Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 4: Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất 2
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
08/07/2020
Edit: Jess93
Hôm sau, quả nhiên mặt trời lên cao, Lâm Tịch dựa vào ký ức, thực hiện từng bước rửa mặt xong, mang theo tiểu nha đầu Bạc Hà trực đêm tối hôm qua đi thăm mẫu thân của mình.
Thật ra hậu viện Tô phủ rất đơn giản, Tô Tri huyện có một thê một thiếp. Nhưng từ lúc Từ thị sinh nhi tử trực tiếp được Tri huyện nâng thành bình thê, Tô phủ cũng không còn tồn tại thiếp thất nào. Bởi vì vợ cả xuất thân thương nhân lại chỉ có một nữ nhi là Tô Lan Hinh, dần dần bị Từ thị miệng ngọt khéo lấy lòng, thực chất tâm tư âm tàn lấy hết quyền lực, ép đến nỗi cả ngày chỉ núp trong viện của mình. Đừng nói việc quản gia, gần như tất cả người hầu, bà tử trong phủ cũng đã quên trong phủ có một vị phu nhân chính thất, mà chỉ nhớ rõ bình thê Từ Hương Hương. Diệp thị ăn chay niệm Phật, chỉ hi vọng tương lai nữ nhi duy nhất của mình có thể hạnh phúc, không gả sai người.
Hậu viện tuy rằng ít người, nhưng mà cũng hơi lúng túng. Thê không ra thê, thiếp không ra thiếp, cũng không có quy củ thỉnh an, trò chuyện gì cả. Mỗi người đều có con cái của mình thỉnh an, về phần Tô Đào Tô Đại lão gia, ngay cả mặt mũi ông ta mẹ con Diệp thị cũng không nhìn thấy. Mỗi ngày đều do Từ thị mang theo một đôi nhi nữ và Tô lão gia sống những ngày "Gia đình vui vẻ." Mà hai mẹ con nhu nhược yếu đuối không có cảm giác tồn tại còn lại, đã bị mọi người lựa chọn lãng quên.
Bên phía Lâm Tịch vừa chuẩn bị ra ngoài đến sân Diệp thị, đột nhiên nghe được giọng nói vừa xa cách vừa nịnh nọt: "Ôi! Đây không phải là Xuân Đào cô nương sao? Thật sự là khách quý, nhanh lên, mời vào bên trong!"
Là giọng nói của Du bà tử giữ cửa, mẹ kiếp! Lâm Tịch tức giận tới mức mắt trợn trắng. Là do nguyên chủ thật sự dễ ức hiếp, ngay cả một người như bà tử làm việc nặng cũng có thể không cần trải qua bẩm báo đã trực tiếp đưa người tiến vào khuê phòng của nàng.
Đang suy nghĩ, rèm cửa bên kia khẽ động, một nữ tử dáng người cao gầy, mắt hạnh má đào đi tới. Tướng mạo đúng là không tệ, khuyết điểm duy nhất là đôi mắt hạnh tròng trắng hơi nhiều nên nhìn hung dữ một chút, phá hỏng vẻ đẹp. Nàng ta là nha hoàn Xuân Đào bên cạnh Từ thị.
Xuân Đào đi tới giơ khăn lên, thực hiện tư thái hành lễ. Nhưng mà đầu gối còn chưa khuỵu xuống cũng đã biết lễ này có lệ thế nào: "Ra mắt Đại tiểu thư!"
Lâm Tịch bĩu môi, mẹ nó! Thật đúng là "Ra mắt" nàng Đại tiểu thư này mà, ngay cả hành lễ cũng không được. Chẳng qua mình liếc mắt nhìn xung quanh, một người, hai người hầu cũng như thế, Lâm Tịch cảm thấy hơi khó chịu, tương lai mình còn phải chịu đựng đấy!
