Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 170: Khi nam chủ ảnh đế cuồng ngạo bị bẻ cong (16)
Thanh Thủy Nương Nương
02/09/2024
Edit: Khả Tịch Nguyệt
Beta: Gbear
_______________________
Sau khi phải ngủ ở ngoài phòng khách hai đêm, cuối cùng căn hộ nhỏ của Kỳ Ngôn cũng sửa sang lại ra một phòng khác cho hắn ở.
Úc Không Cảnh tỏ vẻ dục cầu bất mãn, vào ban đêm thì bò lên trên giường Kỳ Ngôn, hung hăng làm cậu một trận. Sáng sớm hôm sau, hí hửng tay cầm kịch bản《 Căn nhà màu xanh 》đến Hoành Điếm, để lại Kỳ Ngôn nằm trên giường không nhấc chân dậy nổi.
Cuộc sống sinh hoạt này giống như những ngày tháng bình bình đạm đạm, ấm áp mà ngọt ngào.
Bởi vì đã xác nhận mối quan hệ và còn ở chung với Úc Không Cảnh, mấy ngày nay Kỳ Ngôn chưa từng ra khỏi chung cư, một vài hợp đồng đại sứ và quảng cáo gì đó cũng tạm thời lùi lại.
Cứ tưởng sẽ có một cuộc sống an ổn như vậy, không nghĩ tới một buổi sáng sớm nọ, một tin tức nóng hổi đã đánh tan sự yên bình này.
Hàng loạt các trang báo đều tuôn ra tin tức có một người phụ nữ được nghi là bạn gái của Úc Không Cảnh thường xuyên ra vào chung cư của hắn, hơn nữa còn xác định họ đã sống chung với nhau rồi.
Những bức ảnh phía dưới vừa đúng lúc là Tần Diệu đang đi mua quần lót nam ở siêu thị, cô ta di chuyển đến gần chung cư Úc Không Cảnh một cách khiêm tốn, mà hành động rất mơ hồ, hiển nhiên nhìn qua thì đây là bức ảnh được chụp lén.
Úc Không Cảnh nhìn thấy tin tức này, đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Ngôn, sau một phen giải thích thì hắn quyết định mở một cuộc họp báo với ký giả làm sáng tỏ chuyện này.
Thái độ của Úc Không Cảnh nghiêm túc xử lý làm Kỳ Ngôn rất vui, nhưng trong bản thân cậu lại suy nghĩ đến một việc, không ngăn được một nụ cười châm chọc ra tiếng.
Đang êm đẹp, tự nhiên Tần Diệu đi mua quần lót nam làm gì? Cô ta là phụ nữ lại ở một mình thì còn cần quần lót nam à?
Kỳ Ngôn bắt đầu hoài nghi cái ‘bức hình’ này rốt cuộc có thật là paparazzi chụp được hay là có người cố ý tung tin nóng.
Ở phía bên này khi Úc Không Cảnh đã đóng phim xong, hắn vội gọi điện cho người đại diện của mình chuẩn bị mở cuộc họp báo làm sáng tỏ việc này, thì đột nhiên bị một dãy số lạ cắt ngang.
“Alo?” Vì dãy số cuối là số địa phương nên Úc Không Cảnh nhanh chóng nhận máy.
“Không Cảnh, là em.” Âm thanh Tần Diệu từ bên kia truyền đến, lộ ra chút giọng tự trách: “Em thấy tin tức bị tuôn ra ở trên mạng, em xin lỗi nhiều, là em không đề phòng tốt.”
Úc Không Cảnh đang bực bội vì chuyện này, lại còn nghe thấy giọng Tần Diệu nữa thì mày nhăn càng sâu: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, giờ cô cứ ở yên một chỗ là được rồi, đừng gây thêm phiền phức gì nữa.”
Giọng Tần Diệu mang theo chút nước mắt nghẹn ngào: “Xin lỗi nhiều mà, bạn gái anh đã biết rồi sao? Không hiểu lầm gì anh chứ?”
