Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 550: Nương nương thiên thiên tuế 26
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Cũng không phải Trình Đạo Lâm không có hoài nghi tới Lãnh gia đang đợi trình diễn tiết mục ngao cò tranh nhau.
Nhưng mỗi lần tra tới tra lui, tất cả đều là bóng dáng của Hoàng đế và An Học Văn, tìm không thấy bất luận dấu vết gì của Lãnh gia để lại, cộng thêm Lãnh Thục phi dần dần trở nên sa sút trong cung, ngay cả quyền lợi quản lý lục cung đều trực tiếp nhường lại.
Về sau ông ta bề bộn nhiều việc lại cùng Sở Dịch bọn họ đấu pháp nên tạm thời đem Lãnh gia để qua một bên, chỉ đợi thu thập xong Hoàng đế, trên ghế rồng đổi lại thành người của mình, thu thập lão thất phu Lãnh Mục còn không đơn giản.
Lúc này mới thật sự là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Trình Đạo Lâm tự xưng mưu trí hơn người, rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi, vết máu dính lấm tấm trên bộ râu tuyết trắng trước ngực, dưới ánh sáng của bó đuốc lộ ra vẻ thê lương.
Ông ta không phải Lãnh Mục, bày mưu nghĩ kế nhưng tay trói gà không chặt, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Người ngũ quân thu lại toàn bộ vũ khí giao nộp trên đất, tìm chỗ dàn xếp những Cấm Vệ quân đầu hàng kia.
Lúc này toàn bộ Càn An điện mới triệt để không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm như vừa rồi, đám văn võ bá quan cũng đều đang may mắn may mà mạo hiểm đến rồi, trong lòng mỗi người đều đang cho chính mình ba mươi hai điểm khen thưởng, ta quả nhiên là người thần cơ diệu toán, cơ trí quyết đoán.
Lâm Tịch thì lập tức đến bên cạnh Sở Dịch, sai người nhanh chóng đi tìm Thái y.
Khi Trương viện trưởng Thái y viện và Lưu phó viện vội vàng chạy đến, Lâm Tịch bảo bọn hắn mau chóng xem cho Hoàng đế một cái.
Trước mắt hai vị này là người có y thuật cao nhất Thái y viện, kết quả hai người đồng thời thở dài, lắc đầu.
Lâm Tịch bất động thanh sắc lặng lẽ rót một chút linh khí vào thân thể Sở Dịch, sau đó dùng một chút tinh thần lực kích thích đầu óc của hắn ta.
Hắn ta còn chưa thể chết, có vài tiết mục còn chưa hát xong đâu.
Sở Dịch quả nhiên rên một tiếng sau đó tỉnh lại.
Khi hắn ta trông thấy đám thần tử vây quanh mình với vẻ mặt lo lắng và khóc thảm, không ngừng gạt lệ, cảm xúc lập tức bị khuấy động.
Hắn ta muốn hé miệng, lớn tiếng nói với văn võ cả triều trước đây của mình: Con mẹ nó!
Sớm đồng ý chẳng phải sẽ không có việc gì, nói không chừng hiện tại cũng đã hồi cung húp cháo rồi!
Sở Dịch đương nhiên trông thấy sắc mặt vô cùng không tốt của Thái y, trong mắt lộ ra vẻ thành khẩn.
Hai Thái y vẫn lắc đầu như cũ, nhìn về phía khác.
Sở Dịch: Ta cho rằng mình còn có thể cứu chữa một chút.
Mắt thấy Hoàng đế thức tỉnh, trước mắt còn có thần chí, Lại Bộ Thượng thư Tôn Duy Minh vội vàng nói: "Hoàng Thượng, thần biết ngài đang suy nghĩ cái gì, không biết ngài tương đối vừa ý vị Vương gia nào hoặc là.."
Chúng Vương gia: Nhìn nơi này, nhìn nơi này, nhìn nơi này!
Sở Dịch gian nan lắc đầu, há miệng, máu tươi trong miệng uốn lượn mà xuống dọc theo khóe miệng: "Tuyên.. Tuyên Ngưng Đức.. Phi."
