Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 62: Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (9)
Thanh Thủy Nương Nương
16/08/2020
Lời nói của Bảo Trạch như quăng một quả bom xuống chỗ mọi người đang ngồi, mắt thấy sắc mặt của Kỳ Ngôn ngày càng ảm đạm, Lộ Nhĩ quay đầu, hướng về phía Bảo Trạch nhíu mày nói: "Đừng hỏi nhiều như vậy."
"Ta rất tò mò." Bảo Trạch dường như không có ý bỏ qua chuyện này, "Nghiên cứu sinh vật ở đại lục này chính là trách nhiệm của ta."
"........... Tuy rằng cha mẹ ngươi cũng làm nghiên cứu, nhưng ngươi cũng không cần đè người ta ra hỏi cặn kẽ như vậy chứ." Thi Ngang thở dài,tựa hồ hắn bất đắc dĩ vì chuyện Bảo Trạch không thức thời.
Đích thực mà nói, cha mẹ của Bảo Trạch chính là những người trí thức nổi danh của bộ lạc Nam Sơn. Sao lại gọi là trí thức? Họ biết được cách làm thể nào để lợi dụng mọi trường sống, có thể giúp cho thú nhân sống tốt hơn, dùng một cách lý trí để sinh tồn. Ví dụ như những loại cây cỏ ở thạch gian của Bảo TRạch, đa số đều là thảo dược, mà hiệu quả cụ thể của nó, là do ba mẹ Bảo Trạch lúc còn sống ghi chép lại, đồng thời Bảo Trạch cũng tự mình nghiên cứu ra nhiều loại khác có công hiệu hơn, chuyện này đối với toàn bộ bộ lạc Nam Sơn mà nói thì phi thường tuyệt vời.
Bảo Trạch khi còn nhỏ đã là một người hướng nội, thân là một báo trắng thế nhưng hắn lại không thích chơi đùa cũng không thích săn thú, chỉ thích ở lì trong phòng nghiên cứu những tờ da thú đầy ghi chép được đời trước lưu lại. Thi Ngang lớn lên cùng Bảo Trạch, hắn biết rõ Bảo Trạch thích nhất chính là làm chuyện này.
Nhưng mà, sự an tâm của tiểu thư thú vừa mới dâng lên mỏng manh như cánh ve vậy mà Bảo Trạch lại hỏi trắng ra như vậy, đám người Thi Ngang cả người căng thẳng, bọn họ sợ tâm lý của tiêu thư thú lại sinh ra sự ngăn cách.
Bất quá lần này Kỳ Ngôn không ngập ngừng lâu lắm, cậu cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói: "Ta cảm thấy đó là một người cực kỳ xinh đẹp......... Thư thú à?"
"Tại sao ngươi lại thắc mắc như vậy?"
"Bởi vì người đó rất không giống với thư thú bình thường a......... Trên lưng không có hoa văn, tóc dài, dáng người cũng cực kỳ xinh đẹp....... Hơn nữa trước ngực nàng còn có hai đống.........." Nói tới đây, Kỳ Ngôn ngượng ngùng đỏ mặt: "Nàng giống như là người của tộc vượn vậy đó, nhưng nó không có rủ xuống, nó nằm ở trước ngực đẹp lắm!"
".......... Tộc vượn?" Sắc mặt của Mãng Hi lập tức trở nên khó coi, sự khó coi không chỉ xuất hiện mội trên mặt Mãng Hi mà còn xuất hiện cả ở mặt Thi Ngang và Lộ Nhĩ, kể cả Bảo Trạch gặp biến bất kinh trong mắt cũng hiện lên một tia chán ghét.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tộc vượn, diện mạo xấu xí, hóa thành hình người thì khá giống nhân loại. Bởi vì chúng sống trên cây, nên những nơi rừng rậm hầu như là nhà của chúng. Tộc vượn ỷ những thú nhân khác không giỏi leo cây nên đã gây ra không ít chuyện ác, bọn chúng còn bắt đi giống cái của bộ lạc khác.
Ngày trước còn có tộc chim hung hăng ngang ngược thì vượn tôc cũng không dám làm càn như vậy. Nhưng sau đó, thư thú của tộc chim ngày càng ít đi, tộc chim nghĩ bản thân họ cao quý nên bọn họ không muốn tương giao với thư thú khác loài, đành chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tộc nhân của mình ít đi.
