Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 117: Khi nam chính cương thi bị bẻ cong 25 (xong)
Thanh Thủy Nương Nương
10/08/2021
Có lẽ nhờ bản năng thúc đẩy sự hiện diện của con người bên trong, nhóm tang thi cùng nhau tông vào cửa, ống thép không thể duy trì được bao lâu, sớm hay muộn gì thì cánh cửa cũng bị phá. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)
Gian phòng này trang bị rất nhiều xung lượng nhưng lại không cần dùng đến, thành ra chỗ xả nước này lâu ngày không được kiểm tra dẫn đến tình trạng tắc nghẽn, chưa bao giờ được yêu cầu xả nước, nên mới bị coi là nơi chứa nhiều thứ đồ linh tinh.
Khang Duệ cảnh giác nhìn quanh, lúc nào cũng có thể sẵn sàng xông ra ngoài. Ngược lại tâm trạng lo lắng của Kỳ Ngôn đang dần bình ổn lại trong tiếng gào rống của tang thi.
Dù sao cũng chỉ là một sinh mệnh, kết quả cuối cùng đơn giản là nhiệm vụ thất bại mà thôi.
Điều mà Kỳ Ngôn không yên lòng nhất vẫn là Khang Duệ...... Nhưng cẩn thận nghĩ kĩ thì, Khang Duệ là cương thi, trong thế giới như vậy, hắn là người có ưu thế nhất.
Chút băn khoăn trong lòng bị đánh bay mất, tâm tình Kỳ Ngôn thả lỏng lại, đi đến bên Khang Duệ, nắm chặt lấy tay hắn.
"Khang Khang, gặp được tôi, cậu rất vui sao?"
Khang Duệ sửng sốt, khẳng định trả lời: "Ừ, rất vui."
"Vậy cậu thích tôi không?" Kỳ Ngôn nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Em thì thật sự thích anh đấy."
Khang Duệ nhấp môi, lần đầu tiên hắn không nhanh chóng trả lời câu hỏi của Kỳ Ngôn, mà nhẹ nhàng nhăn mày lại. Ánh mắt Kỳ Ngôn ôn hòa tựa như tia ánh sáng, còn trong mắt Khang Duệ hiện lên một tia phức tạp, sau một hồi mới ấp úng nói ra vài ba chữ.
"Chờ chúng ta ra ngoài rồi, anh sẽ trả lời em."
Cho nên, nhất định phải chờ đến khi chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây, anh sẽ đem tất cả tâm tư tình cảm, như một lời nói, một năm một mười (*) toàn bộ nói cho em.
(*)Một năm một mười: rõ ràng và minh bạch.
Không nhận được câu trả lời, yết hầu Kỳ Ngôn căng thẳng, sự khủng hoảng với hàng đống câu từ muốn nói dồn nén lại vào trong lòng.
—— đồ ngốc, trả lời tôi một chút sẽ chết sao? Có lẽ, nếu rốt cuộc nghe không được, tôi sẽ tiếc nuối cả đời.
Lúc này, giáo sư Lưu đột nhiên vui sướng hét lớn một tiếng: "Được rồi!"
Dứt lời, một dòng nước xiết đổ từ thượng nguồn xả thẳng xuống. Âm thanh của lực nước va chạm vào tường cũng biết được áp lực lớn bao nhiêu. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)
Kỳ Ngôn và Khang Duệ liếc nhìn nhau, nhìn ra trong mắt đối phương đang kích động. Kỳ Ngôn bảo Khang Duệ xuống trước, Khang Duệ muốn phản đối nhưng Tử Thần đang gào thét ở cửa, không thể chậm trễ thời gian, không hề nhiều lời, lao theo dòng nước mà nhảy xuống.
Kỳ Ngôn bước lên vách tường, vừa mới chuẩn bị nhảy, ánh mắt cậu quay lại nhìn thì thấy giáo sư Lưu đang cố hết sức nhấc tấm lưới sắt lên.
Đột nhiên hai mắt Kỳ Ngôn mở to, cậu định trèo xuống, nhưng bị giáo sư nhanh chóng dùng lướt sắt lấp lại vách tường. Kỳ Ngôn đứng mép vách tường hứng chịu áp lực nước mà nhìn qua tấm lưới sắt, vội vàng mà kêu: "Giáo sư!"