“Cậu ấy đã biết.” Úc Không Cảnh có chút không vui, nhưng vẫn đáp.
Tần Diệu nhìn bản thân đã trang điểm thật tinh xảo trong gương, khóe môi cô ta cong lên một nụ cười đắc ý, nhưng thanh âm lại hèn mọn vô cùng.
“Như vậy thì tốt rồi, nếu hai người các anh vì em mà có hiểu lầm gì, em sẽ không tha thứ cho mình mất.”
“Được, không nói nhiều nữa, tôi còn việc khác.” Úc Không Cảnh cúp điện thoại, bắt đầu vội vàng chuẩn bị liên lạc mở một cuộc họp báo với phóng viên.
Bên kia, Kỳ Ngôn lái xe đi vào chung cư vốn là của Úc Không Cảnh. Khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn thật kỹ thì nụ cười ấy còn có thâm ý khác.
So với việc đóng vai hề nhảy nhót ở trong tối cùng Tần Diệu, không bằng chính mình tới tìm cô ta trước thì như thế nào?
Từ chỗ Úc Không Cảnh, cậu có được chìa khóa dự phòng của căn hộ, Kỳ Ngôn mở cửa, vừa vặn đối diện với Tần Diệu đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho ai đó.
Tần Diệu thấy cậu liền sửng sốt, buông điện thoại xuống nhanh chóng cúp máy, bỗng chốc thần sắc trở nên tàn nhẫn.
“Cậu là ai?! Sao lại tự ý vào nhà riêng?!”
Kỳ Ngôn nhìn cô ta, bình tĩnh cười: “Cho dù là tự ý vào nhà riêng, thì đây cũng không phải là nhà của cô mới đúng chứ?”
Sắc mặt Tần Diệu cứng đờ, đôi mắt tinh tế đánh giá nhanh Kỳ Ngôn, thấy dung mạo cậu tuấn mỹ, còn hơi quen mắt nên trong lòng nghĩ chắc là người bạn nào đó trong giới nghệ sĩ của Úc Không Cảnh.
“À……” Tần Diệu vuốt tóc mai, giọng mềm nhẹ nói: “Cậu là bạn của Không Cảnh à? Tôi từng xem phim cậu diễn rồi.”
Đương nhiên những lời này đều là giả, lúc Kỳ Ngôn mới nổi lên, cô ta còn đang cùng tiểu tam đấu trí đấu khẩu, thì làm sao có thời giờ xem phim chứ? Chẳng qua nói như vậy là vì thử Kỳ Ngôn mà thôi.
Nhìn ra chút tâm tư của cô ta, cậu cười nói: “Đúng là tôi có đóng phim, nhưng lại không phải bạn của Úc Không Cảnh.”
“Không phải bạn anh ấy?” âm thanh Tần Diệu có chút sắc bén, sau đó cười lạnh: “Mặc kệ có phải là bạn hay không, việc tự mình vào đây mà chưa có sự cho phép thì xem ra cậu cũng không có chút giáo dưỡng nào hết!”
Kỳ Ngôn tỏ vẻ mặt đắc ý, nhướng mày rồi đi vào trong một cách tự nhiên, thẳng tiến vào phòng bếp, bắt đầu tìm cà phê để pha một ly cho mình.
“Này! Cậu làm gì đó?!”
Tần Diệu đi tới, giật lấy túi hạt cà phê trong tay cậu.
Kỳ Ngôn cũng không nói gì, một lần nữa lấy ra thêm một túi hạt cà phê từ ngăn tủ. mấy túi này là do sau khi Kỳ Ngôn mua xong rồi để vào cho Úc Không Cảnh, sợ hắn đôi khi đột nhiên thức đêm, do cơ thể quá mệt nhọc nên không kiên trì được, buổi sáng uống cho tỉnh táo làm việc.
