Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Chương 183: Trương Tam ca: Một đường hướng bắc 13
Nhất Hồ Long Tỉnh Trà
21/07/2021
Không thể không nói, có đôi khi không thể khinh thường trí tuệ của loài sói.
Sau một thời gian làm sói, Lâm Tịch phát hiện ra rất nhiều điểm chung của loài sói.
Cao ngạo, kiên nhẫn, thông minh, dũng mãnh, trung trinh.. Tất nhiên, bọn chúng cũng có rất nhiều khuyết điểm trí mạng, chẳng hạn như quá hung tàn, chẳng hạn như có khi vì một miếng thịt trước mắt sẽ liều cả tính mạng, cho nên con người mới có thể căm thù loài sói đến tận xương tuỷ như thế.
Nhưng không thể phủ nhận, đàn sói thực sự giống như một xã hội thu nhỏ, thậm chí có nơi còn khắc khe hơn cả con người.
Chẳng hạn như Lang Vương, không nhất thiết phải là con sói có lực chiến đấu cao nhất trong trong bầy, nhưng nhất định phải là con sói có năng lực lãnh đạo nhất, đàn sói cũng không trọng nam khinh nữ, rất nhiều đàn có Lang Vương là giống cái.
Nếu như đàn sói cảm thấy Lang Vương không thể quyết định được, có thể bác bỏ tập thể, lúc này, mệnh lệnh của Lang Vương sẽ không còn giá trị.
Sau khi đàn sói kịch liệt thảo luận, cuối cùng quyết định, tiếp tục hướng về phía bắc, đi tìm vùng đất Thiên Đường kia, nhất định phải tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho đám sói con để bọn chúng sống đời đời kiếp kiếp!
Mặc dù khổ thế hệ này của bọn chúng, chờ chúng nó đến nơi không có đám hai chân kia, thế hệ sau liền có thể an gối không lo.
Nhìn tâm tình đàn sói kích động, Lâm Tịch im lặng. Nếu như con người cũng đều nghĩ như vậy, có phải thế giới này sẽ tốt đẹp giống như vậy hay không?
Ôi, cô vẫn đừng suy nghĩ nhiều như vậy, quan tâm chính mình còn chưa đủ sao?
Trên đường đi, thịt tồn kho trong ba lô của Lâm Tịch đã ăn gần hết, hiện tại ngoại trừ các loại thuốc mang tới từ Tinh Tế, còn lại trống rỗng.
Thế là Lâm Tịch vung vuốt sói lên, toàn dân đi săn! Cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Cả một tộc đàn hơn 40 con già, trẻ, sói con chia thành bốn tổ, một tổ phụ trách đi săn ban ngày, một tổ phụ trách đi săn ban đêm, một tổ phụ trách nghỉ ngơi ban ngày, một tổ phụ trách tu luyện ban đêm.
Bốn tổ thay nhau, nghỉ ngơi theo dạng này, đi săn, luyện tập thôi thể thuật đều không trì hoãn.
Bởi vì Lâm Tịch tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, không nghỉ ngơi trong thời gian dài vẫn tinh thần sáng láng như cũ, mỗi ngày cô đều triển khai toàn bộ tinh thần lực và ngũ thức, với chiếc rađa di động khủng bố này, ngay cả một con chuột đào hang chui ra ngoài đi tiểu cũng không thoát nổi, trong lúc nhất thời lãnh địa đàn sói gà bay chó chạy, sinh linh còn sống chỉ còn lại sói.
Hầu hết tất cả những con sói trong đàn đều tu luyện thôi thể thuật, chúng giống như biến dị tập thể vừa cao to vừa cường tráng, vô cùng hung hãn. Bởi vậy Lâm Tịch đều không cùng đi săn, chỉ cần rađa Vương nói cho bọn chúng biết tọa độ là đủ.
Không có cách nào, phải xuyên qua sa mạc, nhất là khu vực được xưng là tử địa kia, cần phải dự trữ số lượng thịt tươi rất lớn. Bởi vì trong sa mạc rất có thể thiếu khuyết nguồn nước, thịt tươi nói chung có độ ẩm hơn 50%, nhược điểm là chiếm quá nhiều diện tích.
Lâm Tịch đã có thể thuần thục điều khiển dao găm, đối với những thứ quái dị liên tiếp xuất hiện trên người Vương bọn chúng, đàn sói đã tập mãi thành thói quen, chẳng hạn như công cụ dùng để cắt những khối thịt chỉnh tề, chẳng hạn như những khối thịt sẽ bỗng nhiên biến mất kia, hoặc là bỗng nhiên xuất hiện thêm rất nhiều thứ.