"Đường nước này thông đến một con sông nhỏ ngoài thành, tùy thời cơ mà cảnh giác, tôi cực khổ đưa các cậu ra, đừng để bị tang thi giết." Giọng điệu của giáo sư Lưu hài hước, như đem lời nói của mình làm trò, nhưng nụ cười tươi ấy đầy chua xót, Kỳ Ngôn vô thức bỏ qua.
"Giáo sư, ông đã giúp đỡ chúng tôi quá nhiều, tôi muốn chúng ta cùng nhau ra ngoài!" Kỳ Ngôn đẩy lưới sắt, lưới sắt lại không hề động đậy.
"Thôi đi, một ông lão già như tôi cùng người trẻ tuổi như các cậu ra ngoài làm gì?" Giáo sư Lưu khẽ cười một tiếng: "Lúc tôi thấy tên tiểu tử Khang Duệ kia, khoảnh khắc ấy tựa như tôi thấy được con tôi...... Con tôi cũng là đồng tính luyến ái, đã sớm công khai, tôi và mẹ nó đều chấp nhận."
Tiếng ống thép sắp đứt gãy phía sau, tay tang thi đã xuyên qua cửa bắt đầu cào cấu.
"Cả đời này tôi vì khoa học mà bán mạng, lại cũng bởi vì nó mà chôn vùi chính gia đình mình."
"Con tôi, nó nói không hận tôi, đó là giả."
"Tôi thả tang thi ra, có lẽ đã có rất nhiều người vô tội chịu liên lụy. Tôi chỉ có một cái mạng già, không tính là gì cả."
"Các cậu còn trẻ, phải sống tốt để tồn tại."
"Càng tiến về phía trước, thì tương lai càng sáng. Nếu nửa đường mà từ bỏ, tất cả đều không có."
"Cậu nhìn tôi xem, đến chết cũng mặc chiếc áo trắng tràn đầy mùi nước sát trùng này."
Móc 4 góc lưới sắt lại với khe hở ban đầu, tấm lưới sắt lại bị bịt kín, lũ tang thi não tàn sẽ không biết làm sao để mở tấm lưới sắt này.
Lui ra phía sau một bước, giáo sư Lưu rút ra một khẩu súng lục từ đống đồ linh tinh, nhìn báng súng trơn bóng khẽ cười một tiếng, nói: "Thằng ngu nào còn ở lại đây, tôi sẽ gửi nó đến âm phủ đấy."
"Giáo sư......"
Nước mắt lăn dài xuống má, Kỳ Ngôn nhìn ông lão già nua cầm món đồ ấy, thật giống với những người đang diễn hài khoa tay múa chân loạn xạ.
"Khóc cái gì, phiền các người, còn trẻ mà khóc sướt mướt!"
"Nhóc con, cậu biết không, trước kia tôi là bộ đội, súng bắn phát nào là chuẩn phát đó!"
"Chỗ này có hai viên đạn, viên thứ nhất để hù dọa cậu, nhưng tôi không nghĩ sẽ để cậu thấy bộ dạng đầu của tôi nở hoa."
Giáo sư đặt súng nhắm ngay bức tường bên cạnh Kỳ Ngôn, không do dự bắn một phát, tiếng vang lớn làm Kỳ Ngôn run lên, tay nắm lưới sắt buông ra, ngã người về phía sau xuôi theo dòng nước lao xuống, nước tràn vào hốc mũi khiến cậu nghẹt thở.
Âm thanh ào ào của dòng nước làm Kỳ Ngôn không thể nghe thấy phát súng thứ hai.
Kỳ Ngôn nhắm hai mắt, theo đường nước trượt xuống dưới, có lực nước cản, Kỳ Ngôn không ngã bị thương. Trên mặt đã không biết là nước sông hay nước mắt nữa rồi, Kỳ Ngôn không hiểu, vì sao một người tốt, cuối cùng lại có kết quả như thế này.
Có lẽ bởi vì thế giới này chính là như vậy.
——thủ đắc vân khai kiến nguyệt. (*)
(*) Vén rèm mây ra để thấy vầng trăng: Kiểu như là thấy được ánh sáng tốt đẹp, cảnh đẹp này nọ.
