Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 211: Khi nam chính hải tặc cuồng dã bị bẻ cong (4)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit +Beta: Vũ
-------------------------------------
Kỳ Ngôn bị đẩy ngã khiến mọi người xung quanh đều nhìn về đây. Mặc dù những người đó không biết cậu, nhưng khi thấy cậu bị thương bởi chiếc còng tay cùng với bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng là đã biết thân phận của cậu. Một đám người nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ghê tởm và chán ghét.
Bên này có chút huyên náo nên Dornier đi tới từ chỗ đám trẻ con, thấy Kỳ Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, trên người bị thương rách da. Y chỉ ngó lướt qua lập tức dời tầm mắt, nhìn Becker nói: "Cậu đang làm cái gì vậy? Mau kéo cậu ta đi đi! Để cậu ta ở lại đây sẽ ảnh hưởng xấu đến người khác đó. Becker, cậu thật là thiếu kiên nhẫn."
Becker thấy càng ngày càng nhiều người hướng tầm mắt lại đây. Hắn ta vội vàng kéo Kỳ Ngôn dậy rồi đẩy cậu bước xuống dưới.
Lời Dornier nói luôn được Becker tán thành. Bởi vì Dornier luôn luôn suy nghĩ vì mọi người, điều này chung mục đích với Becker.
Kỳ Ngôn khẽ thở dài, không khí xung quanh không tốt lắm khiến cho thân thể suy yếu của cậu hô hấp càng nhanh.
Khi những đứa trẻ đó đi ngang qua, chúng nhìn Kỳ Ngôn với đôi mắt to vô tội, giống như chúng không hiểu tại sao anh trai này đi lại phải bị trói, còn bị Becker đẩy mấy lần.
Đứa bé lớn hơn tên Mass hừ một tiếng với Kỳ Ngôn, sau đó bảo các bạn nhỏ chạy đi chơi.
Kỳ Ngôn khẽ nhắm mắt lại. Dornier chắc chắn sẽ không dạy cho mấy đứa trẻ này bất kì khái niệm nào về sự hận thù, chỉ có thể nói rằng có khi trong gia đình của đứa nhỏ tên Mass đó vừa xảy ra chuyện gì đấy tồi tệ.
Bị nhốt trong một ngôi nhà bằng đất, Kỳ Ngôn nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống tại chỗ, không có biểu hiện gì không thích.
(Vũ: Để tui giải thích xíu cho những ai chưa biết, không phải ở sa mạc nghèo mà người ta không thể xây mấy căn nhà bằng xi măng ốp gạch các kiểu đâu. Tại vì ở sa mạc nhiệt độ ban ngày dao động cao nhất từ 43 – 49,5℃ và ban đêm thì xuống tới -18℃ nên người ta xây những căn nhà bằng đất nhằm hấp thụ nhiệt lượng vào ban ngày để sưởi ấm vào ban đêm và ngược lại. Lúc này căn nhà sẽ hoạt động như cái "điều hòa tự nhiên" vậy á! )
"Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện với thủ lĩnh Dornier của các anh có được không?" Kỳ Ngôn nói với Becker đang chuẩn bị rời đi.
Tuy Kỳ Ngôn chắc chắn Becker sẽ không nghiêm túc lắng nghe lời của mình, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
Quả nhiên, Becker trào phúng cười nhạo ra tiếng, cao giọng nói: "Mày muốn nói chuyện với Dornier? Xíaaa! Nằm mơ giữa ban ngày."
Kỳ Ngôn nhợt nhạt thở ra một hơi: "Được rồi, tôi đoán anh sẽ không dễ dàng đồng ý với tôi như vậy."
Becker không nói nữa, chỉ phun nước bọt ra bên ngoài, sau đó xoay người rời đi.
Lại bị nhốt lần nữa, Kỳ Ngôn không biết sẽ còn bị nhốt bao lâu. Becker là người thẳng tính, hắn ghét cái gì là không chút giấu diếm. Mà Siya khỏi cần phải nói, cô ta ghét bất cứ ai tới từ chủ tinh Shuta. Vậy thì chỉ còn lại tên Dornier......
Dornier là thủ lĩnh, sẽ có rất nhiều việc phải giải quyết, sao có thể tùy tùy tiện tới thăm một con tin như cậu chứ?
