Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 203: Khi nam chính minh chủ lạnh nhạt bị bẻ cong (16)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit - beta: Tiểu Cố
__________________________
Cảm giác mát lạnh mềm mại lan trên môi, trong đôi mắt long lanh mơ màng của Kỳ Ngôn hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Tây Chiêu.
Quấn quýt nhẹ nhàng, Tây Chiêu giữ gáy Kỳ Ngôn, hôn khẽ lên môi, không mang theo chút dục vọng nào.
―― Sao lại bị hôn, rõ ràng là hai nam nhân mà!
Ánh mắt rưng rưng, Kỳ Ngôn dùng đôi tay run rẩy đẩy Tây Chiêu ra.
"Vì sao hôn ta..." Trong mắt Kỳ Ngôn đầy cô đơn: "Ngươi và ta chẳng phải đều là nam sao."
Tây Chiêu buông mi, mượn ánh trăng dịu dàng, nhìn dáng vẻ mất mát của Kỳ Ngôn, thản nhiên đáp: "Phải thì thế nào."
"Nam với nam, đâu được người đời chấp nhận..." Kỳ Ngôn buồn bã nói tiếp: "Ca ca ta bảo ta từ bỏ..."
"Từ bỏ cái gì?"
"..." Bảo ta từ bỏ tình cảm với ngươi, bảo ta đừng thích ngươi, bận lòng về ngươi...
Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tây Chiêu, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói.
―― E rằng hắn chẳng thèm quan tâm đâu. Nếu đã không bận tâm, nói ra rồi cũng có ích gì đâu... Thực ra muộn phiền cũng chỉ có mình cậu mà thôi.
"Ngươi đừng đối xử với ta như vậy nữa." Kỳ Ngôn vén chăn lên, giả bộ muốn xuống giường: "Như vậy sẽ chỉ khiến ta càng thêm rối lòng."
Ánh mắt Tây Chiêu vẫn hờ hững như cũ, nhìn vẻ mặt cô đơn buồn bã của Kỳ Ngôn, thở dài vươn tay đè cậu ngồi xuống giường.
"Ngươi say rồi, lời hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy."
Gài lại góc chăn cho cậu xong, Tây Chiêu xoay người, đúng lúc tỳ nữ mang canh giải rượu lên. Tây Chiêu nhận chén canh và thìa, nhẹ nhàng múc một muỗng, thổi qua rồi đưa tới bên môi Kỳ Ngôn: "Uống canh giải rượu sẽ không bị đau đầu."
Kỳ Ngôn ngơ ngác mở miệng uống canh giải rượu.
Vị của chén canh giải rượu này, Kỳ Ngôn không nếm ra xíu nào, cả trái tim đều không thể kiểm soát mà chìm trong sự dịu dàng của Tây Chiêu.
Cho dù chỉ là giấc mộng hoang đường thì cũng cứ để cho cậu vĩnh viễn đắm chìm trong khoảnh khắc này, đừng bao giờ tỉnh lại càng tốt.
"Ngươi là thật ư..." Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi, giọng có hơi khàn: "Ta có thể chạm vào ngươi được không?"
Tây Chiêu biết cậu say rồi, chẳng rõ trong đầu đang nghĩ gì... Thế nhưng lời cầu xin như vậy khiến hắn không thể từ chối nổi, lòng càng thêm đau.
Nắm lấy bàn tay để ngoài chăn của cậu, Tây Chiêu hỏi khẽ: "Cảm nhận được chưa?"
Ngay giây tiếp theo, lệ theo khóe mắt Kỳ Ngôn lăn xuống má: "Là thật..."
"Khóc cái gì." Tây Chiêu tự tay lau đi nước mắt của cậu: "Ta đã ở đây rồi, sao có thể là giả được?"
Kỳ Ngôn cầm tay còn lại của hắn thật chặt, không buông ra. Tây Chiêu bất đắc dĩ, cứ nắm như thế với cậu mãi đến khi cậu từ từ thiếp đi, hô hấp đều đặn, ngây ngô như một đứa trẻ.
