Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 216: Khi nam chính hải tặc cuồng dã bị bẻ cong (9)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit + Beta: Vũ
----------------------------
Mặc dù Siya và Becker sống chết đều không chịu nhưng dưới tiếng nói của quần chúng, đề xuất của Dornier dành thắng lợi tuyệt đối.
Kỳ Ngôn có thể tùy ý ra ngoài mọi lúc mọi nơi mà không cần bị nhốt trong căn nhà đất đó nữa.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ người dân Samod được đưa đến vùng đất huyền ảo bằng phi thuyền bay hết chuyến này đến chuyến khác. Nơi đó thật sự là một ốc đảo, có nước, có núi lẫn cây cao chót vót tạo nên một thiên đường tự nhiên.
Kỳ Ngôn đi theo sau mọi người, có mấy tên trai tráng nhìn cậu. Chỉ là trái ngược với lần trước, lần này họ chịu trò chuyện, đùa giỡn cùng Kỳ Ngôn như thể vừa buông bỏ được điều gì khiến cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Lũ trẻ hiếm khi nhìn thấy màu xanh lá cây nên cả đám đều bị sốc, không đứa nào dám bước vào nơi mộng mơ như ảo ảnh đó.
"Sao vậy?" Kỳ Ngôn tình cờ đi đến phía sau bọn trẻ, dò hỏi: "Sao mấy đứa không vào đi? Trong đó có thể có tất cả loại thực vật anh dạy cho các em rồi đó ~ thi thử xem ai tìm được nhiều chủng loại nhất nè?"
Đứa bé nhỏ nhất tên Nana nắm lấy tay Kỳ Ngôn, giữ chặt lấy nó: "Anh ơi, từ nay về sau nơi này thực sự là nhà của tụi em ư?"
"Đương nhiên, các em sẽ phải sống ở đây rất lâu đó." Kỳ Ngôn mỉm cười chỉ về phương xa: "Chỗ đó cực kỳ bự, các em có thể mặc sức khám phá, nhớ là các em phải lớn lên trước đã rồi mới được đi nha."
Vài cặp mắt của đám trẻ sáng lên háo hức muốn thử. Dưới giọng nói ấm áp của Kỳ Ngôn, bọn chúng giống như đám ngựa hoang giãy khỏi dây cương, nháy mắt chạy vọt vào bên trong ốc đảo.
"Haiz, trước đây bọn nhỏ đã phải chịu khổ nhiều rồi." Giữa đám người trông trừng Kỳ Ngôn, có một người đàn ông tương đối lớn tuổi cảm khái lên tiếng.
"Đúng vậy, đám nhóc mới là người vất vả nhất."
"Đám nhỏ đầu thai sai nơi rồi, thật đáng tiếc......"
......
Trong lời nói của họ mang theo sự nuối tiếc và trìu mến mãnh liệt, Kỳ Ngôn mím môi, phản bác: "Không, lũ trẻ là những người may mắn nhất."
"So với những mưu mô và lạnh lùng, đám nhóc là người may mắn nhất khi được sống trong một gia đình lớn như vậy."
Ít nhất thì Kỳ Ngôn cũng có khao khát được trở thành một người sống vô ưu vô lo, tự do tự tại như vậy.
Mấy người đàn ông nhìn nhau hồi lâu mới gật đầu đáp: "Đúng vậy, cậu nói đúng."
Sống bên cạnh bọn họ, được bọn họ chăm sóc là điều may mắn nhất.
Dornier và mấy người khác di chuyển rất nhanh, trải qua một ngày một đêm thi công, rất nhanh trước mắt mọi người đã xuất hiện vài ngôi nhà trên cây. Vì số lượng nhà trên cây có hạn nên ngoại trừ ai có gia đình ra thì nam giới ở chung một căn, nữ giới ở chung một căn.
Không biết là ngẫu nhiên hay trùng hợp, Kỳ Ngôn với Dornier đều được xếp chỗ ngủ trên hai đống cỏ khô nằm liền kề nhau.
"Bọn họ nói do tôi đề xuất nên tôi phải chịu trách nhiệm, thành ra đêm nay đừng có nghĩ đến chuyện chạy lung tung đấy." Dornier nằm trên đống cỏ, đắp một cái chăn mỏng rồi quay mặt về phía ngọn cây.