Gặp nhau đã trở thành chuyện xa vời, huống chi là kể ra đâu.
"Lần này vật tư có rất nhiều lương thực với lúa mì." Siya đi theo sau Dornier, báo cáo: "Sau khi phân phát cho mọi người thì không còn dư lại gì cả...... Cho nên Dornier, em đang phân vân có nên giữ lại một ít lúa mì để thử nghiệm hay không."
Ở Chekris rất khó để trồng được lương thực, ngay cả một cây non bình thường cũng khó có thể trồng được. Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể sống ở đây, một khi đã như vậy, họ nhất định phải nghiên cứu ra phương pháp trồng trọt để tự cung tự cấp.
Dornier trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Hãy phân phát lương thực trước đã, phần còn dư lại chúng ta nói sau."
Siya biết rõ muốn hoàn thành thí nghiệm phải tốn rất nhiều thời gian và cây giống thử nghiệm, đối với người không đủ ấm no như bọn họ mà nói điều này là cực kì khó khăn.
Giữa những tiếng thở dài, Becker bước tới từ phía sau.
"Vừa rồi tôi đi xem, hàng hóa thu được lần này không ít đâu nha! Ít nhất chúng ta có thể nghỉ ngơi dăm ba bữa!" Giọng Becker tràn đầy hưng phấn.
Dornier khoác vai hắn, cười nói: "Becker, cái tên khốn này, vừa rồi cậu quá là nóng vội! Trong trường hợp mọi người phát giác ra được gì, sẽ khiến lòng dân dao động đấy!"
"Hê hê, tại không nhịn được đó mà!" Becker gãi đầu: "Đúng rồi, tên kia nói với tôi là muốn gặp cậu đấy, thật buồn cười!"
Dornier hơi nhướng mày: "Cậu ta muốn gặp tôi?"d_iosĐọc thclose
"Đúng vậy, hắn ta luôn tỏ vẻ giống như hắn biết rất rõ điều gì đó vậy." Becker nói.
Ánh mắt Dornier hơi trầm xuống, không đáp lời.
"Chúng ta đi ăn chút gì trước đi." Siya đề nghị: "Em đói bụng quá trời."
"Tôi cũng vậy! Vừa rồi tôi thấy trong đống vật tư có rượu Rum đó!" Becker cười một cách thèm thuồng, còn lè lưỡi liếm môi của mình.
Dornier đẩy sau gáy y một cái, cười cười đi về phía trước.
"Đêm nay không say không về!"
Tinh cầu Chekris cực kỳ thiếu nguồn nước với cây cối, nơi ở của mọi người đều được xây bằng cát vàng và đá xanh mà thành. Dornier không dám nói với mọi người rằng bọn họ đã càn quét khắp tinh cầu Chekris, khám phá nơi này không sót chỗ nào rất nhiều lần trong 5 năm qua. Hoang tàn vắng vẻ, không thể sinh tồn, đây đúng thật là một chốn lưu đày.
Haiz, chả trách đám quý tộc với phú hào của chủ tinh Shuta gọi nơi này là 'hành tinh ma quỷ'.
Khi màn đêm buông xuống, cực quang lóe sáng. Mỗi lần đắc thắng trở về mọi người sẽ tổ chức tiệc lửa trại, các cô gái nhảy múa, còn mấy thanh niên thì chơi đấu vật, giống như một tiết mục góp vui vậy.
Căn nhà đất của Kỳ Ngôn cách khoảng đất trống không xa, còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ không xa truyền đến.
Cậu từng đọc trong các tài liệu mà cha cậu đã nghiên cứu rằng Chekris có một khu rừng rậm rất lớn, nơi được mệnh danh là 'Vùng đất ma thuật'. Bởi vì trên tinh cầu toàn cát vàng cư ngụ, khu rừng như một ảo ảnh, tựa giấc mộng.
Nhìn vào nơi mọi người sống hiện giờ, hiển nhiên là không tìm được khu rừng rậm kia. Kỳ Ngôn muốn nói chuyện này với Dornier, tiếc rằng cậu không thể gặp Dornier.
