Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 218: Khi nam chính hải tặc cuồng dã bị bẻ cong (11)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit + Beta: Vũ
----------------------------
Lời của Kỳ Ngôn đục một lỗ lớn trong lòng Mass khiến thằng nhỏ có chút nghẹt thở.
Không biết bản thân có thật sự ghét người đàn ông này? Liệu mình có thể đại diện mọi người thù hận kẻ tới từ chủ tinh Shuta không? Nếu anh ta chết...... đứa nhóc như mình thực sự sẽ yên tâm sinh sống và không cảm thấy tội lỗi về sau ư?
Mass 9 tuổi vẫn trong độ tuổi ngây thơ, tuy còn nhỏ nhưng một số khái niệm về lòng tốt và sự chân thành đã bén rễ trong lòng đứa nhỏ. Trực giác mách bảo nhóc rằng không thể bỏ rơi Kỳ Ngôn, bản thân không được trở thành người như vậy!
"Tôi không đi ——" Mass hét lên: "Anh... anh cùng lắm chắc là lính quèn. Tôi... tôi chỉ hận mấy gã đầu sỏ của chủ tinh Shuta thôi!"
Trong mắt Kỳ Ngôn hiện lên vẻ ngạc nhiên vì cậu không bao giờ ngờ rằng đứa trẻ chưa tới 10 tuổi đã có lòng can đảm như vậy.
"...... Cảm ơn Mass." Kỳ Ngôn xoa đầu nhóc con: "Nhưng em nên chạy đi trước đi. Nếu em vẫn muốn giúp anh thì hãy tìm người tới ứng cứu nhé." Tiếng gầm đó rất lớn, chắc chắn là một gã cao to. Bên ta càng nhiều người, cơ hội chiến thắng càng cao.
Mass nhăn nhó mặt mày, hồi lâu sau mới chịu gật đầu: "Vậy tôi sẽ tìm người tới chỗ anh!"
Dứt lời, trong bụi cây vang lên âm thanh càng ngày càng lớn, Kỳ Ngôn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề càng lúc càng gần......
Kỳ Ngôn đặt một tay lên vai Mass, chuẩn bị nhắm chuẩn thời cơ thích hợp để đẩy Mass về hướng lối nhỏ để trợ lực cho thằng bé chạy.
"Mass ——!"
Tiếng gọi quen thuộc bỗng nhiên vọng lên sau bụi cây. Kỳ Ngôn sửng sốt, Mass cũng ngớ người.
"Mass ——! Người kia là gì nhỉ......" Trong tông giọng của đối phương ẩn chứa chút ảo não: "...... Ngôn?!"
Kỳ Ngôn: "......" Làm sao bây giờ? Tự dưng muốn cười ghê. Mục tiêu công lược vẫn chưa nhớ được tên mình nữa.
Đôi mắt của Mass sáng lên, hô hào: "Anh Dornier!"
Cây cối tách ra hai bên để lộ thân hình cao lớn của Dornier. Lúc này đây y trông có vẻ chật vật, vài cành cây và lá khô bị gãy bởi lực hút như trâu bò đậu trên đầu và vai y. Hiển nhiên chúng đã đi dạo giữa những hàng cây trong màn đêm rộng lớn này suốt hàng giờ.
Thấy dáng vẻ của y, rốt cuộc Kỳ Ngôn không nhịn được, phì cười.
Mass cũng nhịn không được, một tay ôm bụng rồi bật cười như tiếng chuông bạc: "Ha ha ha ha! Anh Dornier trông ngố quá đi! Ha ha ha ha ha......"
Dornier khá bất ngờ khi thấy hai người, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ pha lẫn buồn bực trừng mắt nhìn Mass: "Không cho cười!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Thằng nhãi thúi này!" Dornier sốt ruột, bước tới ôm cổ Mass, xoa đầu oắt con: "Không cho nhóc cười!"
"Phụt......" Kỳ Ngôn không nhịn xuống được, che miệng quay đầu đi: "Ha ha ha......"
Dornier ngừng xoa đầu, xoay người nhìn sang: "Cậu cười cái gì, cậu cũng không được cười!"
