Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 490: Ta là ngốc bạch ngọt 28
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Sở Khinh Hậu liếc mắt ra hiệu cho Sư Ninh Phỉ, Sư Ninh Phỉ giống như lấy hết dũng khí, đến trước mặt Lâm Tịch nói: "Cốc chủ, chuyện này mặc kệ ngụy biện như thế nào ngươi cũng không thể nào nói nổi, nếu không phải hâm mộ Sở đại hiệp, tại sao ngươi muốn đi theo hắn xuất cốc? Tại sao lại lặng lẽ hạ "Thực Cốt Tô" cho Nam Cung thiếu hiệp chỉ vì có thể giúp Sở đại hiệp thuận lợi lấy được « Vô Ảnh kiếm phổ »?"
Trên mặt Sở Khinh Hậu hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Lần đánh cược tại sườn núi ngoài bảy dặm thành Đông Lai kia, có người nói là Nam Cung huynh trúng bí dược độc môn của Cốc chủ Y cốc nên nội lực mới có thể hoàn toàn biến mất, vậy mà đều là thật sao?"
Nam Cung Cửu căm giận nói: "Sở Khinh Hậu, tên ngụy quân tử nhà ngươi, giả vờ cái gì? Lúc đó không phải ngươi đã biết sao?"
Hắn ta nghĩ nghĩ lại trở nên vui sướng khi người gặp họa: "Đáng tiếc, mưu kế tính toán tường tận, coi như ngươi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi lấy được kiếm phổ của ta thì thế nào? Bây giờ mỗi người một phần, thiên hạ đều biết!"
Ân oán giữa Nam Cung Cửu và Sở Khinh Hậu, giang hồ đều biết, hắn ta không thể nào phối hợp Sở Khinh Hậu đóng kịch, sự nghi ngờ của mọi người đối với Cốc chủ Y cốc lại gia tăng một ít.
Sở Khinh Hậu nhiều lần nhấn mạnh "Bí dược độc môn của Cốc chủ Y cốc," mà Sư Ninh Phỉ cũng đột nhiên mở miệng gọi nàng một tiếng Cốc chủ, sao Lâm Tịch có thể không biết bọn họ đang tính toán cái gì?
Lúc này, một người trong năm vị trưởng lão ngồi ở phía trên làm giám khảo mở miệng nói: "Sở thiếu hiệp nói đến chuyện này, lão phu chợt nhớ tới, lần đó Nam Cung thiếu hiệp trúng độc lão phu cũng có mặt ở đó, cũng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình giao đấu. Lúc ấy thật ra có hai vị cô nương nói, Cốc chủ Y cốc hâm mộ Sở thiếu hiệp, bởi vậy mới sử dụng bí dược độc môn "Thực Cốt Tô" của mình với Nam Cung thiếu hiệp, chẳng lẽ lần này cũng là vì giúp Sở thiếu hiệp nhận được vị trí minh chủ?"
Sư Ninh Phỉ nói ra một trăm câu cũng không địch lại một câu của lão già này, chỉ vì ông ta vốn là Chu Bách Thừa minh chủ võ lâm đời trước, là người trọng lời hứa, trọng nghĩa khinh tài, rất có uy vọng trong võ lâm.
Lời nói của Chu Bách Thừa giống như một nắm muối ném vào chảo nóng, một người là tiền bối thành danh đã lâu thậm chí còn từng làm minh chủ võ lâm, một người là tiểu nha đầu phương mộ thiếu ngải*, nhiều năm khó gặp, người nào nói đáng tin hơn, không cần nói cũng biết.
*ý nói đến tuổi tình yêu chớm nở, biết ái mộ thiếu niên đẹp trai.
Sư Ninh Phỉ đột nhiên "Phịch phịch" một tiếng quỳ xuống cho Lâm Tịch, trong giọng nói mang theo tiếng khóc cầu khẩn: "Cốc chủ, ngươi hãy giải độc cho các thiếu hiệp này đi, không cần khư khư cố chấp mắc thêm sai lầm nữa, nếu như ngươi tiếp tục không từ thủ đoạn như vậy, sau này Y cốc chúng ta còn đặt chân trên giang hồ như thế nào? Cốc chủ, ngươi như vậy là đang hủy đi cơ nghiệp Y cốc chúng ta, sao có thể xứng đáng với sư phụ đã mất và các tiền bối trong Y cốc?"
