Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 851: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 1
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
24/06/2022
Edit: Jess93
Lâm Tịch có thể cho anh em Hạ gia một bài học, nhưng tuyệt đối không thể làm quá đáng.
Dù nói thế nào, thân phận của cô cũng là mẹ hai tên không bằng cầm thú này.
Sau cơn tức giận ban đầu, theo thời gian, nếu cuộc sống của anh em Hạ gia quá gian nan, mọi người sẽ dần dần đồng tình kẻ yếu.
Cho dù Lâm Tịch dùng là thân thể Hồ Diễm Phân, nhưng dù sao cô cũng không phải Hồ Diễm Phân thật sự, nếu cô tự mình động thủ lấy mạng chó của cặp anh em này, người ủy thác chắc chắn sẽ không cho cô đánh giá cao như vậy.
Cho nên Lâm Tịch ở trước mặt mọi người vạch trần bọn họ thành công mưu sát ba lừa tiền bảo hiểm sau đó lại thực tủy biết vị, đến mưu đoạt tính mạng mẹ ruột đổi lấy phú quý cho mình, sau đó chỉ để bọn họ đi tự thú, đem tất cả mọi chuyện giao cho ban ngành tương quan đi xử lý.
Nhưng lại vụиɠ ŧяộʍ động tay động chân trên thân ba người bọn họ.
Người mẹ biết lẽ phải, biết con mình làm sai, để bọn hắn tranh thủ tự thú để được khoan dung, đồng thời coi như bọn họ đã gϊếŧ chồng cũ lại muốn gϊếŧ chính mình, lại như cũ không có tiến hành tố cáo bọn hắn, đã để Hồ Diễm Phân đứng ở thế bất bại.
Sau này coi như anh em Hạ gia vẫn như cũ to gan lớn mật đến tìm Hồ Diễm Phân, Hạ Thiên Lãng cũng sẽ không cho phép bọn họ tiếp tục đến tai họa cuộc sống an bình của mẹ.
Tắt màn hình, Lâm Tịch liên hệ A Lê và Khúc Cửu Tiêu, kết quả hai người trả lời tin nhắn cho cô gần như cùng lúc, Khúc Cửu Tiêu bị xã khu điều động, đang dọn dẹp không gian ngoại vực, A Lê bởi vì Chu Hiểu Lan cùng Thi Khanh đã thành công thăng lên thành người chấp hành trung cấp, lại đi xã khu chọn thêm ba người mới.
"Được lắm, đạo sư A Lê, chúc mừng cô học trò khắp thiên hạ nhá!"
A Lê dõng dạc: "Quá khen quá khen, khách khí khách khí."
Nếu tạm thời đều không có việc gì, Lâm Tịch chuẩn bị đi làm nhiệm vụ tại vị diện tu tiên.
Dường như từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ xã khu, cô đã quen trực tiếp tiến vào vị diện mà không gặp người ủy thác, dù sao cho dù gặp người ủy thác trước thì nhiều nhất chỉ có thể trực tiếp đối thoại với cô mà thôi, người chấp hành cao cấp mới có tư cách từ chối người ủy thác, mà cô thì không có.
Ma xui quỷ khiến lựa chọn gặp mặt người ủy thác, kết quả lại khiến chính cô giật nảy mình.
Người ủy thác xuất hiện tại phòng làm việc căn bản nhìn không ra là cái thứ gì, chỉ là một đoàn sương mù mông lung.
Chẳng lẽ là một người chấp hành muốn chính mình hỗ trợ?
Cũng không trách Lâm Tịch buồn bực, đoàn sương mù này quả thực cùng một đức hạnh với người chấp hành trước khi ngưng hình, chẳng qua trạng thái không ngưng thực bằng người chấp hành sơ cấp, dáng vẻ như thể gió thổi qua đều có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lâm Tịch mặc dù kinh dị, trên mặt lại bình tĩnh như không có việc gì.
