Mau Xuyên: Ta Là Tuyệt Sắc Giai Nhân
Chương 101: TG7: Thiếu Soái Luôn Muốn Hôn Ta (4)
Khu Vườn Của Sắc Nữ
02/07/2023
Đã tối muộn, Hàn Chấn Kiệt lái xe trở về, trên con đường về hắn sẽ đi qua
lầu viện. Dù tối nhưng khách khứa vẫn đông đúc. Hắn nhịn không được đi
vào. Nhìn thấy Hàn Chấn Kiệt mọi người vội vã ra tiếp đón nhưng hắn chỉ
muốn gặp Tử Hoa.
Dù hôm nay không phải ca làm của cậu nhưng Hàn Chấn Kiệt vẫn được đưa đến phòng của cậu.
Đợi chờ một lúc thì cánh cửa mới mở ra. Tử Hoa mặc đồ trắng hơi mỏng, có thể thấy thấp thoáng hai nụ hồng phấn xinh đẹp cùng với vòng eo thon gọn. Mái tóc đen hơi xù mềm mại. Đôi mắt mấy ngày nay hiện lên trong tâm trí hắn lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.
“Không biết thiếu soái tìm em vì việc gì gấp vậy ạ?”
“Tôi muốn uống rượu mà muốn tìm người bầu bạn, không biết Tử Hoa có phiền không?” Gương mặt cậu hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu chấp thuận. Cứ thế người làm đưa rượu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đây là nguyên soái, họ không nên đắc tội. Bà chủ lầu viện chỉ biết thở dài, nam nhân nào cũng ham mê sắc đẹp, chưa bao giờ là đủ. Thật khổ cho Tử Hoa ngây thơ không thể phản kháng lại hắn.
Bên trong Tử Hoa ngồi đối diện Hàn Chấn Kiệt. Ánh mắt hắn luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Nãy giờ nam nhân kia uống được ba ly rồi mà mặt vẫn còn tỉnh táo. Ly rượu trước nay Tử Hoa run rẩy cầm lên nhấp một ngụm. Vị cay trong cổ họng khiến Tử Hoa khó chịu ho. Hàn Chấn Kiệt chỉ nhìn qua cũng đoán được cậu rất hiếm khi uống rượu, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng nên.
“Tôi muốn biết thêm về em”
“Ngài muốn biết về em vậy thiếu soái”
“Tử Hoa, vì sao em lại làm nghề này?” Cậu cảm nhận được cỗ cảm xúc còn tồn tại của nguyên chủ trong thân thể. Tử Hoa đã quen thuộc nên dễ dàng lấn át được chút cảm xúc nhỏ nhoi ấy.
“Năm 13 tuổi gia đình phá sản, cha mẹ bị kẻ đòi nợ giết chết. 14 tuổi em bị bán vào lầu viện kiếm tiền trả nợ” Chỉ thấy trên mặt thiếu niên nụ cười xót xa, đôi mắt lấp lánh ngập nước đã hơi đỏ.
“Em phải kiếm tiền đến khi nào trả đủ nợ. Nhưng mỗi ngày họ đều đòi thêm tiền lãi” Lần đầu tiên Hàn Chấn Kiệt gặp Tử Hoa, trong kí ức của hắn cậu rất đáng yêu, chỉ khi nào bị trêu mới khóc. Cậu thiếu niên đã chịu đủ thứ tàn nhẫn. Hắn không biết làm gì chỉ yên lặng lắng nghe lời tâm sự của Tử Hoa.
“Thiếu soái…có phải ngài đã nhớ ra em là ai rồi đúng không?” Đáp lại cậu là sự im lặng nhưng lại là ngầm thừa nhận. Tử Hoa quay đi né tránh ánh mắt của hắn gạt đi hàng lệ.
“Tôi có thể giúp đỡ em trả nợ cũng như thoát khỏi đây”
“Cảm ơn lòng tốt của thiếu soái. Thân phận em hèn mọn, không dám nhận ơn huệ của ngài đâu” Dù chỉ uống hai ly nhưng cả người cậu ửng hồng, hai mắt mông lung, chắc hẳn là đã say rồi. Tử Hoa vẫn luôn ngoan ngoãn như thế, ngoan đến mức người khác đau lòng.
Rõ ràng đó không phải lỗi của mình nhưng lại đem toàn bộ trọng trách gánh hết. Hàn Chấn Kiệt không nói gì chỉ bế Tử Hoa đã say mèm lên giường, cẩn thận đắp chăn rồi quay người rời.