Kỳ Ngôn nằm bên cạnh y: "Ừ, tôi biết." Kỳ Ngôn dừng một chút lại bổ sung thêm: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, đây là thứ cậu đáng được hưởng. Ngày hôm đó đã nói, người Samod chúng tôi không bao giờ ăn cháo đá bát."
"Tôi không nghi ngờ gì về chuyện này đâu." Kỳ Ngôn trở mình: "Chúc ngủ ngon."
Xung quanh yên lặng như tờ, ngay lúc Kỳ Ngôn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lén lút vang lên một giọng nói.
"Chúc ngủ ngon ——"
Đêm đó Kỳ Ngôn ngủ hơi không ngon giấc, có vẻ do đổi chỗ ngủ mới thế. Kỳ Ngôn luôn gặp phải vấn đề này nhưng qua hôm sau thì lại ổn, tương tự ngày đầu tiên ở trong nhà đất vậy.
Ban đêm trằn trọc, Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng cảm giác mình đang cử động, tuy nhiên cậu lại buồn ngủ đến mức không cảm thấy bản thân đang động đậy.
"Này, dậy đi!" Kỳ Ngôn nghe được một giọng nói, phảng phất như nơi xa vọng lại.
"Cậu mau tỉnh dậy đi! Chết tiệt...... Tên gì nhỉ? Ngôn?"
Lần này, Kỳ Ngôn cuối cùng cũng nghe rõ ràng là Dornier đang gọi mình.
Đột nhiên mở mắt ra, Kỳ Ngôn giật mình ngồi dậy đã thấy Dornier đứng lên, hơn nữa vẻ mặt cảnh giác nhìn bên ngoài.
"...... Trời đã sáng chưa?" Không rõ tại sao Dornier trang bị vũ khí toàn thân như vậy, Kỳ Ngôn bèn đứng dậy và đến bên cạnh y.
Dornier liếc cậu một cái, ánh nhìn nán lại trên đám tóc lởm chởm của cậu hai giây rồi nói: "Nghe đi, bên ngoài có âm thanh gì đó."
Kỳ Ngôn chăm chú lắng nghe, giống tiếng động đất gầm gú vọng từ xa đến gần, mỗi một âm thanh đều khiến lòng người run rẩy.
Lúc này Kỳ Ngôn mới hoàn toàn thấy rõ, phần lớn mọi người đều tụ tập ở trong căn nhà trên cây này, tầng trên và tầng dưới chật kín người.
—— Chắc hẳn là bị âm thanh kỳ lạ dọa sợ rồi.
Nhìn thấy vài đứa trẻ rúc vào lòng mẹ hoặc cha, Kỳ Ngôn đứng dậy muốn bước ra ngoài.
"Này!" Dornier giữ chặt cậu: "Cậu định làm gì vậy? Muốn tự sát hả?!"
Kỳ Ngôn cau mày, quét tầm mắt một vòng nữa và đáp: "Mass không có ở đây."
Dornier giật mình vội vàng nhìn quanh bốn phía, y xác thực là không thấy Mass. Mẹ của Mass đang ôm đứa con nhỏ của mình, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng: "Mass cũng không có ở chỗ cô...... Là lỗi của cô, tại cô không trông chừng thằng bé......"
"Không phải lỗi của chị đâu mà." Một người phụ nữ khác ở bên an ủi: "Chúng ta đều nuôi con cái như vậy, huống hồ chị còn có một đứa con nhỏ khác cần phải chăm sóc nữa mà."
"Đúng vậy......"
Tuy lời này nghe ra có hơi mang nghĩa khác, nhưng bọn họ nói không sai. Đám trẻ người Samod luôn tự mình chơi đùa và nghịch ngợm, chưa từng có người lớn nào theo sát chúng. Hơn nữa lũ nhóc sẽ không bao giờ bướng bỉnh chạy ra ngoài biên giới Samod, điều này khiến tất cả các bậc phụ huynh rất yên tâm.
Nhưng bây giờ, Mass đã biến mất.
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, định ra ngoài.
Dornier mạnh mẽ giữ chặt lấy cậu: "Bên ngoài có nguy hiểm!"