Đối mặt một số người hoặc chuyện có vẻ khác với người thường, chúng ta phải tận lực làm ra vẻ không có chút rung động nào, không chỉ là bồi dưỡng tâm tính của chính mình, càng là một loại tôn trọng đối với người khác.
"Ngồi đi, cần ta giúp ngươi làm những gì?"
Đối phương lại không nói gì, mà là lựa chọn truyền cho Lâm Tịch một đời hồ đồ của mình.
Người ủy thác tên là Vệ Húc, sinh sống tại một nơi tên là U Minh hải.
U Minh hải là một mảnh hải vực to lớn vô song, xung quanh mảnh hải vực rộng lớn này có không ít tông môn tu tiên không biết truyền thừa bao nhiêu năm, trong đó nổi danh nhất là năm cung, tam đảo và thập bát môn.
Truyền thừa xa xưa nhất có đủ thực lực nhất, tự nhiên là năm cung xếp hạng đầu tiên, năm môn phái này tuyệt đối là tồn tại cấp bậc bá chủ tại U Minh hải, địa bàn quản lý khống chế đến mấy quốc gia trong thế giới người phàm kia.
Ba đảo so với năm cung hơi kém một ít, cũng đều là đại tông môn truyền thừa xa xưa, vốn liếng sâu không lường được, đến tột cùng kém hơn năm cung bao nhiêu, không có ai biết.
Người ủy thác Vệ Húc là nhi tử của môn chủ Thiên Tinh môn trong thập bát môn.
Kỳ thật nghe giọng nói Lâm Tịch đã biết, nàng đây là lại phải biến thân thành nam nhân.
Thiên Tinh môn mặc dù không được tính là tồn tại đỉnh cấp trong thập bát môn, nhưng có thể xếp vào hàng trung, tại U Minh hải có vô số tông môn tu tiên này cũng có một chỗ ngồi cho chính mình.
Theo lẽ thường, dạng xuất thân này, cũng không thể rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nhưng vấn đề thế mà là phụ thân hắn tự tay gϊếŧ chết hắn.
Thân phận Vệ Húc ít nhiều có chút xấu hổ.
Nguyên nhân xấu hổ là bởi vì phụ thân hắn Vệ Thương Khung là một phượng hoàng nam.
Vệ Thương Khung vốn là một đệ tử có tư chất không tệ trong Thiên Tinh môn, rất được môn chủ đời trước Văn Uyên thưởng thức, chẳng những thu làm đệ tử thân truyền, cuối cùng thậm chí còn đem nữ nhi duy nhất của mình là Văn Tử Tuyền gả cho Vệ Thương Khung.
Cuối cùng càng bất chấp mọi ý kiến, nâng đỡ Vệ Thương Khung làm môn chủ Thiên Tinh môn.
Mà Vệ Húc, là con riêng của Vệ Thương Khung.
Mặc dù Vệ Thương Khung đã giải thích nhiều lần, lúc trước bị kẻ thù truy sát không cẩn thận trúng bí dược thôi tình, bất đắc dĩ mới có Vệ Thương Khung, mà sau đó nữ tử kia vì có thể bảo vệ tính mạng nhi tử lại bảo toàn mặt mũi Vệ Thương Khung, mà lựa chọn tự sát.
Vệ Thương Khung vốn là muốn lưu lại đầy đủ tiền tài cho hai mẹ con này an thân sống qua ngày và không định gặp lại nữa, kết quả nữ nhân kia làm ra một màn này, tự nhiên không thể nhìn đứa bé của mình vừa ra đời liền chết đi, thế là đành phải ôm Vệ Húc còn trong tã lót gào khóc đòi ăn trở về.
Mặc dù người tu tiên không để ý đích thứ như trong thế tục, nhưng địa vị của Vệ Húc tại Thiên Tinh môn thật là một lời khó nói hết.