Sau khi Xuân Đào "Hành lễ" thấy Đại tiểu thư không những không giống lúc trước tự đến đỡ mình, ngược lại vẻ mặt đờ đẫn, không khỏi giật mình một lát mới nói: "Phu nhân có một ít vải mới, bảo Đại tiểu thư đi qua xem một chút, phu nhân nói may cho Đại tiểu thư hai bộ quần áo mùa hè vừa lúc tham gia ngắm hoa yến của Từ phu nhân đấy ạ!"
Phải rồi, nhớ lại, từ khi Từ thị được nâng thành bình thê, nhạc mẫu của tra phụ "Tự động" biến thành Từ phu nhân. Mà nguyên chủ là đích nữ, vậy mà phải gọi mẹ cả của thiếp thất là ngoại tổ mẫu. Vốn dĩ đường đường chính chính ngoại tổ mẫu vì tránh nghi ngờ, đã rất nhiều năm không lui tới. Biết rõ nữ nhi mình sống không tốt, nhưng bởi vì xuất thân thương nhân mà không dám đến nhà.
Thật ra nhà ngoại nguyên chủ rất tốt, vì có thể để cho Diệp thị cùng nguyên chủ có cuộc sống tốt hơn một chút, vẫn luôn lặng lẽ tặng lễ cho tra phụ thậm chí Từ Tri phủ. Nhưng mà sau khi Diệp thị qua đời, vẫn như cũ bị tìm sai lầm tịch thu tài sản. Từ đó Diệp gia chưa gượng dậy nổi, không dám ở lại Bảo Ứng phủ. Cả nhà chuyển đến nơi thâm sơn cùng cốc, cả đời vất vả.
Chính là lần ngắm hoa yến này, nguyên chủ được người Từ gia khen thông minh khéo tay, bởi vì có kỹ năng thêu Song Diện đã tuyệt tích nên bị Từ thị ép buộc thêu cho Từ phu nhân một bức bình phong. Nhờ tấm bình phong này Từ phu nhân mới bợ đỡ được thiếu phu nhân Chiêm sự phủ. Chẳng những Tô Khả Hinh thành công gả vào Chiêm sĩ phủ, ngay cả Từ Tri phủ cũng nhờ đó mà có quan hệ gần gũi hơn với Chiêm sĩ phủ, tra phụ đi theo cũng được không ít lợi ích.
Mà vận mệnh bi thảm của Tô Lan Hinh, cũng từ bức bình phong thêu này kéo ra màn che..
* * *
Lâm Tịch nhếch môi cười: "Thật không? Lan Hinh cần phải cảm tạ phu nhân!"
Nhìn Đại tiểu thư mỉm cười Xuân Đào không khỏi sững sờ ngơ ngác một chút. Rõ ràng vẫn là người đó, cũng giọng nói dịu dàng mềm mại, nhưng mà có cảm giác lạnh như băng, nàng ta rùng mình, trong chốc lát lời nói ngập ngừng không có khí thế ngang ngược kiêu ngạo như vừa nãy.
Lâm Tịch nhấc chân ra khỏi phòng, quay đầu hướng Xuân Đào vẫn còn đang ngu ngơ, thản nhiên nói: "Đi thôi!"
Trong viện Từ thị có vài cây mai lâu năm, mà khuê danh Từ thị là Từ Hương Hương nên từ lúc vào ở trong viện này thì đổi thành Mai Hương Viện. Đối với cái tên này Lâm Tịch chỉ nghĩ đến hình ảnh tú bà diêm dúa lòe loẹt vẫy nhẹ tay áo, không khỏi cảm thấy buồn nôn, hoàn toàn bị bản thân bổ não ghê tởm rồi.
Tô Đào đúng là một tên Bạch Nhãn Lang* nuôi cũng không thân, toàn bộ tòa nhà này là ca ca Diệp thị đứng ra mua cho.
*Bạch Nhãn Lang: Một danh từ riêng chỉ loại vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác.