Sư Ninh Phỉ nói tình chân ý thiết, khóc đến lê hoa đái vũ, đem một vị truyền nhân Y cốc phấn đấu quên mình, hiểu rõ đại nghĩa diễn dịch đến vô cùng đúng chỗ.
Mắt thấy thời cơ đã đến, mấy người do Sở Khinh Hậu sắp xếp ở dưới đài, cũng bắt đầu mang đủ loại tiết tấu, cái gì ác giả ác báo, cái gì thiên lý sáng tỏ, cái gì Khúc U U có tài đức gì tiếp tục chiếm vị trí Cốc chủ, cái gì độc phụ tâm địa ác độc bỉ ổi còn không mau giải độc cho các vị thiếu hiệp blabla.
Cho dù Thạch Vân Xuyên lõi đời, đối mặt cục diện như vậy cũng không biết làm thế nào cho phải.
Lâm Tịch thầm nghĩ: Trong cốt truyện Khúc U U chết không oan, Sở Khinh Hậu độc ác và thận trọng từng bước, kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Sư Ninh Phỉ cộng thêm các nhân vật quần chúng phối hợp diễn, tình hình như vậy người bình thường thật đúng là ứng phó không được.
Thậm chí là nàng, nếu không phải biết trước hướng đi của cốt truyện, cũng rất khó ứng phó được.
Chiến Vô Nhai đột nhiên lớn tiếng nói: "Cho dù như Chu tiền bối nói độc này là "Thực Cốt Tô" làm sao có thể chứng minh nhất định là Khúc Cốc chủ hạ? Khúc Cốc chủ thuở nhỏ theo Lai thần y vẫn luôn lớn lên tại Y cốc, tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất hết tính người như vậy."
Thạch Chưởng Châu cũng ở phía dưới ủng hộ Lâm Tịch: "Ta và Chiến đại ca có quan điểm giống nhau, ta cũng không tin U U sẽ là loại người này! Các ngươi chớ có tin lời đồn thất thiệt, oan uổng người tốt!"
Hai bé trai đột nhiên từ dưới đài "Đông đông đông" chạy tới, tay cầm ná cao su bày xong tư thế: "U U là người tốt, các ngươi ai dám hại nàng, ta đánh chết các ngươi!"
Hai con sơn ca nho nhỏ lượn vòng trên bầu trời, cũng đi theo kêu to: "U U, người tốt! Hầu tử, người xấu!"
Lâm Tịch bảo bọn hắn an tâm chớ vội, giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Chu Bách Thừa, hai lần đều như vậy, không kịp chờ đợi nhảy ra nói chuyện cho Sở Khinh Hậu, chẳng lẽ hắn ta là bạn tốt của ngươi sao?
"Đã từng, Sở Khinh Hậu bị thương bởi hắc độc của Nam Cung Cửu, đến Y cốc của ta chạy chữa. Hắn không có đồng nào trên người, tính mệnh đang bị đe dọa. Sư phụ vẫn luôn ân cần dạy bảo U U, thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, nhất định không thể bởi vì quen nhìn thấy sinh tử liền mất lòng kính sợ đối với sinh mạng, mỗi một sinh mạng, đều phải thận trọng đối đãi. Thế là ta sử dụng lượng lớn linh dược trong Y cốc cứu vị Sở đại hiệp này, Sở đại hiệp còn ghi tờ giấy nợ này cho ta, có đúng hay không?"
Sở Khinh Hậu gật đầu: "Đúng là có việc này."
"Sau khi thương thế Sở đại hiệp tốt lên, từng cùng Sư Ninh Phỉ đến chỗ của ta đòi bí phương "Thực Cốt Tô", ta không có đồng ý, hắn ta lại dùng vũ lực uy hiếp, U U tay trói gà không chặt, đối với chuyện này Sư Ninh Phỉ cũng làm như không thấy, U U bất đắc dĩ đành phải nói một đơn thuốc giả lừa gạt bọn họ."