"Ôi trời, anh ngố Dornier độc đoán quá đi mà! Sao hai người chúng em không được cười chứ!" Mass rên rỉ dưới tay Dornier: "Anh Dornier là đồ ngốc! Đồ ngốc, đồ ngốc!"
Hậu quả của việc phản kháng là bị Dornier trừng phạt, mãi đến khi mái tóc bồng bềnh của Mass thành cái ổ quạ thì Dornier mới chịu nhả người.
Khẽ ho nhẹ một cái, y ra vẻ muốn lấy lại dáng uy nghiêm của mình, Dornier nói với hai người: "Chúng ta quay lại nhà trên cây thôi."
Mass theo sau một cách tự nhiên. Đi một đoạn, hai người phát hiện Kỳ Ngôn không đi theo.
Dornier xoay người thấy Kỳ Ngôn vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn về phía sau.
"Này, cậu làm gì thế?!" Dornier hô lớn: "Cậu muốn chạy trốn à? Tôi khuyên cậu đừng có ảo tưởng nữa."
Nghe thấy y gọi, Kỳ Ngôn quay đầu: "Bây giờ tôi không thể trở lại, tôi còn có việc phải làm." Kỳ Ngôn mím môi, quyết định nói cho Dornier suy nghĩ của mình: "Quyết định này rất mạo hiểm, anh có thể lựa chọn đi theo tôi hay không."
Dornier cau mày nhìn thoáng qua Mass, sau đó nhìn Kỳ Ngôn.
"Cậu với tôi đưa Mass về rồi tôi đi cùng cậu."
Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đêm sắp tàn, thời gian hữu hạn. Tôi sợ không thể đưa Mass về cùng được."
"Thời gian hữu hạn?" Dornier hoài nghi nhìn Kỳ Ngôn: "Tôi không muốn nghe những lời nhận định kỳ quái đó."
Dornier dứt lời, theo sau đó xung quang lại vang lên tiếng kêu chói tai.
Kỳ Ngôn phản xạ có điều kiện hướng về phía đồi núi pha lê, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
"Tôi không lừa anh, anh có thể đưa Mass theo cùng. Vừa nãy tôi không chắc nhưng bây giờ tôi đã chắc chắn rồi. Sau đêm nay, phải mất rất lâu để mặt đất có cơ hội gầm lại lần nữa!"
Nói xong, Kỳ Ngôn quay đầu bỏ đi.
Mass không hiểu, tuy nhiên thằng nhóc vẫn nói cho Dornier biết: "Có một cục đèn đá cực kỳ to và sáng ở hướng đó!"
"Đèn đá?" Dornier trong đầu chợt lóe: "Là nguồn tinh thể à?"
"Không, không phải." Mass lắc đầu: "Em đã thấy nguồn gốc tinh thể, bản chất của nó là màu đỏ, nhưng thứ đó có màu xanh."
Dornier trầm ngâm một lát, đột nhiên nắm chặt lấy tay Mass: "Mass, em có tin anh không?"
Mass gật đầu: "Em tin anh Dornier!"
Dornier ngạo nghễ cười: "Tối nay anh dẫn em đi phiêu lưu thì thế nào?"
Ánh mắt Mass sáng ngời, không chút sợ hãi mà chờ mong: "Được ạ!"
Thằng bé không hề sợ hãi vì có anh Dornier ở đây. Y giống như chiến thần trong lòng bé con vậy, chỉ cần y vẫn ở đó thì không có gì đáng sợ, không gì có thể bước qua xác người thanh niên cao lớn này để làm tổn thương nhóc.
Đây là Dornier, là người mà người dân Samod tin tưởng không chút dè dặt, trẻ em cũng không ngoại lệ.
Hai người đuổi kịp bước chân của Kỳ Ngôn, đích đến chính là ngọn núi kết tinh kia.
Dornier sốc đơ người, y du hành khắp thiên hà, tuy không đến thăm từng hành tinh nhưng không có thứ gì tỏa sáng như thế này ngoại từ nguồn tinh thể.
"Đây là cái gì?" Dornier bước lên trước, đưa tay khẽ vuốt ve pha lê.
