Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 133: Khi nam chính Bá tước có bệnh bị bẻ cong (15) (Hết)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Đối mặt với những lời nói và ánh mắt đặc biệt lo lắng của Kỳ Ngôn, Kerry mỉm cười, đôi mắt ngọt ngào của anh khóa chặt vào khuôn mặt thanh tú
của Kỳ Ngôn cùng với sự lưu luyến không rời.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ngồi chờ chết đâu.”
Kỳ Ngôn nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Kerry, chàng đã hứa sẽ không bao giờ nói dối em.”
Trong một khắc có sự chột dạ thoáng qua mắt Kerry, nhưng cũng chỉ là một khắc thôi, thậm chí bản thân anh còn không nhận ra.
“Đương nhiên, tôi sẽ không bao giờ lừa em.”
Kỳ Ngôn nhận được câu trả lời lập tức nhảy xuống biển, lặn vào vực sâu rồi bơi đi. Kerry đứng trên khối đá ngầm cho đến khi ánh nắng trên mặt biển dần tắt lịm, chuyển từ màu vàng mờ nhạt sang màu đen nhánh, biển rộng vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có động tĩnh gì thì anh mới chậm rãi di chuyển đôi chân đã cứng đờ.
—— Xin lỗi, tôi sắp thất hứa với em rồi.
Không bao lâu ý chỉ của nữ hoàng được truyền xuống, bá tước Kerry Hilal đã sử dụng những biện pháp không chính đáng để giành được vị trí bá tước, hơn nữa còn sát hại lão bá tước, lưu đày các anh em của mình và lừa gạt tình cảm cùng sự chân thành của Thánh Nữ ánh sáng. Tội lỗi nặng nề, kết án hình phạt treo cổ.
Hình phạt treo cổ, một sợi dây thừng kết thúc sinh mệnh.
Chỉ với phạm vi được cho phép hoạt động, Kerry bị nhốt ở Tháp Tròn gần cửa hông.
Sinh ra ở nơi này, đến chết cũng là nơi này.
“Ngươi có gì muốn nói không?”
Không biết từ khi nào Nasha xuất hiện, trên người mặc một bộ giáo phục quý phái, làm nổi bật hình thể xinh đẹp của cô.
Kerry thậm chí còn không buồn giương mắt lên nhìn cô, yên lặng vuốt ve vảy cá màu lam nhạt kia. Đêm ngày hôm đó, lúc Kỳ Ngôn ngủ trên giường bị anh ôm đi thì tự nhiên tróc ra.
Màu lam nhạt…… màu anh thích nhất.
Nasha bị làm lơ cũng không hề tức giận, cô nàng bước vào trong căn phòng nho nhỏ này, khẽ cười một tiếng: “Kerry, ngươi có hối hận không? Vì một người đàn ông mà vứt bỏ nhiều thứ như vậy.”
Nếu ngay từ ban đầu ngươi chịu làm bộ làm tịch với ta thì không phải rơi vào kết cục này rồi.
“Nghe nói ngươi đã thả người cá kia rồi?” Nasha vuốt ve dụng cụ bằng bạc trên quầy: “Tom lục soát khắp toàn bộ lâu đài nhưng không phát hiện người cá kia…… À đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa biết, ta sẽ kết hôn với Tom và ta vẫn sẽ là phu nhân bá tước.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có mình ngươi là bị thất bại thảm hại.”
“Kerry, trước nay chưa bao giờ có một loại thuốc mang tên hối hận tồn tại trên đời này đâu.”
……
Lời tuyên bố của Nasha như thể để nhấn mạnh rằng bản thân nàng ta đã sống tốt như thế nào. Thân là kẻ thù không đội trời chung với Kerry, giờ phút này Tom nghiễm nhiên ngồi lên vị trí bá tước và kết hôn với Thánh Nữ ánh sáng, mọi thứ giống như trải nghiệm của Kerry, ngoại trừ ……
Kerry đổi thành Tom.
