chỉ là cuối cùng bây giờ cũng tìm được một chút manh mối rồi.
Cẩn thận phân tích một chút lời A Lê nói, Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến một việc.
A Lê nói phải cẩn thận tóc, móng tay, máu..
Mẹ nó!
Thứ khác còn dễ nói, mỗi tháng một lần kinh nguyệt thân thiết đến thăm phải làm sao? Trời ạ, cô sẽ không cần phải thu thập tốt thứ đồ chơi buồn nôn kia vào mỗi tháng chứ, sau đó tự tay thiêu hủy?
Hố cha nha!
Đêm tối, bóng dáng cô đơn, một cô gái ngồi xổm đốt một đống đồ vật trước mặt, lộ ra nụ cười như rút gân..
Lâm Tịch cảm thấy mình thật sự thành chó rồi.
Buổi tối khoảng 11 giờ, Mễ Hương Đề uống say mèm trở về, trong tay xách theo túi đồ to to nhỏ nhỏ. Cô ta vừa vào nhà liền dùng một giọng điệu hơi say rượu nhưng lại mang theo cảm giác ưu việt chào hỏi ba người đã ngủ: "Ra ngoài ăn đồ ngon! Đây chính là thức ăn ngon ở khách sạn đẹp nhất Giang Bắc tôi xách về, có thể cả đời này các người cũng không có cơ hội đến khách sạn đó ăn cơm."
Lục Na và A Đóa nghe thấy đều dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, đang tu tập hai mươi Đoạn Cẩm Lâm Tịch cũng thu công pháp, chuyện gì cũng phải tùy chúng mới không khiến người ta sinh nghi.
Nhìn món "Sườn heo qua cầu" rất ngon miệng, khiến thâm niên ăn hàng Lâm Tịch thèm nhỏ dãi, vừa muốn ném một miếng vào trong miệng, đột nhiên nhớ tới A Lê, lại ngượng ngùng thu về.
Mễ Hương Đề giương mắt nhìn cô một chút: "Làm sao? Không muốn ăn?"
"Không, tôi.. Tôi quên mình đang giảm cân." Lâm Tịch tìm lý do lung tung.
Sắc mặt Mễ Hương Đề có chút không tốt, trong giọng nói mang theo bén nhọn: "Không muốn ăn thì không ăn, không ai ép cô ăn, nói như vậy có ý tứ sao?"
Hai người kia vội vàng hòa giải, Mễ Hương Đề vứt thức ăn xuống đầy bàn, trực tiếp trở lại phòng khách đã cải tạo thành phòng ngủ, ngã đầu nằm ngủ, vậy mà tức giận đến quên rửa mặt.
Lâm Tịch nhún vai, trở lại phòng của mình tiếp tục ngủ.
Khi đi ngang qua gương trang điểm, không cẩn thận nhìn thấy bóng dáng mình chợt lóe trong gương, trong nháy mắt nhớ tới Lê Tiểu Huân cao 167 cm, thể trọng 95 cân, nếu dáng người này còn nói muốn giảm béo là có chút quá đáng, thảo nào Mễ Hương Đề tức giận.
Huống chi Mễ Hương Đề cao 163 cm, thể trọng 105 cân, thuộc loại béo trong số những người gầy, người gầy trong số những người béo.
Tại thời đại người người đều hận không thể gầy thành ảnh chụp, rất có thể Mễ Hương Đề đã cho rằng mình ở trong tối trào phúng cô ta.
Lâm Tịch nghĩ đến, cũng không biết hiện tại cô đi giải thích với Mễ Hương Đề rằng mình chỉ thuận miệng nói, có thể bị đánh hay không?
Được rồi, có mấy lời càng giải thích càng nói không rõ ràng.
Chẳng qua chuyện này cũng gõ cho Lâm Tịch một hồi chuông cảnh báo, xem ra sau này nói chuyện phải cẩn thận.
Kết quả không quá 2 ngày, buổi tối Mễ Hương Đề trở về hào hứng cầm 3 tấm chăn lông cừu màu san hô.
Nói là công ty đưa kèm phiếu bảo hành cho khách hàng, cô ta lặng lẽ biển thủ 3 tấm đưa cho bạn cùng phòng mình.
Lâm Tịch vừa muốn nói "Tôi không cần" đã nhìn thấy Mễ Hương Đề giống như cười mà không phải cười nhìn cô: "Tiểu Huân, có phải cô muốn nói, gần đây cô đang giảm béo không cần đắp chăn hay không?"
Thật mẹ nó mang thù nha!
Lâm Tịch không có cách nào, đành phải không ngừng cảm ơn nhận lấy tấm chăn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.