Tiếng cười nói bên ngoài tạo thành sự tương phản rõ rệt với ngôi nhà đất hiu quạnh, Kỳ Ngôn ngắm nhìn Thủy tinh trên bầu trời đêm qua cửa sổ, nó được bao quanh bởi một vòng sáng...... Đó là chủ tinh Shuta, một hành tinh khổng lồ.
Đột nhiên, có tiếng động truyền từ cửa đến, Kỳ Ngôn theo tiếng đi tới, chỉ thấy một cái đầu nhỏ thấp thoáng ở ô cửa sổ nhỏ.
Kỳ Ngôn bước lại, phát hiện đó là hai cô bé đang vất vả khiêng một tảng đá lớn, hình như muốn đặt gần cửa sổ rồi đứng lên nó.
Không dám kinh động hai đứa nhỏ, Kỳ Ngôn ngồi cách cửa sổ không xa, giả vờ chả biết gì hết.
"Nana, nhanh lên." Một cô bé thúc giục: "Lát nữa Mass tới tìm chúng ta đó."
"Ầm ầm!"
Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, chỉ chốc lát, hai cô bé đứng trên tảng đá, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Lông mày Kỳ Ngôn khẽ động, cậu nhìn sang, làm vẻ hơi kinh ngạc mở miệng: "Các em......"
Hai bé gái thấy cậu nói chuyện, hơi sợ hãi co rụt. Một lúc lâu sau, một cô bé mới lấy hết can đảm thò tay vào cửa sổ, cầm trên bàn tay nhỏ là một củ khoai lang nướng to tướng.
Kỳ Ngôn sửng sốt, ánh mắt rơi xuống củ khoai lang ấm nóng , trong lòng đầy khó chịu.
"Cho anh ăn nè......" Thấy cậu không nhúc nhích, cô bé nhỏ giọng nói nhỏ.
—— Các em ăn chưa? Nếu chưa ăn thì các em ăn cái gì? Khoai lang đó hẳn ăn rất ngon đấy, bộ các em không muốn ăn sao?
Rất nhiều lời cậu muốn nói ra đều nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt Kỳ Ngôn lấp lóe, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu.
"...... Cảm ơn."
-------------------------------------
Kỳ Ngôn bị đẩy ngã khiến mọi người xung quanh đều nhìn về đây. Mặc dù những người đó không biết cậu, nhưng khi thấy cậu bị thương bởi chiếc còng tay cùng với bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng là đã biết thân phận của cậu. Một đám người nhìn cậu với ánh mắt đầy sự ghê tởm và chán ghét.
Bên này có chút huyên náo nên Dornier đi tới từ chỗ đám trẻ con, thấy Kỳ Ngôn quỳ rạp trên mặt đất, trên người bị thương rách da. Y chỉ ngó lướt qua lập tức dời tầm mắt, nhìn Becker nói: "Cậu đang làm cái gì vậy? Mau kéo cậu ta đi đi! Để cậu ta ở lại đây sẽ ảnh hưởng xấu đến người khác đó. Becker, cậu thật là thiếu kiên nhẫn."
Becker thấy càng ngày càng nhiều người hướng tầm mắt lại đây. Hắn ta vội vàng kéo Kỳ Ngôn dậy rồi đẩy cậu bước xuống dưới.
Lời Dornier nói luôn được Becker tán thành. Bởi vì Dornier luôn luôn suy nghĩ vì mọi người, điều này chung mục đích với Becker.
Kỳ Ngôn khẽ thở dài, không khí xung quanh không tốt lắm khiến cho thân thể suy yếu của cậu hô hấp càng nhanh.
Khi những đứa trẻ đó đi ngang qua, chúng nhìn Kỳ Ngôn với đôi mắt to vô tội, giống như chúng không hiểu tại sao anh trai này đi lại phải bị trói, còn bị Becker đẩy mấy lần.
Đứa bé lớn hơn tên Mass hừ một tiếng với Kỳ Ngôn, sau đó bảo các bạn nhỏ chạy đi chơi.
Kỳ Ngôn khẽ nhắm mắt lại. Dornier chắc chắn sẽ không dạy cho mấy đứa trẻ này bất kì khái niệm nào về sự hận thù, chỉ có thể nói rằng có khi trong gia đình của đứa nhỏ tên Mass đó vừa xảy ra chuyện gì đấy tồi tệ.