Đây là điều khó chịu nhất.
Nhưng có lẽ Kerry còn chẳng thật sự để ý, mọi thứ anh làm đều là thất bại trong mắt người khác. Trái lại, chỉ có chính bản thân anh mới biết rằng trong cuộc sống tẻ nhạt và đầy vô vị này, màu lam nhạt đó chính là ánh sáng cuộc đời anh.
Ngày hành quyết đã sắp đến rồi, khung treo được đặt trên biển, vì ngay khi tấm ván bị sập xuống, chân của tù nhân sẽ treo lơ lửng trên không, đôi lúc khó tránh khỏi việc sẽ có một số đồng phạm động tay chân vào tấm ván trước đó, khiến người tù không thể có một cái ch.ết xuôi tay. Do vậy, thành phố đã quyết định dựng giá treo cổ trên biển, đến lúc đó cho dù tấm ván có bị động tay động chân thì sau khi sập xuống vẫn là biển rộng, không có cách nào giảm được hình phạt như cũ.
Có lẽ Kerry đang rất may mắn vì anh được nhìn thấy biển cả và màu xanh lam anh yêu nhất trước khi hấp hối.
Tuy rằng rất muốn gặp Kỳ Ngôn. Nhưng bây giờ ở trước mắt bao người, tốt hơn vẫn không nên gặp cậu ấy.
Kerry tiếc nuối nghĩ, anh bị đẩy lên chiếc thuyền nhỏ và đưa tới giá treo cổ trên biển.
Nhìn giá treo cổ ngày càng gần, trong lòng Kerry cực kỳ bình tĩnh, từ trước tới nay anh chưa từng bình tĩnh đến như vậy. Giống như người sắp chết đang lang thang trước cánh cửa địa ngục, nghĩ đơn giản chỉ cần cánh cửa mở ra là tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Một khắc đó, Kerry đang mong chờ cái chết đến với mình.
—— A Ngôn, nếu có kiếp sau…… Tôi sẽ nghe lời em, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này và làm một người bình thường sống bình yên qua ngày.
[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 90]
Cái gì càng gần, càng phải được kết thúc.
Dây thừng cỡ như cổ tay của em bé quấn trên cổ anh, Kerry tựa hồ có thể nghe thấy những lời nhục mạ của người dân bên bờ biển nhưng đều rất mơ hồ, bởi vì âm thanh của sóng biển đã át đi hết tất cả.
Hương vị tươi mát của đại dương ập đến, Kerry hít một hơi thật sâu như thể anh đang ngửi thấy mùi hương của Kỳ Ngôn.
A Ngôn…… Anh nhớ em rất nhiều.
“Hừ, trông mày khá bình tĩnh đấy!” Người bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Một lát nữa đợi tròng mắt của mày bị lồi ra, tao sẽ xem mày còn bình tĩnh như thế nữa không!”
Sợi dây thừng trên cổ bị căng, chỉ cần tấm ván dưới chân hạ xuống thì cái chết đến với anh chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Lớn lên trông trắng trẻo vậy mà lại có tâm địa hung ác thế!” Người nọ làm như tiếc nuối mà thở dài, vươn tay nắm lấy sợi dây của tấm ván, khẽ than nhẹ rồi dùng sức kéo.
‘Rầm’ một tiếng, tấm ván rơi xuống cả hai phía. Hai chân Kerry lơ lửng trên không cùng với sợi dây thừng đang kéo quanh cổ anh khiến cho mặt anh trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Khuôn mặt lúc bị treo cổ không được đẹp đẽ cho lắm, mắt trợn trắng, hai chân không tự chủ đạp vào nhau.
Lúc đầu anh còn nghe thấy tiếng người cười nhạo bên tai, nhưng sau đó chỉ còn lại tạp âm chói tai và cuối cùng không nghe rõ gì nữa.
Kerry mất đi ý thức, sinh mệnh cũng dần dần trôi đi.
