Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân
Chương 68: TG5: Tiểu Thư Ký Xinh Đẹp Của Chúng Tôi (15)
Khu Vườn Của Sắc Nữ
05/05/2023
Tử Hoa thoả mái tận hưởng cảm giác tư do không li nghĩ. Chiếc xe mui trần
đi với tốc độ cao trên đường cao tốc vắng vẻ người. Tử Hoa đứng dậy để
gió là tóc cậu hất hết về phía sau, dung mạo không che giấu lộ rõ từng
đừng nét hoàn hảo.
Tân Kiến Vĩ tay lái xe tay lấy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc này. Cậu thì vẫn không hề hay biết, chỉ la hét vui vẻ.
Tân Kiến Vĩ để xe ở bãi đỗ xe rồi dắt tay cậu đi vào sau trong hẻm. Đường vào rắc rối vô cùng, cậu không tài nào nhớ nổi được.
“Đây là tiệm sách cổ của cặp vợ chồng ông lão ngoài 80. Không gian ở đây vô cùng yên tĩnh, khi nào cảm thấy căng thẳng tôi sẽ đến đây” Tử Hoa tò mò đi khám phá khắp nơi.
Toàn bộ sách đều sạch sẽ không bụi bẩn, xung quanh trang trí theo phòng thập niên. Mùi hương nhè nhẹ của quê thoang thoảng khắp nơi, giúp cho người đến cảm thấy thư giãn.
“Hôm nay cháu dẫn theo vị khách nào đây?” Một cặp vợ chồng đi ra, cậu nhìn cũng đoán được là chủ tiệm sách này.
“Ông, đây là Tử Hoa, bạn nhỏ của cháu” Nhìn cậu ngượng ngùng cùng ánh mắt lộ rõ tình ý ông lão bật cười. Ông xoa bộ râu rồi quay sang nhìn vợ mình đang ngồi ở ghế bên cửa sổ.
“Hai đứa rất đẹp đôi”
Không cho cậu nói Tân Kiến Vĩ đã nhanh chóng chne vào nói trước “Cảm ơn ông”
Tử Hoa chỉ có thể tức giận nhéo mạnh vào eo hắn một cái. Tân Kiến Vĩ không than vãn mà chỉ cười ngu ngốc với cậu. Tử Hoa thấy hắn giống một con chó lớn, ngu dốt đi mà.
Tử Hoa hâm mộ tình cảm của vợ chồng ông lão không thôi, bà lão đã già nên không tránh được việc đãng trí. Ông lão vẫn luôn dịu dàng chăm sóc cho bà. Ánh mắt ông lão dành cho bà hiện rõ tình yêu vĩnh cửu không gì thay thế hay làm nó lung lay được.
Tân Kiến Vĩ thấy Tử Hoa nhìn vợ chồng ông lão thì cũng hiểu cậu muốn gì. Hắn kéo tay cậu đi đến phía trong góc của tiệm sách. Đi sâu hơn sẽ có cánh cửa. Tân Kiến Vĩ nhanh chóng kéo cậu vào theo mình.
Một căn phòng được thiết kế theo kiểu thập niên 90. Tử Hoa vui vẻ viết rõ ra mắt, cậu nghịch ngợm khắp nơi rồi lại cùng Tân Kiến Vĩ đọc sách. Hai người chơi đùa vui vẻ, dường như trong không gian đấy chỉ tồn tại duy nhất mỗi Tân Kiến Vĩ với Mạc Tử Hoa.
Nhìn cậu mỉm cười đến hai mắt híp lại Tân Kiến Vĩ khẽ nuốt nước bọt. Hắn cúi xuống tham lam chiếm lấy bờ môi ngọt ngào. Tử Hoa phối hợp nhịp nhàng vòng tay qua cổ hắn. Hai người cứ thế chỉ hôn nhau chứ không vượt qua xa hơn,
Tử Hoa hơi ngượng ngùng khi đối diện với ý cười trong đôi mắt của ông lão. Sống từng ấy năm sao mà ông không biết được là đôi trẻ này vừa làm gì cơ chứ nhưng ông không muốn vạch trần.