Vương của bọn chúng, không tầm thường!
Bây giờ nhìn thấy những khối thịt được Vương cắt chém lại hư không tiêu thất, vẻ mặt đàn sói bình tĩnh nhìn lẫn nhau: Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã qua.
Lâm Tịch cắt phần còn lại, đàn sói sẽ dựa theo ăn trình tự chia con mồi ra ăn. Kể từ khi Lâm Tịch làm Vương, sau đó có vẻ như tính tích cực của cả tộc đều bị điều động. Tích cực biểu hiện, chẳng những sẽ được ăn loại thịt khô khiến bọn chúng thân nhẹ thể kiện, sức lực vô cùng lớn, Vương còn sẽ đích thân truyền thụ một loại công pháp bái nguyệt.
Sói rất có linh tính, bọn chúng phát hiện luyện tập môn công pháp hướng về ánh trăng trăng phun ra nuốt vào kia, hầu như con sói nào cũng mạnh mẽ, từ khi luyện "Công pháp bái nguyệt," eo và chân không còn đau, một hơi bắt hai con dê vàng cũng không lao lực!
Sau một đoạn thời gian rèn luyện, hầu hết tất cả sói đều có thể dùng tinh thần lực câu thông lẫn nhau, chẳng những chiến thuật phối hợp càng thêm ăn ý, nếu như không cần thiết, hầu như rất ít nghe thấy trong đội ngũ có tiếng sói tru truyền đến.
Tất cả các thành viên đều tin phục Thác vị Lang Vương tân nhiệm này, gần như lời Lâm Tịch nói chính là thánh chỉ.
Dưới điều kiện tiên quyết là bảo đảm ấm no, chẳng mấy chốc trong ba lô của Lâm Tịch đã tồn trữ số lượng thịt tươi rất lớn, ba lô tạm thời thực tình không tệ, không hao tổn điện năng, không ô nhiễm, không có mùi vị khác khi bảo quản thịt tươi.
Không cần khổ lực ra ngoài kiếm ăn, Lâm Tịch mang theo đám sói con đi khắp nơi tìm kiếm hạt giống thực vật và trái cây.
Đám sói con chơi quên cả trời đất, thỉnh thoảng có thể kiếm về vài quả dại đã xem như ban ân.
Đám sói trong tộc nhìn thấy Vương không ngừng thu thập những thứ kỳ quái kia, đều âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Vương chán ăn sơn trân tôm cá tươi, bây giờ muốn thay đổi khẩu vị chuyển qua ăn chay rồi?
Ước chừng chuẩn bị chiến đấu cho một tháng kế tiếp, đàn sói nuôi từng con cao lớn béo mập, vô cùng hung hãn và dũng mãnh, đám sói con dài khoảng chừng một mét, sau một tháng huấn luyện đặc biệt này, đám sói con cũng có sức đánh một trận, không còn chỉ gây trở ngại.
Lão sói Bác nghiêng đầu nhìn những thành viên tương lai này, đôi mắt mờ híp lại thỏa mãn.
Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mặt trời chậm rãi ló dạng từ phía chân trời, trời xanh, mây trắng, mặt trời đỏ, phía dưới là ngọn cỏ khô cao hơn nửa người bị ánh nắng chiếu vàng, Lâm Tịch ngẩng cao đầu lên, thét dài một tiếng giống như tiếng kèn chiến đấu: Chúng ta! Xuất phát!
Lập tức, đàn sói một tiếng tiếp theo một tiếng, giống như bài hợp xướng bi hùng nhất, tiếng vang vọng lại: Chúng ta! Xuất phát!
Làm Vương Lang tộc, mỗi lần đi săn xong, người đầu tiên được hưởng dụng mỹ thực chắc chắn là cô, nhưng mà, nguy hiểm nhất cũng là Vương, Lang tộc không nói cái gì "Thiên kim chi tử không ngồi gần đường," cũng không làm cái gì đặc thù. Hầu hết tất cả mọi chuyện, đều là Lang Vương xung phong đi đầu.
Lâm Tịch dẫn dắt đàn sói uốn lượn mà đi, ven đường thảm thực vật lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được giảm bớt, ở một dòng sông nhỏ gần như có thể trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm đến lòng sông, đàn sói gần như tự mình uống no bụng, đầu sông nhỏ này, là nguồn nước tiếp tế cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc. Rất có thể trong những ngày kế tiếp, bọn chúng không có một giọt nước uống.
Sau khi đàn sói uống ừng ực một trận này, sông nhỏ kém chút cạn nước.
Đại mạc cô yên thẳng, trường hà lạc nhật viên*.
