Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 151: Khi nam chính tao nhã bị bẻ cong (18)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Âm thanh gió thổi qua hàng cây khiến chúng sàn sạt rung động, cơn gió lạnh lẽo thổi qua Kỳ Ngôn cũng không bằng nội tâm giá băng của cậu.
Suốt quãng đường đều im lặng làm Tiêu Dật không quen lắm, vì hắn có thể cảm nhận rõ được hơi thở của người bên cạnh.
“Kỳ Ngôn, sao em lại buồn?” Tiêu Dật nhìn phương xa, nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Ngôn sửng sốt rồi lắc đầu phủ nhận: “Đâu có. Đâu có buồn đâu……”
“Đừng gạt tôi.” Tiêu Dật bằng một lời đã vạch trần: “Em đang buồn.”
Kỳ Ngôn không nói gì, cậu chỉ nhấp môi rồi cúi đầu nhìn lá cây bay xuống rơi trên mặt đất, cậu dẫm lên khiến nó phát ra một tiếng sột soạt.
Sự yên lặng vô hình bắt đầu trở lại giữa hai người, trong lúc nhất thời không khí tràn ngập sự xấu hổ.
“Được rồi, tui rất buồn đó.” Kỳ Ngôn nhịn không được mới thỏa hiệp: “Tui, tui nghĩ rằng……”
“Em nghĩ rằng cái gì?” trong mắt Tiêu Dật hiện lên một ý cười, nếu nhìn kỹ thì còn ẩn hiện ra chút gian xảo.
Kỳ Ngôn ậm ừ, gương mặt ửng đỏ: “Không, không có gì……”
Nếu nói ra, giữa hai người sẽ càng thêm xấu hổ đó nha. Kỳ Ngôn nghĩ vậy nên bước chân vội vàng hơn, bỏ lại thần sắc lộ ra vẻ đau thương trong mắt của Tiêu Dật.
Trong tình yêu, nếu hai người đều cố kỵ nói ra lời nào đó thì cho dù giữa hai người chỉ cách một tầng vải mỏng, cũng sẽ gian nan giống như cách một ngọn núi to vậy.
Mẹ Kỳ mua rất nhiều đồ ăn để nấu lẩu, định chuẩn bị sẽ bày một nồi to lên quầy bar nhỏ ở phòng bếp, Kỳ Ngôn đi theo sau đẩy xe hàng, khi nhìn thấy trên kệ xếp các loại nước trái cây kia, cậu ngứa tay muốn xách một chai, kết quả bị mẹ Kỳ trừng mắt một cái.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn uống cái này nữa! Không biết là nó không tốt cho sức khỏe à?”
Cậu vừa yên lặng ngậm ngùi đặt trở về thì đã có một cánh tay từ phía sau duỗi tới cầm chai đồ uống kia lên.
“Hôm nay vẫn nên uống cái này đi dì, cũng không nên uống rượu đâu, sẽ càng tổn hại cơ thể hơn.”
Mẹ Kỳ nghe thấy thì cười cong mắt: “Đúng đúng đúng, con trai vẫn nên uống rượu ít thôi, thật ra thì uống chút đồ uống này cũng không sao.”
Kỳ Ngôn: “……” Mẹ, phong thái vừa rồi của mẹ đâu phải như vậy mà.
Cậu vừa xoay đầu đã đối diện với ánh mắt tràn đầy ấm áp và nhu hòa của Tiêu Dật, gương mặt vừa mới bình tĩnh được lại bắt đầu đỏ lên, vội vàng đẩy xe bước đi nhanh theo sau mẹ Kỳ.
Tiêu Dật nhìn bóng dáng của cậu thì đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Rốt cuộc cứ giằng co như vậy thì đến khi nào mới có thể nói ra được chứ?