Tây Chiêu nhìn gò má của cậu, ánh mắt lóe qua sự phức tạp và quyến luyến. Lần đầu tiên hắn hoang mang, rốt cuộc có muốn đối địch với ma giáo hay không.
Huyết hải thâm cừu vẫn chưa báo, hắn còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu dưới cửu tuyền? Tên giáo chủ tiền nhiệm máu lạnh vô tình, giết người như ngóe, vì bí tịch thất truyền kia mà diệt sạch Tây gia! Thù lớn bậc này, há lại không báo?
Rút lại bàn tay bị Kỳ Ngôn nắm, Tây Chiêu thở dài bóp trán, đầu cứ giật mãi.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt, đầu đau vô cùng. Cau mày ngồi dậy, Kỳ Ngôn nhìn nơi vừa quen vừa lạ này, nhất thời thấy hơi luống cuống.
Một lát sau, đợi đến lúc Kỳ Ngôn nhìn rõ đây là đâu, Tây Chiêu đã đẩy cửa vào.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói lạnh nhạt bất ngờ vang lên, Kỳ Ngôn vội vàng nhìn sang.
Ánh mắt dừng trên người Tây Chiêu, Kỳ Ngôn mấp máy môi: "Ừm... Sao ta lại ở đây?"
"Đêm qua ngươi uống say." Tây Chiêu phất tay ngồi lên ghế: "Rửa mặt nhanh đi, qua đây ăn sáng."
Dứt lời, ngoài cửa có một hàng tỳ nữ bước vào, trong tay bưng đồ ăn sáng, sau khi bày ngay ngắn lên bàn lại lặng lẽ lui ra.
Dường như tỳ nữ của Võ Lâm Minh đều thế, không lắm lời, chỉ im lặng làm việc. Bởi vì không gây ra tiếng động khiến mấy lần Kỳ Ngôn đều ngộ nhận trong Võ Lâm Minh này vốn không có tỳ nữ.
Mặc quần áo, rửa mặt xong, Kỳ Ngôn ngồi xuống cạnh Tây Chiêu, mắt nhìn thức ăn đầy bàn nhưng không nhúc nhích.
Thì ra cậu vẫn ngồi ở chỗ này, hình như không có gì khác.
Tây Chiêu cầm đũa lên, gắp một miếng bánh hạnh nhân đặt vào đĩa của cậu.
Kỳ Ngôn nhìn miếng bánh hạnh nhân ngon lành, không hề muốn ăn chút nào.
"Sao lại không ăn?" Âm thanh lạnh lùng của Tây Chiêu vang lên.
Kỳ Ngôn mím môi: "Đêm qua, cảm ơn ngươi."
Tây Chiêu buông đũa nhìn cậu, hình như đang chờ cậu tiếp lời.
Thoáng đối mắt với hắn, Kỳ Ngôn vội nhìn sang nơi khác: "Nhất định đã làm phiền ngươi rất nhiều."
"Đúng là rất phiền."
Mặt Kỳ Ngôn hơi đỏ, lúng túng: "Đấy, đấy cũng là chuyện bất đắc dĩ, đêm qua ta say rượu, không nhớ gì cả..."
"Ừ."
"... Ngươi bình tĩnh thế là sao!"
"Ngươi muốn ta thế nào?"
Kỳ Ngôn nói lớn, như đang che giấu sự bối rối của mình: "Ta phải làm sao, để trả lại ân tình này của ngươi!"
Tây Chiêu lại cầm đũa lên ăn tiếp: "Tùy ý."
Kỳ Ngôn cúi thấp đầu, cũng cầm đũa lên ăn sáng.
Ngày hôm đó nắng không quá gắt, được những đám mây trắng bay bay làm dịu bớt cái chói chang. Trời xanh trong vắt, cho dù đứng ngay dưới ánh mặt trời cũng không thấy chói mắt và oi bức.
Ăn xong bữa sáng, Kỳ Ngôn định tìm cớ đi ngay... Dù sao tối qua tuy do cậu giận dỗi nên đi uống rượu, thế nhưng những chuyện xảy ra sau khi say thực sự không có miếng ấn tượng nào luôn!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong kia của Tây Chiêu, trong lòng Kỳ Ngôn chắc mẩm hẳn mình đã làm trò con bò gì rồi!