Kỳ Ngôn nhíu mày: "Còn không biết có phải nguy hiểm hay không, nếu đây là nơi anh muốn định cư sau này thì nhất định phải tìm hiểu xem thứ đó rốt cuộc là gì."
"Là do anh đề nghị tụi tôi đi tìm vùng đất huyền ảo, chẳng lẽ anh không biết à?! Tôi thấy anh chỉ muốn con quái vật ngoài đó giết hết chúng tôi thôi!" Siya trừng mắt hung dữ nhìn Kỳ Ngôn trong khi đang an ủi mẹ của Mass đang khóc thút thít.
Nhớ lại những câu lần trước Kỳ Ngôn nói với cô vẫn khiến cô ả tức xì khói.
"Tiểu thư Siya, tôi đâu phải thần thánh, tôi chưa từng tới vùng đất huyền ảo, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ tôi đang ở cùng với mọi người, nếu như tôi có mục đích riêng đi nữa thì chẳng nhẽ lại đi đồng quy vu tận à, có ý nghĩa gì hả?"
Chỉ vài câu nói đã khiến Siya nghẹn họng, Kỳ Ngôn bất lực lắc đầu, cố gắng hết sức thoát khỏi tay Dornier.
"Ta sẽ đưa Mass trở về, hơn nữa tôi cũng có chuyện cần điều tra."
Nói xong, Kỳ Ngôn nhanh chóng mở cửa gỗ bước ra ngoài, sau đó đóng cánh cửa lại.
Hít sâu vài cái, Kỳ Ngôn cẩn thận lắng nghe âm thanh kỳ lạ đó.
Gầm? Mặt đất rung chuyển? Giống tiếng kêu tập thể của một loài chim nào đó đang di cư về phương nam......
Trong đầu quét qua tất cả những cuốn sách và tài liệu cậu từng xem qua. Đột nhiên, trong đầu dừng lại hình ảnh một chuỗi văn tự nào đó.
—— Vùng đất thần kỳ giao với rừng cây, thủy triều vỗ, mặt đất gầm lên, dòng suối trong vắt phun ra từ miệng núi lửa hay còn gọi là "Suối Nguồn Tuổi Trẻ".
----------------------------
Mặc dù Siya và Becker sống chết đều không chịu nhưng dưới tiếng nói của quần chúng, đề xuất của Dornier dành thắng lợi tuyệt đối.
Kỳ Ngôn có thể tùy ý ra ngoài mọi lúc mọi nơi mà không cần bị nhốt trong căn nhà đất đó nữa.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ người dân Samod được đưa đến vùng đất huyền ảo bằng phi thuyền bay hết chuyến này đến chuyến khác. Nơi đó thật sự là một ốc đảo, có nước, có núi lẫn cây cao chót vót tạo nên một thiên đường tự nhiên.
Kỳ Ngôn đi theo sau mọi người, có mấy tên trai tráng nhìn cậu. Chỉ là trái ngược với lần trước, lần này họ chịu trò chuyện, đùa giỡn cùng Kỳ Ngôn như thể vừa buông bỏ được điều gì khiến cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Lũ trẻ hiếm khi nhìn thấy màu xanh lá cây nên cả đám đều bị sốc, không đứa nào dám bước vào nơi mộng mơ như ảo ảnh đó.
"Sao vậy?" Kỳ Ngôn tình cờ đi đến phía sau bọn trẻ, dò hỏi: "Sao mấy đứa không vào đi? Trong đó có thể có tất cả loại thực vật anh dạy cho các em rồi đó ~ thi thử xem ai tìm được nhiều chủng loại nhất nè?"
Đứa bé nhỏ nhất tên Nana nắm lấy tay Kỳ Ngôn, giữ chặt lấy nó: "Anh ơi, từ nay về sau nơi này thực sự là nhà của tụi em ư?"
"Đương nhiên, các em sẽ phải sống ở đây rất lâu đó." Kỳ Ngôn mỉm cười chỉ về phương xa: "Chỗ đó cực kỳ bự, các em có thể mặc sức khám phá, nhớ là các em phải lớn lên trước đã rồi mới được đi nha."