"Đừng cử động!" Kỳ Ngôn ngăn cản: "Đây là nước suối."
"Nước suối?" Dornier ngẩn người: "Chỗ nào trông giống nước suối thế?"
"Là tôi nghĩ sai rồi......" Kỳ Ngôn đột nhiên mỉm cười thỏa mãn: "Mặt đất gầm vang, thủy triều vỗ vào miệng núi lửa, nước suối trào ra không phải nước suối lỏng mà là tinh thể trông như này."
Tuy ngọn núi lửa đã tắt sẽ không gây hại khi phun trào nhưng nó vẫn có nhiệt độ nhất định. Nước suối và nhiệt lượng bốc hơi, chỉ một lượng nhỏ biến thành hơi nước bốc lên khỏi mặt đất, khi gặp không khí lạnh sẽ dần dần kết tinh thành viên pha lê.
Chỉ cần đạt đến nhiệt độ nhất định, các viên tinh thể pha lê sẽ lập tức biến thành nước suối và dung hợp với thành phần trong núi lửa để tạo ra một bí ẩn khiến người người si mê —— Suối Nguồn Tuổi Trẻ.
"Dornier." Đôi mắt Kỳ Ngôn sáng ngời: "Đưa áo khoác anh cho tôi."
Dornier mặc một cái áo sơmi với áo khoác, áo khoác này không dày lắm, rất phù hợp để bọc viên tinh thể.
"Tốt nhất đừng khiến tôi nghi ngờ cậu." Dornier bán tín bán nghi cởi áo khoác đưa cho Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn dùng áo khoác bọc lấy một khối pha lê nhô ra, nhẹ nhàng bẻ lấy nó, sau đó viên tinh thể rơi vào trong áo khoác. Cầm được một lúc, những phần trên tay cậu hơi ẩm ướt vì Suối Nguồn Tuổi Trẻ đang dần tan chảy.
Trong lòng vui mừng, Kỳ Ngôn vui vẻ hét lên với Dornier: "Đây là Suối Nguồn Tuổi Trẻ!"
----------------------------
Lời của Kỳ Ngôn đục một lỗ lớn trong lòng Mass khiến thằng nhỏ có chút nghẹt thở.
Không biết bản thân có thật sự ghét người đàn ông này? Liệu mình có thể đại diện mọi người thù hận kẻ tới từ chủ tinh Shuta không? Nếu anh ta chết...... đứa nhóc như mình thực sự sẽ yên tâm sinh sống và không cảm thấy tội lỗi về sau ư?
Mass 9 tuổi vẫn trong độ tuổi ngây thơ, tuy còn nhỏ nhưng một số khái niệm về lòng tốt và sự chân thành đã bén rễ trong lòng đứa nhỏ. Trực giác mách bảo nhóc rằng không thể bỏ rơi Kỳ Ngôn, bản thân không được trở thành người như vậy!
"Tôi không đi ——" Mass hét lên: "Anh... anh cùng lắm chắc là lính quèn. Tôi... tôi chỉ hận mấy gã đầu sỏ của chủ tinh Shuta thôi!"
Trong mắt Kỳ Ngôn hiện lên vẻ ngạc nhiên vì cậu không bao giờ ngờ rằng đứa trẻ chưa tới 10 tuổi đã có lòng can đảm như vậy.
"...... Cảm ơn Mass." Kỳ Ngôn xoa đầu nhóc con: "Nhưng em nên chạy đi trước đi. Nếu em vẫn muốn giúp anh thì hãy tìm người tới ứng cứu nhé." Tiếng gầm đó rất lớn, chắc chắn là một gã cao to. Bên ta càng nhiều người, cơ hội chiến thắng càng cao.
Mass nhăn nhó mặt mày, hồi lâu sau mới chịu gật đầu: "Vậy tôi sẽ tìm người tới chỗ anh!"
Dứt lời, trong bụi cây vang lên âm thanh càng ngày càng lớn, Kỳ Ngôn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề càng lúc càng gần......
