Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược
Chương 16: Vả Mặt Chân Ái Bạch Liên Hoa Vườn Trường ( 15 )
Hắc Tâm Nữ Vương
16/02/2021
Lãnh Phong lòng tự trọng cực lớn, cũng sẽ không nói chuyện của nhà mình cho Bạch Thanh Thanh, bởi vậy cô ta cũng không biết địa vị của Lãnh Phong tràn ngập nguy cơ, nguyện vọng làm đương gia chủ mẫu của cô ta cũng sắp thất bại, hoàn toàn đắm chìm ở trong ảo tưởng.
“Cạch ——” Cửa lớn bị hung hăng đá văng, Bạch Thanh Thanh trợn to mắt nhìn một đám người vạm vỡ xông tới, nắm chặt di động trên tay.
“Các người muốn làm gì?” Người vạm vỡ không trả lời câu hỏi của Bạch Thanh Thanh, xách cô ta lên như xách con gà, di động trên tay bị hắn thô bạo bóp nát.
Bạch Thanh Thanh vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi bị ném lên xe, một khuôn mặt nhỏ xám xịt phá lệ buồn cười, rõ ràng đau đến nước mắt lưng tròng, nhưng cô ta lại không dám kêu ra tiếng, sợ chọc giận đối phương.
Ngô Tuyết Lan ngồi trên sô pha được Lãnh Húc Nghiêu hiến vất vả cần cù, từ ban đầu không tự nhiên cho tới bây giờ đã bình tĩnh tiếp thu, từng chút gặm quả táo, khuôn mặt bất biến vẫn luôn đỏ bừng lên, đáng yêu giống một con hamster nhỏ ăn cơm, ít nhất Lãnh Húc Nghiêu cho rằng như vậy.
Ông Lãnh thấy vậy cũng thực vui vẻ, hai đứa nhỏ này đến với nhau là một lựa chọn không tồi, Tuyết Lan bất kể là gia thế hay dung mạo đều thực ưu tú, tuy rằng tính tình được nuông chiều nhưng cũng là chân tình khó được, cùng Húc Nghiêu xem như duyên trời tác hợp.
“Ba……” Lãnh Phong không tình nguyện bị bà Lãnh kéo vào nhà, thấp giọng nói.
Ông Lãnh thấp giọng ứng một câu, trên mặt không hiện ra hỉ nộ, cho người ta cảm giác áp bách vô hình. Phảng phất người trước mặt không phải là con trai ruột của ông mà chỉ là một người xa lạ.
Ngô Tuyết Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Phong, ngay sau đó dường như không có việc gì cúi đầu, xem ra hôm nay là một hồi chiến tranh gia đình nha, thật là thú vị! Khóe miệng cong lên rất là tà mị thỏa mãn, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Thân ảnh màu trắng bị hung hăng mà ném đến trên mặt đất, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Bạch Thanh Thanh nước mắt liên hồi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Lãnh Phong hai mắt khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt thực thoạt nhìn càng thêm ủy khuất đáng thương.
“Thanh Thanh sao em lại ở chỗ này? Em không sao chứ?” Lãnh Phong đi ba bước cũng thành hai bước nâng Bạch Thanh Thanh dậy, đau lòng nói.
“Là tôi mời cô ta tới.” Ánh mắt Lãnh Húc Nghiêu dừng trên bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Ngô Tuyết Lan, cố ý nhấn mạnh chữ ‘ mời ’.
Ngô Tuyết Lan rút ra một tia lực chú ý từ quả táo qua nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, không nghĩ tới người người đàn ông này lại nói trắng ra như thế, chẳng qua bề ngoài cũng khiến người thích đấy chứ.
Lãnh Húc Nghiêu nhân cơ hội duỗi tay nhéo nhéo tay nhỏ của Ngô Tuyết Lan, trên mặt lộ ra vẻ thích ý.