Vài cặp mắt của đám trẻ sáng lên háo hức muốn thử. Dưới giọng nói ấm áp của Kỳ Ngôn, bọn chúng giống như đám ngựa hoang giãy khỏi dây cương, nháy mắt chạy vọt vào bên trong ốc đảo.
"Haiz, trước đây bọn nhỏ đã phải chịu khổ nhiều rồi." Giữa đám người trông trừng Kỳ Ngôn, có một người đàn ông tương đối lớn tuổi cảm khái lên tiếng.
"Đúng vậy, đám nhóc mới là người vất vả nhất."
"Đám nhỏ đầu thai sai nơi rồi, thật đáng tiếc......"
......
Trong lời nói của họ mang theo sự nuối tiếc và trìu mến mãnh liệt, Kỳ Ngôn mím môi, phản bác: "Không, lũ trẻ là những người may mắn nhất."
"So với những mưu mô và lạnh lùng, đám nhóc là người may mắn nhất khi được sống trong một gia đình lớn như vậy."
Ít nhất thì Kỳ Ngôn cũng có khao khát được trở thành một người sống vô ưu vô lo, tự do tự tại như vậy.
Mấy người đàn ông nhìn nhau hồi lâu mới gật đầu đáp: "Đúng vậy, cậu nói đúng."
Sống bên cạnh bọn họ, được bọn họ chăm sóc là điều may mắn nhất.
Dornier và mấy người khác di chuyển rất nhanh, trải qua một ngày một đêm thi công, rất nhanh trước mắt mọi người đã xuất hiện vài ngôi nhà trên cây. Vì số lượng nhà trên cây có hạn nên ngoại trừ ai có gia đình ra thì nam giới ở chung một căn, nữ giới ở chung một căn.
Không biết là ngẫu nhiên hay trùng hợp, Kỳ Ngôn với Dornier đều được xếp chỗ ngủ trên hai đống cỏ khô nằm liền kề nhau.
"Bọn họ nói do tôi đề xuất nên tôi phải chịu trách nhiệm, thành ra đêm nay đừng có nghĩ đến chuyện chạy lung tung đấy." Dornier nằm trên đống cỏ, đắp một cái chăn mỏng rồi quay mặt về phía ngọn cây.
Kỳ Ngôn nằm bên cạnh y: "Ừ, tôi biết." Kỳ Ngôn dừng một chút lại bổ sung thêm: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, đây là thứ cậu đáng được hưởng. Ngày hôm đó đã nói, người Samod chúng tôi không bao giờ ăn cháo đá bát."
"Tôi không nghi ngờ gì về chuyện này đâu." Kỳ Ngôn trở mình: "Chúc ngủ ngon."
Xung quanh yên lặng như tờ, ngay lúc Kỳ Ngôn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai lén lút vang lên một giọng nói.
"Chúc ngủ ngon ——"
Đêm đó Kỳ Ngôn ngủ hơi không ngon giấc, có vẻ do đổi chỗ ngủ mới thế. Kỳ Ngôn luôn gặp phải vấn đề này nhưng qua hôm sau thì lại ổn, tương tự ngày đầu tiên ở trong nhà đất vậy.
Ban đêm trằn trọc, Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng cảm giác mình đang cử động, tuy nhiên cậu lại buồn ngủ đến mức không cảm thấy bản thân đang động đậy.
"Này, dậy đi!" Kỳ Ngôn nghe được một giọng nói, phảng phất như nơi xa vọng lại.
"Cậu mau tỉnh dậy đi! Chết tiệt...... Tên gì nhỉ? Ngôn?"
Lần này, Kỳ Ngôn cuối cùng cũng nghe rõ ràng là Dornier đang gọi mình.
Đột nhiên mở mắt ra, Kỳ Ngôn giật mình ngồi dậy đã thấy Dornier đứng lên, hơn nữa vẻ mặt cảnh giác nhìn bên ngoài.
"...... Trời đã sáng chưa?" Không rõ tại sao Dornier trang bị vũ khí toàn thân như vậy, Kỳ Ngôn bèn đứng dậy và đến bên cạnh y.
Dornier liếc cậu một cái, ánh nhìn nán lại trên đám tóc lởm chởm của cậu hai giây rồi nói: "Nghe đi, bên ngoài có âm thanh gì đó."