Có thể nói, Thiên Tinh môn xem như nhà mẹ đẻ của môn chủ phu nhân Văn Tử Tuyền, mà Vệ Thương Khung mặc dù không được tính là kén rể, thế nhưng chênh lệch không xa, Vệ Húc mặc dù có địa vị cao quý là nhi tử đầu tiên của môn chủ, nhưng sinh tồn dưới dạng hoàn cảnh này, lại không được người chào đón cho lắm.
Nhất là sau khi Văn Tử Tuyền sinh một nhi tử, cuộc sống của Vệ Húc càng thêm gian nan.
Vệ Thương Khung mặt ngoài không thể làm quá nhiều, nhưng trong âm thầm lại bởi vì những điều này càng thêm thiên vị đứa bé này.
Có thể nói, dưới sự nuông chiều muốn gì được nấy của Vệ Thương Khung, Vệ Húc trải qua cuộc sống của một mọt gạo cơm đến há miệng, áo đến thì đưa tay, phú mà không quý.
Theo tuổi tác dần dần tăng lên, luôn có nữ đệ tử tu vi thấp hoặc là tư chất không tốt cùng hắn không hẹn mà gặp.
Vứt mấy ánh mắt ái muội hoặc là nói vài lời giống thật mà là giả, từ chỗ hắn lừa gạt đi một ít đan dược và linh thạch.
Có thể là bởi vì đồng cảm thân thế, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Vệ Húc cảm thấy các nàng ngược lại rất giống mình, thế là chỉ cần đề yêu cầu không quá đáng, có khả năng giúp đỡ liền trợ giúp một chút.
Thật sự không nghĩ đến một tới hai đi, thanh danh Đại thiếu gia phong lưu đa tình liền nhanh chóng lan truyền, đừng nói Thiên Tinh môn, thậm chí rất nhiều tông môn bên ngoài cũng đều biết hắn tên con riêng này chỉ biết ăn uống vui đùa.
Kể từ đó, người trong môn phái càng ngày càng không coi hắn ra gì.
Nhưng Vệ Thương Khung cánh chim dần dần cứng cáp, cho nên làm thiếu chủ một tông môn, phô trương cùng đãi ngộ nên có, hắn một chút cũng không thiếu.
Người ta nói người tu tiên con cái gian nan, nhưng điểm này lại không thể hiện ở trên người phu thê Văn Tử Tuyền.
Không lâu sau khi Vệ Húc đến Thiên Tinh môn, Văn Tử Tuyền lại liên tục sinh thêm một nhi một nữ cho Vệ Thương Khung, dưới sự tận lực chèn ép của ba đứa con vợ cả chính thống, cuộc sống ở đó của Vệ Húc càng thêm gian nan.
Rốt cuộc có một ngày, Vệ Húc bị bắt nạt đến không thể nhịn được nữa, quyết định ra ngoài du lịch.
Văn Tử Tuyền khó được đồng ý đề nghị của Vệ Húc, cho hắn mang theo không ít linh thạch, vàng bạc cùng với một ít pháp y, pháp bảo hộ thân.
Nhìn ánh mắt "Tha thiết" của bốn mẹ con ngoại trừ phụ thân, dường như đang nói, chết ở bên ngoài đi, đừng quay lại nữa.
Trong lòng Vệ Húc càng thêm phiền muộn.
Hắn thật sự không nghĩ trở về.
Kỳ thật nếu như không phải phụ thân vẫn luôn giữ lại, vẫn luôn nói tuổi tác của hắn còn trẻ, Vệ Húc đã sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Ngay khi Văn Tử Tuyền cảm thấy, tên chướng mắt này sẽ không trở về tự chuốc lấy nhục nhã nữa, thật không nghĩ đến, chỉ qua chưa đầy hai năm, tên con riêng này thế mà lại xụ mặt trở về.
Không những chính mình trở về, còn mang theo người huynh đệ kết nghĩa!