Lúc Kỳ Ngôn được Khang Duệ vớt từ dưới sông lên, ý chí vẫn còn tỉnh táo. Dựa vào trong lòng ngực Khang Duệ, Kỳ Ngôn im lặng không nói gì.
Khang Duệ bình tĩnh nhìn mặt sông, trong lòng hơi trầm xuống.
"Ông ấy là một người tốt." Khang Duệ nhẹ giọng nói.
"Em biết." Kỳ Ngôn trả lời, âm thanh mang theo một tia khàn khàn: "Em thấy ông ấy thực hiện kế hoạch thí nghiệm với anh, là biết."
Cái kế hoạch kia với cái lồng oxy đó hoàn toàn không liên quan nhau, nếu không phải vì lúc giáo sư Lưu còn sống quyết định dùng lồng oxy, khả năng lúc Kỳ Ngôn tới, dựa theo kế hoạch thì Khang Duệ đã bị mổ bụng rồi.
"Thiên đường sẽ không có thiên tai."
Đúng vậy, thế giới như vậy, không bằng đi thiên đường.
Nhưng đâu ai biết thiên đường là dạng gì? Lại không biết đi đến đó như thế nào?
"Chuyện đó kiếp sau tính." Kỳ Ngôn đột nhiên chống tay vào người Khang Duệ: "Đời này, cứ vậy mà sống."
Nơi phía xa thành phố hi vọng, trên đường phố truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ của con người cùng tiếng gào của cương thi, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn về một hướng.
[ Độ hảo cảm của Khang Duệ với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 95]
Trên thế giới này còn có rất nhiều điều chưa biết, đang chờ đợi mọi người khám phá.
"Anh còn chưa nói anh có thích em hay không."
"Thích em."
"Này này, vừa rồi như thế nào cũng không nói, nhất định phải chờ tới bây giờ à."
"Anh đã nói lúc ra khỏi nơi đó sẽ nói mà."
"Lỡ như không thoát ra được! Anh không nói chẳng phải là tiếc nuối sao?"
"Sẽ ra khỏi, nhất định."
Thật là không thể hiểu được sự tự tin đó đâu ra, nhưng Kỳ Ngôn thích.
"Từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống sót thay phần giáo sư Lưu."
Trên không trung nơi xa kia, là một màu xanh thẳm, không có một đám mây.
"Trước hết đi tìm xe? Một hồi trời tối, nếu chúng ta còn ở trong thành thì sẽ không an toàn."
Khang Duệ nhấp môi, có chút nho nhỏ mất mát nói: "Chúng ta mỗi người một chiếc?"
"Ừ......"
"Cho các cậu hai cái rắm ấy!!"
Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Kỳ Ngôn và Khang Duệ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy trong xe, ẩn hiện bốn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Tiểu Thiên thò đầu ra ngoài cửa sổ, gương mặt đầy ghét bỏ kêu lên: "Khang Duệ, anh vẫn là cương thi?! Chúng tôi theo các anh đã lâu, thế mà anh không chút cảnh giác? Tôi biết hai người ở kia đang nói chuyện yêu đương, quay đầu lại đây tôi muốn xem một cái!"
"Nhanh lên xe! Về đơn vị!" Giọng nói Dương Trách nghiêm túc truyền đến.
"Về đơn vị! Khang Duệ đừng nghĩ cứ như vậy mà tôi tha thứ cho cậu! Lần sau chờ ông đây bị cương thi hành hạ mệt mỏi, sẽ trút giận lên cậu!"
"Đại Thành, bình tĩnh."
Không chờ các cậu ở thành thị, mà là ở đây chờ các cậu.
Một màu cam hoàng hôn bắt đầu xuất hiện ở phía chân trời, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng đối phương giương mắt nhìn ra nơi bầu trời kia, không nói nên lời vui sướng.
Tiểu đội vẫn là sáu người, tận thế vẫn còn kéo dài.
"Khang Khang, anh đang vui sao?"
Kỳ Ngôn đón nhận ánh mắt ấy, ánh mắt Khang Duệ phủ lên một màu xanh hi vọng.
"Ừ."
Rất vui.
[ Độ hảo cảm của Khang Duệ với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 100]
......