Lúc này bàn tay của cậu nắm chặt lấy cổ tay hắn, miệng thì thào lẩm bẩm không buông rồi thiếp đi. Dù đã ngủ nhưng lực tay không hề giảm. Hắn muốn bỏ tay cậu ra thì dễ dàng nhưng Hàn Chấn Kiệt lại thấy thương cảm cho thiếu niên. Hắn gạt đi tóc dính bên mắt, nhẹ gạt đi giọt lệ của cậu.
Hàn Chấn Kiệt nghĩ tới Tô Gia Nguyên. Hắn yêu cậu nhưng hành động bây giờ có lẽ hơi quá đáng. Nhưng Tử Hoa là đứa trẻ đáng thương, hắn chỉ giúp đỡ cậu như là anh trai mà thôi. Mãi đến sáng Hàn Chấn Kiệt mới rời đi. Người làm không ai dám mở miệng nói một câu gì.
Bà chủ đã dặn nói linh tinh ra ngoài thì chắc chắn mạng khó giữ. Họ cũng rất biết nghe lời. Khi Hàn Chấn Kiệt rời đi Tử Hoa mới ngáp cái rồi quay ra úp mặt vào gối ngủ. Có người nhìn chằm chằm khiến cậu rất mất tự nhiên, không thể ngủ được.
Khi Hàn Chấn Kiệt trở về đã thấy mẹ mình ngồi dưới nhà. Bà chắc là vừa ngủ dậy, dù gì cũng đã sáng. XXX ngửi thấy mùi rượu trên người con trai mình, quần áo nhăn nhúm bà nhăn mắt. Trước nay nếu có đi uống rượu cùng các cấp trên viên chức thì hắn chưa bao giờ đi xuyên đêm, luôn trở về đúng giờ.
Trực giác của người mẹ cũng như người phụ nữ bảo với bà Hàn Chấn Kiệt có gì đó không hề ổn.
“Con đã đi đâu giờ mới về vậy?”
“Uống chút rượu”
“Trước nay con chưa hề về muộn như này” Hàn Chấn Kiệt mệt mỏi bỏ qua lời mẹ mình nói mà lên trên phòng nằm. Bệnh sạch sẽ không cho phép hắn ngủ luôn mà phải tắm rửa rồi mới lên giường.
Hàn Chấn Kiệt không nghĩ tới cậu luôn nhớ tới hắn. Vậy ánh mắt hôm đầu bắt gặp…liệu có phải thật không.
Dù hôm nay không phải ca làm của cậu nhưng Hàn Chấn Kiệt vẫn được đưa đến phòng của cậu.
Đợi chờ một lúc thì cánh cửa mới mở ra. Tử Hoa mặc đồ trắng hơi mỏng, có thể thấy thấp thoáng hai nụ hồng phấn xinh đẹp cùng với vòng eo thon gọn. Mái tóc đen hơi xù mềm mại. Đôi mắt mấy ngày nay hiện lên trong tâm trí hắn lúc này đang nhìn hắn chằm chằm.
“Không biết thiếu soái tìm em vì việc gì gấp vậy ạ?”
“Tôi muốn uống rượu mà muốn tìm người bầu bạn, không biết Tử Hoa có phiền không?” Gương mặt cậu hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu chấp thuận. Cứ thế người làm đưa rượu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đây là nguyên soái, họ không nên đắc tội. Bà chủ lầu viện chỉ biết thở dài, nam nhân nào cũng ham mê sắc đẹp, chưa bao giờ là đủ. Thật khổ cho Tử Hoa ngây thơ không thể phản kháng lại hắn.
Bên trong Tử Hoa ngồi đối diện Hàn Chấn Kiệt. Ánh mắt hắn luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu. Nãy giờ nam nhân kia uống được ba ly rồi mà mặt vẫn còn tỉnh táo. Ly rượu trước nay Tử Hoa run rẩy cầm lên nhấp một ngụm. Vị cay trong cổ họng khiến Tử Hoa khó chịu ho. Hàn Chấn Kiệt chỉ nhìn qua cũng đoán được cậu rất hiếm khi uống rượu, có lẽ đây là lần đầu tiên cũng nên.
“Tôi muốn biết thêm về em”
“Ngài muốn biết về em vậy thiếu soái”
“Tử Hoa, vì sao em lại làm nghề này?” Cậu cảm nhận được cỗ cảm xúc còn tồn tại của nguyên chủ trong thân thể. Tử Hoa đã quen thuộc nên dễ dàng lấn át được chút cảm xúc nhỏ nhoi ấy.