Bị nhốt trong một ngôi nhà bằng đất, Kỳ Ngôn nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống tại chỗ, không có biểu hiện gì không thích.
(Vũ: Để tui giải thích xíu cho những ai chưa biết, không phải ở sa mạc nghèo mà người ta không thể xây mấy căn nhà bằng xi măng ốp gạch các kiểu đâu. Tại vì ở sa mạc nhiệt độ ban ngày dao động cao nhất từ 43 – 49,5℃ và ban đêm thì xuống tới -18℃ nên người ta xây những căn nhà bằng đất nhằm hấp thụ nhiệt lượng vào ban ngày để sưởi ấm vào ban đêm và ngược lại. Lúc này căn nhà sẽ hoạt động như cái "điều hòa tự nhiên" vậy á! )
"Nếu có thể, tôi muốn nói chuyện với thủ lĩnh Dornier của các anh có được không?" Kỳ Ngôn nói với Becker đang chuẩn bị rời đi.
Tuy Kỳ Ngôn chắc chắn Becker sẽ không nghiêm túc lắng nghe lời của mình, nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
Quả nhiên, Becker trào phúng cười nhạo ra tiếng, cao giọng nói: "Mày muốn nói chuyện với Dornier? Xíaaa! Nằm mơ giữa ban ngày."
Kỳ Ngôn nhợt nhạt thở ra một hơi: "Được rồi, tôi đoán anh sẽ không dễ dàng đồng ý với tôi như vậy."
Becker không nói nữa, chỉ phun nước bọt ra bên ngoài, sau đó xoay người rời đi.
Lại bị nhốt lần nữa, Kỳ Ngôn không biết sẽ còn bị nhốt bao lâu. Becker là người thẳng tính, hắn ghét cái gì là không chút giấu diếm. Mà Siya khỏi cần phải nói, cô ta ghét bất cứ ai tới từ chủ tinh Shuta. Vậy thì chỉ còn lại tên Dornier......
Dornier là thủ lĩnh, sẽ có rất nhiều việc phải giải quyết, sao có thể tùy tùy tiện tới thăm một con tin như cậu chứ?
Gặp nhau đã trở thành chuyện xa vời, huống chi là kể ra đâu.
"Lần này vật tư có rất nhiều lương thực với lúa mì." Siya đi theo sau Dornier, báo cáo: "Sau khi phân phát cho mọi người thì không còn dư lại gì cả...... Cho nên Dornier, em đang phân vân có nên giữ lại một ít lúa mì để thử nghiệm hay không."
Ở Chekris rất khó để trồng được lương thực, ngay cả một cây non bình thường cũng khó có thể trồng được. Tuy nhiên, bọn họ chỉ có thể sống ở đây, một khi đã như vậy, họ nhất định phải nghiên cứu ra phương pháp trồng trọt để tự cung tự cấp.
Dornier trầm mặc sau một lúc lâu, nói: "Hãy phân phát lương thực trước đã, phần còn dư lại chúng ta nói sau."
Siya biết rõ muốn hoàn thành thí nghiệm phải tốn rất nhiều thời gian và cây giống thử nghiệm, đối với người không đủ ấm no như bọn họ mà nói điều này là cực kì khó khăn.
Giữa những tiếng thở dài, Becker bước tới từ phía sau.
"Vừa rồi tôi đi xem, hàng hóa thu được lần này không ít đâu nha! Ít nhất chúng ta có thể nghỉ ngơi dăm ba bữa!" Giọng Becker tràn đầy hưng phấn.
Dornier khoác vai hắn, cười nói: "Becker, cái tên khốn này, vừa rồi cậu quá là nóng vội! Trong trường hợp mọi người phát giác ra được gì, sẽ khiến lòng dân dao động đấy!"
"Hê hê, tại không nhịn được đó mà!" Becker gãi đầu: "Đúng rồi, tên kia nói với tôi là muốn gặp cậu đấy, thật buồn cười!"
Dornier hơi nhướng mày: "Cậu ta muốn gặp tôi?"d_iosĐọc thclose
"Đúng vậy, hắn ta luôn tỏ vẻ giống như hắn biết rất rõ điều gì đó vậy." Becker nói.
Ánh mắt Dornier hơi trầm xuống, không đáp lời.