Sở Khinh Hậu được nghe, mỉm cười: "Đúng là hoang đường! Khúc U U, ngươi nói dối trăm ngàn chỗ hở như thế, đây là xem anh hùng thiên hạ như đồ ngốc sao?"
Sư Ninh Phỉ cũng khóc ròng nói: "Cốc chủ, ta biết ngươi hận ta bán ngươi, chỉ cần ngươi giải độc cho mấy vị thiếu hiệp, đồng thời thề sẽ không tiếp tục dùng bí dược Y cốc lung tung để độc hại thế nhân, Phỉ Phỉ nguyện ý tùy ngài xử trí!"
"Thật không thể giả, giả cũng thật không được. Mặc dù đơn thuốc U U nói cho Sở đại hiệp có triệu chứng không khác "Thực Cốt Tô" chân chính, nhưng thứ nhất, không có nỗi khổ thực cốt hai canh giờ vào mỗi buổi trưa, thứ hai, cách giải vô cùng đơn giản, thỉnh Thạch tiền bối tìm vài người tin được mang cho bốn vị thiếu hiệp mỗi người một ly trà Long Tỉnh, đến lúc đó phân biệt thật giả."
Hai bên bên nào cũng cho rằng mình đúng, kiện cáo còn tiếp tục, chẳng qua nếu Khúc U U nói, một bình trà Long Tỉnh có thể giải, vậy thì thử xem cũng không sao.
Thấy Lâm Tịch nói bình chân như vại, Sư Ninh Phỉ không khỏi cảm thấy hơi hoảng loạn, nhìn Sở Khinh Hậu một chút, đối phương khẽ lắc đầu, ám chỉ nàng không cần sợ hãi.
Sư Ninh Phỉ nhớ tới, nàng ta phối "Thực Cốt Tô" dựa theo đơn thuốc Sở Khinh Hậu cho quả thật đã tuỳ tiện độc ngã Nam Cung Cửu, hơn nữa Nam Cung Cửu có hai canh giờ sống không bằng chết vào buổi trưa mỗi ngày, tuyệt đối là "Thực Cốt Tô" không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, nàng ta giống như ăn một viên thuốc an thần, cảm thấy Khúc U U nhất định là đang mượn cơ hội kéo dài thời gian, vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Lâm Tịch trông thấy người đi lên dâng trà thế mà do Thạch Chưởng Châu tự mình dẫn dắt, trong lòng lập tức ấm áp, nàng thật không nhìn lầm người, về sau Thạch Chưởng Châu sẽ là bạn tốt của Khúc U U.
Bốn người nhìn bốn chén nước trà màu vàng sáng trước mặt, lại không có ai động thủ nhận lấy. Coi như Lâm Tịch nói, trà này có thể giải, bọn họ vẫn như cũ cảm thấy, loại thuốc có thể để cho bọn họ không có chút nào phát giác, sau đó trong nháy mắt nội lực lại hoàn toàn biến mất, chỉ dựa vào một ly trà liền có thể giải, quả thực là lời nói vô căn cứ. Lại thêm Chu Bách Thừa mịt mờ xác nhận trước đó, càng làm cho bọn họ không thể tin được tiểu cô nương này.
Chiến Vô Nhai cười sang sảng một tiếng: "Như thế, chiến mỗ liền đa tạ Khúc thần y!"
Dứt lời tùy ý cầm một ly trà, nhìn cũng không nhìn: "Ùng ục" một hơi nuốt xuống bụng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chiến Vô Nhai, chỉ thấy sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên ngồi trên mặt đất, bày tư thế bắt đầu đả tọa.
Chu Bách Thừa vội lo lắng đến gần, đưa tay muốn đỡ Chiến Vô Nhai, trong miệng cũng nói: "Chiến thiếu hiệp, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Tịch lại nghiêm nghị quát: "Thạch tiền bối, trong tay người này có độc, muốn hại Chiến Vô Nhai, mau bắt ông ta lại!"