*hai câu này trong bài thơ << Sứ chí tái thượng >> của Vương Duy, dịch nghĩa: Sa mạc mênh mông ngọn khói bay thẳng lên trời. Sông dài mặt trời lặn tròn vo.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch lạc vào cảnh giới kì lạ.
Nhìn sa mạc trong những bức vẽ kia, tĩnh mịch mà hùng vĩ, nhưng mà tự mình thể nghiệm sẽ biết rất khó chịu. Ban ngày mặt trời trực tiếp thiêu đốt, trong nháy mắt vạn dặm cát vàng biến thành lò nướng, mà một khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ xuống hơn 20 độ.
Trong lòng Lâm Tịch lặng lẽ suy nghĩ, cũng không biết sói có thể bị cảm hay không.
Hiện tại là mùa đông, nhiệt độ sa mạc cũng không cao lắm, khoảng chừng -10 độ, chẳng qua Lâm Tịch suy đoán, đến buổi tối sẽ rất lạnh. May mắn năng lực chống lạnh của sói rất mạnh, chống cự dạng rét lạnh này hẳn là không có vấn đề gì.
A Lê rất tri kỷ truyền cho Lâm Tịch rất nhiều kiến thức liên quan tới sa mạc, chẳng hạn như bão cát, lưu sa, một số thứ rất nguy hiểm, rắn cạp nong sa mạc, bò cạp, độc tính cũng rất lớn. Còn có làm cách nào tìm kiếm nguồn nước vân vân.
Lâm Tịch cảm thấy lúc miệng A Lê không tiện, thật sự là một đồng bạn không tệ.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong sa mạc nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, Lâm Tịch đang chạy trước bỗng nhiên ngừng lại, cô cảm giác có một loài động vật với thể tích khổng lồ đang tiến về phía đàn sói.
Tốc độ rất nhanh, dường như biết nơi này có một đám sói.
Ngẫm lại lại không đúng, nếu quả thật biết nơi này có đàn sói khổng lồ như thế, còn muốn vội vàng chạy về phía này, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Chẳng lẽ là đằng sau có thứ gì đang truy đuổi nó?
Lâm Tịch kết luận, rất có thể loài động vật khổng lồ này là lạc đà hoang, mà có thể truy đuổi nó thê thảm như thế trong sa mạc, chỉ có sư tử!
Sau một thời gian làm sói, Lâm Tịch phát hiện ra rất nhiều điểm chung của loài sói.
Cao ngạo, kiên nhẫn, thông minh, dũng mãnh, trung trinh.. Tất nhiên, bọn chúng cũng có rất nhiều khuyết điểm trí mạng, chẳng hạn như quá hung tàn, chẳng hạn như có khi vì một miếng thịt trước mắt sẽ liều cả tính mạng, cho nên con người mới có thể căm thù loài sói đến tận xương tuỷ như thế.
Nhưng không thể phủ nhận, đàn sói thực sự giống như một xã hội thu nhỏ, thậm chí có nơi còn khắc khe hơn cả con người.
Chẳng hạn như Lang Vương, không nhất thiết phải là con sói có lực chiến đấu cao nhất trong trong bầy, nhưng nhất định phải là con sói có năng lực lãnh đạo nhất, đàn sói cũng không trọng nam khinh nữ, rất nhiều đàn có Lang Vương là giống cái.
Nếu như đàn sói cảm thấy Lang Vương không thể quyết định được, có thể bác bỏ tập thể, lúc này, mệnh lệnh của Lang Vương sẽ không còn giá trị.
Sau khi đàn sói kịch liệt thảo luận, cuối cùng quyết định, tiếp tục hướng về phía bắc, đi tìm vùng đất Thiên Đường kia, nhất định phải tìm một nơi thế ngoại đào nguyên cho đám sói con để bọn chúng sống đời đời kiếp kiếp!
Mặc dù khổ thế hệ này của bọn chúng, chờ chúng nó đến nơi không có đám hai chân kia, thế hệ sau liền có thể an gối không lo.
Nhìn tâm tình đàn sói kích động, Lâm Tịch im lặng. Nếu như con người cũng đều nghĩ như vậy, có phải thế giới này sẽ tốt đẹp giống như vậy hay không?
Ôi, cô vẫn đừng suy nghĩ nhiều như vậy, quan tâm chính mình còn chưa đủ sao?
Trên đường đi, thịt tồn kho trong ba lô của Lâm Tịch đã ăn gần hết, hiện tại ngoại trừ các loại thuốc mang tới từ Tinh Tế, còn lại trống rỗng.
Thế là Lâm Tịch vung vuốt sói lên, toàn dân đi săn! Cứ vui vẻ quyết định như vậy.