Cuộc đời của một con người dường như thật ngắn ngủi.
Ba gã đao phủ đứng một bên cười nhạo, bọn họ thích nhất là nghe tiếng vùng vẫy của những người sắp chết.
Đột nhiên, một trong ba người đầu trọc trầm mặt nhìn xuống đáy biển sâu, đằng sau những đợt sóng cuồn cuộn dường như có thứ gì đó kỳ lạ.
“Này! Tụi bây mau nhìn bên kia!”
Hai người nọ nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì cả: “Nhìn cái gì chứ?”
“Chỗ đó có thứ gì đó!”
“Chỉ có một vùng màu xanh chứ có gì đâu!”
Dứt lời, đằng sau đợt sóng biển đang dâng trào đột nhiên xuất hiện nhiều người cá nhảy lên khỏi mặt nước!
Người cá phát ra tiếng gầm nhẹ chói tai, rồi gào thét xông tới khiến cả ba tên sợ hãi liên tục lùi về phía sau, hoảng loạn bò lên chiếc thuyền nhỏ, dùng hết sức bình sinh từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ để chèo về bờ.
Người trên bờ cũng nhìn thấy quan cảnh như vậy, một người cá để dành thưởng thức, hai người cá cũng không ngại nhiều, nhưng còn…… hàng trăm hàng ngàn người cá kia thì sao?
Con sóng do người cá tạo ra đã cao hơn cái giá treo cổ và vẫn đang tiếp tục cao thêm nhưng hình như nó chưa có ý định ập xuống. Nếu con sóng cứ tiếp tục dâng lên như vậy thì khi vào bờ, nó nhất định sẽ càn quét hết một phần thành phố!
Mọi người la hét chói tai rồi bỏ chạy, Nasha và Tom cũng sửng sốt, bọn họ rút lui về thành phố với sự hỗ trợ của quản gia.
Bức tường thành cao che khuất cảnh tượng bên ngoài, bọn họ run rẩy chờ đợi cơn đại hồng thủy ập xuống. Một số người già quỳ rạp trên mặt đất, cầu nguyện Hải Thần đừng trách tội và dùng đức tin của bọn họ để cảm hóa trời xanh.
Mười mấy phút trôi qua, cơn hồng thủy vẫn chưa ập tới. Cư dân thành phố nghi hoặc lần lượt bước ra khỏi cổng thành, phát hiện mặt biển tĩnh lặng như lúc ban đầu, hoàn toàn không có dấu vết của sóng to gió lớn nào.
Những người khác tỏ ra khó hiểu, vừa rồi rõ ràng thấy một con sóng lớn như vậy, thậm chí còn cao hơn cả bức tường thành.
“Này! Mọi người mau nhìn xem!”
Trong lúc mọi người còn đang bối rối, một đứa trẻ đột nhiên chỉ hướng vào giá treo cổ, giọng nói non nớt tràn ngập sự tò mò nói: “Hải Thần đã cứu người đàn ông kia rồi!”
Những người khác nhìn qua chỉ thấy giá treo cổ để xử tử vẫn còn đó, sợi dây cũng còn đó, nhưng người bị treo cổ là Kerry, lại không biết kết cục ra sao.
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh ngạc, họ không ngờ người đàn ông như vậy mà được Hải Thần phù hộ.
Nasha và Tom nghiến chiếc răng bạc. Bởi vì bọn họ biết, người cứu Kerry đâu phải Hải Thần gì đó, chỉ là tên người cá – Kỳ Ngôn mà thôi!
Đáng tiếc, cứu thì cũng cứu rồi, đâu có ai đi tìm tung tích bọn họ cơ chứ?
[Dopa, một thị trấn nhỏ ven biển.]
Người dân nơi đây sống bằng cách tự cung tự cấp, muốn ăn thì đi đánh cá, muốn uống thì có nguồn nước trong giữa đồi xanh, một bên giáp biển, còn một bên quây quanh bởi núi rừng.