Lúc Úc Không Cảnh dọn đi, chắc là không uống một túi nào cả, nhưng vừa rồi cậu lấy một túi đã mở miệng sẵn, hơn nữa còn vơi bớt hơn một nửa chứng tỏ một điều.
Rõ Tần Diệu trong miệng thì nói không cần, nhưng ở căn hộ sang trọng, có góc nhìn ra ngoài quan sát được cả thành phố, uống cà phê xa hoa, nào có bộ dáng ‘không cần’ chứ?
“Hai túi cà phê này là tôi mua mà.” Kỳ Ngôn cười nói, ánh mắt quan sát Tần Diệu đang căm tức nhìn mình.
Tần Diệu dừng một chút, cố chấp nói: “Rốt cuộc cậu và Không Cảnh là quan hệ gì?!”
Nói không phải bạn bè, còn giúp hắn mua cà phê. Hơn nữa nhìn bộ dáng lúc vào cửa đã quen trước quen sau của cậu ta, không giống như chỉ đến vài lần mà ngược lại giống như khách thường xuyên đến thì đúng hơn.
Động tác Kỳ Ngôn thong thả lấy một cái ly cà phê từ ngăn tủ ra: “Tin tức của cô và anh ấy là ai đã lộ ra cho truyền thông?”
“Cậu, cậu nói cái gì!” trong nháy mắt tâm trí Tần Diệu liền khẩn trương và chột dạ: “Là tôi không cẩn thận bị chụp lén!”
“Không cẩn thận như vậy à?” Kỳ Ngôn cười khẽ lắc đầu, mặt không đổi sắc vạch trần lời nói dối của cô ta: “Nơi này là chung cư cao cấp, căn bản paparazzi không vào được, trừ khi có người ra mặt dẫn bọn họ vào vì đã có số nhà. Có lẽ video giám sát ở cửa có thể sẽ quay được cái gì đó……”
“Cậu đủ rồi!” Tần Diệu chột dạ mà hét lớn: “Rốt cuộc cậu có mục đích gì? Tống tiền?”
“Nhìn dáng vẻ của cô, rõ là thừa nhận bản thân cố ý mang paparazzi vào rồi à?” Kỳ Ngôn rót xong ly cà phê cho mình, sau khi khẽ ngửi mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tần Diệu không nói gì, chỉ hung tợn trừng mắt với Kỳ Ngôn, đôi tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“À đúng rồi, quên tự giới thiệu.” Kỳ Ngôn đột nhiên hơi mỉm cười: “Tôi tên Kỳ Ngôn, là……”
Cậu thần bí câu môi, vẻ mặt hơi thăm dò, con ngươi lạnh nhạt ôn hòa lộ ra một chút khiêu khích.
“Người yêu của Úc Không Cảnh.”
Câu nói vừa dứt, túi cà phê trong tay Tần Diệu rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘bộp’, toàn bộ hạt bên trong bị rơi ra, lăn khắp nơi trên nền gạch xanh trắng.
“Cậu nói cái gì……?”
Âm thanh ngây ngốc của Tần Diệu truyền đến, thoáng chốc biểu cảm kinh hồn chưa thể bình tĩnh lại, bên trong giọng nói đầy vẻ nghi hoặc không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Dường như đây là chuyện mà Tần Diệu không lường trước được. Cô ta cho rằng bản thân có thể phá hỏng mối quan hệ giữa Úc Không Cảnh và người yêu của hắn, nhưng không nghĩ tới, người yêu của hắn…… vậy mà là một người con trai.
Đây xem như cái gì? Là mỉa mai à?
“Tôi nói tôi là người yêu của anh ấy.” Kỳ Ngôn uống tiếp một ngụm cà phê, nhẹ giọng: “Vốn dĩ tôi không quá để ý đến sự tồn tại của cô, nhưng hiện tại thì xem ra tôi phát hiện cô cũng không tình nguyện chỉ định làm thanh mai của Không Cảnh ……”
—— Cô đang nhìn trộm thứ chỉ thuộc về tôi, thì tôi càng không thể tha thứ được.