An Ngưng Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết giả vờ làm bối cảnh nửa ngày vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức bên này, nghe vậy nhanh chóng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: "Thần thiếp ở đây."
"Trẫm.. Trẫm có nhi tử tại.. Tại chỗ Đức.. Phi, đi gọi!"
Trong đám người lập tức truyền đến một tiếng hút không khí, quả nhiên cũng không lâu lắm, một lão ma ma bước nhanh tới với một nam đồng khoảng sáu bảy tuổi sắc mặt trắng bệch, vô cùng gầy yếu.
Nam đồng này mặc dù gầy yếu, nhưng hai đầu lông mày mơ hồ giống Sở Dịch đến mấy phần, làm khó hắn tuổi còn nhỏ bỗng nhiên phải đối mặt nhiều người như vậy, lại không có chút nào bối rối, tiến lùi thỏa đáng.
Chúng đại thần tán thưởng một hồi, không hổ là huyết mạch hoàng gia, quả nhiên uy nghi trời sinh.
Trông thấy đứa bé này, Trình Đạo Lâm đã bị trói ở một bên nhắm nghiền hai mắt, lần nữa phun ra một ngụm máu.
Ngàn ngày đánh ngỗng, ông ta rốt cuộc vẫn bị bạch nhãn lang chính mình đẩy lên đài mổ mù mắt!
Trình Uyển Thu vẫn luôn ngơ ngác đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, lắc đầu thì thào lẩm bẩm: "Không có khả năng, không có khả năng! Rõ ràng đã thiêu chết, đã chết!"
Sở Dịch biết thời gian của mình không nhiều lắm, thiên hạ này là của hắn ta, quyết không thể vô cớ tiện nghi cho các huynh đệ của mình, những tên lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung kia.
"Sở.. Sở Thiên Xung, Hoàng.. Hoàng trưởng tử.. Trẫm, phong.. Phong làm Thái tử, giao.. Giao cho Đức.. Đức phi nuôi dưỡng!" Gian nan nói xong ý tứ mình muốn biểu đạt, bên kia đã sớm có người hầu đến cung An Ngưng Tuyết cầm thánh chỉ đã sớm chuẩn bị trước. Cho đến giờ phút này, trái tim An Ngưng Tuyết cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Phù! Còn may, vừa rồi hệ thống kiên trì chịu đựng, không có mang nàng ta đi. Nếu vừa rồi rời đi, chẳng những cố gắng bấy lâu của các nàng đều uổng phí, hệ thống còn phải tổn thất lượng lớn năng lượng mới có thể mang theo nàng ta rời đi. Vô luận là từ bỏ một cỗ thân thể hay là lần nữa tiến vào một thân thể khác, đều cần tiêu hao năng lượng.
Giờ phút này An Ngưng Tuyết thật sự muốn cảm tạ ả ngốc Lãnh Ký Du kia đã nhắc nhở nàng ta, nàng ta tính toán nhiều ngày, rốt cuộc lấy được hai đạo mật chỉ Sở Dịch đặc biệt viết cho nàng ta để phòng ngừa vạn nhất.
Bây giờ mặc dù không lấy được long khí, nhưng một hồi có thể tước đoạt khí vận của Sở Dịch vào lúc hắn ta tử vong.
Hoàng đế đã đem quyền nuôi dưỡng Hoàng đế tương lai cho nàng ta ở trước mắt bao người, mà vị Hoàng hậu Lãnh Ký Du này lại chưa cử hành đại điển phong hậu, quyền lợi quản lý lục cung này đương nhiên đều ở trong tay một mình nàng ta.
Nàng ta liếc mắt nhìn Trình Uyển Thu đến gần vẫn luôn ngây người như phỗng, nhìn vẻ mặt ủ dột của nàng ta và thần sắc như khóc như cười, tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Ngươi sẽ lập tức rơi vào trong tay bản cung, ta muốn ngươi cũng nếm thử đãi ngộ của Thích phu nhân!