“Hai đứa ngồi lúc uống nước chè ăn chút bánh”
“Vâng” Tân Kiến Vĩ lấy ghế cho cậu , bản thân thì cũng nhân cơ hôj ngồi sát cạnh Tử Hoa
Tử Hoa nhìn ông lão đối xử tốt với bà lão như vậy , tính tò mò của cậu lại nổi lên khiến cậu không kiềm chế được mà hỏi “Ông với bà yêu nhau như thế nào vậy ạ?”
Ông lão uống ngụm trà rồi kể lại câu chuyện “Khi ấy bà ấy là một omega vạn người mê, tiểu thư danh giá trong gia đình quyền quý còn tôi chỉ là kẻ hầu không danh không phận”
Ông lão thấy bà lão đã ngủ thì cẩn thận đắp cho bà rồi mới kể tiếp, giọng nói nhỏ hơn khi ấy có lẽ để không đánh thức bà lão “Tôi với bà ấy vừa gặp đã yêu, qua lại một thời gian thì bị gia đình bà ấy phát hiện. Bà ấy đã lựa chọn bỏ gia đình, bỏ một gia tài đồ sộ để theo một tên alpha nghèo khổ. Cuộc sống chúng tôi cứ êm ấm trôi qua, sáng tôi sẽ đi làm ruộng, bà ấy ở nhà nấu cơm. Tối về hai người quây quần bên mâm cơm nhỏ”
Ông dừng lại, khuôn mặt thoáng vẻ buồn rầu “Được thời gian thì bà ấy bị bệnh, tôi dành hết tiền làm ruộng bao năm để đưa bà ấy lên bệnh viện thành phố. Bà ấy bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, phải cắt bỏ đi cổ tử cung. Bà ấy từ lúc ấy luôn buồn bã, lúc nào cũng suy nghĩ tôi sẽ bỏ bà ấy”
Tử Hoa chăm chú lắng nghe câu chuyện, tình yêu ấy thật đẹp biết bao. Cậu ước gì bản thân mình cũng có một mái ấm riêng, một nơi có thể trở về chứ không phải lo lắng độ hảo cảm hay sinh mệnh mình ra sao.
Tử Hoa không nhịn được nữa mà khóc, Tân Kiến Vĩ đau lòng ôm lấy cậu. Ông lão thấy cảnh này thì cũng cảm thấy vui vẻ, một cặp đôi thật đẹp, chẳng biết họ có nên duyên vợ chồng hay không nữa.
Tân Kiến Vĩ dỗ mãi thì Tử Hoa mới nín, cậu thấy sắc trời dần dần tối thì mới mở điện thoại ra xem. Tân Đồ Văn gọi cậu đến hơn chục cuộc, Tử Hoa không thèm để tâm mà tắt máy.
Tân Kiến Vĩ đèo cậu đến một quán bún nhỏ trong ngõ gần đấy, cô chủ quán có vẻ rất thân với hắn, còn gọi hắn là Vĩ Vĩ
“Vĩ Vĩ đây là người yêu cháu sao?” Tân Kiến Vĩ không nói gì chỉ cười nhưng ai nhìn vào cũng hiểu là hắn ngầm đồng ý.
Lần đầu tiên Tử Hoa ăn bát bún ngon như vậy, tại sao lại có thể đỉnh như vậy cơ chứ. Tân Kiến Vĩ bất ngờ trước sức ăn của cậu. Hắn mới ăn được nửa bát thì Tử Hoa đã ăn sang bát thứ 3 rồi. Sức ăn khoẻ như vậy mà cơ thể lại quá gầy yếu. Có lẽ hắn nên mua cho cậu thuốc bổ rồi.
“Mạc thư ký có vẻ chơi vui quá nhỉ” Tân Đồ Văn từ phía sau lưng cậu đi tới. Hắn tức giận liếc nhìn Tân Kiến Vĩ rồi nhìn cậu. Tử Hoa vẫn ung dung lau miệng, còn chẳng cho hắn nổi một cái nhìn.