Cho nên mỗi lần nhắc tới tộc vượn, sắc mặt của đám người Thi Ngang liền không tốt.
Kỳ Ngôn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Bất quá nàng cũng không quá giống........Tóm lại thì nàng ấy phi thường xinh đẹp, thú nhân nào thấy nàng mắt đều không rời được."
"Nếu là người của tộc vượn thì chúng ta hoàn toàn không cần để ý tới!" Thi Ngang oán hận nói.
"Đúng vậy, bọn họ đã từng bắt đi một thư thú của chúng ta, sau đó...." Lộ Nhĩ khộng đành lòng quay đầu đi, không nói chuyện nữa.
Thư thú bị bắt đi kia của bộ lạc Nam Sơn, sau khi bị tộc vượn chơi xong, liền bị ném trở về, thương tích đầy mình, chưa tới ba ngày vì nơi riêng tư bị nhiễm trùng, không thể cứu chữa được mà mất mạng.
Có một chuyện có thể xác định được ở đây: Người của bộ lạc Nam Sơn đối với tộc vượn mà nói hận thấu xương.
Trong lúc mọi người đang trầm mặt hết sức, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng hò hét vui mừng.
________ những thú nhân đi săn đã trở lại!
Sắc mặt của Thi Ngang sáng ngời, xoay người liền chạy ra ngoài. Mãng Hi và Bảo Tracj5 cũng đi theo sau hắn, vừa rồi bọn họ còn tối tăm mặt mày thì bây giờ đã nhìn tốt đẹp hơn.
Lộ Nhĩ vừa định đi theo, lại thấy Kỳ Ngôn dùng ánh mắt trông ngóng mà nhìn ra ngoài, hắn trầm ngâm một lát rồi Lộ Nhĩ thoải mái mà chặn ngang bế Kỳ Ngôn lên, mang cậu ra ngoài.
"Ngươi chắc là cũng muốn nhìn thử hôm nay bọn họ thu hoạch được gì đúng không?"
Kỳ Ngôn sắc mặt ửng đỏ, vùi đầu vào cổ Lộ Nhĩ, "Ân, muốn nhìn......."
Cậu muốn nhìn thử xem phản ứng của nữ chính khi bị nhặt về, cậu vừa bịa một đống chuyện như vậy chắc là sẽ hiểu quả đó.
*
~~end chương 9 TG4~~
Hôm qua về trễ quá >v< giờ up nè ~
"Ta rất tò mò." Bảo Trạch dường như không có ý bỏ qua chuyện này, "Nghiên cứu sinh vật ở đại lục này chính là trách nhiệm của ta."
"........... Tuy rằng cha mẹ ngươi cũng làm nghiên cứu, nhưng ngươi cũng không cần đè người ta ra hỏi cặn kẽ như vậy chứ." Thi Ngang thở dài,tựa hồ hắn bất đắc dĩ vì chuyện Bảo Trạch không thức thời.
Đích thực mà nói, cha mẹ của Bảo Trạch chính là những người trí thức nổi danh của bộ lạc Nam Sơn. Sao lại gọi là trí thức? Họ biết được cách làm thể nào để lợi dụng mọi trường sống, có thể giúp cho thú nhân sống tốt hơn, dùng một cách lý trí để sinh tồn. Ví dụ như những loại cây cỏ ở thạch gian của Bảo TRạch, đa số đều là thảo dược, mà hiệu quả cụ thể của nó, là do ba mẹ Bảo Trạch lúc còn sống ghi chép lại, đồng thời Bảo Trạch cũng tự mình nghiên cứu ra nhiều loại khác có công hiệu hơn, chuyện này đối với toàn bộ bộ lạc Nam Sơn mà nói thì phi thường tuyệt vời.
Bảo Trạch khi còn nhỏ đã là một người hướng nội, thân là một báo trắng thế nhưng hắn lại không thích chơi đùa cũng không thích săn thú, chỉ thích ở lì trong phòng nghiên cứu những tờ da thú đầy ghi chép được đời trước lưu lại. Thi Ngang lớn lên cùng Bảo Trạch, hắn biết rõ Bảo Trạch thích nhất chính là làm chuyện này.
Nhưng mà, sự an tâm của tiểu thư thú vừa mới dâng lên mỏng manh như cánh ve vậy mà Bảo Trạch lại hỏi trắng ra như vậy, đám người Thi Ngang cả người căng thẳng, bọn họ sợ tâm lý của tiêu thư thú lại sinh ra sự ngăn cách.