Chốn nhỏ bé này, dù chỉ là một thị trấn biên giới mà thành đô không coi trọng nhưng lại có một cuộc sống rất yên bình và hạnh phúc.
Sáng sớm, Kỳ Ngôn mua một ít trái cây từ tiểu thương và xách theo hai con cá to béo, trên mặt nở nụ cười mỉm suốt cả con đường trở về tòa nhà hai tầng nhỏ.
Bà chủ cho thuê là một người phụ nữ mập mạp đã ngoài 50 tuổi, kinh doanh một tiệm bánh mì. Căn nhà ban đầu cho Kỳ Ngôn thuê nằm ngay bên cạnh tiệm bánh mì của bà.
Kỳ Ngôn đến trước tiệm bánh và gọi hai cái bánh tart trái cây.
“Ui trời, Tiểu Ngôn đúng là vẫn hiền hậu như vậy.” Bà chủ cho thuê cười híp cả mắt, ngầm ra hiệu cho đứa con trai 5 tuổi nhà bà phụ họa theo: “Hiền hậu, hiền hậu!”
Kỳ Ngôn cúi xuống, sờ đầu đứa bé, lấy một quả táo từ trong túi ra đưa cho cậu nhóc: “Cầm ăn đi.”
Đứa nhỏ cười híp mắt, cầm lấy trái cây rồi chạy đi.
Đứng dậy, Kỳ Ngôn nhìn bà chủ cho thuê, nói với giọng điệu chân thành: “Thưa bà, con nghĩ chúng con sẽ sống ở đây cả đời.”
Bà chủ cho thuê tán đồng nhìn cậu một cái, đuôi lông mày hơi nhướng: “Đã đến lúc nên ổn định cuộc sống rồi.”
“Bà biết không, thân phận của con với Kerry…… rất đặc biệt.”
“Không quan trọng, người dân trong thị trấn nhỏ này không bao giờ quan tâm đến điều đó.” Bà chủ cho thuê từ ái cười một tiếng: “Bọn họ có lẽ đều đã biết hoặc có thể cũng không biết. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ quan tâm đến việc con có còn tiếp tục chỉ dẫn phương hướng cho các ngư dân trên biển và Kerry có còn tiếp tục dạy học cho bọn trẻ nữa không thôi.”
Kỳ Ngôn mỉm cười, cười rất vui vẻ.
“Đương nhiên, chúng con sẽ tiếp tục làm như vậy ạ.”
Trở lại tòa nhà nhỏ, Kỳ Ngôn quay lại phòng ngủ, phát hiện Kerry còn đang ngủ say liền đi qua ngồi mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
Còn chưa kịp rút tay thì đã bị tay Kerry bắt được.
“A Ngôn, mừng em đã về……” Kerry cọ cọ bàn tay mềm mại tựa như ngọc, sau đó nhẹ nhàng hôn.
Kỳ Ngôn vỗ nhẹ lên má anh: “Đến giờ dậy rồi, ăn sáng xong thì bọn nhỏ sẽ tới đây đấy.”
Kerry gật đầu và ngồi dậy khỏi giường, cảm nhận ánh nắng chói chang qua cửa số chiếu vào mặt mình.
—— Thật thần kỳ. Một tháng trước, anh vẫn là một tử tù sắp bị treo cổ.
“Ánh mặt trời thật tuyệt.” Kerry xuống giường, đến sau lưng Kỳ Ngôn, ôm chặt lấy cậu: “A Ngôn, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cứu tôi, cảm ơn em đã không bỏ rơi tôi.
Kỳ Ngôn vuốt ve bàn tay vẫn đang đặt trên eo mình, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
“Vậy thì hãy dùng cả đời này để trả cho em.”
[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 100]
……
[ Độ hắc hóa của mục tiêu công lược chưa đạt tới 50, không trừng phạt. ]
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang sao chép và truyền vào trí nhớ. ]
[ Sao chép thành công. Ký chủ có muốn lập tức rời khỏi thế giới? ]
—— Có.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không ngồi chờ chết đâu.”