Quả nhiên trượng nghĩa phần nhiều là đồ tể, người đọc sách mới là kẻ phụ lòng*.
*Trượng nghĩa phần nhiều là đồ tể, người đọc sách mới là kẻ phụ lòng: Nguyên văn là: "Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân" là câu đối nổi tiếng của Tào Học Thuyên thời Minh, nghĩa là người có nghĩa khí phần nhiều là từ các tầng lớp nhân dân lao động chân tay, còn người làm việc trái lương tâm, phụ nghĩa đều là người đọc sách.
Vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy Từ thị nói chuyện cùng một bà tử khoảng hơn năm mươi tuổi, mọi ngày cằm vẫn luôn giương cao lúc này hạ thấp xuống, mang theo một loại không nói nên lời cẩn thận hùa theo. Ngồi bên cạnh là Tô Khả Hinh Nhị tiểu thư Tô phủ, toàn thân y phục trang điểm, cực kỳ kiều mị động lòng người.
Lâm Tịch dựa theo trong trí nhớ hành lễ với Từ thị, bà ta lôi kéo tay nàng rất thân mật nói: "Lan nhi, mau tới ra mắt Trương ma ma!"
Lâm Tịch vừa khúm núm làm lễ ra mắt, vừa ác hàn trong lòng. Còn Lan nhi ra mắt Trương ma ma, đã xem rất nhiều kịch cổ trang, nàng có cảm giác mình giống như kỹ nữ sẵn sàng tiếp khách. Bà tử này còn bày ra dáng vẻ kiêu căng, bởi vì dáng người bà ta cực kỳ cao lớn, Lâm Tịch chỉ nhìn thấy cái cằm giương cao và hai lỗ mũi to màu đen. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời tham khảo hình ảnh Dung ma ma.
Bên cạnh có nha đầu đã sớm cầm tú đôn, Lâm Tịch dựa theo tác phong trước sau như một của nguyên chủ, nơm nớp lo sợ ngồi lên, cúi đầu không nói gì nữa.
Tô Khả Hinh khổ sở ngồi nửa ngày, thấy tỷ tỷ giống chim cút ngồi trên tú đôn như lão tăng nhập định. Mà mẫu thân chỉ lo nhỏ giọng trò chuyện với Trương ma ma, trong lòng đã không kiên nhẫn. Lần vải mới này nàng ta chọn được hai loại, cho dù mẫu thân không nói thì nàng ta cũng biết vải dệt băng tằm màu đỏ là tốt nhất, đoạn vải tố la sa thì thích hợp làm một ít trang sức.
Tô Khả Hinh xoay chuyển tròng mắt, dịu dàng nói: "Nương, ta giúp tỷ tỷ đi xem vải nhé!" Đối mặt Lâm Tịch tự hạ mình vươn tay ra.
Mẹ nó, còn nói giúp ta xem vải, rõ ràng là bản thân ngươi không thể chờ đợi? Lâm Tịch xấu hổ một chút, ra vẻ dường như muốn đi lại không dám, chỉ lén lút lấy ánh mắt liếc nhìn Từ thị. Từ thị khẽ gật đầu, lúc này Lâm Tịch mới đứng lên nhẹ nhàng cúi đầu với Trương bà tử, nói câu xin lỗi, rồi mới cùng Tô Khả Hinh đi chọn vải.
Sau lưng, Từ thị và Trương bà tử liếc nhau, đối với biểu hiện của Tô Lan Hinh hết sức hài lòng.
Mà bên này, Tô Khả Hinh không chút khách khí giành vải vóc mình chọn được trước. Sau đó líu ríu giúp đỡ tỷ tỷ chọn, dáng vẻ một lòng nhiệt tình tri kỉ tiểu muội muội.