Thở dốc hai lần, Sở Dịch quay đầu nhìn về hướng Lãnh Mục: "Cả nhà Lãnh thị.. Trung liệt, nhưng.. Ấu.. Ấu tử tuổi nhỏ, Lãnh thị.. Cần phải.. Thề với trời, tận tâm.. Tận tâm phụ tá Thiên.. Thiên Xung."
Văn võ cả triều đều ước ao ghen tị một trận, đây rõ ràng là lâm nguy uỷ thác, sau này Lãnh gia và An gia đều có hi vọng phú quý.
Lãnh Mục đành phải quỳ hai đầu gối xuống đất, phát lời thề độc ngay trước mặt Hoàng đế và chư vị đại thần, một nhà Lãnh thị nhất định sẽ thủ hộ huyết mạch duy nhất của hoàng gia này bình an lớn lên, thuận lợi đăng cơ, nếu như trái lời thề, cửu tộc diệt hết, bị người trong thiên hạ khinh thường.
Thấy Lãnh Mục phát lời thề vô cùng ngoan độc, đã nguyền rủa đến toàn tộc, Sở Dịch mới hài lòng gật đầu, ra hiệu tuyên đọc hai phần thánh chỉ.
Một phần là muốn giao Hoàng Thái tử cho Đức phi dưỡng dục, chọn ngày lành tháng tốt đăng cơ, một phần thì là sắc phong Lãnh Mục làm Thái phó Thái tử kiêm Đại tướng quân.
Về phần Lâm Tịch và Trình Uyển Thu, Sở Dịch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Trước khi lâm chung, Sở Dịch còn dặn dò gì mà "Lãnh gia trung nghĩa, nhất định không khiến trẫm thất vọng" linh tinh.
Lâm Tịch phát hiện, đầu óc Sở Dịch cũng không phải sống uổng phí, hắn ta cố ý lưu lại Lục Vương gia cùng mấy Vương gia không đi xử lý những tai họa ngầm này, chính là giữ lại uy hiếp An gia và Lãnh gia, đừng nghĩ đổi người của các ngươi làm Hoàng đế, huynh đệ Sở gia ta đều nhìn chằm chằm đấy.
Mà biết những huynh đệ này của mình đều không phải người an phận, bởi vậy không cho bọn họ nhiếp chính giám quốc, nếu để bọn họ nhúng tay vào chuyện của tiểu Hoàng đế, tương lai ngôi vị Hoàng đế sẽ sụp đổ.
Từng Hoàng đế trong những đế vương này đều chơi rất tốt thuật giữ cân bằng và chế ước quyền mưu!
Sở Dịch tự cảm thấy đã đạt được âm mưu, đem tất cả mọi người tính toán vào, rốt cuộc cũng qua đời với nụ cười trên môi.
Kế tiếp toàn bộ hoàng cung đều sẽ bề bộn nhiều việc.
Đầu tiên là bận rộn hậu sự cho Hoàng đế, một lần nữa an bài chỗ ở cho phi tần, nếu Sở Dịch đã treo, các phi tử của hắn ta đều phải dời chỗ đến An Hòa điện và Từ Ninh điện, nơi sinh sống của Thái hậu và các Thái phi ở lại.
Chủ nhân mới của hoàng cung này chính là tiểu Thái tử mới ra lò -- Sở Thiên Xung.
Không có người nhắc lại đại điển phong hậu vào ngày mai, Hoàng đế đều chết rồi, còn phong cái cọng lông Hoàng hậu!
Giày vò một đêm, sắc trời cũng sắp sáng lên, đám người đều mệt mỏi không chịu nổi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Lúc hai thái giám đi khiêng thi thể Sở Dịch, Trình Uyển Thu một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên hét to một tiếng: "Dịch ca ca, Dịch ca ca, ta đi cùng ngươi, lần này không ai giành ngươi với ta rồi!"
Sau đó thân thể Trình Uyển Thu nằm nghiêng ở bên cạnh Sở Dịch, một con dao găm cắm ở ngực, vị trí kia, gần như cùng Sở Dịch giống nhau như đúc.