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, ký ức đang được sao chép và truyền đi. ]
[ Sao chép thành công. Ký chủ có muốn rời khỏi thế giới ngay lập tức không? ]
—— Có. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)
Gian phòng này trang bị rất nhiều xung lượng nhưng lại không cần dùng đến, thành ra chỗ xả nước này lâu ngày không được kiểm tra dẫn đến tình trạng tắc nghẽn, chưa bao giờ được yêu cầu xả nước, nên mới bị coi là nơi chứa nhiều thứ đồ linh tinh.
Khang Duệ cảnh giác nhìn quanh, lúc nào cũng có thể sẵn sàng xông ra ngoài. Ngược lại tâm trạng lo lắng của Kỳ Ngôn đang dần bình ổn lại trong tiếng gào rống của tang thi.
Dù sao cũng chỉ là một sinh mệnh, kết quả cuối cùng đơn giản là nhiệm vụ thất bại mà thôi.
Điều mà Kỳ Ngôn không yên lòng nhất vẫn là Khang Duệ...... Nhưng cẩn thận nghĩ kĩ thì, Khang Duệ là cương thi, trong thế giới như vậy, hắn là người có ưu thế nhất.
Chút băn khoăn trong lòng bị đánh bay mất, tâm tình Kỳ Ngôn thả lỏng lại, đi đến bên Khang Duệ, nắm chặt lấy tay hắn.
"Khang Khang, gặp được tôi, cậu rất vui sao?"
Khang Duệ sửng sốt, khẳng định trả lời: "Ừ, rất vui."
"Vậy cậu thích tôi không?" Kỳ Ngôn nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Em thì thật sự thích anh đấy."
Khang Duệ nhấp môi, lần đầu tiên hắn không nhanh chóng trả lời câu hỏi của Kỳ Ngôn, mà nhẹ nhàng nhăn mày lại. Ánh mắt Kỳ Ngôn ôn hòa tựa như tia ánh sáng, còn trong mắt Khang Duệ hiện lên một tia phức tạp, sau một hồi mới ấp úng nói ra vài ba chữ.
"Chờ chúng ta ra ngoài rồi, anh sẽ trả lời em."
Cho nên, nhất định phải chờ đến khi chúng ta cùng nhau thoát khỏi đây, anh sẽ đem tất cả tâm tư tình cảm, như một lời nói, một năm một mười (*) toàn bộ nói cho em.
(*)
Không nhận được câu trả lời, yết hầu Kỳ Ngôn căng thẳng, sự khủng hoảng với hàng đống câu từ muốn nói dồn nén lại vào trong lòng.
—— đồ ngốc, trả lời tôi một chút sẽ chết sao? Có lẽ, nếu rốt cuộc nghe không được, tôi sẽ tiếc nuối cả đời.
Lúc này, giáo sư Lưu đột nhiên vui sướng hét lớn một tiếng: "Được rồi!"
Dứt lời, một dòng nước xiết đổ từ thượng nguồn xả thẳng xuống. Âm thanh của lực nước va chạm vào tường cũng biết được áp lực lớn bao nhiêu. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)
Kỳ Ngôn và Khang Duệ liếc nhìn nhau, nhìn ra trong mắt đối phương đang kích động. Kỳ Ngôn bảo Khang Duệ xuống trước, Khang Duệ muốn phản đối nhưng Tử Thần đang gào thét ở cửa, không thể chậm trễ thời gian, không hề nhiều lời, lao theo dòng nước mà nhảy xuống.
Kỳ Ngôn bước lên vách tường, vừa mới chuẩn bị nhảy, ánh mắt cậu quay lại nhìn thì thấy giáo sư Lưu đang cố hết sức nhấc tấm lưới sắt lên.
Đột nhiên hai mắt Kỳ Ngôn mở to, cậu định trèo xuống, nhưng bị giáo sư nhanh chóng dùng lướt sắt lấp lại vách tường. Kỳ Ngôn đứng mép vách tường hứng chịu áp lực nước mà nhìn qua tấm lưới sắt, vội vàng mà kêu: "Giáo sư!"