Beta: Gbear
_______________________
Sau khi phải ngủ ở ngoài phòng khách hai đêm, cuối cùng căn hộ nhỏ của Kỳ Ngôn cũng sửa sang lại ra một phòng khác cho hắn ở.
Úc Không Cảnh tỏ vẻ dục cầu bất mãn, vào ban đêm thì bò lên trên giường Kỳ Ngôn, hung hăng làm cậu một trận. Sáng sớm hôm sau, hí hửng tay cầm kịch bản《 Căn nhà màu xanh 》đến Hoành Điếm, để lại Kỳ Ngôn nằm trên giường không nhấc chân dậy nổi.
Cuộc sống sinh hoạt này giống như những ngày tháng bình bình đạm đạm, ấm áp mà ngọt ngào.
Bởi vì đã xác nhận mối quan hệ và còn ở chung với Úc Không Cảnh, mấy ngày nay Kỳ Ngôn chưa từng ra khỏi chung cư, một vài hợp đồng đại sứ và quảng cáo gì đó cũng tạm thời lùi lại.
Cứ tưởng sẽ có một cuộc sống an ổn như vậy, không nghĩ tới một buổi sáng sớm nọ, một tin tức nóng hổi đã đánh tan sự yên bình này.
Hàng loạt các trang báo đều tuôn ra tin tức có một người phụ nữ được nghi là bạn gái của Úc Không Cảnh thường xuyên ra vào chung cư của hắn, hơn nữa còn xác định họ đã sống chung với nhau rồi.
Những bức ảnh phía dưới vừa đúng lúc là Tần Diệu đang đi mua quần lót nam ở siêu thị, cô ta di chuyển đến gần chung cư Úc Không Cảnh một cách khiêm tốn, mà hành động rất mơ hồ, hiển nhiên nhìn qua thì đây là bức ảnh được chụp lén.
Úc Không Cảnh nhìn thấy tin tức này, đã ngay lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Ngôn, sau một phen giải thích thì hắn quyết định mở một cuộc họp báo với ký giả làm sáng tỏ chuyện này.
Thái độ của Úc Không Cảnh nghiêm túc xử lý làm Kỳ Ngôn rất vui, nhưng trong bản thân cậu lại suy nghĩ đến một việc, không ngăn được một nụ cười châm chọc ra tiếng.
Đang êm đẹp, tự nhiên Tần Diệu đi mua quần lót nam làm gì? Cô ta là phụ nữ lại ở một mình thì còn cần quần lót nam à?
Kỳ Ngôn bắt đầu hoài nghi cái ‘bức hình’ này rốt cuộc có thật là paparazzi chụp được hay là có người cố ý tung tin nóng.
Ở phía bên này khi Úc Không Cảnh đã đóng phim xong, hắn vội gọi điện cho người đại diện của mình chuẩn bị mở cuộc họp báo làm sáng tỏ việc này, thì đột nhiên bị một dãy số lạ cắt ngang.
“Alo?” Vì dãy số cuối là số địa phương nên Úc Không Cảnh nhanh chóng nhận máy.
“Không Cảnh, là em.” Âm thanh Tần Diệu từ bên kia truyền đến, lộ ra chút giọng tự trách: “Em thấy tin tức bị tuôn ra ở trên mạng, em xin lỗi nhiều, là em không đề phòng tốt.”
Úc Không Cảnh đang bực bội vì chuyện này, lại còn nghe thấy giọng Tần Diệu nữa thì mày nhăn càng sâu: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, giờ cô cứ ở yên một chỗ là được rồi, đừng gây thêm phiền phức gì nữa.”
Giọng Tần Diệu mang theo chút nước mắt nghẹn ngào: “Xin lỗi nhiều mà, bạn gái anh đã biết rồi sao? Không hiểu lầm gì anh chứ?”
“Cậu ấy đã biết.” Úc Không Cảnh có chút không vui, nhưng vẫn đáp.