Thậm chí trên mặt nàng ta cũng mang theo nụ cười giống hệt Sở Dịch.
Nhưng mỗi lần tra tới tra lui, tất cả đều là bóng dáng của Hoàng đế và An Học Văn, tìm không thấy bất luận dấu vết gì của Lãnh gia để lại, cộng thêm Lãnh Thục phi dần dần trở nên sa sút trong cung, ngay cả quyền lợi quản lý lục cung đều trực tiếp nhường lại.
Về sau ông ta bề bộn nhiều việc lại cùng Sở Dịch bọn họ đấu pháp nên tạm thời đem Lãnh gia để qua một bên, chỉ đợi thu thập xong Hoàng đế, trên ghế rồng đổi lại thành người của mình, thu thập lão thất phu Lãnh Mục còn không đơn giản.
Lúc này mới thật sự là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Trình Đạo Lâm tự xưng mưu trí hơn người, rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi, vết máu dính lấm tấm trên bộ râu tuyết trắng trước ngực, dưới ánh sáng của bó đuốc lộ ra vẻ thê lương.
Ông ta không phải Lãnh Mục, bày mưu nghĩ kế nhưng tay trói gà không chặt, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Người ngũ quân thu lại toàn bộ vũ khí giao nộp trên đất, tìm chỗ dàn xếp những Cấm Vệ quân đầu hàng kia.
Lúc này toàn bộ Càn An điện mới triệt để không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm như vừa rồi, đám văn võ bá quan cũng đều đang may mắn may mà mạo hiểm đến rồi, trong lòng mỗi người đều đang cho chính mình ba mươi hai điểm khen thưởng, ta quả nhiên là người thần cơ diệu toán, cơ trí quyết đoán.
Lâm Tịch thì lập tức đến bên cạnh Sở Dịch, sai người nhanh chóng đi tìm Thái y.
Khi Trương viện trưởng Thái y viện và Lưu phó viện vội vàng chạy đến, Lâm Tịch bảo bọn hắn mau chóng xem cho Hoàng đế một cái.
Trước mắt hai vị này là người có y thuật cao nhất Thái y viện, kết quả hai người đồng thời thở dài, lắc đầu.
Lâm Tịch bất động thanh sắc lặng lẽ rót một chút linh khí vào thân thể Sở Dịch, sau đó dùng một chút tinh thần lực kích thích đầu óc của hắn ta.
Hắn ta còn chưa thể chết, có vài tiết mục còn chưa hát xong đâu.
Sở Dịch quả nhiên rên một tiếng sau đó tỉnh lại.
Khi hắn ta trông thấy đám thần tử vây quanh mình với vẻ mặt lo lắng và khóc thảm, không ngừng gạt lệ, cảm xúc lập tức bị khuấy động.
Hắn ta muốn hé miệng, lớn tiếng nói với văn võ cả triều trước đây của mình: Con mẹ nó!
Sớm đồng ý chẳng phải sẽ không có việc gì, nói không chừng hiện tại cũng đã hồi cung húp cháo rồi!
Sở Dịch đương nhiên trông thấy sắc mặt vô cùng không tốt của Thái y, trong mắt lộ ra vẻ thành khẩn.
Hai Thái y vẫn lắc đầu như cũ, nhìn về phía khác.
Sở Dịch: Ta cho rằng mình còn có thể cứu chữa một chút.
Mắt thấy Hoàng đế thức tỉnh, trước mắt còn có thần chí, Lại Bộ Thượng thư Tôn Duy Minh vội vàng nói: "Hoàng Thượng, thần biết ngài đang suy nghĩ cái gì, không biết ngài tương đối vừa ý vị Vương gia nào hoặc là.."
Chúng Vương gia: Nhìn nơi này, nhìn nơi này, nhìn nơi này!
Sở Dịch gian nan lắc đầu, há miệng, máu tươi trong miệng uốn lượn mà xuống dọc theo khóe miệng: "Tuyên.. Tuyên Ngưng Đức.. Phi."