“Cho dù anh là anh trai tôi cũng không thể khi dễ Thanh Thanh, cô ấy chính là em dâu tương lai của anh.” Lãnh Phong nâng Bạch Thanh Thanh dậy, cảm nhận được người trong lòng ngực mảnh mai không chịu nổi, sắc mặt đỏ lên.
“Con câm mồm cho mẹ——” Bà Lãnh sắc mặt đột biến, giơ tay cho Lãnh Phong một cái tát, mang theo khí thế gào thét.
“Ả là cái thá gì? Mẹ tuyệt đối không cho phép ả ta bước vào cửa Lãnh gia.” Bà Lãnh la lối khó có thể bình tĩnh, khó được xuống tay tàn nhẫn với Lãnh Phong, ngoài mạnh trong yếu.
Bởi vì bà ta biết nếu mình không động thủ, ông Lãnh cũng sẽ động thủ, so với ông Lãnh không có nặng nhẹ xuống tay không lưu tình, vẫn là bà ta tự mình động thủ tốt hơn. Ông Lãnh đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ, con trai nhà mình nếu còn không tỉnh ngộ, mẹ con bọn họ sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi Lãnh gia.
“Mẹ, Thanh Thanh là người phụ nữ con yêu nhất, cũng là người con quý trọng nhất. Trước kia mẹ đã đồng ý với con rồi mà.” Lãnh Phong hốc mắt đỏ bừng, biến cố lớn đã làm anh ta mất đi lạnh nhạt cao quý trước giờ.
Ngô Tuyết Lan trạng huống như thì lắc đầu, ánh mắt nguyên chủ thật sự là chẳng ra gì, người như Lãnh Phong căn bản không hiểu trách nhiệm cùng đảm đương, chỉ là thiếu niên miệng còn hôi sữa, làm việc toàn bằng cảm giác.
Chỉ cần là người anh ta để ý anh ta có thể phủng cô ta lên trời đường, người đáng ghét anh ta có thể đưa cô ta vào địa ngục, đơn giản như thế lại lãnh khốc như thế.
Lãnh Phong luôn mồm nói yêu Bạch Thanh Thanh, lại lãnh khốc vô tình với Ngô Tuyết Lan, này lại chưa chắc không phải một loại bi ai.
Chỉ là người bi ai trước sau chỉ có Ngô Tuyết Lan mà thôi, có ai để ý cô ấy đâu? Cô ấy chỉ là đá kê chân cho cảm tình của nam nữ chủ, công cụ chứng giám cho tình yêu của nam nữ chủ, một pháo hôi ‘ quan trọng nhất ’ mà thôi.
Ông Lãnh nghe được lời nói của Lãnh Phong mày nhíu chặt, há miệng vừa muốn nói chuyện đã bị Lãnh Húc Nghiêu cướp lời.
“Nguyên nhân chính là vì cô ta là em dâu tương lai của tôi, tôi mới muốn mời cô ta tới một chuyến nha! Dù sao ở đây đều không phải người ngoài.”
Nghe câu nói như thế trong lòng Ngô Tuyết Lan nhảy dựng, chẳng lẽ cô không phải người ngoài sao? Đột nhiên có chút xấu hổ làm sao bây giờ?
Bạch Thanh Thanh giơ tay ấn ngực đè nén xuống kích động mừng như điên trong lòng, đồ vật đã từng khát vọng hiện giờ có được dễ như trở bàn tay, cô ta đương nhiên kích động. Tuy rằng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, nhưng biệt thự Lãnh gia tráng lệ huy hoàng đánh mạnh cô ta, làm cô ta cả đời khó quên, càng khát vọng được đến, từ đây trải qua cuộc sống thượng lưu.
Lời nói của Lãnh Húc Nghiêu ở trong mắt Bạch Thanh Thanh không khác thừa nhận thân phận của cô ta, cô ta có thể nào không mừng như điên chứ?
“A Phong, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau.” Bạch Thanh Thanh khóe mắt rưng rưng, nhu nhược rúc vào trong ngực Lãnh Phong.