Lâm Tịch có thể cho anh em Hạ gia một bài học, nhưng tuyệt đối không thể làm quá đáng.
Dù nói thế nào, thân phận của cô cũng là mẹ hai tên không bằng cầm thú này.
Sau cơn tức giận ban đầu, theo thời gian, nếu cuộc sống của anh em Hạ gia quá gian nan, mọi người sẽ dần dần đồng tình kẻ yếu.
Cho dù Lâm Tịch dùng là thân thể Hồ Diễm Phân, nhưng dù sao cô cũng không phải Hồ Diễm Phân thật sự, nếu cô tự mình động thủ lấy mạng chó của cặp anh em này, người ủy thác chắc chắn sẽ không cho cô đánh giá cao như vậy.
Cho nên Lâm Tịch ở trước mặt mọi người vạch trần bọn họ thành công mưu sát ba lừa tiền bảo hiểm sau đó lại thực tủy biết vị, đến mưu đoạt tính mạng mẹ ruột đổi lấy phú quý cho mình, sau đó chỉ để bọn họ đi tự thú, đem tất cả mọi chuyện giao cho ban ngành tương quan đi xử lý.
Nhưng lại vụиɠ ŧяộʍ động tay động chân trên thân ba người bọn họ.
Người mẹ biết lẽ phải, biết con mình làm sai, để bọn hắn tranh thủ tự thú để được khoan dung, đồng thời coi như bọn họ đã gϊếŧ chồng cũ lại muốn gϊếŧ chính mình, lại như cũ không có tiến hành tố cáo bọn hắn, đã để Hồ Diễm Phân đứng ở thế bất bại.
Sau này coi như anh em Hạ gia vẫn như cũ to gan lớn mật đến tìm Hồ Diễm Phân, Hạ Thiên Lãng cũng sẽ không cho phép bọn họ tiếp tục đến tai họa cuộc sống an bình của mẹ.
Tắt màn hình, Lâm Tịch liên hệ A Lê và Khúc Cửu Tiêu, kết quả hai người trả lời tin nhắn cho cô gần như cùng lúc, Khúc Cửu Tiêu bị xã khu điều động, đang dọn dẹp không gian ngoại vực, A Lê bởi vì Chu Hiểu Lan cùng Thi Khanh đã thành công thăng lên thành người chấp hành trung cấp, lại đi xã khu chọn thêm ba người mới.
"Được lắm, đạo sư A Lê, chúc mừng cô học trò khắp thiên hạ nhá!"
A Lê dõng dạc: "Quá khen quá khen, khách khí khách khí."
Nếu tạm thời đều không có việc gì, Lâm Tịch chuẩn bị đi làm nhiệm vụ tại vị diện tu tiên.
Dường như từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ xã khu, cô đã quen trực tiếp tiến vào vị diện mà không gặp người ủy thác, dù sao cho dù gặp người ủy thác trước thì nhiều nhất chỉ có thể trực tiếp đối thoại với cô mà thôi, người chấp hành cao cấp mới có tư cách từ chối người ủy thác, mà cô thì không có.
Ma xui quỷ khiến lựa chọn gặp mặt người ủy thác, kết quả lại khiến chính cô giật nảy mình.
Người ủy thác xuất hiện tại phòng làm việc căn bản nhìn không ra là cái thứ gì, chỉ là một đoàn sương mù mông lung.
Chẳng lẽ là một người chấp hành muốn chính mình hỗ trợ?
Cũng không trách Lâm Tịch buồn bực, đoàn sương mù này quả thực cùng một đức hạnh với người chấp hành trước khi ngưng hình, chẳng qua trạng thái không ngưng thực bằng người chấp hành sơ cấp, dáng vẻ như thể gió thổi qua đều có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.
Trong lòng Lâm Tịch mặc dù kinh dị, trên mặt lại bình tĩnh như không có việc gì.