Khóe miệng Lâm Tịch nhẽ nhếch không dễ phát hiện. Quả nhiên giống như cốt truyện, kế tiếp nàng ta sẽ đề cử hai đoạn vải có màu sắc rất kén chọn người mặc. Tướng mạo nguyên chủ vốn chỉ coi như thanh tú rất khó phối, hơn nữa tính tình nguyên chủ chậm chạp, càng lộ vẻ vụng về. Lời đồn tướng mạo trưởng nữ Tô gia xấu xí nhanh chóng lan truyền, dẫn đến nguyên chủ rất khó có được một mối hôn sự thích hợp. Cho nên người Hầu phủ cầu hôn đầu tiên, cõi lòng nguyên chủ và Diệp thị gần như tràn đầy cảm kích đồng ý việc hôn nhân này.
Lâm Tịch vui mừng cầm lấy đoạn vải màu xanh lá tố la Tô Khả Hinh đề cử, từ chối một đoạn vải khác, nàng dùng giọng nói dịu dàng mà mỗi người trong phòng cũng có thể nghe thấy: "Muội muội, màu sắc này là màu xưa nay phu nhân thích.." Nói một nữa lại dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Từ thị.
Từ thị gật đầu, da bà ta vừa trắng nõn, vừa bảo dưỡng tốt, màu xanh ngọc quả thật có thể làm nổi bật làn da bà ta hơn. Trương bà tử thấy nàng biết điều như vậy, khiêm tốn kính cẩn, mọi chuyện không dám giành trước, quả nhiên như lời Từ thị là người dễ bắt nạt. Trên mặt già nua cực kỳ cứng nhắc không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, xem ra chuyện này tám chín phần mười có thể thành, bà ta cũng coi như không phụ lòng phu nhân nhờ vả.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng Trương bà tử vui sướng, cũng không thèm ở lại nhà Tri huyện nho nhỏ này thêm chút nào nữa, cáo từ rời đi.
Mà bên này rốt cuộc Lâm Tịch cũng thoát thân, từ trong ánh mắt kỳ quái của Từ thị ra khỏi Mai Hương Viện.
Hôm sau, quả nhiên mặt trời lên cao, Lâm Tịch dựa vào ký ức, thực hiện từng bước rửa mặt xong, mang theo tiểu nha đầu Bạc Hà trực đêm tối hôm qua đi thăm mẫu thân của mình.
Thật ra hậu viện Tô phủ rất đơn giản, Tô Tri huyện có một thê một thiếp. Nhưng từ lúc Từ thị sinh nhi tử trực tiếp được Tri huyện nâng thành bình thê, Tô phủ cũng không còn tồn tại thiếp thất nào. Bởi vì vợ cả xuất thân thương nhân lại chỉ có một nữ nhi là Tô Lan Hinh, dần dần bị Từ thị miệng ngọt khéo lấy lòng, thực chất tâm tư âm tàn lấy hết quyền lực, ép đến nỗi cả ngày chỉ núp trong viện của mình. Đừng nói việc quản gia, gần như tất cả người hầu, bà tử trong phủ cũng đã quên trong phủ có một vị phu nhân chính thất, mà chỉ nhớ rõ bình thê Từ Hương Hương. Diệp thị ăn chay niệm Phật, chỉ hi vọng tương lai nữ nhi duy nhất của mình có thể hạnh phúc, không gả sai người.
Hậu viện tuy rằng ít người, nhưng mà cũng hơi lúng túng. Thê không ra thê, thiếp không ra thiếp, cũng không có quy củ thỉnh an, trò chuyện gì cả. Mỗi người đều có con cái của mình thỉnh an, về phần Tô Đào Tô Đại lão gia, ngay cả mặt mũi ông ta mẹ con Diệp thị cũng không nhìn thấy. Mỗi ngày đều do Từ thị mang theo một đôi nhi nữ và Tô lão gia sống những ngày "Gia đình vui vẻ." Mà hai mẹ con nhu nhược yếu đuối không có cảm giác tồn tại còn lại, đã bị mọi người lựa chọn lãng quên.