Lâm Tịch vừa nói xong, Thạch Chưởng Châu và Lăng Độ lập tức bảo vệ ở trước người Chiến Vô Nhai, mà Thạch Vân Xuyên và tam lão còn lại thì liếc nhau, ngăn cản Chu Bách Thừa.
Trên mặt Sở Khinh Hậu hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Lần đánh cược tại sườn núi ngoài bảy dặm thành Đông Lai kia, có người nói là Nam Cung huynh trúng bí dược độc môn của Cốc chủ Y cốc nên nội lực mới có thể hoàn toàn biến mất, vậy mà đều là thật sao?"
Nam Cung Cửu căm giận nói: "Sở Khinh Hậu, tên ngụy quân tử nhà ngươi, giả vờ cái gì? Lúc đó không phải ngươi đã biết sao?"
Hắn ta nghĩ nghĩ lại trở nên vui sướng khi người gặp họa: "Đáng tiếc, mưu kế tính toán tường tận, coi như ngươi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi lấy được kiếm phổ của ta thì thế nào? Bây giờ mỗi người một phần, thiên hạ đều biết!"
Ân oán giữa Nam Cung Cửu và Sở Khinh Hậu, giang hồ đều biết, hắn ta không thể nào phối hợp Sở Khinh Hậu đóng kịch, sự nghi ngờ của mọi người đối với Cốc chủ Y cốc lại gia tăng một ít.
Sở Khinh Hậu nhiều lần nhấn mạnh "Bí dược độc môn của Cốc chủ Y cốc," mà Sư Ninh Phỉ cũng đột nhiên mở miệng gọi nàng một tiếng Cốc chủ, sao Lâm Tịch có thể không biết bọn họ đang tính toán cái gì?
Lúc này, một người trong năm vị trưởng lão ngồi ở phía trên làm giám khảo mở miệng nói: "Sở thiếu hiệp nói đến chuyện này, lão phu chợt nhớ tới, lần đó Nam Cung thiếu hiệp trúng độc lão phu cũng có mặt ở đó, cũng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình giao đấu. Lúc ấy thật ra có hai vị cô nương nói, Cốc chủ Y cốc hâm mộ Sở thiếu hiệp, bởi vậy mới sử dụng bí dược độc môn "Thực Cốt Tô" của mình với Nam Cung thiếu hiệp, chẳng lẽ lần này cũng là vì giúp Sở thiếu hiệp nhận được vị trí minh chủ?"
Sư Ninh Phỉ nói ra một trăm câu cũng không địch lại một câu của lão già này, chỉ vì ông ta vốn là Chu Bách Thừa minh chủ võ lâm đời trước, là người trọng lời hứa, trọng nghĩa khinh tài, rất có uy vọng trong võ lâm.
Lời nói của Chu Bách Thừa giống như một nắm muối ném vào chảo nóng, một người là tiền bối thành danh đã lâu thậm chí còn từng làm minh chủ võ lâm, một người là tiểu nha đầu phương mộ thiếu ngải*, nhiều năm khó gặp, người nào nói đáng tin hơn, không cần nói cũng biết.
*ý nói đến tuổi tình yêu chớm nở, biết ái mộ thiếu niên đẹp trai.
Sư Ninh Phỉ đột nhiên "Phịch phịch" một tiếng quỳ xuống cho Lâm Tịch, trong giọng nói mang theo tiếng khóc cầu khẩn: "Cốc chủ, ngươi hãy giải độc cho các thiếu hiệp này đi, không cần khư khư cố chấp mắc thêm sai lầm nữa, nếu như ngươi tiếp tục không từ thủ đoạn như vậy, sau này Y cốc chúng ta còn đặt chân trên giang hồ như thế nào? Cốc chủ, ngươi như vậy là đang hủy đi cơ nghiệp Y cốc chúng ta, sao có thể xứng đáng với sư phụ đã mất và các tiền bối trong Y cốc?"
Sư Ninh Phỉ nói tình chân ý thiết, khóc đến lê hoa đái vũ, đem một vị truyền nhân Y cốc phấn đấu quên mình, hiểu rõ đại nghĩa diễn dịch đến vô cùng đúng chỗ.