“Năm 13 tuổi gia đình phá sản, cha mẹ bị kẻ đòi nợ giết chết. 14 tuổi em bị bán vào lầu viện kiếm tiền trả nợ” Chỉ thấy trên mặt thiếu niên nụ cười xót xa, đôi mắt lấp lánh ngập nước đã hơi đỏ.
“Em phải kiếm tiền đến khi nào trả đủ nợ. Nhưng mỗi ngày họ đều đòi thêm tiền lãi” Lần đầu tiên Hàn Chấn Kiệt gặp Tử Hoa, trong kí ức của hắn cậu rất đáng yêu, chỉ khi nào bị trêu mới khóc. Cậu thiếu niên đã chịu đủ thứ tàn nhẫn. Hắn không biết làm gì chỉ yên lặng lắng nghe lời tâm sự của Tử Hoa.
“Thiếu soái…có phải ngài đã nhớ ra em là ai rồi đúng không?” Đáp lại cậu là sự im lặng nhưng lại là ngầm thừa nhận. Tử Hoa quay đi né tránh ánh mắt của hắn gạt đi hàng lệ.
“Tôi có thể giúp đỡ em trả nợ cũng như thoát khỏi đây”
“Cảm ơn lòng tốt của thiếu soái. Thân phận em hèn mọn, không dám nhận ơn huệ của ngài đâu” Dù chỉ uống hai ly nhưng cả người cậu ửng hồng, hai mắt mông lung, chắc hẳn là đã say rồi. Tử Hoa vẫn luôn ngoan ngoãn như thế, ngoan đến mức người khác đau lòng.
Rõ ràng đó không phải lỗi của mình nhưng lại đem toàn bộ trọng trách gánh hết. Hàn Chấn Kiệt không nói gì chỉ bế Tử Hoa đã say mèm lên giường, cẩn thận đắp chăn rồi quay người rời.
Lúc này bàn tay của cậu nắm chặt lấy cổ tay hắn, miệng thì thào lẩm bẩm không buông rồi thiếp đi. Dù đã ngủ nhưng lực tay không hề giảm. Hắn muốn bỏ tay cậu ra thì dễ dàng nhưng Hàn Chấn Kiệt lại thấy thương cảm cho thiếu niên. Hắn gạt đi tóc dính bên mắt, nhẹ gạt đi giọt lệ của cậu.
Hàn Chấn Kiệt nghĩ tới Tô Gia Nguyên. Hắn yêu cậu nhưng hành động bây giờ có lẽ hơi quá đáng. Nhưng Tử Hoa là đứa trẻ đáng thương, hắn chỉ giúp đỡ cậu như là anh trai mà thôi. Mãi đến sáng Hàn Chấn Kiệt mới rời đi. Người làm không ai dám mở miệng nói một câu gì.
Bà chủ đã dặn nói linh tinh ra ngoài thì chắc chắn mạng khó giữ. Họ cũng rất biết nghe lời. Khi Hàn Chấn Kiệt rời đi Tử Hoa mới ngáp cái rồi quay ra úp mặt vào gối ngủ. Có người nhìn chằm chằm khiến cậu rất mất tự nhiên, không thể ngủ được.
Khi Hàn Chấn Kiệt trở về đã thấy mẹ mình ngồi dưới nhà. Bà chắc là vừa ngủ dậy, dù gì cũng đã sáng. XXX ngửi thấy mùi rượu trên người con trai mình, quần áo nhăn nhúm bà nhăn mắt. Trước nay nếu có đi uống rượu cùng các cấp trên viên chức thì hắn chưa bao giờ đi xuyên đêm, luôn trở về đúng giờ.
Trực giác của người mẹ cũng như người phụ nữ bảo với bà Hàn Chấn Kiệt có gì đó không hề ổn.
“Con đã đi đâu giờ mới về vậy?”
“Uống chút rượu”
“Trước nay con chưa hề về muộn như này” Hàn Chấn Kiệt mệt mỏi bỏ qua lời mẹ mình nói mà lên trên phòng nằm. Bệnh sạch sẽ không cho phép hắn ngủ luôn mà phải tắm rửa rồi mới lên giường.
Hàn Chấn Kiệt không nghĩ tới cậu luôn nhớ tới hắn. Vậy ánh mắt hôm đầu bắt gặp…liệu có phải thật không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.