Âm thanh của người yêu kiều kiều mềm mại trấn an cảm xúc nôn nóng của Lãnh Phong, anh ta cúi đầu hôn đỉnh đầu Bạch Thanh Thanh.
Ngô Tuyết Lan chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, quả táo trên tay đã hết, không thể không đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
Bạch Thanh Thanh lúc này mới phát hiện Ngô Tuyết Lan, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng với đắc ý, không khỏi đắc ý cực kỳ ánh mắt khó hiểu.
“Ngô tiểu thư cũng ở chỗ này à! Tớ…… Tớ không phải cố ý ……” Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng đẩy Lãnh Phong ra, ấp a ấp úng cắn môi.
【 Ký chủ, phát hiện nhiệm vụ phát sinh —— phản kích Bạch Thanh Thanh. Tiếp nhận hay không? 】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống với Ngô Tuyết Lan mà nói không khác gì cơn mưa đúng lúc, cô đang lo tích phân quá ít tất nhiên sẽ không cự tuyệt, nhanh chóng lựa chọn tiếp nhận.
【 Ký chủ tiếp nhận nhiệm vụ phát sinh, thành công đạt được 500 tích phân, thất bại trừng phạt: không. 】
Tròng mắt chuyển động nảy ra ý hay, Ngô Tuyết Lan che miệng cười nói: “Ai nha Bạch tiểu thư cô thật là nói đùa, tôi đã sớm giải trừ hôn ước với Lãnh Phong, đừng nói các ngươi ở trước mặt ta ôm thân mật, cho dù là các ngươi hôn môi thậm chí càng thêm thân mật tôi cũng sẽ không có cảm giác, cô quá lo rồi.”
Vừa dứt lời sắc mặt Bạch Thanh Thanh liền thay đổi, Lãnh Phong và bà Lãnh mẫu cũng không tốt hơn là bao, bọn họ sao lại nghe không ra ý trào phúng của Ngô Tuyết Lan.
Bạch Thanh Thanh cũng không phải người lương thiện, lung lay sắp đổ khóc ròng nói: “Ngô tiểu thư dù cô chán ghét tôi cũng không nên nói như vậy chứ, tôi và A Phong là thanh thanh bạch bạch, cô nói như vậy để tôi thế nào làm người đây!” Dứt lời che mặt khóc nỉ non, phảng phất liền phải khóc đứt hơi.
“Dám làm không dám nhận, cô cũng chỉ như vậy.” Ngô Tuyết Lan có hệ thống vạn năng, đối với việc kia của hai người Bạch Thanh Thanh rõ như lòng bàn tay.
Lãnh Phong cứng đờ, Bạch Thanh Thanh cũng khiếp sợ nói không nên lời, liền khóc cũng không biết khi nào dừng lại.
Hiện tại tuy rằng là xã hội hiện đại dân phong cởi mở, nhưng loại chuyện này như cũ không vẻ vang gì, đặc biệt là hào môn như Lãnh gia.
Thân phận Bạch Thanh Thanh vốn là khiến người lên án, nếu truyền ra việc này, Lãnh gia là phải bị cười nhạo chết, nhất định ở nơi này không dám ngẩng đầu. Hơn nữa Bạch Thanh Thanh bọn họ mới mười tám tuổi, hai tháng lúc sau chính là thi đại học, nhưng bọn họ lại đi làm loại chuyện này, việc này đủ để khiến cho sóng to gió lớn.
Người từng trải ông Lãnh liếc mắt một cái đã nhìn ra được, sắc mặt lại đỏ lại trắng lại hồng, cố nén không có phát ra.
“Ba, việc này là con sai, chúng ta xử lý nội bộ được không?” Lãnh Phong thấy ông Lãnh sắp phát tác, nhanh chóng vì chính mình tranh thủ hai phân mặt mũi.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phát sinh, đạt được 500 tích phân. 】
Ngô Tuyết Lan không sao cả nhún nhún vai, âm thanh hệ thống nhắc nhở cô, trên mặt lộ ra ý cười liền định đứng dậy rời đi. Sự tình đã giải quyết cô cũng không cần thiết ở lại, chuyện nhà Lãnh gia cô là người ngoài không nên nhúng tay.