“Ta về đi Vĩ Vĩ” Tân Kiến Vĩ vui mừng vì cậu nắm tay hắn, lại còn gọi tên thân mât như vậy. Tân Đồ Văn sắp bị cậu chọc tức đến phát điên rồi. Hắn đi đến kéo mạnh Tử Hoa về phía mình khiến cậu đau đớn la lên. Tân Kiến Vĩ không muốn làm đau cậu nên đã buông tay để mặc cho Tân Đồ Văn tức giận kéo cậu đi. Tử Hoa dãy dụa phản ứng không được, cổ tay cậu đau đớn vô cùng, lực tay mạnh quá.
Tân Kiến Vĩ không nhịn được chắn trước mặt Tân Đồ Văn, nhìn cổ tay đỏ ửng lên của cậu mà đau xót.
“Anh buông Tử Hoa ra, chẳng phải anh bảo hai người chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi sao?”
“Không liên quan đến em, tránh ra”
“Em sẽ không để anh làm tổn thương Tử Hoa đâu, buông tay ra không em sẽ gọi báo cho Lạc Châu Sa đến đấy”
“Mẹ nó! Tân Kiến Vĩ em vì tên đ i ế m này mà hai anh trai mình à” Tân Đồ Văn tức giận trút hết lên người cậu, Tử Hoa đau chết đi sống lại mà la lớn khóc nức nở.
“Anh buông Tử Hoa ra mau lên” Tân Đồ Văn không muốn Lạc Châu Sa đến gây rắc rối nên chỉ đành buông tay rồi nhìn Tân Kiến Vĩ nắm tay cậu dẫn đi. Từ đầu đến cuối Tử Hoa không nhìn hắn dù chỉ một lần.
_______________khuvuoncuasacnu_____________
Tử Hoa được Tân Kiến Vĩ chở về, vid không yên tâm về Tử Hoa nên Tân Kiến Vĩ đã ở lại chờ đến lúc cậu ngủ say rồi mới rời đi. Lạc Châu Sa vẫn ngồi ở phòng khách, chắc là đang chờ bị anh hai đáng kính của hắn trở về.
Tân Kiến Vĩ không hiểu Tân Đồ Văn đôi mắt có vấn đề hay không mà lại lựa chọn người phụ nữ như này. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của anh trai mình tệ đi theo thời gian sao? Nhưng có mình Tử Hoa là xinh đẹp, lại còn tài giỏi nữa, ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Nếu Tân Kiến Vĩ là Tân Đồ Văn thì có lẽ đã sớm ẵm bạn nhỏ về làm vợ mình rồi.
Tân Kiến Vĩ tay lái xe tay lấy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc này. Cậu thì vẫn không hề hay biết, chỉ la hét vui vẻ.
Tân Kiến Vĩ để xe ở bãi đỗ xe rồi dắt tay cậu đi vào sau trong hẻm. Đường vào rắc rối vô cùng, cậu không tài nào nhớ nổi được.
“Đây là tiệm sách cổ của cặp vợ chồng ông lão ngoài 80. Không gian ở đây vô cùng yên tĩnh, khi nào cảm thấy căng thẳng tôi sẽ đến đây” Tử Hoa tò mò đi khám phá khắp nơi.
Toàn bộ sách đều sạch sẽ không bụi bẩn, xung quanh trang trí theo phòng thập niên. Mùi hương nhè nhẹ của quê thoang thoảng khắp nơi, giúp cho người đến cảm thấy thư giãn.
“Hôm nay cháu dẫn theo vị khách nào đây?” Một cặp vợ chồng đi ra, cậu nhìn cũng đoán được là chủ tiệm sách này.
“Ông, đây là Tử Hoa, bạn nhỏ của cháu” Nhìn cậu ngượng ngùng cùng ánh mắt lộ rõ tình ý ông lão bật cười. Ông xoa bộ râu rồi quay sang nhìn vợ mình đang ngồi ở ghế bên cửa sổ.
“Hai đứa rất đẹp đôi”
Không cho cậu nói Tân Kiến Vĩ đã nhanh chóng chne vào nói trước “Cảm ơn ông”
Tử Hoa chỉ có thể tức giận nhéo mạnh vào eo hắn một cái. Tân Kiến Vĩ không than vãn mà chỉ cười ngu ngốc với cậu. Tử Hoa thấy hắn giống một con chó lớn, ngu dốt đi mà.