Mua một đống đồ ăn xong, Kỳ Ngôn cùng Tiêu Dật xách đồ, vốn dĩ mẹ Kỳ muốn cho Kỳ Ngôn xách hết, tiếc là đồ quá nhiều nên đành để Tiêu Dật giúp, Kỳ Ngôn thì mệt muốn ch.ết khiếp, hai cánh tay giống như muốn rớt ra luôn dị ó.
Tiêu Dật nhìn cậu, đến gần cúi đầu nỉ non ở bên tai cậu: “Đưa qua tôi một ít đi.”
“Không!” Kỳ Ngôn co rụt lại, vội vàng lui về phía sau vài bước: “Không, không cần, tự tui có thể……”
Đôi mắt nhỏ ủy khuất của cậu nhìn Tiêu Dật một cái, tựa như đang lên án ‘Anh đã có bạn gái rồi thì cách xa tui ra làm gì mà đứng gần như vậy ……’.
Tiêu Dật nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn phải cố kìm chế lại.
“Vậy được rồi.”
Khi về đến chung cư lúc sắp vào thang máy, Tiêu Dật cũng không ngờ cậu đi thêm vài bước kia là đã mệt đến vậy, chờ một lát nữa lúc lên lầu thì hắn xách thêm một ít túi nữa là tốt rồi.
Mẹ Kỳ không nhìn thấu được động tác nhỏ giữa hai người, ngược lại còn đối xử với Tiêu Dật một cách cực kỳ thân thiết, còn hơn Kỳ Ngôn nữa. Dù sao ở trong mắt mẹ Kỳ thì Tiêu Dật chính là ‘cấp trên’ của con trai mà.
Sau khi trở lại nhà của Kỳ Ngôn, mẹ Kỳ lập tức dấn thân vào phòng bếp, lặt rau rửa rau, Kỳ Ngôn cũng muốn giúp nhưng bất đắc dĩ bị mẹ Kỳ đuổi ra, nói là nên ra ngoài ngồi rồi bồi ‘cấp trên’ nói chuyện phiếm cho vui vào. Kỳ Ngôn mở TV lên, như có như không lảng tránh Tiêu Dật.
(*) gốc陪- bồi: cùng với, giúp vào, đi theo. Nên mấy phim cung đấu thường có câu “phụng bồi” đó các bà con.
Nửa tiếng sau, mẹ Kỳ gọi bọn họ qua. Lẩu đã sôi lên, đồ ăn bên trong có thể ăn được rồi, mẹ Kỳ gắp rất nhiều thịt và thịt viên cho Tiêu Dật, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.
“Tiêu Dật à, nhà con ở bên này sao?”
“Dạ đúng, bố mẹ cũng ở nơi này. Vì con muốn gây dựng sự nghiệp nên mới thuê nhà riêng.”
“Ui ui, vậy là tốt đó, mặc kệ như thế nào thì cũng có nhà ở bên này rồi, dù có thất bại thì cũng có cái có thể dựa vào mà không phải sao.”
“Đúng vậy. Ở đây con rất vui, vì có thể gặp được người bạn như Kỳ Ngôn.”
“Ây dà thằng nhóc thúi này đáng mấy cân mấy lượng dì còn không biết sao?! Chắc con đã nhường nhịn nó không ít đúng không?”
“Dạ không có không có, Kỳ Ngôn rất có nghĩa khí với bạn bè……”
Kỳ Ngôn ở phía đối diện vùi đầu vào ăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. Mẹ ơi, con có còn là con ruột của mẹ nữa khummmm?
Tiêu Dật thấy cậu cứ ăn liên tục cũng không nói lời nào, bèn gắp một miếng thịt đặt vào dĩa của cậu. Kỳ Ngôn không chút suy nghĩ đã gắp lên ăn luôn, lúc ngẩng đầu thì thấy ánh mắt Tiêu Dật mờ ám nhìn mình, gương mặt cậu nhanh chóng ửng hồng lên!
