Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 122: Giới Giải Trí: Vả Mặt Nữ Chính Trọng Sinh (4)
Hắc Tâm Nữ Vương
14/12/2022
Lý Thủy Phóng nhìn nhóm diễn viên tiên khí phiêu phiêu trước mặt thì vừa lòng gật gật đầu, những người này đều do chính mình chọn lựa, kỹ thuật diễn cùng giá trị nhan sắc đều thuộc hàng nhất, tin tưởng bộ phim tiên hiệp này có thể cho mình một kết quả vừa lòng.
La Liên đứng bên cạnh Lý Thủy Phóng, ánh mắt chuyển quanh giữa đám diễn viên chính một vòng không thấy người mình chờ mong thì có chút thất vọng, thở dài đang định nói chuyện, mà khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia thì sững người há to miệng.
Bản thân Lục Tuyết Lan là một mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, lại thêm linh hồn Tuyết Lan vào càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác, lúc này cô mặc một bộ váy lụa màu đỏ, trên làn váy là điểm xuyến đào hoa diễm lệ, vòng eo mảnh khảnh được phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, nụ cười vũ mị nơi khóe miệng làm người khó có thể bỏ qua.
Lý Thủy Phóng cũng phát hiện thân ảnh Tuyết Lan, trong mắt mang theo tán thưởng, bộ hồng trang này quả thật cực kỳ thích hợp với Tiếu Toàn, càng thêm thích hợp với Lục Tuyết Lan.
“Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, liền bắt đầu chụp ảnh tạo hình đi!” Lời Lý Thủy Phóng làm mọi người nhớ tới chính sự, chạy chóng bắt đầu công việc của mình.
Tuyết Lan rất thích bộ quần áo này, vì là phim tiên hiệp nên chú trọng đơn giản phiêu dật, không có loại làn váy dài rườm rà, nên đi đường rất thuận tiện, có vẻ tự nhiên rất nhiều.
Nam nữ chính hiển nhiên sẽ chụp ảnh trước, nam chính Phùng Huân là minh tinh thần tượng đang hot, diện mạo anh tuấn tính cách ôn hòa, mặc trường bào trắng tay cầm bảo kiếm, chính khí lẫm nhiên. Nữ chính Triệu Oánh cũng là tiểu hoa đán nổi danh, diện mạo thanh lệ thoát tục, một bộ váy trắng phiêu nhiên như tiên, rất phù hợp khí chất với của An Ninh.
Đứng ở trước màn ảnh Tuyết Lan cầm lòng không đậu bày ra trạng thái đã huấn luyện lúc trước, khóe môi treo lên điệu cười tàn nhẫn vũ mị, một đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình muốn nói lại thôi, trên tay cầm một bó hoa đào.
Bản thân Tiếu Toàn chính là một hoa đào yêu, ngàn năm tu luyện thành tinh, biểu hiện này của cô cực kỳ phù hợp với nhân vật.
Sau khi chính thức khởi động máy, Tuyết Lan liền vùi vào kiếp sống bận rộn, tuy rằng chỉ là một vai nữ ba, nhưng Tuyết Lan vẫn rất chuyên nghiệp, những lần đầu cô luôn bị đạo diễn cho NG, dần về sau cho đến hiện tại thì đã ít đi nhiều.
Lúc đầu mọi người đều không quen biết nên khi làm việc cùng nhau khó tránh khỏi lạ lẫm, sau đó thường xuyên quậy với nhau rồi dần quen thuộc hơn, ngẫu nhiên cũng sẽ đùa giỡn nhau, Tuyết Lan rất thích bầu không khí như vậy.
Đã hơn hai tháng trôi qua, suất diễn của Tuyết Lan cũng đã sắp kết thúc, màn diễn này là cảnh tượng lần đầu Tiếu Toàn xuất hiện, đó là thời điểm Tiếu Toàn ngây thơ trong sáng nhất, chỉ có cảnh diễn này mới có người biết được Tiếu Toàn đã từng thiện lương thế nào, cuối cùng chỉ vì chấp niệm quá sâu mà hại người hại mình.
Trước đó Tuyết Lan biểu hiện rất tốt, đạo diễn Lý Thủy Phóng cũng có thể nhìn ra sự tiến bộ của cô, nhưng là phần diễn này khác với những lần trước, lúc trước đều là Tiếu Toàn ngoan độc vũ mị, màn này lại là một Tiếu Toàn hồn nhiên nhất, ánh mắt thuần tịnh cùng khí chất vũ mị hoàn toàn là một tổ hợp mâu thuẫn, vai diễn hoàn toàn trái ngược như vậy khiến người khác lo rằng không biết Tuyết Lan có thể khống chế hay không.