Đối mặt một số người hoặc chuyện có vẻ khác với người thường, chúng ta phải tận lực làm ra vẻ không có chút rung động nào, không chỉ là bồi dưỡng tâm tính của chính mình, càng là một loại tôn trọng đối với người khác.
"Ngồi đi, cần ta giúp ngươi làm những gì?"
Đối phương lại không nói gì, mà là lựa chọn truyền cho Lâm Tịch một đời hồ đồ của mình.
Người ủy thác tên là Vệ Húc, sinh sống tại một nơi tên là U Minh hải.
U Minh hải là một mảnh hải vực to lớn vô song, xung quanh mảnh hải vực rộng lớn này có không ít tông môn tu tiên không biết truyền thừa bao nhiêu năm, trong đó nổi danh nhất là năm cung, tam đảo và thập bát môn.
Truyền thừa xa xưa nhất có đủ thực lực nhất, tự nhiên là năm cung xếp hạng đầu tiên, năm môn phái này tuyệt đối là tồn tại cấp bậc bá chủ tại U Minh hải, địa bàn quản lý khống chế đến mấy quốc gia trong thế giới người phàm kia.
Ba đảo so với năm cung hơi kém một ít, cũng đều là đại tông môn truyền thừa xa xưa, vốn liếng sâu không lường được, đến tột cùng kém hơn năm cung bao nhiêu, không có ai biết.
Người ủy thác Vệ Húc là nhi tử của môn chủ Thiên Tinh môn trong thập bát môn.
Kỳ thật nghe giọng nói Lâm Tịch đã biết, nàng đây là lại phải biến thân thành nam nhân.
Thiên Tinh môn mặc dù không được tính là tồn tại đỉnh cấp trong thập bát môn, nhưng có thể xếp vào hàng trung, tại U Minh hải có vô số tông môn tu tiên này cũng có một chỗ ngồi cho chính mình.
Theo lẽ thường, dạng xuất thân này, cũng không thể rơi vào kết cục bi thảm như vậy, nhưng vấn đề thế mà là phụ thân hắn tự tay gϊếŧ chết hắn.
Thân phận Vệ Húc ít nhiều có chút xấu hổ.
Nguyên nhân xấu hổ là bởi vì phụ thân hắn Vệ Thương Khung là một phượng hoàng nam.
Vệ Thương Khung vốn là một đệ tử có tư chất không tệ trong Thiên Tinh môn, rất được môn chủ đời trước Văn Uyên thưởng thức, chẳng những thu làm đệ tử thân truyền, cuối cùng thậm chí còn đem nữ nhi duy nhất của mình là Văn Tử Tuyền gả cho Vệ Thương Khung.
Cuối cùng càng bất chấp mọi ý kiến, nâng đỡ Vệ Thương Khung làm môn chủ Thiên Tinh môn.
Mà Vệ Húc, là con riêng của Vệ Thương Khung.
Mặc dù Vệ Thương Khung đã giải thích nhiều lần, lúc trước bị kẻ thù truy sát không cẩn thận trúng bí dược thôi tình, bất đắc dĩ mới có Vệ Thương Khung, mà sau đó nữ tử kia vì có thể bảo vệ tính mạng nhi tử lại bảo toàn mặt mũi Vệ Thương Khung, mà lựa chọn tự sát.
Vệ Thương Khung vốn là muốn lưu lại đầy đủ tiền tài cho hai mẹ con này an thân sống qua ngày và không định gặp lại nữa, kết quả nữ nhân kia làm ra một màn này, tự nhiên không thể nhìn đứa bé của mình vừa ra đời liền chết đi, thế là đành phải ôm Vệ Húc còn trong tã lót gào khóc đòi ăn trở về.
Mặc dù người tu tiên không để ý đích thứ như trong thế tục, nhưng địa vị của Vệ Húc tại Thiên Tinh môn thật là một lời khó nói hết.