“Con, con đi toilet xíu!” Nói xong thì lập tức bỏ đôi đũa xuống, quay đầu chạy vào phòng vệ sinh.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng kêu không tán đồng của mẹ Kỳ, cùng lời khuyên không sao cả của Tiêu Dật.
Sau khi rửa mặt hai lần, Kỳ Ngôn mới giảm bớt được nhiệt độ trên mặt rồi cậu nhìn chính mình trong gương.
Đầu tóc dày mềm được cắt đến độ cực kỳ có trình tự, cổ áo sơmi màu xanh nhạt tôn lên cái cổ mảnh khảnh của cậu càng thêm hoàn mỹ, ngũ quan lập thể, tuy rằng nảy nở nhưng vừa nhìn qua đã biết là không từng trải gì nhiều, thanh tú mà xinh đẹp.
Kỳ Ngôn cởi hai cúc áo sơmi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cậu nhìn bản thân trong gương rồi gật đầu.
—— Ừa, mình có thể thử dùng sắc dụ á!
Kỳ Ngôn vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh thì đã bị một lực mạnh kéo qua, còn chưa kịp la lên thì miệng đã bị che rồi, lưng bị ép vào tường.
Cậu trừng mắt, cái cảnh tượng này hình như đã từng diễn ra rồi à nha……
Kế phòng vệ sinh chính là phòng ngủ, lưng Kỳ Ngôn bị ôm lấy kéo vào trong rồi dựa vào bức tường phía sau, Kỳ Ngôn bình tĩnh nhìn lại người nọ, không phải Tiêu Dật thì là ai?
“Suỵt, là tôi.”
Tiêu Dật buông tay ra, Kỳ Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm gì vậy, lại còn làm vậy nữa……”
“Nếu không thì sao có thể ở riêng với em được chứ?” Tiêu Dật cười, vươn tay đụng vào chóp mũi cậu: “Tại sao trốn tránh tôi?”
Ánh mắt Kỳ Ngôn bắt đầu trở nên mơ hồ, không nhìn hắn: “Không có trốn anh……”
“Vậy em nhìn vào mắt tôi đi.”
“Không nhìn……”
“Vậy là trốn rồi còn gì?”
“Không trốn mà……”
“Nhìn vào mắt tôi.”
Bị Tiêu Dật dụ dỗ đến không chịu được, Kỳ Ngôn đành phải nhận mệnh rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn……
Kết quả không đến hai giây, mặt cậu đã hồng lên, còn tự mình có thể cảm nhận được nhiệt độ đó luôn.
Biết rõ bản thân đang cực kỳ mất mặt nên Kỳ Ngôn nghẹn họng, cậu sắp khóc luôn rồi: “Anh đừng kêu tui nhìn vào mắt của anh nữa mà……”
“Kỳ Ngôn.” Giọng Tiêu Dật nhàn nhạt, không một chút trầm bổng: “Em thích tôi đúng không.”
Đây là giọng điệu trần thuật, mà không phải là nghi vấn.
Nghe được lời hắn nói thì sắc mặt Kỳ Ngôn ngày càng hồng, cậu ấp úng rồi lại không biết phản bác như thế nào.
Thấy vậy, nơi sâu thẳm trong đôi mắt Tiêu Dật càng thêm sáng rực rỡ, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 90]
Âm thanh nhắc nhở đã lâu rồi chưa nghe được lại vang lên, Kỳ Ngôn biết, bản thân mình đi bước này là đúng rồi.
“Thích tôi thì tại sao không chịu thừa nhận?” Giọng Tiêu Dật càng êm dịu giống như ly rượu vang đỏ vang lên ở bên tai, cực kì quyến rũ.
Biểu cảm của Kỳ Ngôn lập tức trở nên suy sút, cậu bĩu môi, giọng điệu còn thêm chút oán giận: “Anh, không phải anh đã có bạn gái rồi sao……”
Tiêu Dật cười: “Lừa em đó.”
Beta: GBear
Âm thanh gió thổi qua hàng cây khiến chúng sàn sạt rung động, cơn gió lạnh lẽo thổi qua Kỳ Ngôn cũng không bằng nội tâm giá băng của cậu.
