Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân
Chương 50: TG4: Máu Và Thù Hận (6+7)
Khu Vườn Của Sắc Nữ
05/05/2023
Cảnh báo: cân nhắc khi đọc, h nặng
Tử Hoa cảm thấy Lập Viễn nhất định là có vấn đề về trí não. Cậu có tình
câu dẫn y mà y lại chẳng hề lay động. Tử Hoa tức giận ngồi cắn móng tay. Cậu nhìn chằm chằm vào Lập Viễn.
Y cũng biết cậu đang nhìn mình nhưng lại không có ý cấm cản cậu. Lập Viễn đeo tạp dề thái thịt gà mà sao Tử Hoa thấy y quyến rũ một cách lại thường vậy nhỉ…Chắc chắn cậu điên mất rồi.
Tử Hoa đang miên man thì nghe được tiếng kêu lên của Lập Viễn. Cậu nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế rồi chạy ra xem y có sao không. Tử Hoa ngửi thấy mùi rất ngọt, làm cậu cả người nóng rực, cảm giác đói bụng thâu tóm tâm trí Tử Hoa.
Tử Hoa cầm lấy ngón tay rồi cho vào miệng mút như một món ăn rất ngon, cậu hai mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ. Lập Viễn cảm thấy hơi choáng váng nhưng không nỡ rút tay lại.
Tử Hoa mặc dù thích nhưng cũng không muốn Lập Viễn chết vì mất máu nên cậu mới nhả ngón tay đang ngậm ra.
Cậu ngại ngùng bỏ chạy. Tử Hoa bất mãn bị quản gia lôi dậy mặc đồ cho cậu. Cậu đau khổ bị quản gia kéo đi dự tiệc. Vì là công tước Tử Hoa không thể không đến.
Lập Viễn mím môi nhìn bóng lưng cậu rời đi. Cậu bảo muốn ăn gà…y đã làm rồi nhưng sao lại rời đi chứ, hay chẳng lẽ cậu khinh đồ mà y nấu. Lập Viễn trầm tư ngồi nhìn bàn cơm đầy món ăn.
Y cứ ngồi như vậy từ lức 8 giờ đếm đến 3 giờ sáng. Tử Hoa hai má ửng hồng, bước đi loạng choạng không vững. Tử Hoa cảm thấy cả cơ thể nóng vô cùng, bên trong như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong
Đoạn h hơn tận 4000 chữ lận:)) như đã nói 3p đó nha
________________________
Tử Hoa tỉnh dậy day day trán. Hệ thống cố tình lừa cậu. Trong rượu có thuốc mà Bạch Kim lại chẩng nói gì với cậu, làm hại cậu rồi.
[Độ hảo cảm của Phong Lam La: 55
Độ hảo cảm của Lập Viễn: 40]
Tử Hoa nhớ đến đêm qua hai má nhịn không được ửng hồng.
Cậu mang theo nỗi căm hận Bạch Kim mà đi vào nhà vệ sinh. Đêm qua Tử Hoa như biến thành con người khác vậy… Cậu hai mắt nhìn chằm chằm vào tường mà không cho sự xuất hiện của Phong Lam La.
“Tỉnh rồi thì ăn cháo đi” Tử Hoa muốn nói nhưng vì hôm qua rên rỉ quá nhiều nên giờ cổ họng của kho rát không thể nào nói nổi.
Phong Lam La rót cho cậu cốc nước ấm. Tử Hoa uống xong cảm thấy cổ họng mình đỡ hơn nhiều rồi. Đêm qua cậu đáng sợ thật đấy.
Một lỗ hai gậy….Tử Hoa không ngờ có thể nhét vừa. Bên dưới đau rát nhưng có cảm giác mát mát của thuốc mỡ.
Tử Hoa không nói một câu gì với Phong Lam La. Cậu chui vào trong chăn không nói một cậu gì với Phong Lam La hết. Cậu không tin nổi vị đại công tước này còn thể chơi 3p với cháu mình.
“Ăn đi” Tử Hoa bị Phong Lam La kéo lên dựa vào lòng hắn. Tử Hoa hai mắt căm giận nhưng miệng vẫn há ra để ăn thìa cháo mà hắn đưa đến.
“Lập Viễn đâu?”
“Sao câu đầu tiên Tử Hoa nói lại là hỏi hắn, ta rất đau lòng đấy”
“Ngài nên quên chuyện đấy đi, dù sao cũng là do dược gây ra.” Tử Hoa lạnh lùng nói ra câu khiến Phong Lam La khó chịu vô cùng.
[Độ hắc hoá của Phong Lam La : 50]
“Sao ta quên được cái miệng nhỏ bên dưới liế m hút lấy duơng vật, miệng trên lại không ngừng phát ra âm thanh d*m đãng”
“Phiền đại công tước đi ra khỏi phòng ta”
“Nếu ngươi còn đuổi thì ta sẽ giết chết Mạn Nhu”
“Ngài!”