Tử Hoa hâm mộ tình cảm của vợ chồng ông lão không thôi, bà lão đã già nên không tránh được việc đãng trí. Ông lão vẫn luôn dịu dàng chăm sóc cho bà. Ánh mắt ông lão dành cho bà hiện rõ tình yêu vĩnh cửu không gì thay thế hay làm nó lung lay được.
Tân Kiến Vĩ thấy Tử Hoa nhìn vợ chồng ông lão thì cũng hiểu cậu muốn gì. Hắn kéo tay cậu đi đến phía trong góc của tiệm sách. Đi sâu hơn sẽ có cánh cửa. Tân Kiến Vĩ nhanh chóng kéo cậu vào theo mình.
Một căn phòng được thiết kế theo kiểu thập niên 90. Tử Hoa vui vẻ viết rõ ra mắt, cậu nghịch ngợm khắp nơi rồi lại cùng Tân Kiến Vĩ đọc sách. Hai người chơi đùa vui vẻ, dường như trong không gian đấy chỉ tồn tại duy nhất mỗi Tân Kiến Vĩ với Mạc Tử Hoa.
Nhìn cậu mỉm cười đến hai mắt híp lại Tân Kiến Vĩ khẽ nuốt nước bọt. Hắn cúi xuống tham lam chiếm lấy bờ môi ngọt ngào. Tử Hoa phối hợp nhịp nhàng vòng tay qua cổ hắn. Hai người cứ thế chỉ hôn nhau chứ không vượt qua xa hơn,
Tử Hoa hơi ngượng ngùng khi đối diện với ý cười trong đôi mắt của ông lão. Sống từng ấy năm sao mà ông không biết được là đôi trẻ này vừa làm gì cơ chứ nhưng ông không muốn vạch trần.
“Hai đứa ngồi lúc uống nước chè ăn chút bánh”
“Vâng” Tân Kiến Vĩ lấy ghế cho cậu , bản thân thì cũng nhân cơ hôj ngồi sát cạnh Tử Hoa
Tử Hoa nhìn ông lão đối xử tốt với bà lão như vậy , tính tò mò của cậu lại nổi lên khiến cậu không kiềm chế được mà hỏi “Ông với bà yêu nhau như thế nào vậy ạ?”
Ông lão uống ngụm trà rồi kể lại câu chuyện “Khi ấy bà ấy là một omega vạn người mê, tiểu thư danh giá trong gia đình quyền quý còn tôi chỉ là kẻ hầu không danh không phận”
Ông lão thấy bà lão đã ngủ thì cẩn thận đắp cho bà rồi mới kể tiếp, giọng nói nhỏ hơn khi ấy có lẽ để không đánh thức bà lão “Tôi với bà ấy vừa gặp đã yêu, qua lại một thời gian thì bị gia đình bà ấy phát hiện. Bà ấy đã lựa chọn bỏ gia đình, bỏ một gia tài đồ sộ để theo một tên alpha nghèo khổ. Cuộc sống chúng tôi cứ êm ấm trôi qua, sáng tôi sẽ đi làm ruộng, bà ấy ở nhà nấu cơm. Tối về hai người quây quần bên mâm cơm nhỏ”
Ông dừng lại, khuôn mặt thoáng vẻ buồn rầu “Được thời gian thì bà ấy bị bệnh, tôi dành hết tiền làm ruộng bao năm để đưa bà ấy lên bệnh viện thành phố. Bà ấy bị ung thư tử cung giai đoạn đầu, phải cắt bỏ đi cổ tử cung. Bà ấy từ lúc ấy luôn buồn bã, lúc nào cũng suy nghĩ tôi sẽ bỏ bà ấy”
Tử Hoa chăm chú lắng nghe câu chuyện, tình yêu ấy thật đẹp biết bao. Cậu ước gì bản thân mình cũng có một mái ấm riêng, một nơi có thể trở về chứ không phải lo lắng độ hảo cảm hay sinh mệnh mình ra sao.
Tử Hoa không nhịn được nữa mà khóc, Tân Kiến Vĩ đau lòng ôm lấy cậu. Ông lão thấy cảnh này thì cũng cảm thấy vui vẻ, một cặp đôi thật đẹp, chẳng biết họ có nên duyên vợ chồng hay không nữa.