Tần Diệu nhìn bản thân đã trang điểm thật tinh xảo trong gương, khóe môi cô ta cong lên một nụ cười đắc ý, nhưng thanh âm lại hèn mọn vô cùng.
“Như vậy thì tốt rồi, nếu hai người các anh vì em mà có hiểu lầm gì, em sẽ không tha thứ cho mình mất.”
“Được, không nói nhiều nữa, tôi còn việc khác.” Úc Không Cảnh cúp điện thoại, bắt đầu vội vàng chuẩn bị liên lạc mở một cuộc họp báo với phóng viên.
Bên kia, Kỳ Ngôn lái xe đi vào chung cư vốn là của Úc Không Cảnh. Khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng nhìn thật kỹ thì nụ cười ấy còn có thâm ý khác.
So với việc đóng vai hề nhảy nhót ở trong tối cùng Tần Diệu, không bằng chính mình tới tìm cô ta trước thì như thế nào?
Từ chỗ Úc Không Cảnh, cậu có được chìa khóa dự phòng của căn hộ, Kỳ Ngôn mở cửa, vừa vặn đối diện với Tần Diệu đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại cho ai đó.
Tần Diệu thấy cậu liền sửng sốt, buông điện thoại xuống nhanh chóng cúp máy, bỗng chốc thần sắc trở nên tàn nhẫn.
“Cậu là ai?! Sao lại tự ý vào nhà riêng?!”
Kỳ Ngôn nhìn cô ta, bình tĩnh cười: “Cho dù là tự ý vào nhà riêng, thì đây cũng không phải là nhà của cô mới đúng chứ?”
Sắc mặt Tần Diệu cứng đờ, đôi mắt tinh tế đánh giá nhanh Kỳ Ngôn, thấy dung mạo cậu tuấn mỹ, còn hơi quen mắt nên trong lòng nghĩ chắc là người bạn nào đó trong giới nghệ sĩ của Úc Không Cảnh.
“À……” Tần Diệu vuốt tóc mai, giọng mềm nhẹ nói: “Cậu là bạn của Không Cảnh à? Tôi từng xem phim cậu diễn rồi.”
Đương nhiên những lời này đều là giả, lúc Kỳ Ngôn mới nổi lên, cô ta còn đang cùng tiểu tam đấu trí đấu khẩu, thì làm sao có thời giờ xem phim chứ? Chẳng qua nói như vậy là vì thử Kỳ Ngôn mà thôi.
Nhìn ra chút tâm tư của cô ta, cậu cười nói: “Đúng là tôi có đóng phim, nhưng lại không phải bạn của Úc Không Cảnh.”
“Không phải bạn anh ấy?” âm thanh Tần Diệu có chút sắc bén, sau đó cười lạnh: “Mặc kệ có phải là bạn hay không, việc tự mình vào đây mà chưa có sự cho phép thì xem ra cậu cũng không có chút giáo dưỡng nào hết!”
Kỳ Ngôn tỏ vẻ mặt đắc ý, nhướng mày rồi đi vào trong một cách tự nhiên, thẳng tiến vào phòng bếp, bắt đầu tìm cà phê để pha một ly cho mình.
“Này! Cậu làm gì đó?!”
Tần Diệu đi tới, giật lấy túi hạt cà phê trong tay cậu.
Kỳ Ngôn cũng không nói gì, một lần nữa lấy ra thêm một túi hạt cà phê từ ngăn tủ. mấy túi này là do sau khi Kỳ Ngôn mua xong rồi để vào cho Úc Không Cảnh, sợ hắn đôi khi đột nhiên thức đêm, do cơ thể quá mệt nhọc nên không kiên trì được, buổi sáng uống cho tỉnh táo làm việc.
Lúc Úc Không Cảnh dọn đi, chắc là không uống một túi nào cả, nhưng vừa rồi cậu lấy một túi đã mở miệng sẵn, hơn nữa còn vơi bớt hơn một nửa chứng tỏ một điều.