Kiều Vũ mang theo sư muội An Ninh đến một nhà phú hộ trừ yêu nhưng không tra được gì nên khó tránh khỏi thất vọng, lúc ấy có một gốc cây hoa đào ở góc tường xuất hiện trong tầm mắt, có chút nghịch ngợm đung đưa nhành cây của mình, đáng tiếc không ai phát hiện điều đó.
Bầu trời về đêm, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên cây hoa đào, cánh hoa đào hồng nhạt nở rộ trên cành, tiếng vang như chuông bạc của thiếu nữ đột ngột vang lên, lại không có cảm giác quỷ dị, chỉ có duy sự nghịch ngợm thuộc về thiếu nữ.
Tiếng vang thanh thúy này khiến cho Kiều Vũ đang tản bộ trong hoa viên cầm lòng không đậu chuyển bước chân về hướng cây đào kia.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, chân ngọc tuyết trắng của thiếu nữ càng thêm oánh nhuận, phảng phất như dương chi bạch ngọc, tiếng lục lạc thanh thúy mỹ diệu êm tai.
Tầm mắt chuyển lên, dung nhan thiếu nữ ánh vào mi mắt, làn da trắng nõn, dung nhan tinh xảo, mắt đào hoa lóng lánh, cánh môi anh đào phấn nộn, váy lụa đỏ ôm lấy dáng người yểu điệu, hai người liếc nhau, một ánh nhìn mất vạn năm.
“Huynh chính là người tới bắt yêu sao?” Thiếu nữ nghiêng đầu, trong mắt đào hoa một mảnh trong suốt thanh minh, làm người say mê trong đó.
Kiều Vũ không trả lời, hoàn toàn đắm chìm trong khí chất hồn nhiên xen vẻ quyến rũ của thiếu nữ, nhân gian tuyệt sắc không ngoài như vậy.
“Cắt —— tốt lắm.” Lý Thủy Phóng vỗ đùi cái chát, rất vừa lòng với biểu hiện Tuyết Lan các cô.
“Tuyết Lan, chúc mừng cô đóng máy. Đáng tiếc không còn mỹ nhân Tiếu Toàn để nhìn nữa rồi.” La Liên đi lên trước, có chút tiếc nuối mở miệng.
Tuyết Lan liếc mắt một cái liền thấy được sắc mặt nữ chính Triệu Oánh có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng nói: “Biên kịch đại nhân bỏ qua cho tôi đi! Không còn Tiếu Toàn thì cô vẫn còn đại mỹ nhân An Ninh mà!”
La Liên không phải người ngốc, tất nhiên là biết mình nói sai rồi, vội vàng nói theo đôi câu.
Sau khi tạm biệt đạo diễn, Tuyết Lan được chị Trịnh đón đi, nhìn chị Trịnh trong khoảng thời gian này ngày ngày đi theo mình, Tuyết Lan mở miệng nói.
“Chị Trịnh, trên tay chị không phải còn có mấy tân nhân sao? Sao có thời gian đến đón em vậy? Chút việc nhỏ này có trợ lý là đủ rồi.”
Chị Trịnh nghe vậy thì cười, lúc trước chị ta có lẽ còn nghĩ tới việc sẽ bồi dưỡng những người khác, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực của Tuyết Lan thì chị ta nào còn nghĩ đến lên những tân nhân đó nữa. Trong lòng chị Trịnh, Tuyết Lan không chỉ có giá trị nhan sắc cao kỹ thuật diễn tốt, càng là bát diện linh lung, lại có quan hệ tốt với mọi người trong đoàn phim, là một nhân tài khó có được.
Cái gọi là nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù, đặc biệt là ở một nơi như giới giải trí này, nhân mạch là thứ cực kỳ quan trọng, người như Tuyết Lan thích hợp kiếm sống ở giới giải trí nhất.
“Chị đã quyết định sẽ dồn sức bồi dưỡng Lục đại minh tinh rồi, không biết em có chịu nể mặt hay không đây?” Chị Trịnh nói lời này tuy rằng tươi cười, nhưng Tuyết Lan đã nghe ra ý của chị ta, này xem như là muốn quy phục cầu hợp tác lâu dài với cô đây mà.