Mắt thấy thời cơ đã đến, mấy người do Sở Khinh Hậu sắp xếp ở dưới đài, cũng bắt đầu mang đủ loại tiết tấu, cái gì ác giả ác báo, cái gì thiên lý sáng tỏ, cái gì Khúc U U có tài đức gì tiếp tục chiếm vị trí Cốc chủ, cái gì độc phụ tâm địa ác độc bỉ ổi còn không mau giải độc cho các vị thiếu hiệp blabla.
Cho dù Thạch Vân Xuyên lõi đời, đối mặt cục diện như vậy cũng không biết làm thế nào cho phải.
Lâm Tịch thầm nghĩ: Trong cốt truyện Khúc U U chết không oan, Sở Khinh Hậu độc ác và thận trọng từng bước, kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Sư Ninh Phỉ cộng thêm các nhân vật quần chúng phối hợp diễn, tình hình như vậy người bình thường thật đúng là ứng phó không được.
Thậm chí là nàng, nếu không phải biết trước hướng đi của cốt truyện, cũng rất khó ứng phó được.
Chiến Vô Nhai đột nhiên lớn tiếng nói: "Cho dù như Chu tiền bối nói độc này là "Thực Cốt Tô" làm sao có thể chứng minh nhất định là Khúc Cốc chủ hạ? Khúc Cốc chủ thuở nhỏ theo Lai thần y vẫn luôn lớn lên tại Y cốc, tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất hết tính người như vậy."
Thạch Chưởng Châu cũng ở phía dưới ủng hộ Lâm Tịch: "Ta và Chiến đại ca có quan điểm giống nhau, ta cũng không tin U U sẽ là loại người này! Các ngươi chớ có tin lời đồn thất thiệt, oan uổng người tốt!"
Hai bé trai đột nhiên từ dưới đài "Đông đông đông" chạy tới, tay cầm ná cao su bày xong tư thế: "U U là người tốt, các ngươi ai dám hại nàng, ta đánh chết các ngươi!"
Hai con sơn ca nho nhỏ lượn vòng trên bầu trời, cũng đi theo kêu to: "U U, người tốt! Hầu tử, người xấu!"
Lâm Tịch bảo bọn hắn an tâm chớ vội, giống như cười mà không phải cười nhìn thoáng qua Chu Bách Thừa, hai lần đều như vậy, không kịp chờ đợi nhảy ra nói chuyện cho Sở Khinh Hậu, chẳng lẽ hắn ta là bạn tốt của ngươi sao?
"Đã từng, Sở Khinh Hậu bị thương bởi hắc độc của Nam Cung Cửu, đến Y cốc của ta chạy chữa. Hắn không có đồng nào trên người, tính mệnh đang bị đe dọa. Sư phụ vẫn luôn ân cần dạy bảo U U, thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, nhất định không thể bởi vì quen nhìn thấy sinh tử liền mất lòng kính sợ đối với sinh mạng, mỗi một sinh mạng, đều phải thận trọng đối đãi. Thế là ta sử dụng lượng lớn linh dược trong Y cốc cứu vị Sở đại hiệp này, Sở đại hiệp còn ghi tờ giấy nợ này cho ta, có đúng hay không?"
Sở Khinh Hậu gật đầu: "Đúng là có việc này."
"Sau khi thương thế Sở đại hiệp tốt lên, từng cùng Sư Ninh Phỉ đến chỗ của ta đòi bí phương "Thực Cốt Tô", ta không có đồng ý, hắn ta lại dùng vũ lực uy hiếp, U U tay trói gà không chặt, đối với chuyện này Sư Ninh Phỉ cũng làm như không thấy, U U bất đắc dĩ đành phải nói một đơn thuốc giả lừa gạt bọn họ."
Sở Khinh Hậu được nghe, mỉm cười: "Đúng là hoang đường! Khúc U U, ngươi nói dối trăm ngàn chỗ hở như thế, đây là xem anh hùng thiên hạ như đồ ngốc sao?"