An Ngưng Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết giả vờ làm bối cảnh nửa ngày vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tin tức bên này, nghe vậy nhanh chóng chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: "Thần thiếp ở đây."
"Trẫm.. Trẫm có nhi tử tại.. Tại chỗ Đức.. Phi, đi gọi!"
Trong đám người lập tức truyền đến một tiếng hút không khí, quả nhiên cũng không lâu lắm, một lão ma ma bước nhanh tới với một nam đồng khoảng sáu bảy tuổi sắc mặt trắng bệch, vô cùng gầy yếu.
Nam đồng này mặc dù gầy yếu, nhưng hai đầu lông mày mơ hồ giống Sở Dịch đến mấy phần, làm khó hắn tuổi còn nhỏ bỗng nhiên phải đối mặt nhiều người như vậy, lại không có chút nào bối rối, tiến lùi thỏa đáng.
Chúng đại thần tán thưởng một hồi, không hổ là huyết mạch hoàng gia, quả nhiên uy nghi trời sinh.
Trông thấy đứa bé này, Trình Đạo Lâm đã bị trói ở một bên nhắm nghiền hai mắt, lần nữa phun ra một ngụm máu.
Ngàn ngày đánh ngỗng, ông ta rốt cuộc vẫn bị bạch nhãn lang chính mình đẩy lên đài mổ mù mắt!
Trình Uyển Thu vẫn luôn ngơ ngác đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, lắc đầu thì thào lẩm bẩm: "Không có khả năng, không có khả năng! Rõ ràng đã thiêu chết, đã chết!"
Sở Dịch biết thời gian của mình không nhiều lắm, thiên hạ này là của hắn ta, quyết không thể vô cớ tiện nghi cho các huynh đệ của mình, những tên lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung kia.
"Sở.. Sở Thiên Xung, Hoàng.. Hoàng trưởng tử.. Trẫm, phong.. Phong làm Thái tử, giao.. Giao cho Đức.. Đức phi nuôi dưỡng!" Gian nan nói xong ý tứ mình muốn biểu đạt, bên kia đã sớm có người hầu đến cung An Ngưng Tuyết cầm thánh chỉ đã sớm chuẩn bị trước. Cho đến giờ phút này, trái tim An Ngưng Tuyết cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Phù! Còn may, vừa rồi hệ thống kiên trì chịu đựng, không có mang nàng ta đi. Nếu vừa rồi rời đi, chẳng những cố gắng bấy lâu của các nàng đều uổng phí, hệ thống còn phải tổn thất lượng lớn năng lượng mới có thể mang theo nàng ta rời đi. Vô luận là từ bỏ một cỗ thân thể hay là lần nữa tiến vào một thân thể khác, đều cần tiêu hao năng lượng.
Giờ phút này An Ngưng Tuyết thật sự muốn cảm tạ ả ngốc Lãnh Ký Du kia đã nhắc nhở nàng ta, nàng ta tính toán nhiều ngày, rốt cuộc lấy được hai đạo mật chỉ Sở Dịch đặc biệt viết cho nàng ta để phòng ngừa vạn nhất.
Bây giờ mặc dù không lấy được long khí, nhưng một hồi có thể tước đoạt khí vận của Sở Dịch vào lúc hắn ta tử vong.
Hoàng đế đã đem quyền nuôi dưỡng Hoàng đế tương lai cho nàng ta ở trước mắt bao người, mà vị Hoàng hậu Lãnh Ký Du này lại chưa cử hành đại điển phong hậu, quyền lợi quản lý lục cung này đương nhiên đều ở trong tay một mình nàng ta.
Nàng ta liếc mắt nhìn Trình Uyển Thu đến gần vẫn luôn ngây người như phỗng, nhìn vẻ mặt ủ dột của nàng ta và thần sắc như khóc như cười, tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Ngươi sẽ lập tức rơi vào trong tay bản cung, ta muốn ngươi cũng nếm thử đãi ngộ của Thích phu nhân!