So với việc ở đây ngượng ngùng xấu hổ chẳng thà đi trước còn hơn, đợi khi nào có thời gian lại đến bày tỏ lòng mình cũng chưa muộn.
"Ngươi muốn đi?"
Đối với lời tạm biệt của Kỳ Ngôn, trong giọng Tây Chiêu mang theo chút khác lạ.
Kỳ Ngôn cũng bị sự khác lạ này khiến toàn thân bứt rứt, đáp: "Ta nên đi thôi, không phải rất bình thường sao?"
"Ừm, đúng là bình thường." Tây Chiêu gật đầu, cầm bút lên, tiếp tục làm việc của mình.
Kỳ Ngôn đứng tại chỗ một lát, lại càng lúng túng.
―― Vậy là ngươi có đồng ý hay không hả! Viết cái gì mà viết, mau nhin ông đây này!
"Trông ngươi bề bộn nhiều việc, ta đi trước nha..."
"Khoan đã." Tây Chiêu đột nhiên gọi cậu lại, lấy ra một bức thư đã dán kỹ từ dưới án: "Đưa thư này cho Huyết Sát."
Kỳ Ngôn sửng sốt, thắc mắc: "Ngươi viết thư cho Huyết Sát?"
"Đưa cho hắn là được." Tây Chiêu đặt thư trên án, không có ý định tiếp lời.
Kỳ Ngôn lặng im một lúc, cầm thư rời khỏi thư phòng.
―― Minh chủ Võ lâm viết một bức thư cho giáo chủ Ma giáo, còn nhờ hộ pháp Ma giáo mang về đưa cho giáo chủ xem... Thời buổi bây giờ đã yên bình đến thế rồi ư?
Trên đường về Ma giáo, Kỳ Ngôn yên lặng nghĩ.
Thế nhưng, nếu là yêu cầu của Tây Chiêu, cậu sẽ làm được.
__________________________
Cảm giác mát lạnh mềm mại lan trên môi, trong đôi mắt long lanh mơ màng của Kỳ Ngôn hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Tây Chiêu.
Quấn quýt nhẹ nhàng, Tây Chiêu giữ gáy Kỳ Ngôn, hôn khẽ lên môi, không mang theo chút dục vọng nào.
―― Sao lại bị hôn, rõ ràng là hai nam nhân mà!
Ánh mắt rưng rưng, Kỳ Ngôn dùng đôi tay run rẩy đẩy Tây Chiêu ra.
"Vì sao hôn ta..." Trong mắt Kỳ Ngôn đầy cô đơn: "Ngươi và ta chẳng phải đều là nam sao."
Tây Chiêu buông mi, mượn ánh trăng dịu dàng, nhìn dáng vẻ mất mát của Kỳ Ngôn, thản nhiên đáp: "Phải thì thế nào."
"Nam với nam, đâu được người đời chấp nhận..." Kỳ Ngôn buồn bã nói tiếp: "Ca ca ta bảo ta từ bỏ..."
"Từ bỏ cái gì?"
"..." Bảo ta từ bỏ tình cảm với ngươi, bảo ta đừng thích ngươi, bận lòng về ngươi...
Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tây Chiêu, mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời muốn nói.
―― E rằng hắn chẳng thèm quan tâm đâu. Nếu đã không bận tâm, nói ra rồi cũng có ích gì đâu... Thực ra muộn phiền cũng chỉ có mình cậu mà thôi.
"Ngươi đừng đối xử với ta như vậy nữa." Kỳ Ngôn vén chăn lên, giả bộ muốn xuống giường: "Như vậy sẽ chỉ khiến ta càng thêm rối lòng."
Ánh mắt Tây Chiêu vẫn hờ hững như cũ, nhìn vẻ mặt cô đơn buồn bã của Kỳ Ngôn, thở dài vươn tay đè cậu ngồi xuống giường.
"Ngươi say rồi, lời hôm nay ta coi như chưa từng nghe thấy."