“Cạch ——” Cửa lớn bị hung hăng đá văng, Bạch Thanh Thanh trợn to mắt nhìn một đám người vạm vỡ xông tới, nắm chặt di động trên tay.
“Các người muốn làm gì?” Người vạm vỡ không trả lời câu hỏi của Bạch Thanh Thanh, xách cô ta lên như xách con gà, di động trên tay bị hắn thô bạo bóp nát.
Bạch Thanh Thanh vẻ mặt thấp thỏm sợ hãi bị ném lên xe, một khuôn mặt nhỏ xám xịt phá lệ buồn cười, rõ ràng đau đến nước mắt lưng tròng, nhưng cô ta lại không dám kêu ra tiếng, sợ chọc giận đối phương.
Ngô Tuyết Lan ngồi trên sô pha được Lãnh Húc Nghiêu hiến vất vả cần cù, từ ban đầu không tự nhiên cho tới bây giờ đã bình tĩnh tiếp thu, từng chút gặm quả táo, khuôn mặt bất biến vẫn luôn đỏ bừng lên, đáng yêu giống một con hamster nhỏ ăn cơm, ít nhất Lãnh Húc Nghiêu cho rằng như vậy.
Ông Lãnh thấy vậy cũng thực vui vẻ, hai đứa nhỏ này đến với nhau là một lựa chọn không tồi, Tuyết Lan bất kể là gia thế hay dung mạo đều thực ưu tú, tuy rằng tính tình được nuông chiều nhưng cũng là chân tình khó được, cùng Húc Nghiêu xem như duyên trời tác hợp.
“Ba……” Lãnh Phong không tình nguyện bị bà Lãnh kéo vào nhà, thấp giọng nói.
Ông Lãnh thấp giọng ứng một câu, trên mặt không hiện ra hỉ nộ, cho người ta cảm giác áp bách vô hình. Phảng phất người trước mặt không phải là con trai ruột của ông mà chỉ là một người xa lạ.
Ngô Tuyết Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lãnh Phong, ngay sau đó dường như không có việc gì cúi đầu, xem ra hôm nay là một hồi chiến tranh gia đình nha, thật là thú vị! Khóe miệng cong lên rất là tà mị thỏa mãn, đáng tiếc không ai nhìn thấy.
Thân ảnh màu trắng bị hung hăng mà ném đến trên mặt đất, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua.
Bạch Thanh Thanh nước mắt liên hồi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với Lãnh Phong hai mắt khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt thực thoạt nhìn càng thêm ủy khuất đáng thương.
“Thanh Thanh sao em lại ở chỗ này? Em không sao chứ?” Lãnh Phong đi ba bước cũng thành hai bước nâng Bạch Thanh Thanh dậy, đau lòng nói.
“Là tôi mời cô ta tới.” Ánh mắt Lãnh Húc Nghiêu dừng trên bàn tay trắng nõn sạch sẽ của Ngô Tuyết Lan, cố ý nhấn mạnh chữ ‘ mời ’.
Ngô Tuyết Lan rút ra một tia lực chú ý từ quả táo qua nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, không nghĩ tới người người đàn ông này lại nói trắng ra như thế, chẳng qua bề ngoài cũng khiến người thích đấy chứ.
Lãnh Húc Nghiêu nhân cơ hội duỗi tay nhéo nhéo tay nhỏ của Ngô Tuyết Lan, trên mặt lộ ra vẻ thích ý.
“Cho dù anh là anh trai tôi cũng không thể khi dễ Thanh Thanh, cô ấy chính là em dâu tương lai của anh.” Lãnh Phong nâng Bạch Thanh Thanh dậy, cảm nhận được người trong lòng ngực mảnh mai không chịu nổi, sắc mặt đỏ lên.