Kỳ Ngôn chăm chú lắng nghe, giống tiếng động đất gầm gú vọng từ xa đến gần, mỗi một âm thanh đều khiến lòng người run rẩy.
Lúc này Kỳ Ngôn mới hoàn toàn thấy rõ, phần lớn mọi người đều tụ tập ở trong căn nhà trên cây này, tầng trên và tầng dưới chật kín người.
—— Chắc hẳn là bị âm thanh kỳ lạ dọa sợ rồi.
Nhìn thấy vài đứa trẻ rúc vào lòng mẹ hoặc cha, Kỳ Ngôn đứng dậy muốn bước ra ngoài.
"Này!" Dornier giữ chặt cậu: "Cậu định làm gì vậy? Muốn tự sát hả?!"
Kỳ Ngôn cau mày, quét tầm mắt một vòng nữa và đáp: "Mass không có ở đây."
Dornier giật mình vội vàng nhìn quanh bốn phía, y xác thực là không thấy Mass. Mẹ của Mass đang ôm đứa con nhỏ của mình, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng: "Mass cũng không có ở chỗ cô...... Là lỗi của cô, tại cô không trông chừng thằng bé......"
"Không phải lỗi của chị đâu mà." Một người phụ nữ khác ở bên an ủi: "Chúng ta đều nuôi con cái như vậy, huống hồ chị còn có một đứa con nhỏ khác cần phải chăm sóc nữa mà."
"Đúng vậy......"
Tuy lời này nghe ra có hơi mang nghĩa khác, nhưng bọn họ nói không sai. Đám trẻ người Samod luôn tự mình chơi đùa và nghịch ngợm, chưa từng có người lớn nào theo sát chúng. Hơn nữa lũ nhóc sẽ không bao giờ bướng bỉnh chạy ra ngoài biên giới Samod, điều này khiến tất cả các bậc phụ huynh rất yên tâm.
Nhưng bây giờ, Mass đã biến mất.
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, định ra ngoài.
Dornier mạnh mẽ giữ chặt lấy cậu: "Bên ngoài có nguy hiểm!"
Kỳ Ngôn nhíu mày: "Còn không biết có phải nguy hiểm hay không, nếu đây là nơi anh muốn định cư sau này thì nhất định phải tìm hiểu xem thứ đó rốt cuộc là gì."
"Là do anh đề nghị tụi tôi đi tìm vùng đất huyền ảo, chẳng lẽ anh không biết à?! Tôi thấy anh chỉ muốn con quái vật ngoài đó giết hết chúng tôi thôi!" Siya trừng mắt hung dữ nhìn Kỳ Ngôn trong khi đang an ủi mẹ của Mass đang khóc thút thít.
Nhớ lại những câu lần trước Kỳ Ngôn nói với cô vẫn khiến cô ả tức xì khói.
"Tiểu thư Siya, tôi đâu phải thần thánh, tôi chưa từng tới vùng đất huyền ảo, cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ tôi đang ở cùng với mọi người, nếu như tôi có mục đích riêng đi nữa thì chẳng nhẽ lại đi đồng quy vu tận à, có ý nghĩa gì hả?"
Chỉ vài câu nói đã khiến Siya nghẹn họng, Kỳ Ngôn bất lực lắc đầu, cố gắng hết sức thoát khỏi tay Dornier.
"Ta sẽ đưa Mass trở về, hơn nữa tôi cũng có chuyện cần điều tra."
Nói xong, Kỳ Ngôn nhanh chóng mở cửa gỗ bước ra ngoài, sau đó đóng cánh cửa lại.
Hít sâu vài cái, Kỳ Ngôn cẩn thận lắng nghe âm thanh kỳ lạ đó.
Gầm? Mặt đất rung chuyển? Giống tiếng kêu tập thể của một loài chim nào đó đang di cư về phương nam......
Trong đầu quét qua tất cả những cuốn sách và tài liệu cậu từng xem qua. Đột nhiên, trong đầu dừng lại hình ảnh một chuỗi văn tự nào đó.
—— Vùng đất thần kỳ giao với rừng cây, thủy triều vỗ, mặt đất gầm lên, dòng suối trong vắt phun ra từ miệng núi lửa hay còn gọi là "Suối Nguồn Tuổi Trẻ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.