"Chúng ta đi ăn chút gì trước đi." Siya đề nghị: "Em đói bụng quá trời."
"Tôi cũng vậy! Vừa rồi tôi thấy trong đống vật tư có rượu Rum đó!" Becker cười một cách thèm thuồng, còn lè lưỡi liếm môi của mình.
Dornier đẩy sau gáy y một cái, cười cười đi về phía trước.
"Đêm nay không say không về!"
Tinh cầu Chekris cực kỳ thiếu nguồn nước với cây cối, nơi ở của mọi người đều được xây bằng cát vàng và đá xanh mà thành. Dornier không dám nói với mọi người rằng bọn họ đã càn quét khắp tinh cầu Chekris, khám phá nơi này không sót chỗ nào rất nhiều lần trong 5 năm qua. Hoang tàn vắng vẻ, không thể sinh tồn, đây đúng thật là một chốn lưu đày.
Haiz, chả trách đám quý tộc với phú hào của chủ tinh Shuta gọi nơi này là 'hành tinh ma quỷ'.
Khi màn đêm buông xuống, cực quang lóe sáng. Mỗi lần đắc thắng trở về mọi người sẽ tổ chức tiệc lửa trại, các cô gái nhảy múa, còn mấy thanh niên thì chơi đấu vật, giống như một tiết mục góp vui vậy.
Căn nhà đất của Kỳ Ngôn cách khoảng đất trống không xa, còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ không xa truyền đến.
Cậu từng đọc trong các tài liệu mà cha cậu đã nghiên cứu rằng Chekris có một khu rừng rậm rất lớn, nơi được mệnh danh là 'Vùng đất ma thuật'. Bởi vì trên tinh cầu toàn cát vàng cư ngụ, khu rừng như một ảo ảnh, tựa giấc mộng.
Nhìn vào nơi mọi người sống hiện giờ, hiển nhiên là không tìm được khu rừng rậm kia. Kỳ Ngôn muốn nói chuyện này với Dornier, tiếc rằng cậu không thể gặp Dornier.
Tiếng cười nói bên ngoài tạo thành sự tương phản rõ rệt với ngôi nhà đất hiu quạnh, Kỳ Ngôn ngắm nhìn Thủy tinh trên bầu trời đêm qua cửa sổ, nó được bao quanh bởi một vòng sáng...... Đó là chủ tinh Shuta, một hành tinh khổng lồ.
Đột nhiên, có tiếng động truyền từ cửa đến, Kỳ Ngôn theo tiếng đi tới, chỉ thấy một cái đầu nhỏ thấp thoáng ở ô cửa sổ nhỏ.
Kỳ Ngôn bước lại, phát hiện đó là hai cô bé đang vất vả khiêng một tảng đá lớn, hình như muốn đặt gần cửa sổ rồi đứng lên nó.
Không dám kinh động hai đứa nhỏ, Kỳ Ngôn ngồi cách cửa sổ không xa, giả vờ chả biết gì hết.
"Nana, nhanh lên." Một cô bé thúc giục: "Lát nữa Mass tới tìm chúng ta đó."
"Ầm ầm!"
Bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, chỉ chốc lát, hai cô bé đứng trên tảng đá, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Kỳ Ngôn.
Lông mày Kỳ Ngôn khẽ động, cậu nhìn sang, làm vẻ hơi kinh ngạc mở miệng: "Các em......"
Hai bé gái thấy cậu nói chuyện, hơi sợ hãi co rụt. Một lúc lâu sau, một cô bé mới lấy hết can đảm thò tay vào cửa sổ, cầm trên bàn tay nhỏ là một củ khoai lang nướng to tướng.
Kỳ Ngôn sửng sốt, ánh mắt rơi xuống củ khoai lang ấm nóng , trong lòng đầy khó chịu.
"Cho anh ăn nè......" Thấy cậu không nhúc nhích, cô bé nhỏ giọng nói nhỏ.
—— Các em ăn chưa? Nếu chưa ăn thì các em ăn cái gì? Khoai lang đó hẳn ăn rất ngon đấy, bộ các em không muốn ăn sao?
Rất nhiều lời cậu muốn nói ra đều nghẹn lại ở cổ họng, ánh mắt Kỳ Ngôn lấp lóe, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu.
"...... Cảm ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.