Gài lại góc chăn cho cậu xong, Tây Chiêu xoay người, đúng lúc tỳ nữ mang canh giải rượu lên. Tây Chiêu nhận chén canh và thìa, nhẹ nhàng múc một muỗng, thổi qua rồi đưa tới bên môi Kỳ Ngôn: "Uống canh giải rượu sẽ không bị đau đầu."
Kỳ Ngôn ngơ ngác mở miệng uống canh giải rượu.
Vị của chén canh giải rượu này, Kỳ Ngôn không nếm ra xíu nào, cả trái tim đều không thể kiểm soát mà chìm trong sự dịu dàng của Tây Chiêu.
Cho dù chỉ là giấc mộng hoang đường thì cũng cứ để cho cậu vĩnh viễn đắm chìm trong khoảnh khắc này, đừng bao giờ tỉnh lại càng tốt.
"Ngươi là thật ư..." Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi, giọng có hơi khàn: "Ta có thể chạm vào ngươi được không?"
Tây Chiêu biết cậu say rồi, chẳng rõ trong đầu đang nghĩ gì... Thế nhưng lời cầu xin như vậy khiến hắn không thể từ chối nổi, lòng càng thêm đau.
Nắm lấy bàn tay để ngoài chăn của cậu, Tây Chiêu hỏi khẽ: "Cảm nhận được chưa?"
Ngay giây tiếp theo, lệ theo khóe mắt Kỳ Ngôn lăn xuống má: "Là thật..."
"Khóc cái gì." Tây Chiêu tự tay lau đi nước mắt của cậu: "Ta đã ở đây rồi, sao có thể là giả được?"
Kỳ Ngôn cầm tay còn lại của hắn thật chặt, không buông ra. Tây Chiêu bất đắc dĩ, cứ nắm như thế với cậu mãi đến khi cậu từ từ thiếp đi, hô hấp đều đặn, ngây ngô như một đứa trẻ.
Tây Chiêu nhìn gò má của cậu, ánh mắt lóe qua sự phức tạp và quyến luyến. Lần đầu tiên hắn hoang mang, rốt cuộc có muốn đối địch với ma giáo hay không.
Huyết hải thâm cừu vẫn chưa báo, hắn còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu dưới cửu tuyền? Tên giáo chủ tiền nhiệm máu lạnh vô tình, giết người như ngóe, vì bí tịch thất truyền kia mà diệt sạch Tây gia! Thù lớn bậc này, há lại không báo?
Rút lại bàn tay bị Kỳ Ngôn nắm, Tây Chiêu thở dài bóp trán, đầu cứ giật mãi.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt, đầu đau vô cùng. Cau mày ngồi dậy, Kỳ Ngôn nhìn nơi vừa quen vừa lạ này, nhất thời thấy hơi luống cuống.
Một lát sau, đợi đến lúc Kỳ Ngôn nhìn rõ đây là đâu, Tây Chiêu đã đẩy cửa vào.
"Tỉnh rồi?" Giọng nói lạnh nhạt bất ngờ vang lên, Kỳ Ngôn vội vàng nhìn sang.
Ánh mắt dừng trên người Tây Chiêu, Kỳ Ngôn mấp máy môi: "Ừm... Sao ta lại ở đây?"
"Đêm qua ngươi uống say." Tây Chiêu phất tay ngồi lên ghế: "Rửa mặt nhanh đi, qua đây ăn sáng."
Dứt lời, ngoài cửa có một hàng tỳ nữ bước vào, trong tay bưng đồ ăn sáng, sau khi bày ngay ngắn lên bàn lại lặng lẽ lui ra.
Dường như tỳ nữ của Võ Lâm Minh đều thế, không lắm lời, chỉ im lặng làm việc. Bởi vì không gây ra tiếng động khiến mấy lần Kỳ Ngôn đều ngộ nhận trong Võ Lâm Minh này vốn không có tỳ nữ.
Mặc quần áo, rửa mặt xong, Kỳ Ngôn ngồi xuống cạnh Tây Chiêu, mắt nhìn thức ăn đầy bàn nhưng không nhúc nhích.