Sư Ninh Phỉ cũng khóc ròng nói: "Cốc chủ, ta biết ngươi hận ta bán ngươi, chỉ cần ngươi giải độc cho mấy vị thiếu hiệp, đồng thời thề sẽ không tiếp tục dùng bí dược Y cốc lung tung để độc hại thế nhân, Phỉ Phỉ nguyện ý tùy ngài xử trí!"
"Thật không thể giả, giả cũng thật không được. Mặc dù đơn thuốc U U nói cho Sở đại hiệp có triệu chứng không khác "Thực Cốt Tô" chân chính, nhưng thứ nhất, không có nỗi khổ thực cốt hai canh giờ vào mỗi buổi trưa, thứ hai, cách giải vô cùng đơn giản, thỉnh Thạch tiền bối tìm vài người tin được mang cho bốn vị thiếu hiệp mỗi người một ly trà Long Tỉnh, đến lúc đó phân biệt thật giả."
Hai bên bên nào cũng cho rằng mình đúng, kiện cáo còn tiếp tục, chẳng qua nếu Khúc U U nói, một bình trà Long Tỉnh có thể giải, vậy thì thử xem cũng không sao.
Thấy Lâm Tịch nói bình chân như vại, Sư Ninh Phỉ không khỏi cảm thấy hơi hoảng loạn, nhìn Sở Khinh Hậu một chút, đối phương khẽ lắc đầu, ám chỉ nàng không cần sợ hãi.
Sư Ninh Phỉ nhớ tới, nàng ta phối "Thực Cốt Tô" dựa theo đơn thuốc Sở Khinh Hậu cho quả thật đã tuỳ tiện độc ngã Nam Cung Cửu, hơn nữa Nam Cung Cửu có hai canh giờ sống không bằng chết vào buổi trưa mỗi ngày, tuyệt đối là "Thực Cốt Tô" không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, nàng ta giống như ăn một viên thuốc an thần, cảm thấy Khúc U U nhất định là đang mượn cơ hội kéo dài thời gian, vùng vẫy giãy chết mà thôi.
Lâm Tịch trông thấy người đi lên dâng trà thế mà do Thạch Chưởng Châu tự mình dẫn dắt, trong lòng lập tức ấm áp, nàng thật không nhìn lầm người, về sau Thạch Chưởng Châu sẽ là bạn tốt của Khúc U U.
Bốn người nhìn bốn chén nước trà màu vàng sáng trước mặt, lại không có ai động thủ nhận lấy. Coi như Lâm Tịch nói, trà này có thể giải, bọn họ vẫn như cũ cảm thấy, loại thuốc có thể để cho bọn họ không có chút nào phát giác, sau đó trong nháy mắt nội lực lại hoàn toàn biến mất, chỉ dựa vào một ly trà liền có thể giải, quả thực là lời nói vô căn cứ. Lại thêm Chu Bách Thừa mịt mờ xác nhận trước đó, càng làm cho bọn họ không thể tin được tiểu cô nương này.
Chiến Vô Nhai cười sang sảng một tiếng: "Như thế, chiến mỗ liền đa tạ Khúc thần y!"
Dứt lời tùy ý cầm một ly trà, nhìn cũng không nhìn: "Ùng ục" một hơi nuốt xuống bụng.
Tất cả mọi người nhìn về phía Chiến Vô Nhai, chỉ thấy sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên ngồi trên mặt đất, bày tư thế bắt đầu đả tọa.
Chu Bách Thừa vội lo lắng đến gần, đưa tay muốn đỡ Chiến Vô Nhai, trong miệng cũng nói: "Chiến thiếu hiệp, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lâm Tịch lại nghiêm nghị quát: "Thạch tiền bối, trong tay người này có độc, muốn hại Chiến Vô Nhai, mau bắt ông ta lại!"
Lâm Tịch vừa nói xong, Thạch Chưởng Châu và Lăng Độ lập tức bảo vệ ở trước người Chiến Vô Nhai, mà Thạch Vân Xuyên và tam lão còn lại thì liếc nhau, ngăn cản Chu Bách Thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.