"Đường nước này thông đến một con sông nhỏ ngoài thành, tùy thời cơ mà cảnh giác, tôi cực khổ đưa các cậu ra, đừng để bị tang thi giết." Giọng điệu của giáo sư Lưu hài hước, như đem lời nói của mình làm trò, nhưng nụ cười tươi ấy đầy chua xót, Kỳ Ngôn vô thức bỏ qua.
"Giáo sư, ông đã giúp đỡ chúng tôi quá nhiều, tôi muốn chúng ta cùng nhau ra ngoài!" Kỳ Ngôn đẩy lưới sắt, lưới sắt lại không hề động đậy.
"Thôi đi, một ông lão già như tôi cùng người trẻ tuổi như các cậu ra ngoài làm gì?" Giáo sư Lưu khẽ cười một tiếng: "Lúc tôi thấy tên tiểu tử Khang Duệ kia, khoảnh khắc ấy tựa như tôi thấy được con tôi...... Con tôi cũng là đồng tính luyến ái, đã sớm công khai, tôi và mẹ nó đều chấp nhận."
Tiếng ống thép sắp đứt gãy phía sau, tay tang thi đã xuyên qua cửa bắt đầu cào cấu.
"Cả đời này tôi vì khoa học mà bán mạng, lại cũng bởi vì nó mà chôn vùi chính gia đình mình."
"Con tôi, nó nói không hận tôi, đó là giả."
"Tôi thả tang thi ra, có lẽ đã có rất nhiều người vô tội chịu liên lụy. Tôi chỉ có một cái mạng già, không tính là gì cả."
"Các cậu còn trẻ, phải sống tốt để tồn tại."
"Càng tiến về phía trước, thì tương lai càng sáng. Nếu nửa đường mà từ bỏ, tất cả đều không có."
"Cậu nhìn tôi xem, đến chết cũng mặc chiếc áo trắng tràn đầy mùi nước sát trùng này."
Móc 4 góc lưới sắt lại với khe hở ban đầu, tấm lưới sắt lại bị bịt kín, lũ tang thi não tàn sẽ không biết làm sao để mở tấm lưới sắt này.
Lui ra phía sau một bước, giáo sư Lưu rút ra một khẩu súng lục từ đống đồ linh tinh, nhìn báng súng trơn bóng khẽ cười một tiếng, nói: "Thằng ngu nào còn ở lại đây, tôi sẽ gửi nó đến âm phủ đấy."
"Giáo sư......"
Nước mắt lăn dài xuống má, Kỳ Ngôn nhìn ông lão già nua cầm món đồ ấy, thật giống với những người đang diễn hài khoa tay múa chân loạn xạ.
"Khóc cái gì, phiền các người, còn trẻ mà khóc sướt mướt!"
"Nhóc con, cậu biết không, trước kia tôi là bộ đội, súng bắn phát nào là chuẩn phát đó!"
"Chỗ này có hai viên đạn, viên thứ nhất để hù dọa cậu, nhưng tôi không nghĩ sẽ để cậu thấy bộ dạng đầu của tôi nở hoa."
Giáo sư đặt súng nhắm ngay bức tường bên cạnh Kỳ Ngôn, không do dự bắn một phát, tiếng vang lớn làm Kỳ Ngôn run lên, tay nắm lưới sắt buông ra, ngã người về phía sau xuôi theo dòng nước lao xuống, nước tràn vào hốc mũi khiến cậu nghẹt thở.
Âm thanh ào ào của dòng nước làm Kỳ Ngôn không thể nghe thấy phát súng thứ hai.
Kỳ Ngôn nhắm hai mắt, theo đường nước trượt xuống dưới, có lực nước cản, Kỳ Ngôn không ngã bị thương. Trên mặt đã không biết là nước sông hay nước mắt nữa rồi, Kỳ Ngôn không hiểu, vì sao một người tốt, cuối cùng lại có kết quả như thế này.
Có lẽ bởi vì thế giới này chính là như vậy.
——thủ đắc vân khai kiến nguyệt. (*)
(*) Vén rèm mây ra để thấy vầng trăng
Lúc Kỳ Ngôn được Khang Duệ vớt từ dưới sông lên, ý chí vẫn còn tỉnh táo. Dựa vào trong lòng ngực Khang Duệ, Kỳ Ngôn im lặng không nói gì.
Khang Duệ bình tĩnh nhìn mặt sông, trong lòng hơi trầm xuống.