Kỳ Ngôn đặt một tay lên vai Mass, chuẩn bị nhắm chuẩn thời cơ thích hợp để đẩy Mass về hướng lối nhỏ để trợ lực cho thằng bé chạy.
"Mass ——!"
Tiếng gọi quen thuộc bỗng nhiên vọng lên sau bụi cây. Kỳ Ngôn sửng sốt, Mass cũng ngớ người.
"Mass ——! Người kia là gì nhỉ......" Trong tông giọng của đối phương ẩn chứa chút ảo não: "...... Ngôn?!"
Kỳ Ngôn: "......" Làm sao bây giờ? Tự dưng muốn cười ghê. Mục tiêu công lược vẫn chưa nhớ được tên mình nữa.
Đôi mắt của Mass sáng lên, hô hào: "Anh Dornier!"
Cây cối tách ra hai bên để lộ thân hình cao lớn của Dornier. Lúc này đây y trông có vẻ chật vật, vài cành cây và lá khô bị gãy bởi lực hút như trâu bò đậu trên đầu và vai y. Hiển nhiên chúng đã đi dạo giữa những hàng cây trong màn đêm rộng lớn này suốt hàng giờ.
Thấy dáng vẻ của y, rốt cuộc Kỳ Ngôn không nhịn được, phì cười.
Mass cũng nhịn không được, một tay ôm bụng rồi bật cười như tiếng chuông bạc: "Ha ha ha ha! Anh Dornier trông ngố quá đi! Ha ha ha ha ha......"
Dornier khá bất ngờ khi thấy hai người, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ, xấu hổ pha lẫn buồn bực trừng mắt nhìn Mass: "Không cho cười!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Thằng nhãi thúi này!" Dornier sốt ruột, bước tới ôm cổ Mass, xoa đầu oắt con: "Không cho nhóc cười!"
"Phụt......" Kỳ Ngôn không nhịn xuống được, che miệng quay đầu đi: "Ha ha ha......"
Dornier ngừng xoa đầu, xoay người nhìn sang: "Cậu cười cái gì, cậu cũng không được cười!"
"Ôi trời, anh ngố Dornier độc đoán quá đi mà! Sao hai người chúng em không được cười chứ!" Mass rên rỉ dưới tay Dornier: "Anh Dornier là đồ ngốc! Đồ ngốc, đồ ngốc!"
Hậu quả của việc phản kháng là bị Dornier trừng phạt, mãi đến khi mái tóc bồng bềnh của Mass thành cái ổ quạ thì Dornier mới chịu nhả người.
Khẽ ho nhẹ một cái, y ra vẻ muốn lấy lại dáng uy nghiêm của mình, Dornier nói với hai người: "Chúng ta quay lại nhà trên cây thôi."
Mass theo sau một cách tự nhiên. Đi một đoạn, hai người phát hiện Kỳ Ngôn không đi theo.
Dornier xoay người thấy Kỳ Ngôn vẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn về phía sau.
"Này, cậu làm gì thế?!" Dornier hô lớn: "Cậu muốn chạy trốn à? Tôi khuyên cậu đừng có ảo tưởng nữa."
Nghe thấy y gọi, Kỳ Ngôn quay đầu: "Bây giờ tôi không thể trở lại, tôi còn có việc phải làm." Kỳ Ngôn mím môi, quyết định nói cho Dornier suy nghĩ của mình: "Quyết định này rất mạo hiểm, anh có thể lựa chọn đi theo tôi hay không."
Dornier cau mày nhìn thoáng qua Mass, sau đó nhìn Kỳ Ngôn.
"Cậu với tôi đưa Mass về rồi tôi đi cùng cậu."
Kỳ Ngôn suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đêm sắp tàn, thời gian hữu hạn. Tôi sợ không thể đưa Mass về cùng được."
"Thời gian hữu hạn?" Dornier hoài nghi nhìn Kỳ Ngôn: "Tôi không muốn nghe những lời nhận định kỳ quái đó."
Dornier dứt lời, theo sau đó xung quang lại vang lên tiếng kêu chói tai.