Kỳ Ngôn nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Kerry, chàng đã hứa sẽ không bao giờ nói dối em.”
Trong một khắc có sự chột dạ thoáng qua mắt Kerry, nhưng cũng chỉ là một khắc thôi, thậm chí bản thân anh còn không nhận ra.
“Đương nhiên, tôi sẽ không bao giờ lừa em.”
Kỳ Ngôn nhận được câu trả lời lập tức nhảy xuống biển, lặn vào vực sâu rồi bơi đi. Kerry đứng trên khối đá ngầm cho đến khi ánh nắng trên mặt biển dần tắt lịm, chuyển từ màu vàng mờ nhạt sang màu đen nhánh, biển rộng vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có động tĩnh gì thì anh mới chậm rãi di chuyển đôi chân đã cứng đờ.
—— Xin lỗi, tôi sắp thất hứa với em rồi.
Không bao lâu ý chỉ của nữ hoàng được truyền xuống, bá tước Kerry Hilal đã sử dụng những biện pháp không chính đáng để giành được vị trí bá tước, hơn nữa còn sát hại lão bá tước, lưu đày các anh em của mình và lừa gạt tình cảm cùng sự chân thành của Thánh Nữ ánh sáng. Tội lỗi nặng nề, kết án hình phạt treo cổ.
Hình phạt treo cổ, một sợi dây thừng kết thúc sinh mệnh.
Chỉ với phạm vi được cho phép hoạt động, Kerry bị nhốt ở Tháp Tròn gần cửa hông.
Sinh ra ở nơi này, đến chết cũng là nơi này.
“Ngươi có gì muốn nói không?”
Không biết từ khi nào Nasha xuất hiện, trên người mặc một bộ giáo phục quý phái, làm nổi bật hình thể xinh đẹp của cô.
Kerry thậm chí còn không buồn giương mắt lên nhìn cô, yên lặng vuốt ve vảy cá màu lam nhạt kia. Đêm ngày hôm đó, lúc Kỳ Ngôn ngủ trên giường bị anh ôm đi thì tự nhiên tróc ra.
Màu lam nhạt…… màu anh thích nhất.
Nasha bị làm lơ cũng không hề tức giận, cô nàng bước vào trong căn phòng nho nhỏ này, khẽ cười một tiếng: “Kerry, ngươi có hối hận không? Vì một người đàn ông mà vứt bỏ nhiều thứ như vậy.”
Nếu ngay từ ban đầu ngươi chịu làm bộ làm tịch với ta thì không phải rơi vào kết cục này rồi.
“Nghe nói ngươi đã thả người cá kia rồi?” Nasha vuốt ve dụng cụ bằng bạc trên quầy: “Tom lục soát khắp toàn bộ lâu đài nhưng không phát hiện người cá kia…… À đúng rồi, chắc ngươi vẫn chưa biết, ta sẽ kết hôn với Tom và ta vẫn sẽ là phu nhân bá tước.”
“Từ đầu đến cuối, chỉ có mình ngươi là bị thất bại thảm hại.”
“Kerry, trước nay chưa bao giờ có một loại thuốc mang tên hối hận tồn tại trên đời này đâu.”
……
Lời tuyên bố của Nasha như thể để nhấn mạnh rằng bản thân nàng ta đã sống tốt như thế nào. Thân là kẻ thù không đội trời chung với Kerry, giờ phút này Tom nghiễm nhiên ngồi lên vị trí bá tước và kết hôn với Thánh Nữ ánh sáng, mọi thứ giống như trải nghiệm của Kerry, ngoại trừ ……
Kerry đổi thành Tom.
Đây là điều khó chịu nhất.
Nhưng có lẽ Kerry còn chẳng thật sự để ý, mọi thứ anh làm đều là thất bại trong mắt người khác. Trái lại, chỉ có chính bản thân anh mới biết rằng trong cuộc sống tẻ nhạt và đầy vô vị này, màu lam nhạt đó chính là ánh sáng cuộc đời anh.