Rõ Tần Diệu trong miệng thì nói không cần, nhưng ở căn hộ sang trọng, có góc nhìn ra ngoài quan sát được cả thành phố, uống cà phê xa hoa, nào có bộ dáng ‘không cần’ chứ?
“Hai túi cà phê này là tôi mua mà.” Kỳ Ngôn cười nói, ánh mắt quan sát Tần Diệu đang căm tức nhìn mình.
Tần Diệu dừng một chút, cố chấp nói: “Rốt cuộc cậu và Không Cảnh là quan hệ gì?!”
Nói không phải bạn bè, còn giúp hắn mua cà phê. Hơn nữa nhìn bộ dáng lúc vào cửa đã quen trước quen sau của cậu ta, không giống như chỉ đến vài lần mà ngược lại giống như khách thường xuyên đến thì đúng hơn.
Động tác Kỳ Ngôn thong thả lấy một cái ly cà phê từ ngăn tủ ra: “Tin tức của cô và anh ấy là ai đã lộ ra cho truyền thông?”
“Cậu, cậu nói cái gì!” trong nháy mắt tâm trí Tần Diệu liền khẩn trương và chột dạ: “Là tôi không cẩn thận bị chụp lén!”
“Không cẩn thận như vậy à?” Kỳ Ngôn cười khẽ lắc đầu, mặt không đổi sắc vạch trần lời nói dối của cô ta: “Nơi này là chung cư cao cấp, căn bản paparazzi không vào được, trừ khi có người ra mặt dẫn bọn họ vào vì đã có số nhà. Có lẽ video giám sát ở cửa có thể sẽ quay được cái gì đó……”
“Cậu đủ rồi!” Tần Diệu chột dạ mà hét lớn: “Rốt cuộc cậu có mục đích gì? Tống tiền?”
“Nhìn dáng vẻ của cô, rõ là thừa nhận bản thân cố ý mang paparazzi vào rồi à?” Kỳ Ngôn rót xong ly cà phê cho mình, sau khi khẽ ngửi mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tần Diệu không nói gì, chỉ hung tợn trừng mắt với Kỳ Ngôn, đôi tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
“À đúng rồi, quên tự giới thiệu.” Kỳ Ngôn đột nhiên hơi mỉm cười: “Tôi tên Kỳ Ngôn, là……”
Cậu thần bí câu môi, vẻ mặt hơi thăm dò, con ngươi lạnh nhạt ôn hòa lộ ra một chút khiêu khích.
“Người yêu của Úc Không Cảnh.”
Câu nói vừa dứt, túi cà phê trong tay Tần Diệu rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘bộp’, toàn bộ hạt bên trong bị rơi ra, lăn khắp nơi trên nền gạch xanh trắng.
“Cậu nói cái gì……?”
Âm thanh ngây ngốc của Tần Diệu truyền đến, thoáng chốc biểu cảm kinh hồn chưa thể bình tĩnh lại, bên trong giọng nói đầy vẻ nghi hoặc không thể tin được những gì mình vừa nghe.
Dường như đây là chuyện mà Tần Diệu không lường trước được. Cô ta cho rằng bản thân có thể phá hỏng mối quan hệ giữa Úc Không Cảnh và người yêu của hắn, nhưng không nghĩ tới, người yêu của hắn…… vậy mà là một người con trai.
Đây xem như cái gì? Là mỉa mai à?
“Tôi nói tôi là người yêu của anh ấy.” Kỳ Ngôn uống tiếp một ngụm cà phê, nhẹ giọng: “Vốn dĩ tôi không quá để ý đến sự tồn tại của cô, nhưng hiện tại thì xem ra tôi phát hiện cô cũng không tình nguyện chỉ định làm thanh mai của Không Cảnh ……”
—— Cô đang nhìn trộm thứ chỉ thuộc về tôi, thì tôi càng không thể tha thứ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.