Suốt quãng đường đều im lặng làm Tiêu Dật không quen lắm, vì hắn có thể cảm nhận rõ được hơi thở của người bên cạnh.
“Kỳ Ngôn, sao em lại buồn?” Tiêu Dật nhìn phương xa, nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Ngôn sửng sốt rồi lắc đầu phủ nhận: “Đâu có. Đâu có buồn đâu……”
“Đừng gạt tôi.” Tiêu Dật bằng một lời đã vạch trần: “Em đang buồn.”
Kỳ Ngôn không nói gì, cậu chỉ nhấp môi rồi cúi đầu nhìn lá cây bay xuống rơi trên mặt đất, cậu dẫm lên khiến nó phát ra một tiếng sột soạt.
Sự yên lặng vô hình bắt đầu trở lại giữa hai người, trong lúc nhất thời không khí tràn ngập sự xấu hổ.
“Được rồi, tui rất buồn đó.” Kỳ Ngôn nhịn không được mới thỏa hiệp: “Tui, tui nghĩ rằng……”
“Em nghĩ rằng cái gì?” trong mắt Tiêu Dật hiện lên một ý cười, nếu nhìn kỹ thì còn ẩn hiện ra chút gian xảo.
Kỳ Ngôn ậm ừ, gương mặt ửng đỏ: “Không, không có gì……”
Nếu nói ra, giữa hai người sẽ càng thêm xấu hổ đó nha. Kỳ Ngôn nghĩ vậy nên bước chân vội vàng hơn, bỏ lại thần sắc lộ ra vẻ đau thương trong mắt của Tiêu Dật.
Trong tình yêu, nếu hai người đều cố kỵ nói ra lời nào đó thì cho dù giữa hai người chỉ cách một tầng vải mỏng, cũng sẽ gian nan giống như cách một ngọn núi to vậy.
Mẹ Kỳ mua rất nhiều đồ ăn để nấu lẩu, định chuẩn bị sẽ bày một nồi to lên quầy bar nhỏ ở phòng bếp, Kỳ Ngôn đi theo sau đẩy xe hàng, khi nhìn thấy trên kệ xếp các loại nước trái cây kia, cậu ngứa tay muốn xách một chai, kết quả bị mẹ Kỳ trừng mắt một cái.
“Bao nhiêu tuổi rồi còn uống cái này nữa! Không biết là nó không tốt cho sức khỏe à?”
Cậu vừa yên lặng ngậm ngùi đặt trở về thì đã có một cánh tay từ phía sau duỗi tới cầm chai đồ uống kia lên.
“Hôm nay vẫn nên uống cái này đi dì, cũng không nên uống rượu đâu, sẽ càng tổn hại cơ thể hơn.”
Mẹ Kỳ nghe thấy thì cười cong mắt: “Đúng đúng đúng, con trai vẫn nên uống rượu ít thôi, thật ra thì uống chút đồ uống này cũng không sao.”
Kỳ Ngôn: “……” Mẹ, phong thái vừa rồi của mẹ đâu phải như vậy mà.
Cậu vừa xoay đầu đã đối diện với ánh mắt tràn đầy ấm áp và nhu hòa của Tiêu Dật, gương mặt vừa mới bình tĩnh được lại bắt đầu đỏ lên, vội vàng đẩy xe bước đi nhanh theo sau mẹ Kỳ.
Tiêu Dật nhìn bóng dáng của cậu thì đôi mắt híp lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Rốt cuộc cứ giằng co như vậy thì đến khi nào mới có thể nói ra được chứ?
Mua một đống đồ ăn xong, Kỳ Ngôn cùng Tiêu Dật xách đồ, vốn dĩ mẹ Kỳ muốn cho Kỳ Ngôn xách hết, tiếc là đồ quá nhiều nên đành để Tiêu Dật giúp, Kỳ Ngôn thì mệt muốn ch.ết khiếp, hai cánh tay giống như muốn rớt ra luôn dị ó.