Ngày hành quyết đã sắp đến rồi, khung treo được đặt trên biển, vì ngay khi tấm ván bị sập xuống, chân của tù nhân sẽ treo lơ lửng trên không, đôi lúc khó tránh khỏi việc sẽ có một số đồng phạm động tay chân vào tấm ván trước đó, khiến người tù không thể có một cái ch.ết xuôi tay. Do vậy, thành phố đã quyết định dựng giá treo cổ trên biển, đến lúc đó cho dù tấm ván có bị động tay động chân thì sau khi sập xuống vẫn là biển rộng, không có cách nào giảm được hình phạt như cũ.
Có lẽ Kerry đang rất may mắn vì anh được nhìn thấy biển cả và màu xanh lam anh yêu nhất trước khi hấp hối.
Tuy rằng rất muốn gặp Kỳ Ngôn. Nhưng bây giờ ở trước mắt bao người, tốt hơn vẫn không nên gặp cậu ấy.
Kerry tiếc nuối nghĩ, anh bị đẩy lên chiếc thuyền nhỏ và đưa tới giá treo cổ trên biển.
Nhìn giá treo cổ ngày càng gần, trong lòng Kerry cực kỳ bình tĩnh, từ trước tới nay anh chưa từng bình tĩnh đến như vậy. Giống như người sắp chết đang lang thang trước cánh cửa địa ngục, nghĩ đơn giản chỉ cần cánh cửa mở ra là tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Một khắc đó, Kerry đang mong chờ cái chết đến với mình.
—— A Ngôn, nếu có kiếp sau…… Tôi sẽ nghe lời em, rời khỏi cái vòng luẩn quẩn này và làm một người bình thường sống bình yên qua ngày.
[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 90]
Cái gì càng gần, càng phải được kết thúc.
Dây thừng cỡ như cổ tay của em bé quấn trên cổ anh, Kerry tựa hồ có thể nghe thấy những lời nhục mạ của người dân bên bờ biển nhưng đều rất mơ hồ, bởi vì âm thanh của sóng biển đã át đi hết tất cả.
Hương vị tươi mát của đại dương ập đến, Kerry hít một hơi thật sâu như thể anh đang ngửi thấy mùi hương của Kỳ Ngôn.
A Ngôn…… Anh nhớ em rất nhiều.
“Hừ, trông mày khá bình tĩnh đấy!” Người bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Một lát nữa đợi tròng mắt của mày bị lồi ra, tao sẽ xem mày còn bình tĩnh như thế nữa không!”
Sợi dây thừng trên cổ bị căng, chỉ cần tấm ván dưới chân hạ xuống thì cái chết đến với anh chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Lớn lên trông trắng trẻo vậy mà lại có tâm địa hung ác thế!” Người nọ làm như tiếc nuối mà thở dài, vươn tay nắm lấy sợi dây của tấm ván, khẽ than nhẹ rồi dùng sức kéo.
‘Rầm’ một tiếng, tấm ván rơi xuống cả hai phía. Hai chân Kerry lơ lửng trên không cùng với sợi dây thừng đang kéo quanh cổ anh khiến cho mặt anh trong nháy mắt đã đỏ bừng lên.
Khuôn mặt lúc bị treo cổ không được đẹp đẽ cho lắm, mắt trợn trắng, hai chân không tự chủ đạp vào nhau.
Lúc đầu anh còn nghe thấy tiếng người cười nhạo bên tai, nhưng sau đó chỉ còn lại tạp âm chói tai và cuối cùng không nghe rõ gì nữa.
Kerry mất đi ý thức, sinh mệnh cũng dần dần trôi đi.
Cuộc đời của một con người dường như thật ngắn ngủi.
Ba gã đao phủ đứng một bên cười nhạo, bọn họ thích nhất là nghe tiếng vùng vẫy của những người sắp chết.