Bất quá lần này Kỳ Ngôn không ngập ngừng lâu lắm, cậu cân nhắc một lát rồi chậm rãi nói: "Ta cảm thấy đó là một người cực kỳ xinh đẹp......... Thư thú à?"
"Tại sao ngươi lại thắc mắc như vậy?"
"Bởi vì người đó rất không giống với thư thú bình thường a......... Trên lưng không có hoa văn, tóc dài, dáng người cũng cực kỳ xinh đẹp....... Hơn nữa trước ngực nàng còn có hai đống.........." Nói tới đây, Kỳ Ngôn ngượng ngùng đỏ mặt: "Nàng giống như là người của tộc vượn vậy đó, nhưng nó không có rủ xuống, nó nằm ở trước ngực đẹp lắm!"
".......... Tộc vượn?" Sắc mặt của Mãng Hi lập tức trở nên khó coi, sự khó coi không chỉ xuất hiện mội trên mặt Mãng Hi mà còn xuất hiện cả ở mặt Thi Ngang và Lộ Nhĩ, kể cả Bảo Trạch gặp biến bất kinh trong mắt cũng hiện lên một tia chán ghét.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Tộc vượn, diện mạo xấu xí, hóa thành hình người thì khá giống nhân loại. Bởi vì chúng sống trên cây, nên những nơi rừng rậm hầu như là nhà của chúng. Tộc vượn ỷ những thú nhân khác không giỏi leo cây nên đã gây ra không ít chuyện ác, bọn chúng còn bắt đi giống cái của bộ lạc khác.
Ngày trước còn có tộc chim hung hăng ngang ngược thì vượn tôc cũng không dám làm càn như vậy. Nhưng sau đó, thư thú của tộc chim ngày càng ít đi, tộc chim nghĩ bản thân họ cao quý nên bọn họ không muốn tương giao với thư thú khác loài, đành chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tộc nhân của mình ít đi.
Cho nên mỗi lần nhắc tới tộc vượn, sắc mặt của đám người Thi Ngang liền không tốt.
Kỳ Ngôn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Bất quá nàng cũng không quá giống........Tóm lại thì nàng ấy phi thường xinh đẹp, thú nhân nào thấy nàng mắt đều không rời được."
"Nếu là người của tộc vượn thì chúng ta hoàn toàn không cần để ý tới!" Thi Ngang oán hận nói.
"Đúng vậy, bọn họ đã từng bắt đi một thư thú của chúng ta, sau đó...." Lộ Nhĩ khộng đành lòng quay đầu đi, không nói chuyện nữa.
Thư thú bị bắt đi kia của bộ lạc Nam Sơn, sau khi bị tộc vượn chơi xong, liền bị ném trở về, thương tích đầy mình, chưa tới ba ngày vì nơi riêng tư bị nhiễm trùng, không thể cứu chữa được mà mất mạng.
Có một chuyện có thể xác định được ở đây: Người của bộ lạc Nam Sơn đối với tộc vượn mà nói hận thấu xương.
Trong lúc mọi người đang trầm mặt hết sức, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng hò hét vui mừng.
________ những thú nhân đi săn đã trở lại!
Sắc mặt của Thi Ngang sáng ngời, xoay người liền chạy ra ngoài. Mãng Hi và Bảo Tracj5 cũng đi theo sau hắn, vừa rồi bọn họ còn tối tăm mặt mày thì bây giờ đã nhìn tốt đẹp hơn.
Lộ Nhĩ vừa định đi theo, lại thấy Kỳ Ngôn dùng ánh mắt trông ngóng mà nhìn ra ngoài, hắn trầm ngâm một lát rồi Lộ Nhĩ thoải mái mà chặn ngang bế Kỳ Ngôn lên, mang cậu ra ngoài.
"Ngươi chắc là cũng muốn nhìn thử hôm nay bọn họ thu hoạch được gì đúng không?"
Kỳ Ngôn sắc mặt ửng đỏ, vùi đầu vào cổ Lộ Nhĩ, "Ân, muốn nhìn......."
Cậu muốn nhìn thử xem phản ứng của nữ chính khi bị nhặt về, cậu vừa bịa một đống chuyện như vậy chắc là sẽ hiểu quả đó.
*
~~end chương 9 TG4~~
Hôm qua về trễ quá >v< giờ up nè ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.