Có thể nói, Thiên Tinh môn xem như nhà mẹ đẻ của môn chủ phu nhân Văn Tử Tuyền, mà Vệ Thương Khung mặc dù không được tính là kén rể, thế nhưng chênh lệch không xa, Vệ Húc mặc dù có địa vị cao quý là nhi tử đầu tiên của môn chủ, nhưng sinh tồn dưới dạng hoàn cảnh này, lại không được người chào đón cho lắm.
Nhất là sau khi Văn Tử Tuyền sinh một nhi tử, cuộc sống của Vệ Húc càng thêm gian nan.
Vệ Thương Khung mặt ngoài không thể làm quá nhiều, nhưng trong âm thầm lại bởi vì những điều này càng thêm thiên vị đứa bé này.
Có thể nói, dưới sự nuông chiều muốn gì được nấy của Vệ Thương Khung, Vệ Húc trải qua cuộc sống của một mọt gạo cơm đến há miệng, áo đến thì đưa tay, phú mà không quý.
Theo tuổi tác dần dần tăng lên, luôn có nữ đệ tử tu vi thấp hoặc là tư chất không tốt cùng hắn không hẹn mà gặp.
Vứt mấy ánh mắt ái muội hoặc là nói vài lời giống thật mà là giả, từ chỗ hắn lừa gạt đi một ít đan dược và linh thạch.
Có thể là bởi vì đồng cảm thân thế, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Vệ Húc cảm thấy các nàng ngược lại rất giống mình, thế là chỉ cần đề yêu cầu không quá đáng, có khả năng giúp đỡ liền trợ giúp một chút.
Thật sự không nghĩ đến một tới hai đi, thanh danh Đại thiếu gia phong lưu đa tình liền nhanh chóng lan truyền, đừng nói Thiên Tinh môn, thậm chí rất nhiều tông môn bên ngoài cũng đều biết hắn tên con riêng này chỉ biết ăn uống vui đùa.
Kể từ đó, người trong môn phái càng ngày càng không coi hắn ra gì.
Nhưng Vệ Thương Khung cánh chim dần dần cứng cáp, cho nên làm thiếu chủ một tông môn, phô trương cùng đãi ngộ nên có, hắn một chút cũng không thiếu.
Người ta nói người tu tiên con cái gian nan, nhưng điểm này lại không thể hiện ở trên người phu thê Văn Tử Tuyền.
Không lâu sau khi Vệ Húc đến Thiên Tinh môn, Văn Tử Tuyền lại liên tục sinh thêm một nhi một nữ cho Vệ Thương Khung, dưới sự tận lực chèn ép của ba đứa con vợ cả chính thống, cuộc sống ở đó của Vệ Húc càng thêm gian nan.
Rốt cuộc có một ngày, Vệ Húc bị bắt nạt đến không thể nhịn được nữa, quyết định ra ngoài du lịch.
Văn Tử Tuyền khó được đồng ý đề nghị của Vệ Húc, cho hắn mang theo không ít linh thạch, vàng bạc cùng với một ít pháp y, pháp bảo hộ thân.
Nhìn ánh mắt "Tha thiết" của bốn mẹ con ngoại trừ phụ thân, dường như đang nói, chết ở bên ngoài đi, đừng quay lại nữa.
Trong lòng Vệ Húc càng thêm phiền muộn.
Hắn thật sự không nghĩ trở về.
Kỳ thật nếu như không phải phụ thân vẫn luôn giữ lại, vẫn luôn nói tuổi tác của hắn còn trẻ, Vệ Húc đã sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Ngay khi Văn Tử Tuyền cảm thấy, tên chướng mắt này sẽ không trở về tự chuốc lấy nhục nhã nữa, thật không nghĩ đến, chỉ qua chưa đầy hai năm, tên con riêng này thế mà lại xụ mặt trở về.
Không những chính mình trở về, còn mang theo người huynh đệ kết nghĩa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.