Đột nhiên, một trong ba người đầu trọc trầm mặt nhìn xuống đáy biển sâu, đằng sau những đợt sóng cuồn cuộn dường như có thứ gì đó kỳ lạ.
“Này! Tụi bây mau nhìn bên kia!”
Hai người nọ nhìn theo hướng hắn chỉ, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì cả: “Nhìn cái gì chứ?”
“Chỗ đó có thứ gì đó!”
“Chỉ có một vùng màu xanh chứ có gì đâu!”
Dứt lời, đằng sau đợt sóng biển đang dâng trào đột nhiên xuất hiện nhiều người cá nhảy lên khỏi mặt nước!
Người cá phát ra tiếng gầm nhẹ chói tai, rồi gào thét xông tới khiến cả ba tên sợ hãi liên tục lùi về phía sau, hoảng loạn bò lên chiếc thuyền nhỏ, dùng hết sức bình sinh từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ để chèo về bờ.
Người trên bờ cũng nhìn thấy quan cảnh như vậy, một người cá để dành thưởng thức, hai người cá cũng không ngại nhiều, nhưng còn…… hàng trăm hàng ngàn người cá kia thì sao?
Con sóng do người cá tạo ra đã cao hơn cái giá treo cổ và vẫn đang tiếp tục cao thêm nhưng hình như nó chưa có ý định ập xuống. Nếu con sóng cứ tiếp tục dâng lên như vậy thì khi vào bờ, nó nhất định sẽ càn quét hết một phần thành phố!
Mọi người la hét chói tai rồi bỏ chạy, Nasha và Tom cũng sửng sốt, bọn họ rút lui về thành phố với sự hỗ trợ của quản gia.
Bức tường thành cao che khuất cảnh tượng bên ngoài, bọn họ run rẩy chờ đợi cơn đại hồng thủy ập xuống. Một số người già quỳ rạp trên mặt đất, cầu nguyện Hải Thần đừng trách tội và dùng đức tin của bọn họ để cảm hóa trời xanh.
Mười mấy phút trôi qua, cơn hồng thủy vẫn chưa ập tới. Cư dân thành phố nghi hoặc lần lượt bước ra khỏi cổng thành, phát hiện mặt biển tĩnh lặng như lúc ban đầu, hoàn toàn không có dấu vết của sóng to gió lớn nào.
Những người khác tỏ ra khó hiểu, vừa rồi rõ ràng thấy một con sóng lớn như vậy, thậm chí còn cao hơn cả bức tường thành.
“Này! Mọi người mau nhìn xem!”
Trong lúc mọi người còn đang bối rối, một đứa trẻ đột nhiên chỉ hướng vào giá treo cổ, giọng nói non nớt tràn ngập sự tò mò nói: “Hải Thần đã cứu người đàn ông kia rồi!”
Những người khác nhìn qua chỉ thấy giá treo cổ để xử tử vẫn còn đó, sợi dây cũng còn đó, nhưng người bị treo cổ là Kerry, lại không biết kết cục ra sao.
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh ngạc, họ không ngờ người đàn ông như vậy mà được Hải Thần phù hộ.
Nasha và Tom nghiến chiếc răng bạc. Bởi vì bọn họ biết, người cứu Kerry đâu phải Hải Thần gì đó, chỉ là tên người cá – Kỳ Ngôn mà thôi!
Đáng tiếc, cứu thì cũng cứu rồi, đâu có ai đi tìm tung tích bọn họ cơ chứ?
[Dopa, một thị trấn nhỏ ven biển.]
Người dân nơi đây sống bằng cách tự cung tự cấp, muốn ăn thì đi đánh cá, muốn uống thì có nguồn nước trong giữa đồi xanh, một bên giáp biển, còn một bên quây quanh bởi núi rừng.
Chốn nhỏ bé này, dù chỉ là một thị trấn biên giới mà thành đô không coi trọng nhưng lại có một cuộc sống rất yên bình và hạnh phúc.