Tiêu Dật nhìn cậu, đến gần cúi đầu nỉ non ở bên tai cậu: “Đưa qua tôi một ít đi.”
“Không!” Kỳ Ngôn co rụt lại, vội vàng lui về phía sau vài bước: “Không, không cần, tự tui có thể……”
Đôi mắt nhỏ ủy khuất của cậu nhìn Tiêu Dật một cái, tựa như đang lên án ‘Anh đã có bạn gái rồi thì cách xa tui ra làm gì mà đứng gần như vậy ……’.
Tiêu Dật nhịn không được muốn cười ra tiếng, nhưng vẫn phải cố kìm chế lại.
“Vậy được rồi.”
Khi về đến chung cư lúc sắp vào thang máy, Tiêu Dật cũng không ngờ cậu đi thêm vài bước kia là đã mệt đến vậy, chờ một lát nữa lúc lên lầu thì hắn xách thêm một ít túi nữa là tốt rồi.
Mẹ Kỳ không nhìn thấu được động tác nhỏ giữa hai người, ngược lại còn đối xử với Tiêu Dật một cách cực kỳ thân thiết, còn hơn Kỳ Ngôn nữa. Dù sao ở trong mắt mẹ Kỳ thì Tiêu Dật chính là ‘cấp trên’ của con trai mà.
Sau khi trở lại nhà của Kỳ Ngôn, mẹ Kỳ lập tức dấn thân vào phòng bếp, lặt rau rửa rau, Kỳ Ngôn cũng muốn giúp nhưng bất đắc dĩ bị mẹ Kỳ đuổi ra, nói là nên ra ngoài ngồi rồi bồi ‘cấp trên’ nói chuyện phiếm cho vui vào. Kỳ Ngôn mở TV lên, như có như không lảng tránh Tiêu Dật.
(*) gốc陪- bồi: cùng với, giúp vào, đi theo. Nên mấy phim cung đấu thường có câu “phụng bồi” đó các bà con.
Nửa tiếng sau, mẹ Kỳ gọi bọn họ qua. Lẩu đã sôi lên, đồ ăn bên trong có thể ăn được rồi, mẹ Kỳ gắp rất nhiều thịt và thịt viên cho Tiêu Dật, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.
“Tiêu Dật à, nhà con ở bên này sao?”
“Dạ đúng, bố mẹ cũng ở nơi này. Vì con muốn gây dựng sự nghiệp nên mới thuê nhà riêng.”
“Ui ui, vậy là tốt đó, mặc kệ như thế nào thì cũng có nhà ở bên này rồi, dù có thất bại thì cũng có cái có thể dựa vào mà không phải sao.”
“Đúng vậy. Ở đây con rất vui, vì có thể gặp được người bạn như Kỳ Ngôn.”
“Ây dà thằng nhóc thúi này đáng mấy cân mấy lượng dì còn không biết sao?! Chắc con đã nhường nhịn nó không ít đúng không?”
“Dạ không có không có, Kỳ Ngôn rất có nghĩa khí với bạn bè……”
Kỳ Ngôn ở phía đối diện vùi đầu vào ăn, trong lòng khóc không ra nước mắt. Mẹ ơi, con có còn là con ruột của mẹ nữa khummmm?
Tiêu Dật thấy cậu cứ ăn liên tục cũng không nói lời nào, bèn gắp một miếng thịt đặt vào dĩa của cậu. Kỳ Ngôn không chút suy nghĩ đã gắp lên ăn luôn, lúc ngẩng đầu thì thấy ánh mắt Tiêu Dật mờ ám nhìn mình, gương mặt cậu nhanh chóng ửng hồng lên!
“Con, con đi toilet xíu!” Nói xong thì lập tức bỏ đôi đũa xuống, quay đầu chạy vào phòng vệ sinh.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng kêu không tán đồng của mẹ Kỳ, cùng lời khuyên không sao cả của Tiêu Dật.