Bên phía Lâm Tịch vừa chuẩn bị ra ngoài đến sân Diệp thị, đột nhiên nghe được giọng nói vừa xa cách vừa nịnh nọt: "Ôi! Đây không phải là Xuân Đào cô nương sao? Thật sự là khách quý, nhanh lên, mời vào bên trong!"
Là giọng nói của Du bà tử giữ cửa, mẹ kiếp! Lâm Tịch tức giận tới mức mắt trợn trắng. Là do nguyên chủ thật sự dễ ức hiếp, ngay cả một người như bà tử làm việc nặng cũng có thể không cần trải qua bẩm báo đã trực tiếp đưa người tiến vào khuê phòng của nàng.
Đang suy nghĩ, rèm cửa bên kia khẽ động, một nữ tử dáng người cao gầy, mắt hạnh má đào đi tới. Tướng mạo đúng là không tệ, khuyết điểm duy nhất là đôi mắt hạnh tròng trắng hơi nhiều nên nhìn hung dữ một chút, phá hỏng vẻ đẹp. Nàng ta là nha hoàn Xuân Đào bên cạnh Từ thị.
Xuân Đào đi tới giơ khăn lên, thực hiện tư thái hành lễ. Nhưng mà đầu gối còn chưa khuỵu xuống cũng đã biết lễ này có lệ thế nào: "Ra mắt Đại tiểu thư!"
Lâm Tịch bĩu môi, mẹ nó! Thật đúng là "Ra mắt" nàng Đại tiểu thư này mà, ngay cả hành lễ cũng không được. Chẳng qua mình liếc mắt nhìn xung quanh, một người, hai người hầu cũng như thế, Lâm Tịch cảm thấy hơi khó chịu, tương lai mình còn phải chịu đựng đấy!
Sau khi Xuân Đào "Hành lễ" thấy Đại tiểu thư không những không giống lúc trước tự đến đỡ mình, ngược lại vẻ mặt đờ đẫn, không khỏi giật mình một lát mới nói: "Phu nhân có một ít vải mới, bảo Đại tiểu thư đi qua xem một chút, phu nhân nói may cho Đại tiểu thư hai bộ quần áo mùa hè vừa lúc tham gia ngắm hoa yến của Từ phu nhân đấy ạ!"
Phải rồi, nhớ lại, từ khi Từ thị được nâng thành bình thê, nhạc mẫu của tra phụ "Tự động" biến thành Từ phu nhân. Mà nguyên chủ là đích nữ, vậy mà phải gọi mẹ cả của thiếp thất là ngoại tổ mẫu. Vốn dĩ đường đường chính chính ngoại tổ mẫu vì tránh nghi ngờ, đã rất nhiều năm không lui tới. Biết rõ nữ nhi mình sống không tốt, nhưng bởi vì xuất thân thương nhân mà không dám đến nhà.
Thật ra nhà ngoại nguyên chủ rất tốt, vì có thể để cho Diệp thị cùng nguyên chủ có cuộc sống tốt hơn một chút, vẫn luôn lặng lẽ tặng lễ cho tra phụ thậm chí Từ Tri phủ. Nhưng mà sau khi Diệp thị qua đời, vẫn như cũ bị tìm sai lầm tịch thu tài sản. Từ đó Diệp gia chưa gượng dậy nổi, không dám ở lại Bảo Ứng phủ. Cả nhà chuyển đến nơi thâm sơn cùng cốc, cả đời vất vả.
Chính là lần ngắm hoa yến này, nguyên chủ được người Từ gia khen thông minh khéo tay, bởi vì có kỹ năng thêu Song Diện đã tuyệt tích nên bị Từ thị ép buộc thêu cho Từ phu nhân một bức bình phong. Nhờ tấm bình phong này Từ phu nhân mới bợ đỡ được thiếu phu nhân Chiêm sự phủ. Chẳng những Tô Khả Hinh thành công gả vào Chiêm sĩ phủ, ngay cả Từ Tri phủ cũng nhờ đó mà có quan hệ gần gũi hơn với Chiêm sĩ phủ, tra phụ đi theo cũng được không ít lợi ích.