Cả một tộc đàn hơn 40 con già, trẻ, sói con chia thành bốn tổ, một tổ phụ trách đi săn ban ngày, một tổ phụ trách đi săn ban đêm, một tổ phụ trách nghỉ ngơi ban ngày, một tổ phụ trách tu luyện ban đêm.
Bốn tổ thay nhau, nghỉ ngơi theo dạng này, đi săn, luyện tập thôi thể thuật đều không trì hoãn.
Bởi vì Lâm Tịch tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm, không nghỉ ngơi trong thời gian dài vẫn tinh thần sáng láng như cũ, mỗi ngày cô đều triển khai toàn bộ tinh thần lực và ngũ thức, với chiếc rađa di động khủng bố này, ngay cả một con chuột đào hang chui ra ngoài đi tiểu cũng không thoát nổi, trong lúc nhất thời lãnh địa đàn sói gà bay chó chạy, sinh linh còn sống chỉ còn lại sói.
Hầu hết tất cả những con sói trong đàn đều tu luyện thôi thể thuật, chúng giống như biến dị tập thể vừa cao to vừa cường tráng, vô cùng hung hãn. Bởi vậy Lâm Tịch đều không cùng đi săn, chỉ cần rađa Vương nói cho bọn chúng biết tọa độ là đủ.
Không có cách nào, phải xuyên qua sa mạc, nhất là khu vực được xưng là tử địa kia, cần phải dự trữ số lượng thịt tươi rất lớn. Bởi vì trong sa mạc rất có thể thiếu khuyết nguồn nước, thịt tươi nói chung có độ ẩm hơn 50%, nhược điểm là chiếm quá nhiều diện tích.
Lâm Tịch đã có thể thuần thục điều khiển dao găm, đối với những thứ quái dị liên tiếp xuất hiện trên người Vương bọn chúng, đàn sói đã tập mãi thành thói quen, chẳng hạn như công cụ dùng để cắt những khối thịt chỉnh tề, chẳng hạn như những khối thịt sẽ bỗng nhiên biến mất kia, hoặc là bỗng nhiên xuất hiện thêm rất nhiều thứ.
Vương của bọn chúng, không tầm thường!
Bây giờ nhìn thấy những khối thịt được Vương cắt chém lại hư không tiêu thất, vẻ mặt đàn sói bình tĩnh nhìn lẫn nhau: Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã qua.
Lâm Tịch cắt phần còn lại, đàn sói sẽ dựa theo ăn trình tự chia con mồi ra ăn. Kể từ khi Lâm Tịch làm Vương, sau đó có vẻ như tính tích cực của cả tộc đều bị điều động. Tích cực biểu hiện, chẳng những sẽ được ăn loại thịt khô khiến bọn chúng thân nhẹ thể kiện, sức lực vô cùng lớn, Vương còn sẽ đích thân truyền thụ một loại công pháp bái nguyệt.
Sói rất có linh tính, bọn chúng phát hiện luyện tập môn công pháp hướng về ánh trăng trăng phun ra nuốt vào kia, hầu như con sói nào cũng mạnh mẽ, từ khi luyện "Công pháp bái nguyệt," eo và chân không còn đau, một hơi bắt hai con dê vàng cũng không lao lực!
Sau một đoạn thời gian rèn luyện, hầu hết tất cả sói đều có thể dùng tinh thần lực câu thông lẫn nhau, chẳng những chiến thuật phối hợp càng thêm ăn ý, nếu như không cần thiết, hầu như rất ít nghe thấy trong đội ngũ có tiếng sói tru truyền đến.
Tất cả các thành viên đều tin phục Thác vị Lang Vương tân nhiệm này, gần như lời Lâm Tịch nói chính là thánh chỉ.
Dưới điều kiện tiên quyết là bảo đảm ấm no, chẳng mấy chốc trong ba lô của Lâm Tịch đã tồn trữ số lượng thịt tươi rất lớn, ba lô tạm thời thực tình không tệ, không hao tổn điện năng, không ô nhiễm, không có mùi vị khác khi bảo quản thịt tươi.
Không cần khổ lực ra ngoài kiếm ăn, Lâm Tịch mang theo đám sói con đi khắp nơi tìm kiếm hạt giống thực vật và trái cây.
Đám sói con chơi quên cả trời đất, thỉnh thoảng có thể kiếm về vài quả dại đã xem như ban ân.
Đám sói trong tộc nhìn thấy Vương không ngừng thu thập những thứ kỳ quái kia, đều âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ Vương chán ăn sơn trân tôm cá tươi, bây giờ muốn thay đổi khẩu vị chuyển qua ăn chay rồi?