Kỳ Ngôn phản xạ có điều kiện hướng về phía đồi núi pha lê, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
"Tôi không lừa anh, anh có thể đưa Mass theo cùng. Vừa nãy tôi không chắc nhưng bây giờ tôi đã chắc chắn rồi. Sau đêm nay, phải mất rất lâu để mặt đất có cơ hội gầm lại lần nữa!"
Nói xong, Kỳ Ngôn quay đầu bỏ đi.
Mass không hiểu, tuy nhiên thằng nhóc vẫn nói cho Dornier biết: "Có một cục đèn đá cực kỳ to và sáng ở hướng đó!"
"Đèn đá?" Dornier trong đầu chợt lóe: "Là nguồn tinh thể à?"
"Không, không phải." Mass lắc đầu: "Em đã thấy nguồn gốc tinh thể, bản chất của nó là màu đỏ, nhưng thứ đó có màu xanh."
Dornier trầm ngâm một lát, đột nhiên nắm chặt lấy tay Mass: "Mass, em có tin anh không?"
Mass gật đầu: "Em tin anh Dornier!"
Dornier ngạo nghễ cười: "Tối nay anh dẫn em đi phiêu lưu thì thế nào?"
Ánh mắt Mass sáng ngời, không chút sợ hãi mà chờ mong: "Được ạ!"
Thằng bé không hề sợ hãi vì có anh Dornier ở đây. Y giống như chiến thần trong lòng bé con vậy, chỉ cần y vẫn ở đó thì không có gì đáng sợ, không gì có thể bước qua xác người thanh niên cao lớn này để làm tổn thương nhóc.
Đây là Dornier, là người mà người dân Samod tin tưởng không chút dè dặt, trẻ em cũng không ngoại lệ.
Hai người đuổi kịp bước chân của Kỳ Ngôn, đích đến chính là ngọn núi kết tinh kia.
Dornier sốc đơ người, y du hành khắp thiên hà, tuy không đến thăm từng hành tinh nhưng không có thứ gì tỏa sáng như thế này ngoại từ nguồn tinh thể.
"Đây là cái gì?" Dornier bước lên trước, đưa tay khẽ vuốt ve pha lê.
"Đừng cử động!" Kỳ Ngôn ngăn cản: "Đây là nước suối."
"Nước suối?" Dornier ngẩn người: "Chỗ nào trông giống nước suối thế?"
"Là tôi nghĩ sai rồi......" Kỳ Ngôn đột nhiên mỉm cười thỏa mãn: "Mặt đất gầm vang, thủy triều vỗ vào miệng núi lửa, nước suối trào ra không phải nước suối lỏng mà là tinh thể trông như này."
Tuy ngọn núi lửa đã tắt sẽ không gây hại khi phun trào nhưng nó vẫn có nhiệt độ nhất định. Nước suối và nhiệt lượng bốc hơi, chỉ một lượng nhỏ biến thành hơi nước bốc lên khỏi mặt đất, khi gặp không khí lạnh sẽ dần dần kết tinh thành viên pha lê.
Chỉ cần đạt đến nhiệt độ nhất định, các viên tinh thể pha lê sẽ lập tức biến thành nước suối và dung hợp với thành phần trong núi lửa để tạo ra một bí ẩn khiến người người si mê —— Suối Nguồn Tuổi Trẻ.
"Dornier." Đôi mắt Kỳ Ngôn sáng ngời: "Đưa áo khoác anh cho tôi."
Dornier mặc một cái áo sơmi với áo khoác, áo khoác này không dày lắm, rất phù hợp để bọc viên tinh thể.
"Tốt nhất đừng khiến tôi nghi ngờ cậu." Dornier bán tín bán nghi cởi áo khoác đưa cho Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn dùng áo khoác bọc lấy một khối pha lê nhô ra, nhẹ nhàng bẻ lấy nó, sau đó viên tinh thể rơi vào trong áo khoác. Cầm được một lúc, những phần trên tay cậu hơi ẩm ướt vì Suối Nguồn Tuổi Trẻ đang dần tan chảy.
Trong lòng vui mừng, Kỳ Ngôn vui vẻ hét lên với Dornier: "Đây là Suối Nguồn Tuổi Trẻ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.