Mà vận mệnh bi thảm của Tô Lan Hinh, cũng từ bức bình phong thêu này kéo ra màn che..
* * *
Lâm Tịch nhếch môi cười: "Thật không? Lan Hinh cần phải cảm tạ phu nhân!"
Nhìn Đại tiểu thư mỉm cười Xuân Đào không khỏi sững sờ ngơ ngác một chút. Rõ ràng vẫn là người đó, cũng giọng nói dịu dàng mềm mại, nhưng mà có cảm giác lạnh như băng, nàng ta rùng mình, trong chốc lát lời nói ngập ngừng không có khí thế ngang ngược kiêu ngạo như vừa nãy.
Lâm Tịch nhấc chân ra khỏi phòng, quay đầu hướng Xuân Đào vẫn còn đang ngu ngơ, thản nhiên nói: "Đi thôi!"
Trong viện Từ thị có vài cây mai lâu năm, mà khuê danh Từ thị là Từ Hương Hương nên từ lúc vào ở trong viện này thì đổi thành Mai Hương Viện. Đối với cái tên này Lâm Tịch chỉ nghĩ đến hình ảnh tú bà diêm dúa lòe loẹt vẫy nhẹ tay áo, không khỏi cảm thấy buồn nôn, hoàn toàn bị bản thân bổ não ghê tởm rồi.
Tô Đào đúng là một tên Bạch Nhãn Lang* nuôi cũng không thân, toàn bộ tòa nhà này là ca ca Diệp thị đứng ra mua cho.
*Bạch Nhãn Lang: Một danh từ riêng chỉ loại vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác.
Quả nhiên trượng nghĩa phần nhiều là đồ tể, người đọc sách mới là kẻ phụ lòng*.
*Trượng nghĩa phần nhiều là đồ tể, người đọc sách mới là kẻ phụ lòng: Nguyên văn là: "Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân" là câu đối nổi tiếng của Tào Học Thuyên thời Minh, nghĩa là người có nghĩa khí phần nhiều là từ các tầng lớp nhân dân lao động chân tay, còn người làm việc trái lương tâm, phụ nghĩa đều là người đọc sách.
Vừa đi vào phòng, đã nhìn thấy Từ thị nói chuyện cùng một bà tử khoảng hơn năm mươi tuổi, mọi ngày cằm vẫn luôn giương cao lúc này hạ thấp xuống, mang theo một loại không nói nên lời cẩn thận hùa theo. Ngồi bên cạnh là Tô Khả Hinh Nhị tiểu thư Tô phủ, toàn thân y phục trang điểm, cực kỳ kiều mị động lòng người.
Lâm Tịch dựa theo trong trí nhớ hành lễ với Từ thị, bà ta lôi kéo tay nàng rất thân mật nói: "Lan nhi, mau tới ra mắt Trương ma ma!"
Lâm Tịch vừa khúm núm làm lễ ra mắt, vừa ác hàn trong lòng. Còn Lan nhi ra mắt Trương ma ma, đã xem rất nhiều kịch cổ trang, nàng có cảm giác mình giống như kỹ nữ sẵn sàng tiếp khách. Bà tử này còn bày ra dáng vẻ kiêu căng, bởi vì dáng người bà ta cực kỳ cao lớn, Lâm Tịch chỉ nhìn thấy cái cằm giương cao và hai lỗ mũi to màu đen. Tình hình cụ thể và tỉ mỉ mời tham khảo hình ảnh Dung ma ma.
Bên cạnh có nha đầu đã sớm cầm tú đôn, Lâm Tịch dựa theo tác phong trước sau như một của nguyên chủ, nơm nớp lo sợ ngồi lên, cúi đầu không nói gì nữa.