“Con câm mồm cho mẹ——” Bà Lãnh sắc mặt đột biến, giơ tay cho Lãnh Phong một cái tát, mang theo khí thế gào thét.
“Ả là cái thá gì? Mẹ tuyệt đối không cho phép ả ta bước vào cửa Lãnh gia.” Bà Lãnh la lối khó có thể bình tĩnh, khó được xuống tay tàn nhẫn với Lãnh Phong, ngoài mạnh trong yếu.
Bởi vì bà ta biết nếu mình không động thủ, ông Lãnh cũng sẽ động thủ, so với ông Lãnh không có nặng nhẹ xuống tay không lưu tình, vẫn là bà ta tự mình động thủ tốt hơn. Ông Lãnh đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ, con trai nhà mình nếu còn không tỉnh ngộ, mẹ con bọn họ sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi Lãnh gia.
“Mẹ, Thanh Thanh là người phụ nữ con yêu nhất, cũng là người con quý trọng nhất. Trước kia mẹ đã đồng ý với con rồi mà.” Lãnh Phong hốc mắt đỏ bừng, biến cố lớn đã làm anh ta mất đi lạnh nhạt cao quý trước giờ.
Ngô Tuyết Lan trạng huống như thì lắc đầu, ánh mắt nguyên chủ thật sự là chẳng ra gì, người như Lãnh Phong căn bản không hiểu trách nhiệm cùng đảm đương, chỉ là thiếu niên miệng còn hôi sữa, làm việc toàn bằng cảm giác.
Chỉ cần là người anh ta để ý anh ta có thể phủng cô ta lên trời đường, người đáng ghét anh ta có thể đưa cô ta vào địa ngục, đơn giản như thế lại lãnh khốc như thế.
Lãnh Phong luôn mồm nói yêu Bạch Thanh Thanh, lại lãnh khốc vô tình với Ngô Tuyết Lan, này lại chưa chắc không phải một loại bi ai.
Chỉ là người bi ai trước sau chỉ có Ngô Tuyết Lan mà thôi, có ai để ý cô ấy đâu? Cô ấy chỉ là đá kê chân cho cảm tình của nam nữ chủ, công cụ chứng giám cho tình yêu của nam nữ chủ, một pháo hôi ‘ quan trọng nhất ’ mà thôi.
Ông Lãnh nghe được lời nói của Lãnh Phong mày nhíu chặt, há miệng vừa muốn nói chuyện đã bị Lãnh Húc Nghiêu cướp lời.
“Nguyên nhân chính là vì cô ta là em dâu tương lai của tôi, tôi mới muốn mời cô ta tới một chuyến nha! Dù sao ở đây đều không phải người ngoài.”
Nghe câu nói như thế trong lòng Ngô Tuyết Lan nhảy dựng, chẳng lẽ cô không phải người ngoài sao? Đột nhiên có chút xấu hổ làm sao bây giờ?
Bạch Thanh Thanh giơ tay ấn ngực đè nén xuống kích động mừng như điên trong lòng, đồ vật đã từng khát vọng hiện giờ có được dễ như trở bàn tay, cô ta đương nhiên kích động. Tuy rằng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, nhưng biệt thự Lãnh gia tráng lệ huy hoàng đánh mạnh cô ta, làm cô ta cả đời khó quên, càng khát vọng được đến, từ đây trải qua cuộc sống thượng lưu.
Lời nói của Lãnh Húc Nghiêu ở trong mắt Bạch Thanh Thanh không khác thừa nhận thân phận của cô ta, cô ta có thể nào không mừng như điên chứ?
“A Phong, chúng ta rốt cuộc có thể ở bên nhau.” Bạch Thanh Thanh khóe mắt rưng rưng, nhu nhược rúc vào trong ngực Lãnh Phong.
Âm thanh của người yêu kiều kiều mềm mại trấn an cảm xúc nôn nóng của Lãnh Phong, anh ta cúi đầu hôn đỉnh đầu Bạch Thanh Thanh.