Sau khi rửa mặt hai lần, Kỳ Ngôn mới giảm bớt được nhiệt độ trên mặt rồi cậu nhìn chính mình trong gương.
Đầu tóc dày mềm được cắt đến độ cực kỳ có trình tự, cổ áo sơmi màu xanh nhạt tôn lên cái cổ mảnh khảnh của cậu càng thêm hoàn mỹ, ngũ quan lập thể, tuy rằng nảy nở nhưng vừa nhìn qua đã biết là không từng trải gì nhiều, thanh tú mà xinh đẹp.
Kỳ Ngôn cởi hai cúc áo sơmi, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cậu nhìn bản thân trong gương rồi gật đầu.
—— Ừa, mình có thể thử dùng sắc dụ á!
Kỳ Ngôn vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh thì đã bị một lực mạnh kéo qua, còn chưa kịp la lên thì miệng đã bị che rồi, lưng bị ép vào tường.
Cậu trừng mắt, cái cảnh tượng này hình như đã từng diễn ra rồi à nha……
Kế phòng vệ sinh chính là phòng ngủ, lưng Kỳ Ngôn bị ôm lấy kéo vào trong rồi dựa vào bức tường phía sau, Kỳ Ngôn bình tĩnh nhìn lại người nọ, không phải Tiêu Dật thì là ai?
“Suỵt, là tôi.”
Tiêu Dật buông tay ra, Kỳ Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm gì vậy, lại còn làm vậy nữa……”
“Nếu không thì sao có thể ở riêng với em được chứ?” Tiêu Dật cười, vươn tay đụng vào chóp mũi cậu: “Tại sao trốn tránh tôi?”
Ánh mắt Kỳ Ngôn bắt đầu trở nên mơ hồ, không nhìn hắn: “Không có trốn anh……”
“Vậy em nhìn vào mắt tôi đi.”
“Không nhìn……”
“Vậy là trốn rồi còn gì?”
“Không trốn mà……”
“Nhìn vào mắt tôi.”
Bị Tiêu Dật dụ dỗ đến không chịu được, Kỳ Ngôn đành phải nhận mệnh rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn……
Kết quả không đến hai giây, mặt cậu đã hồng lên, còn tự mình có thể cảm nhận được nhiệt độ đó luôn.
Biết rõ bản thân đang cực kỳ mất mặt nên Kỳ Ngôn nghẹn họng, cậu sắp khóc luôn rồi: “Anh đừng kêu tui nhìn vào mắt của anh nữa mà……”
“Kỳ Ngôn.” Giọng Tiêu Dật nhàn nhạt, không một chút trầm bổng: “Em thích tôi đúng không.”
Đây là giọng điệu trần thuật, mà không phải là nghi vấn.
Nghe được lời hắn nói thì sắc mặt Kỳ Ngôn ngày càng hồng, cậu ấp úng rồi lại không biết phản bác như thế nào.
Thấy vậy, nơi sâu thẳm trong đôi mắt Tiêu Dật càng thêm sáng rực rỡ, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
[độ hảo cảm của Tiêu Dật đối với Kỳ Ngôn +15, độ hảo cảm hiện tại: 90]
Âm thanh nhắc nhở đã lâu rồi chưa nghe được lại vang lên, Kỳ Ngôn biết, bản thân mình đi bước này là đúng rồi.
“Thích tôi thì tại sao không chịu thừa nhận?” Giọng Tiêu Dật càng êm dịu giống như ly rượu vang đỏ vang lên ở bên tai, cực kì quyến rũ.
Biểu cảm của Kỳ Ngôn lập tức trở nên suy sút, cậu bĩu môi, giọng điệu còn thêm chút oán giận: “Anh, không phải anh đã có bạn gái rồi sao……”
Tiêu Dật cười: “Lừa em đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.