Tân Kiến Vĩ dỗ mãi thì Tử Hoa mới nín, cậu thấy sắc trời dần dần tối thì mới mở điện thoại ra xem. Tân Đồ Văn gọi cậu đến hơn chục cuộc, Tử Hoa không thèm để tâm mà tắt máy.
Tân Kiến Vĩ đèo cậu đến một quán bún nhỏ trong ngõ gần đấy, cô chủ quán có vẻ rất thân với hắn, còn gọi hắn là Vĩ Vĩ
“Vĩ Vĩ đây là người yêu cháu sao?” Tân Kiến Vĩ không nói gì chỉ cười nhưng ai nhìn vào cũng hiểu là hắn ngầm đồng ý.
Lần đầu tiên Tử Hoa ăn bát bún ngon như vậy, tại sao lại có thể đỉnh như vậy cơ chứ. Tân Kiến Vĩ bất ngờ trước sức ăn của cậu. Hắn mới ăn được nửa bát thì Tử Hoa đã ăn sang bát thứ 3 rồi. Sức ăn khoẻ như vậy mà cơ thể lại quá gầy yếu. Có lẽ hắn nên mua cho cậu thuốc bổ rồi.
“Mạc thư ký có vẻ chơi vui quá nhỉ” Tân Đồ Văn từ phía sau lưng cậu đi tới. Hắn tức giận liếc nhìn Tân Kiến Vĩ rồi nhìn cậu. Tử Hoa vẫn ung dung lau miệng, còn chẳng cho hắn nổi một cái nhìn.
“Ta về đi Vĩ Vĩ” Tân Kiến Vĩ vui mừng vì cậu nắm tay hắn, lại còn gọi tên thân mât như vậy. Tân Đồ Văn sắp bị cậu chọc tức đến phát điên rồi. Hắn đi đến kéo mạnh Tử Hoa về phía mình khiến cậu đau đớn la lên. Tân Kiến Vĩ không muốn làm đau cậu nên đã buông tay để mặc cho Tân Đồ Văn tức giận kéo cậu đi. Tử Hoa dãy dụa phản ứng không được, cổ tay cậu đau đớn vô cùng, lực tay mạnh quá.
Tân Kiến Vĩ không nhịn được chắn trước mặt Tân Đồ Văn, nhìn cổ tay đỏ ửng lên của cậu mà đau xót.
“Anh buông Tử Hoa ra, chẳng phải anh bảo hai người chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi sao?”
“Không liên quan đến em, tránh ra”
“Em sẽ không để anh làm tổn thương Tử Hoa đâu, buông tay ra không em sẽ gọi báo cho Lạc Châu Sa đến đấy”
“Mẹ nó! Tân Kiến Vĩ em vì tên đ i ế m này mà hai anh trai mình à” Tân Đồ Văn tức giận trút hết lên người cậu, Tử Hoa đau chết đi sống lại mà la lớn khóc nức nở.
“Anh buông Tử Hoa ra mau lên” Tân Đồ Văn không muốn Lạc Châu Sa đến gây rắc rối nên chỉ đành buông tay rồi nhìn Tân Kiến Vĩ nắm tay cậu dẫn đi. Từ đầu đến cuối Tử Hoa không nhìn hắn dù chỉ một lần.
_______________khuvuoncuasacnu_____________
Tử Hoa được Tân Kiến Vĩ chở về, vid không yên tâm về Tử Hoa nên Tân Kiến Vĩ đã ở lại chờ đến lúc cậu ngủ say rồi mới rời đi. Lạc Châu Sa vẫn ngồi ở phòng khách, chắc là đang chờ bị anh hai đáng kính của hắn trở về.
Tân Kiến Vĩ không hiểu Tân Đồ Văn đôi mắt có vấn đề hay không mà lại lựa chọn người phụ nữ như này. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của anh trai mình tệ đi theo thời gian sao? Nhưng có mình Tử Hoa là xinh đẹp, lại còn tài giỏi nữa, ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Nếu Tân Kiến Vĩ là Tân Đồ Văn thì có lẽ đã sớm ẵm bạn nhỏ về làm vợ mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.