Tô Khả Hinh khổ sở ngồi nửa ngày, thấy tỷ tỷ giống chim cút ngồi trên tú đôn như lão tăng nhập định. Mà mẫu thân chỉ lo nhỏ giọng trò chuyện với Trương ma ma, trong lòng đã không kiên nhẫn. Lần vải mới này nàng ta chọn được hai loại, cho dù mẫu thân không nói thì nàng ta cũng biết vải dệt băng tằm màu đỏ là tốt nhất, đoạn vải tố la sa thì thích hợp làm một ít trang sức.
Tô Khả Hinh xoay chuyển tròng mắt, dịu dàng nói: "Nương, ta giúp tỷ tỷ đi xem vải nhé!" Đối mặt Lâm Tịch tự hạ mình vươn tay ra.
Mẹ nó, còn nói giúp ta xem vải, rõ ràng là bản thân ngươi không thể chờ đợi? Lâm Tịch xấu hổ một chút, ra vẻ dường như muốn đi lại không dám, chỉ lén lút lấy ánh mắt liếc nhìn Từ thị. Từ thị khẽ gật đầu, lúc này Lâm Tịch mới đứng lên nhẹ nhàng cúi đầu với Trương bà tử, nói câu xin lỗi, rồi mới cùng Tô Khả Hinh đi chọn vải.
Sau lưng, Từ thị và Trương bà tử liếc nhau, đối với biểu hiện của Tô Lan Hinh hết sức hài lòng.
Mà bên này, Tô Khả Hinh không chút khách khí giành vải vóc mình chọn được trước. Sau đó líu ríu giúp đỡ tỷ tỷ chọn, dáng vẻ một lòng nhiệt tình tri kỉ tiểu muội muội.
Khóe miệng Lâm Tịch nhẽ nhếch không dễ phát hiện. Quả nhiên giống như cốt truyện, kế tiếp nàng ta sẽ đề cử hai đoạn vải có màu sắc rất kén chọn người mặc. Tướng mạo nguyên chủ vốn chỉ coi như thanh tú rất khó phối, hơn nữa tính tình nguyên chủ chậm chạp, càng lộ vẻ vụng về. Lời đồn tướng mạo trưởng nữ Tô gia xấu xí nhanh chóng lan truyền, dẫn đến nguyên chủ rất khó có được một mối hôn sự thích hợp. Cho nên người Hầu phủ cầu hôn đầu tiên, cõi lòng nguyên chủ và Diệp thị gần như tràn đầy cảm kích đồng ý việc hôn nhân này.
Lâm Tịch vui mừng cầm lấy đoạn vải màu xanh lá tố la Tô Khả Hinh đề cử, từ chối một đoạn vải khác, nàng dùng giọng nói dịu dàng mà mỗi người trong phòng cũng có thể nghe thấy: "Muội muội, màu sắc này là màu xưa nay phu nhân thích.." Nói một nữa lại dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Từ thị.
Từ thị gật đầu, da bà ta vừa trắng nõn, vừa bảo dưỡng tốt, màu xanh ngọc quả thật có thể làm nổi bật làn da bà ta hơn. Trương bà tử thấy nàng biết điều như vậy, khiêm tốn kính cẩn, mọi chuyện không dám giành trước, quả nhiên như lời Từ thị là người dễ bắt nạt. Trên mặt già nua cực kỳ cứng nhắc không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, xem ra chuyện này tám chín phần mười có thể thành, bà ta cũng coi như không phụ lòng phu nhân nhờ vả.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng Trương bà tử vui sướng, cũng không thèm ở lại nhà Tri huyện nho nhỏ này thêm chút nào nữa, cáo từ rời đi.
Mà bên này rốt cuộc Lâm Tịch cũng thoát thân, từ trong ánh mắt kỳ quái của Từ thị ra khỏi Mai Hương Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.