"Ông ấy là một người tốt." Khang Duệ nhẹ giọng nói.
"Em biết." Kỳ Ngôn trả lời, âm thanh mang theo một tia khàn khàn: "Em thấy ông ấy thực hiện kế hoạch thí nghiệm với anh, là biết."
Cái kế hoạch kia với cái lồng oxy đó hoàn toàn không liên quan nhau, nếu không phải vì lúc giáo sư Lưu còn sống quyết định dùng lồng oxy, khả năng lúc Kỳ Ngôn tới, dựa theo kế hoạch thì Khang Duệ đã bị mổ bụng rồi.
"Thiên đường sẽ không có thiên tai."
Đúng vậy, thế giới như vậy, không bằng đi thiên đường.
Nhưng đâu ai biết thiên đường là dạng gì? Lại không biết đi đến đó như thế nào?
"Chuyện đó kiếp sau tính." Kỳ Ngôn đột nhiên chống tay vào người Khang Duệ: "Đời này, cứ vậy mà sống."
Nơi phía xa thành phố hi vọng, trên đường phố truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ của con người cùng tiếng gào của cương thi, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng lên, nhìn về một hướng.
[ Độ hảo cảm của Khang Duệ với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 95]
Trên thế giới này còn có rất nhiều điều chưa biết, đang chờ đợi mọi người khám phá.
"Anh còn chưa nói anh có thích em hay không."
"Thích em."
"Này này, vừa rồi như thế nào cũng không nói, nhất định phải chờ tới bây giờ à."
"Anh đã nói lúc ra khỏi nơi đó sẽ nói mà."
"Lỡ như không thoát ra được! Anh không nói chẳng phải là tiếc nuối sao?"
"Sẽ ra khỏi, nhất định."
Thật là không thể hiểu được sự tự tin đó đâu ra, nhưng Kỳ Ngôn thích.
"Từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống sót thay phần giáo sư Lưu."
Trên không trung nơi xa kia, là một màu xanh thẳm, không có một đám mây.
"Trước hết đi tìm xe? Một hồi trời tối, nếu chúng ta còn ở trong thành thì sẽ không an toàn."
Khang Duệ nhấp môi, có chút nho nhỏ mất mát nói: "Chúng ta mỗi người một chiếc?"
"Ừ......"
"Cho các cậu hai cái rắm ấy!!"
Đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh quen thuộc, Kỳ Ngôn và Khang Duệ kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy trong xe, ẩn hiện bốn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Tiểu Thiên thò đầu ra ngoài cửa sổ, gương mặt đầy ghét bỏ kêu lên: "Khang Duệ, anh vẫn là cương thi?! Chúng tôi theo các anh đã lâu, thế mà anh không chút cảnh giác? Tôi biết hai người ở kia đang nói chuyện yêu đương, quay đầu lại đây tôi muốn xem một cái!"
"Nhanh lên xe! Về đơn vị!" Giọng nói Dương Trách nghiêm túc truyền đến.
"Về đơn vị! Khang Duệ đừng nghĩ cứ như vậy mà tôi tha thứ cho cậu! Lần sau chờ ông đây bị cương thi hành hạ mệt mỏi, sẽ trút giận lên cậu!"
"Đại Thành, bình tĩnh."
Không chờ các cậu ở thành thị, mà là ở đây chờ các cậu.
Một màu cam hoàng hôn bắt đầu xuất hiện ở phía chân trời, Kỳ Ngôn và Khang Duệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng đối phương giương mắt nhìn ra nơi bầu trời kia, không nói nên lời vui sướng.
Tiểu đội vẫn là sáu người, tận thế vẫn còn kéo dài.
"Khang Khang, anh đang vui sao?"
Kỳ Ngôn đón nhận ánh mắt ấy, ánh mắt Khang Duệ phủ lên một màu xanh hi vọng.
"Ừ."
Rất vui.
[ Độ hảo cảm của Khang Duệ với Kỳ Ngôn +5, độ hảo cảm hiện tại: 100]
......
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, ký ức đang được sao chép và truyền đi. ]
[ Sao chép thành công. Ký chủ có muốn rời khỏi thế giới ngay lập tức không? ]
—— Có. (Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.