Ước chừng chuẩn bị chiến đấu cho một tháng kế tiếp, đàn sói nuôi từng con cao lớn béo mập, vô cùng hung hãn và dũng mãnh, đám sói con dài khoảng chừng một mét, sau một tháng huấn luyện đặc biệt này, đám sói con cũng có sức đánh một trận, không còn chỉ gây trở ngại.
Lão sói Bác nghiêng đầu nhìn những thành viên tương lai này, đôi mắt mờ híp lại thỏa mãn.
Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mặt trời chậm rãi ló dạng từ phía chân trời, trời xanh, mây trắng, mặt trời đỏ, phía dưới là ngọn cỏ khô cao hơn nửa người bị ánh nắng chiếu vàng, Lâm Tịch ngẩng cao đầu lên, thét dài một tiếng giống như tiếng kèn chiến đấu: Chúng ta! Xuất phát!
Lập tức, đàn sói một tiếng tiếp theo một tiếng, giống như bài hợp xướng bi hùng nhất, tiếng vang vọng lại: Chúng ta! Xuất phát!
Làm Vương Lang tộc, mỗi lần đi săn xong, người đầu tiên được hưởng dụng mỹ thực chắc chắn là cô, nhưng mà, nguy hiểm nhất cũng là Vương, Lang tộc không nói cái gì "Thiên kim chi tử không ngồi gần đường," cũng không làm cái gì đặc thù. Hầu hết tất cả mọi chuyện, đều là Lang Vương xung phong đi đầu.
Lâm Tịch dẫn dắt đàn sói uốn lượn mà đi, ven đường thảm thực vật lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được giảm bớt, ở một dòng sông nhỏ gần như có thể trực tiếp dùng đầu lưỡi liếm đến lòng sông, đàn sói gần như tự mình uống no bụng, đầu sông nhỏ này, là nguồn nước tiếp tế cuối cùng trước khi tiến vào sa mạc. Rất có thể trong những ngày kế tiếp, bọn chúng không có một giọt nước uống.
Sau khi đàn sói uống ừng ực một trận này, sông nhỏ kém chút cạn nước.
Đại mạc cô yên thẳng, trường hà lạc nhật viên*.
*hai câu này trong bài thơ << Sứ chí tái thượng >> của Vương Duy, dịch nghĩa: Sa mạc mênh mông ngọn khói bay thẳng lên trời. Sông dài mặt trời lặn tròn vo.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tịch lạc vào cảnh giới kì lạ.
Nhìn sa mạc trong những bức vẽ kia, tĩnh mịch mà hùng vĩ, nhưng mà tự mình thể nghiệm sẽ biết rất khó chịu. Ban ngày mặt trời trực tiếp thiêu đốt, trong nháy mắt vạn dặm cát vàng biến thành lò nướng, mà một khi mặt trời lặn xuống, nhiệt độ không khí bỗng nhiên hạ xuống hơn 20 độ.
Trong lòng Lâm Tịch lặng lẽ suy nghĩ, cũng không biết sói có thể bị cảm hay không.
Hiện tại là mùa đông, nhiệt độ sa mạc cũng không cao lắm, khoảng chừng -10 độ, chẳng qua Lâm Tịch suy đoán, đến buổi tối sẽ rất lạnh. May mắn năng lực chống lạnh của sói rất mạnh, chống cự dạng rét lạnh này hẳn là không có vấn đề gì.
A Lê rất tri kỷ truyền cho Lâm Tịch rất nhiều kiến thức liên quan tới sa mạc, chẳng hạn như bão cát, lưu sa, một số thứ rất nguy hiểm, rắn cạp nong sa mạc, bò cạp, độc tính cũng rất lớn. Còn có làm cách nào tìm kiếm nguồn nước vân vân.
Lâm Tịch cảm thấy lúc miệng A Lê không tiện, thật sự là một đồng bạn không tệ.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong sa mạc nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, Lâm Tịch đang chạy trước bỗng nhiên ngừng lại, cô cảm giác có một loài động vật với thể tích khổng lồ đang tiến về phía đàn sói.
Tốc độ rất nhanh, dường như biết nơi này có một đám sói.
Ngẫm lại lại không đúng, nếu quả thật biết nơi này có đàn sói khổng lồ như thế, còn muốn vội vàng chạy về phía này, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Chẳng lẽ là đằng sau có thứ gì đang truy đuổi nó?
Lâm Tịch kết luận, rất có thể loài động vật khổng lồ này là lạc đà hoang, mà có thể truy đuổi nó thê thảm như thế trong sa mạc, chỉ có sư tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.