“Chị Trịnh xem trọng Tuyết Lan như thế, Tuyết Lan chắc chắn là đồng ý rồi, tương lai nhất định sẽ không quên công bồi dưỡng của chị Trịnh.” Lời này vừa ra, tâm treo lơ lửng của chị Trịnh cuối cùng buông xuống, hai người xem như đạt được nhận thức chung.
Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, chị Trịnh cũng đã tìm được một cơ hội tốt cho Tuyết Lan, là một bộ phim truyền hình đại chế tác, nhân vật mà Tuyết Lan nhận được không có nhiều suất diễn, dù gì hiện tại Tuyết Lan vẫn chưa có danh khí, có thể nhận được nhân vật này cũng đã xem như không tồi.
Sở dĩ cô có được vai diễn này cũng vì đạo diễn và chị Trịnh là người quen cũ, xem như nể mặt, không cần thử vai liền trực tiếp vào đoàn phim.
Tuyết Lan cầm kịch bản, bốn chữ Phượng Nghi Thiên Hạ to ánh vào mi mắt, Tuyết Lan phảng phất thấy được cung điện lâu vũ huy hoàng kia, trong nháy mắt hiểu được trọng tâm bộ phim này.
Sau khi đọc sơ lược kịch bản thì trong lòng Tuyết Lan có chút kích động, bộ phim này là câu chuyện xưa về quá trình nữ chính từ một cung nữ trở thành Thái Hậu đương triều, là một bộ phim truyền hình nữ chủ rất bình thường, nhưng biên kịch thiết kế khéo léo, câu chuyện xưa đầy những thăng trầm lôi cuốn người xem vào cảnh ngoạn mục.
“Chị Trịnh, bộ phim này thật sự quá hay, em nhận.” Tuyết Lan khẩn cấp gọi cho chị Trịnh, trong giọng nói xen lẫn hưng phấn. Thời này phim cung đấu vẫn rất được hoan nghênh, Tuyết Lan cho rằng này bộ phim tuyệt đối sẽ rất ăn khách, kết hợp với ký ức của mình, bộ phim này quả thật là cực hot một thời.
Gặp được thứ thích hợp liền phải xuống tay nhanh chuẩn, qua mấy đời Tuyết Lan đã sớm hiểu rõ được đạo lý này, gặp được kịch bản tốt là may mắn của diễn viên.
La Liên đứng bên cạnh Lý Thủy Phóng, ánh mắt chuyển quanh giữa đám diễn viên chính một vòng không thấy người mình chờ mong thì có chút thất vọng, thở dài đang định nói chuyện, mà khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia thì sững người há to miệng.
Bản thân Lục Tuyết Lan là một mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, lại thêm linh hồn Tuyết Lan vào càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác, lúc này cô mặc một bộ váy lụa màu đỏ, trên làn váy là điểm xuyến đào hoa diễm lệ, vòng eo mảnh khảnh được phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, nụ cười vũ mị nơi khóe miệng làm người khó có thể bỏ qua.
Lý Thủy Phóng cũng phát hiện thân ảnh Tuyết Lan, trong mắt mang theo tán thưởng, bộ hồng trang này quả thật cực kỳ thích hợp với Tiếu Toàn, càng thêm thích hợp với Lục Tuyết Lan.
“Được rồi, nếu mọi người đều đã đến đông đủ, liền bắt đầu chụp ảnh tạo hình đi!” Lời Lý Thủy Phóng làm mọi người nhớ tới chính sự, chạy chóng bắt đầu công việc của mình.
Tuyết Lan rất thích bộ quần áo này, vì là phim tiên hiệp nên chú trọng đơn giản phiêu dật, không có loại làn váy dài rườm rà, nên đi đường rất thuận tiện, có vẻ tự nhiên rất nhiều.
Nam nữ chính hiển nhiên sẽ chụp ảnh trước, nam chính Phùng Huân là minh tinh thần tượng đang hot, diện mạo anh tuấn tính cách ôn hòa, mặc trường bào trắng tay cầm bảo kiếm, chính khí lẫm nhiên. Nữ chính Triệu Oánh cũng là tiểu hoa đán nổi danh, diện mạo thanh lệ thoát tục, một bộ váy trắng phiêu nhiên như tiên, rất phù hợp khí chất với của An Ninh.