Ngô Tuyết Lan chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà, quả táo trên tay đã hết, không thể không đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
Bạch Thanh Thanh lúc này mới phát hiện Ngô Tuyết Lan, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng với đắc ý, không khỏi đắc ý cực kỳ ánh mắt khó hiểu.
“Ngô tiểu thư cũng ở chỗ này à! Tớ…… Tớ không phải cố ý ……” Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng đẩy Lãnh Phong ra, ấp a ấp úng cắn môi.
【 Ký chủ, phát hiện nhiệm vụ phát sinh —— phản kích Bạch Thanh Thanh. Tiếp nhận hay không? 】
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống với Ngô Tuyết Lan mà nói không khác gì cơn mưa đúng lúc, cô đang lo tích phân quá ít tất nhiên sẽ không cự tuyệt, nhanh chóng lựa chọn tiếp nhận.
【 Ký chủ tiếp nhận nhiệm vụ phát sinh, thành công đạt được 500 tích phân, thất bại trừng phạt: không. 】
Tròng mắt chuyển động nảy ra ý hay, Ngô Tuyết Lan che miệng cười nói: “Ai nha Bạch tiểu thư cô thật là nói đùa, tôi đã sớm giải trừ hôn ước với Lãnh Phong, đừng nói các ngươi ở trước mặt ta ôm thân mật, cho dù là các ngươi hôn môi thậm chí càng thêm thân mật tôi cũng sẽ không có cảm giác, cô quá lo rồi.”
Vừa dứt lời sắc mặt Bạch Thanh Thanh liền thay đổi, Lãnh Phong và bà Lãnh mẫu cũng không tốt hơn là bao, bọn họ sao lại nghe không ra ý trào phúng của Ngô Tuyết Lan.
Bạch Thanh Thanh cũng không phải người lương thiện, lung lay sắp đổ khóc ròng nói: “Ngô tiểu thư dù cô chán ghét tôi cũng không nên nói như vậy chứ, tôi và A Phong là thanh thanh bạch bạch, cô nói như vậy để tôi thế nào làm người đây!” Dứt lời che mặt khóc nỉ non, phảng phất liền phải khóc đứt hơi.
“Dám làm không dám nhận, cô cũng chỉ như vậy.” Ngô Tuyết Lan có hệ thống vạn năng, đối với việc kia của hai người Bạch Thanh Thanh rõ như lòng bàn tay.
Lãnh Phong cứng đờ, Bạch Thanh Thanh cũng khiếp sợ nói không nên lời, liền khóc cũng không biết khi nào dừng lại.
Hiện tại tuy rằng là xã hội hiện đại dân phong cởi mở, nhưng loại chuyện này như cũ không vẻ vang gì, đặc biệt là hào môn như Lãnh gia.
Thân phận Bạch Thanh Thanh vốn là khiến người lên án, nếu truyền ra việc này, Lãnh gia là phải bị cười nhạo chết, nhất định ở nơi này không dám ngẩng đầu. Hơn nữa Bạch Thanh Thanh bọn họ mới mười tám tuổi, hai tháng lúc sau chính là thi đại học, nhưng bọn họ lại đi làm loại chuyện này, việc này đủ để khiến cho sóng to gió lớn.
Người từng trải ông Lãnh liếc mắt một cái đã nhìn ra được, sắc mặt lại đỏ lại trắng lại hồng, cố nén không có phát ra.
“Ba, việc này là con sai, chúng ta xử lý nội bộ được không?” Lãnh Phong thấy ông Lãnh sắp phát tác, nhanh chóng vì chính mình tranh thủ hai phân mặt mũi.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phát sinh, đạt được 500 tích phân. 】
Ngô Tuyết Lan không sao cả nhún nhún vai, âm thanh hệ thống nhắc nhở cô, trên mặt lộ ra ý cười liền định đứng dậy rời đi. Sự tình đã giải quyết cô cũng không cần thiết ở lại, chuyện nhà Lãnh gia cô là người ngoài không nên nhúng tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.