Thì ra cậu vẫn ngồi ở chỗ này, hình như không có gì khác.
Tây Chiêu cầm đũa lên, gắp một miếng bánh hạnh nhân đặt vào đĩa của cậu.
Kỳ Ngôn nhìn miếng bánh hạnh nhân ngon lành, không hề muốn ăn chút nào.
"Sao lại không ăn?" Âm thanh lạnh lùng của Tây Chiêu vang lên.
Kỳ Ngôn mím môi: "Đêm qua, cảm ơn ngươi."
Tây Chiêu buông đũa nhìn cậu, hình như đang chờ cậu tiếp lời.
Thoáng đối mắt với hắn, Kỳ Ngôn vội nhìn sang nơi khác: "Nhất định đã làm phiền ngươi rất nhiều."
"Đúng là rất phiền."
Mặt Kỳ Ngôn hơi đỏ, lúng túng: "Đấy, đấy cũng là chuyện bất đắc dĩ, đêm qua ta say rượu, không nhớ gì cả..."
"Ừ."
"... Ngươi bình tĩnh thế là sao!"
"Ngươi muốn ta thế nào?"
Kỳ Ngôn nói lớn, như đang che giấu sự bối rối của mình: "Ta phải làm sao, để trả lại ân tình này của ngươi!"
Tây Chiêu lại cầm đũa lên ăn tiếp: "Tùy ý."
Kỳ Ngôn cúi thấp đầu, cũng cầm đũa lên ăn sáng.
Ngày hôm đó nắng không quá gắt, được những đám mây trắng bay bay làm dịu bớt cái chói chang. Trời xanh trong vắt, cho dù đứng ngay dưới ánh mặt trời cũng không thấy chói mắt và oi bức.
Ăn xong bữa sáng, Kỳ Ngôn định tìm cớ đi ngay... Dù sao tối qua tuy do cậu giận dỗi nên đi uống rượu, thế nhưng những chuyện xảy ra sau khi say thực sự không có miếng ấn tượng nào luôn!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong kia của Tây Chiêu, trong lòng Kỳ Ngôn chắc mẩm hẳn mình đã làm trò con bò gì rồi!
So với việc ở đây ngượng ngùng xấu hổ chẳng thà đi trước còn hơn, đợi khi nào có thời gian lại đến bày tỏ lòng mình cũng chưa muộn.
"Ngươi muốn đi?"
Đối với lời tạm biệt của Kỳ Ngôn, trong giọng Tây Chiêu mang theo chút khác lạ.
Kỳ Ngôn cũng bị sự khác lạ này khiến toàn thân bứt rứt, đáp: "Ta nên đi thôi, không phải rất bình thường sao?"
"Ừm, đúng là bình thường." Tây Chiêu gật đầu, cầm bút lên, tiếp tục làm việc của mình.
Kỳ Ngôn đứng tại chỗ một lát, lại càng lúng túng.
―― Vậy là ngươi có đồng ý hay không hả! Viết cái gì mà viết, mau nhin ông đây này!
"Trông ngươi bề bộn nhiều việc, ta đi trước nha..."
"Khoan đã." Tây Chiêu đột nhiên gọi cậu lại, lấy ra một bức thư đã dán kỹ từ dưới án: "Đưa thư này cho Huyết Sát."
Kỳ Ngôn sửng sốt, thắc mắc: "Ngươi viết thư cho Huyết Sát?"
"Đưa cho hắn là được." Tây Chiêu đặt thư trên án, không có ý định tiếp lời.
Kỳ Ngôn lặng im một lúc, cầm thư rời khỏi thư phòng.
―― Minh chủ Võ lâm viết một bức thư cho giáo chủ Ma giáo, còn nhờ hộ pháp Ma giáo mang về đưa cho giáo chủ xem... Thời buổi bây giờ đã yên bình đến thế rồi ư?
Trên đường về Ma giáo, Kỳ Ngôn yên lặng nghĩ.
Thế nhưng, nếu là yêu cầu của Tây Chiêu, cậu sẽ làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.