Đứng ở trước màn ảnh Tuyết Lan cầm lòng không đậu bày ra trạng thái đã huấn luyện lúc trước, khóe môi treo lên điệu cười tàn nhẫn vũ mị, một đôi mắt đào hoa liếc mắt đưa tình muốn nói lại thôi, trên tay cầm một bó hoa đào.
Bản thân Tiếu Toàn chính là một hoa đào yêu, ngàn năm tu luyện thành tinh, biểu hiện này của cô cực kỳ phù hợp với nhân vật.
Sau khi chính thức khởi động máy, Tuyết Lan liền vùi vào kiếp sống bận rộn, tuy rằng chỉ là một vai nữ ba, nhưng Tuyết Lan vẫn rất chuyên nghiệp, những lần đầu cô luôn bị đạo diễn cho NG, dần về sau cho đến hiện tại thì đã ít đi nhiều.
Lúc đầu mọi người đều không quen biết nên khi làm việc cùng nhau khó tránh khỏi lạ lẫm, sau đó thường xuyên quậy với nhau rồi dần quen thuộc hơn, ngẫu nhiên cũng sẽ đùa giỡn nhau, Tuyết Lan rất thích bầu không khí như vậy.
Đã hơn hai tháng trôi qua, suất diễn của Tuyết Lan cũng đã sắp kết thúc, màn diễn này là cảnh tượng lần đầu Tiếu Toàn xuất hiện, đó là thời điểm Tiếu Toàn ngây thơ trong sáng nhất, chỉ có cảnh diễn này mới có người biết được Tiếu Toàn đã từng thiện lương thế nào, cuối cùng chỉ vì chấp niệm quá sâu mà hại người hại mình.
Trước đó Tuyết Lan biểu hiện rất tốt, đạo diễn Lý Thủy Phóng cũng có thể nhìn ra sự tiến bộ của cô, nhưng là phần diễn này khác với những lần trước, lúc trước đều là Tiếu Toàn ngoan độc vũ mị, màn này lại là một Tiếu Toàn hồn nhiên nhất, ánh mắt thuần tịnh cùng khí chất vũ mị hoàn toàn là một tổ hợp mâu thuẫn, vai diễn hoàn toàn trái ngược như vậy khiến người khác lo rằng không biết Tuyết Lan có thể khống chế hay không.
Kiều Vũ mang theo sư muội An Ninh đến một nhà phú hộ trừ yêu nhưng không tra được gì nên khó tránh khỏi thất vọng, lúc ấy có một gốc cây hoa đào ở góc tường xuất hiện trong tầm mắt, có chút nghịch ngợm đung đưa nhành cây của mình, đáng tiếc không ai phát hiện điều đó.
Bầu trời về đêm, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên cây hoa đào, cánh hoa đào hồng nhạt nở rộ trên cành, tiếng vang như chuông bạc của thiếu nữ đột ngột vang lên, lại không có cảm giác quỷ dị, chỉ có duy sự nghịch ngợm thuộc về thiếu nữ.
Tiếng vang thanh thúy này khiến cho Kiều Vũ đang tản bộ trong hoa viên cầm lòng không đậu chuyển bước chân về hướng cây đào kia.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, chân ngọc tuyết trắng của thiếu nữ càng thêm oánh nhuận, phảng phất như dương chi bạch ngọc, tiếng lục lạc thanh thúy mỹ diệu êm tai.
Tầm mắt chuyển lên, dung nhan thiếu nữ ánh vào mi mắt, làn da trắng nõn, dung nhan tinh xảo, mắt đào hoa lóng lánh, cánh môi anh đào phấn nộn, váy lụa đỏ ôm lấy dáng người yểu điệu, hai người liếc nhau, một ánh nhìn mất vạn năm.
“Huynh chính là người tới bắt yêu sao?” Thiếu nữ nghiêng đầu, trong mắt đào hoa một mảnh trong suốt thanh minh, làm người say mê trong đó.
Kiều Vũ không trả lời, hoàn toàn đắm chìm trong khí chất hồn nhiên xen vẻ quyến rũ của thiếu nữ, nhân gian tuyệt sắc không ngoài như vậy.
“Cắt —— tốt lắm.” Lý Thủy Phóng vỗ đùi cái chát, rất vừa lòng với biểu hiện Tuyết Lan các cô.
“Tuyết Lan, chúc mừng cô đóng máy. Đáng tiếc không còn mỹ nhân Tiếu Toàn để nhìn nữa rồi.” La Liên đi lên trước, có chút tiếc nuối mở miệng.