“Ta làm sao? sớm hay muộn cô ta cũng sẽ chết thôi”
“Mối quan hệ này không nên có”
Y cũng biết cậu đang nhìn mình nhưng lại không có ý cấm cản cậu. Lập Viễn đeo tạp dề thái thịt gà mà sao Tử Hoa thấy y quyến rũ một cách lại thường vậy nhỉ…Chắc chắn cậu điên mất rồi.
Tử Hoa đang miên man thì nghe được tiếng kêu lên của Lập Viễn. Cậu nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế rồi chạy ra xem y có sao không. Tử Hoa ngửi thấy mùi rất ngọt, làm cậu cả người nóng rực, cảm giác đói bụng thâu tóm tâm trí Tử Hoa.
Tử Hoa cầm lấy ngón tay rồi cho vào miệng mút như một món ăn rất ngon, cậu hai mắt híp lại, vẻ mặt hưởng thụ. Lập Viễn cảm thấy hơi choáng váng nhưng không nỡ rút tay lại.
Tử Hoa mặc dù thích nhưng cũng không muốn Lập Viễn chết vì mất máu nên cậu mới nhả ngón tay đang ngậm ra.
Cậu ngại ngùng bỏ chạy. Tử Hoa bất mãn bị quản gia lôi dậy mặc đồ cho cậu. Cậu đau khổ bị quản gia kéo đi dự tiệc. Vì là công tước Tử Hoa không thể không đến.
Lập Viễn mím môi nhìn bóng lưng cậu rời đi. Cậu bảo muốn ăn gà…y đã làm rồi nhưng sao lại rời đi chứ, hay chẳng lẽ cậu khinh đồ mà y nấu. Lập Viễn trầm tư ngồi nhìn bàn cơm đầy món ăn.
Y cứ ngồi như vậy từ lức 8 giờ đếm đến 3 giờ sáng. Tử Hoa hai má ửng hồng, bước đi loạng choạng không vững. Tử Hoa cảm thấy cả cơ thể nóng vô cùng, bên trong như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong
Đoạn h hơn tận 4000 chữ lận:)) như đã nói 3p đó nha
________________________
Tử Hoa tỉnh dậy day day trán. Hệ thống cố tình lừa cậu. Trong rượu có thuốc mà Bạch Kim lại chẩng nói gì với cậu, làm hại cậu rồi.
[Độ hảo cảm của Phong Lam La: 55
Độ hảo cảm của Lập Viễn: 40]
Tử Hoa nhớ đến đêm qua hai má nhịn không được ửng hồng.
Cậu mang theo nỗi căm hận Bạch Kim mà đi vào nhà vệ sinh. Đêm qua Tử Hoa như biến thành con người khác vậy… Cậu hai mắt nhìn chằm chằm vào tường mà không cho sự xuất hiện của Phong Lam La.
“Tỉnh rồi thì ăn cháo đi” Tử Hoa muốn nói nhưng vì hôm qua rên rỉ quá nhiều nên giờ cổ họng của kho rát không thể nào nói nổi.
Phong Lam La rót cho cậu cốc nước ấm. Tử Hoa uống xong cảm thấy cổ họng mình đỡ hơn nhiều rồi. Đêm qua cậu đáng sợ thật đấy.
Một lỗ hai gậy….Tử Hoa không ngờ có thể nhét vừa. Bên dưới đau rát nhưng có cảm giác mát mát của thuốc mỡ.
Tử Hoa không nói một câu gì với Phong Lam La. Cậu chui vào trong chăn không nói một cậu gì với Phong Lam La hết. Cậu không tin nổi vị đại công tước này còn thể chơi 3p với cháu mình.
“Ăn đi” Tử Hoa bị Phong Lam La kéo lên dựa vào lòng hắn. Tử Hoa hai mắt căm giận nhưng miệng vẫn há ra để ăn thìa cháo mà hắn đưa đến.
“Lập Viễn đâu?”
“Sao câu đầu tiên Tử Hoa nói lại là hỏi hắn, ta rất đau lòng đấy”
“Ngài nên quên chuyện đấy đi, dù sao cũng là do dược gây ra.” Tử Hoa lạnh lùng nói ra câu khiến Phong Lam La khó chịu vô cùng.
[Độ hắc hoá của Phong Lam La : 50]
“Sao ta quên được cái miệng nhỏ bên dưới liế m hút lấy duơng vật, miệng trên lại không ngừng phát ra âm thanh d*m đãng”
“Phiền đại công tước đi ra khỏi phòng ta”
“Nếu ngươi còn đuổi thì ta sẽ giết chết Mạn Nhu”
“Ngài!”
“Ta làm sao? sớm hay muộn cô ta cũng sẽ chết thôi”
“Mối quan hệ này không nên có”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.