Sáng sớm, Kỳ Ngôn mua một ít trái cây từ tiểu thương và xách theo hai con cá to béo, trên mặt nở nụ cười mỉm suốt cả con đường trở về tòa nhà hai tầng nhỏ.
Bà chủ cho thuê là một người phụ nữ mập mạp đã ngoài 50 tuổi, kinh doanh một tiệm bánh mì. Căn nhà ban đầu cho Kỳ Ngôn thuê nằm ngay bên cạnh tiệm bánh mì của bà.
Kỳ Ngôn đến trước tiệm bánh và gọi hai cái bánh tart trái cây.
“Ui trời, Tiểu Ngôn đúng là vẫn hiền hậu như vậy.” Bà chủ cho thuê cười híp cả mắt, ngầm ra hiệu cho đứa con trai 5 tuổi nhà bà phụ họa theo: “Hiền hậu, hiền hậu!”
Kỳ Ngôn cúi xuống, sờ đầu đứa bé, lấy một quả táo từ trong túi ra đưa cho cậu nhóc: “Cầm ăn đi.”
Đứa nhỏ cười híp mắt, cầm lấy trái cây rồi chạy đi.
Đứng dậy, Kỳ Ngôn nhìn bà chủ cho thuê, nói với giọng điệu chân thành: “Thưa bà, con nghĩ chúng con sẽ sống ở đây cả đời.”
Bà chủ cho thuê tán đồng nhìn cậu một cái, đuôi lông mày hơi nhướng: “Đã đến lúc nên ổn định cuộc sống rồi.”
“Bà biết không, thân phận của con với Kerry…… rất đặc biệt.”
“Không quan trọng, người dân trong thị trấn nhỏ này không bao giờ quan tâm đến điều đó.” Bà chủ cho thuê từ ái cười một tiếng: “Bọn họ có lẽ đều đã biết hoặc có thể cũng không biết. Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ quan tâm đến việc con có còn tiếp tục chỉ dẫn phương hướng cho các ngư dân trên biển và Kerry có còn tiếp tục dạy học cho bọn trẻ nữa không thôi.”
Kỳ Ngôn mỉm cười, cười rất vui vẻ.
“Đương nhiên, chúng con sẽ tiếp tục làm như vậy ạ.”
Trở lại tòa nhà nhỏ, Kỳ Ngôn quay lại phòng ngủ, phát hiện Kerry còn đang ngủ say liền đi qua ngồi mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
Còn chưa kịp rút tay thì đã bị tay Kerry bắt được.
“A Ngôn, mừng em đã về……” Kerry cọ cọ bàn tay mềm mại tựa như ngọc, sau đó nhẹ nhàng hôn.
Kỳ Ngôn vỗ nhẹ lên má anh: “Đến giờ dậy rồi, ăn sáng xong thì bọn nhỏ sẽ tới đây đấy.”
Kerry gật đầu và ngồi dậy khỏi giường, cảm nhận ánh nắng chói chang qua cửa số chiếu vào mặt mình.
—— Thật thần kỳ. Một tháng trước, anh vẫn là một tử tù sắp bị treo cổ.
“Ánh mặt trời thật tuyệt.” Kerry xuống giường, đến sau lưng Kỳ Ngôn, ôm chặt lấy cậu: “A Ngôn, cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã cứu tôi, cảm ơn em đã không bỏ rơi tôi.
Kỳ Ngôn vuốt ve bàn tay vẫn đang đặt trên eo mình, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
“Vậy thì hãy dùng cả đời này để trả cho em.”
[ Độ hảo cảm của Kerry đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 100]
……
[ Độ hắc hóa của mục tiêu công lược chưa đạt tới 50, không trừng phạt. ]
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đang sao chép và truyền vào trí nhớ. ]
[ Sao chép thành công. Ký chủ có muốn lập tức rời khỏi thế giới? ]
—— Có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.