Tuyết Lan liếc mắt một cái liền thấy được sắc mặt nữ chính Triệu Oánh có chút xấu hổ, vội vàng mở miệng nói: “Biên kịch đại nhân bỏ qua cho tôi đi! Không còn Tiếu Toàn thì cô vẫn còn đại mỹ nhân An Ninh mà!”
La Liên không phải người ngốc, tất nhiên là biết mình nói sai rồi, vội vàng nói theo đôi câu.
Sau khi tạm biệt đạo diễn, Tuyết Lan được chị Trịnh đón đi, nhìn chị Trịnh trong khoảng thời gian này ngày ngày đi theo mình, Tuyết Lan mở miệng nói.
“Chị Trịnh, trên tay chị không phải còn có mấy tân nhân sao? Sao có thời gian đến đón em vậy? Chút việc nhỏ này có trợ lý là đủ rồi.”
Chị Trịnh nghe vậy thì cười, lúc trước chị ta có lẽ còn nghĩ tới việc sẽ bồi dưỡng những người khác, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực của Tuyết Lan thì chị ta nào còn nghĩ đến lên những tân nhân đó nữa. Trong lòng chị Trịnh, Tuyết Lan không chỉ có giá trị nhan sắc cao kỹ thuật diễn tốt, càng là bát diện linh lung, lại có quan hệ tốt với mọi người trong đoàn phim, là một nhân tài khó có được.
Cái gọi là nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù, đặc biệt là ở một nơi như giới giải trí này, nhân mạch là thứ cực kỳ quan trọng, người như Tuyết Lan thích hợp kiếm sống ở giới giải trí nhất.
“Chị đã quyết định sẽ dồn sức bồi dưỡng Lục đại minh tinh rồi, không biết em có chịu nể mặt hay không đây?” Chị Trịnh nói lời này tuy rằng tươi cười, nhưng Tuyết Lan đã nghe ra ý của chị ta, này xem như là muốn quy phục cầu hợp tác lâu dài với cô đây mà.
“Chị Trịnh xem trọng Tuyết Lan như thế, Tuyết Lan chắc chắn là đồng ý rồi, tương lai nhất định sẽ không quên công bồi dưỡng của chị Trịnh.” Lời này vừa ra, tâm treo lơ lửng của chị Trịnh cuối cùng buông xuống, hai người xem như đạt được nhận thức chung.
Ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, chị Trịnh cũng đã tìm được một cơ hội tốt cho Tuyết Lan, là một bộ phim truyền hình đại chế tác, nhân vật mà Tuyết Lan nhận được không có nhiều suất diễn, dù gì hiện tại Tuyết Lan vẫn chưa có danh khí, có thể nhận được nhân vật này cũng đã xem như không tồi.
Sở dĩ cô có được vai diễn này cũng vì đạo diễn và chị Trịnh là người quen cũ, xem như nể mặt, không cần thử vai liền trực tiếp vào đoàn phim.
Tuyết Lan cầm kịch bản, bốn chữ Phượng Nghi Thiên Hạ to ánh vào mi mắt, Tuyết Lan phảng phất thấy được cung điện lâu vũ huy hoàng kia, trong nháy mắt hiểu được trọng tâm bộ phim này.
Sau khi đọc sơ lược kịch bản thì trong lòng Tuyết Lan có chút kích động, bộ phim này là câu chuyện xưa về quá trình nữ chính từ một cung nữ trở thành Thái Hậu đương triều, là một bộ phim truyền hình nữ chủ rất bình thường, nhưng biên kịch thiết kế khéo léo, câu chuyện xưa đầy những thăng trầm lôi cuốn người xem vào cảnh ngoạn mục.
“Chị Trịnh, bộ phim này thật sự quá hay, em nhận.” Tuyết Lan khẩn cấp gọi cho chị Trịnh, trong giọng nói xen lẫn hưng phấn. Thời này phim cung đấu vẫn rất được hoan nghênh, Tuyết Lan cho rằng này bộ phim tuyệt đối sẽ rất ăn khách, kết hợp với ký ức của mình, bộ phim này quả thật là cực hot một thời.
Gặp được thứ thích hợp liền phải xuống tay nhanh chuẩn, qua mấy đời Tuyết Lan đã sớm hiểu rõ được đạo lý này, gặp được kịch bản tốt là may mắn của diễn viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.