Thở dốc hai lần, Sở Dịch quay đầu nhìn về hướng Lãnh Mục: "Cả nhà Lãnh thị.. Trung liệt, nhưng.. Ấu.. Ấu tử tuổi nhỏ, Lãnh thị.. Cần phải.. Thề với trời, tận tâm.. Tận tâm phụ tá Thiên.. Thiên Xung."
Văn võ cả triều đều ước ao ghen tị một trận, đây rõ ràng là lâm nguy uỷ thác, sau này Lãnh gia và An gia đều có hi vọng phú quý.
Lãnh Mục đành phải quỳ hai đầu gối xuống đất, phát lời thề độc ngay trước mặt Hoàng đế và chư vị đại thần, một nhà Lãnh thị nhất định sẽ thủ hộ huyết mạch duy nhất của hoàng gia này bình an lớn lên, thuận lợi đăng cơ, nếu như trái lời thề, cửu tộc diệt hết, bị người trong thiên hạ khinh thường.
Thấy Lãnh Mục phát lời thề vô cùng ngoan độc, đã nguyền rủa đến toàn tộc, Sở Dịch mới hài lòng gật đầu, ra hiệu tuyên đọc hai phần thánh chỉ.
Một phần là muốn giao Hoàng Thái tử cho Đức phi dưỡng dục, chọn ngày lành tháng tốt đăng cơ, một phần thì là sắc phong Lãnh Mục làm Thái phó Thái tử kiêm Đại tướng quân.
Về phần Lâm Tịch và Trình Uyển Thu, Sở Dịch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Trước khi lâm chung, Sở Dịch còn dặn dò gì mà "Lãnh gia trung nghĩa, nhất định không khiến trẫm thất vọng" linh tinh.
Lâm Tịch phát hiện, đầu óc Sở Dịch cũng không phải sống uổng phí, hắn ta cố ý lưu lại Lục Vương gia cùng mấy Vương gia không đi xử lý những tai họa ngầm này, chính là giữ lại uy hiếp An gia và Lãnh gia, đừng nghĩ đổi người của các ngươi làm Hoàng đế, huynh đệ Sở gia ta đều nhìn chằm chằm đấy.
Mà biết những huynh đệ này của mình đều không phải người an phận, bởi vậy không cho bọn họ nhiếp chính giám quốc, nếu để bọn họ nhúng tay vào chuyện của tiểu Hoàng đế, tương lai ngôi vị Hoàng đế sẽ sụp đổ.
Từng Hoàng đế trong những đế vương này đều chơi rất tốt thuật giữ cân bằng và chế ước quyền mưu!
Sở Dịch tự cảm thấy đã đạt được âm mưu, đem tất cả mọi người tính toán vào, rốt cuộc cũng qua đời với nụ cười trên môi.
Kế tiếp toàn bộ hoàng cung đều sẽ bề bộn nhiều việc.
Đầu tiên là bận rộn hậu sự cho Hoàng đế, một lần nữa an bài chỗ ở cho phi tần, nếu Sở Dịch đã treo, các phi tử của hắn ta đều phải dời chỗ đến An Hòa điện và Từ Ninh điện, nơi sinh sống của Thái hậu và các Thái phi ở lại.
Chủ nhân mới của hoàng cung này chính là tiểu Thái tử mới ra lò -- Sở Thiên Xung.
Không có người nhắc lại đại điển phong hậu vào ngày mai, Hoàng đế đều chết rồi, còn phong cái cọng lông Hoàng hậu!
Giày vò một đêm, sắc trời cũng sắp sáng lên, đám người đều mệt mỏi không chịu nổi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.
Lúc hai thái giám đi khiêng thi thể Sở Dịch, Trình Uyển Thu một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên hét to một tiếng: "Dịch ca ca, Dịch ca ca, ta đi cùng ngươi, lần này không ai giành ngươi với ta rồi!"
Sau đó thân thể Trình Uyển Thu nằm nghiêng ở bên cạnh Sở Dịch, một con dao găm cắm ở ngực, vị trí kia, gần như cùng Sở Dịch giống nhau như đúc.
Thậm chí trên mặt nàng ta cũng mang theo nụ cười giống hệt Sở Dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.