Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính
Chương 17: Thế giới 2 - Khi nam chính chính trực, trung hậu bị bẻ cong
Thanh Thủy Nương Nương
16/08/2020
"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi?"
Kỳ Ngôn mở mắt ra, bên tai chợt vang lên một âm thanh đầy kinh hỉ.
Nhìn ván giường gỗ khắc đầy hoa văn, trong đầu Kỳ Ngôn oanh lên một tiếng, cơn đau như châm chích đánh đến, khiến y nhíu mày hít một ngụm khí lạnh.
[Ký chủ, mời tiếp thu bối cảnh nhiệm vụ lần này.]
Đây là một câu chuyện xuyên không, nữ chính Hà Tuệ xuyên đến thân thể của đích nữ không được sủng ái của tể tướng, mấy ngày trước bị hoàng thượng hạ chỉ, muốn một nữ nhi của tể tướng gả cho tướng quân Bộc Dương Tranh. Nhưng mấy vị tiền nhậm thê tử của Bộc Dương Tranh sau khi gả đến không quá một tháng liền vong, từ đó lưu truyền nhà hắn bị nguyền rủa.
Tể tướng sủng ái thứ nữ, đấu không lại thứ nữ khóc lóc ỉ ôi, vì thế hắn đem đích nữ Hà Tuệ đưa vào hang hổ.
Nhưng xuyên qua Hà Tuệ lại thông minh cơ trí, tự tin và chí khí kiêu ngạo đã hấp dẫn chính trực Bộc Dương Tranh, càng làm ấm áp tâm hồn băng lãnh do tắm máu trên chiến trường của hắn, vì thế sau khi trải qua một hồi hoàng quyền sát đấu, hai người thoái ẩn sơn cốc, sống cuộc sống tự do tự tại.
Mà nhân vật Kỳ Ngôn sắm vai lần này là lão bản sau màn của thanh lâu lớn nhất kinh thành – Tuyệt thế mỹ nam đầy quyến rũ nam phụ Kỳ Ngôn.
Hiện tại đúng lúc Hoàng Thượng vừa hạ chỉ gả nữ nhi Tể tướng, nam nữ chủ còn chưa tương ngộ, mà y chỉ cần an tâm làm lão bản sau màn là được.
Ánh mắt Kỳ Ngôn hơi lóe, rồi nhìn như mọi thường, nở một nụ cươi mê mị chúng sinh, khiến tiểu thị đang muốn hầu hạ y tắm rửa chải đầu nhìn ngây người.
"Nghĩ gì đó, tiểu ngốc qua."
Đi qua cầm lấy khăn ướt trên tay hắn.
"Nói ta nghe, gần đây trong lâu có đại đơn gì không?"
Tiểu thị bỗng dưng cúi đầu, mặt nghẹn đỏ lắp bắp nói: "Không, không có khách nhân có đại vị gì..."
"Hửm?"
Thanh âm mang theo lười biếng kéo dài khiến người tâm thần nhộn nhạo.
"Thật?"
"Thật!"
Tiểu thị còn chưa đáp xong, đột nhiên như nhớ đến việc gì.
"A, đúng rồi! Mấy ngày trước Tướng quân phủ phái người truyền lời, muốn ca cơ của lâu chúng ta ngày mai đi Tướng quân phủ trợ hứng."
"Ngày mai?"
Vừa nói vừa không quan tâm lau lau gương mặt trắng như trứng gà bóc.
"Đã tuyển tốt người chưa, đừng để xảy ra sai lầm gì."
"Sẽ không, lần này đi vẫn là Ngưng Diên tỷ tỷ."
"Tướng quân phủ không thể so với cái khác..."
Thanh âm Kỳ Ngôn lộ ra một ít nghiêm túc, vẫy lui tiểu thị.
"Đi xuống truyền lời, ngày mai ta sẽ đi cùng."
"...Vâng."
...
Đây vẫn là lần đầu tiên Tướng quân phủ truyền ca cơ.
Mỹ cơ đệ nhất Ngưng Diên, thải sa mạn vũ Nạp Liên Xuyên.
Trong kinh thành không ai không biết, Hợp Hoan Lâu có song nhất: Tiếng ca khuấy động màng tai người nghe của Ngưng Diên cô nương, khúc vũ tiền vô hậu cổ của Liên Xuyên cô nương. Tóm gọn Hợp Hoan Lâu chỗ nào cũng tốt, người thường ghé qua đều nói về không hết.
Tướng quân đóng giữ biên quan, phủ đệ tại kinh thành như tòa vô trạch. Lần này đại thắng hồi triều, tự nhiên phải bày yến đãi khách. Tướng quân hẳn chưa bao giờ nghe nói đến Ngưng Diên, lần này thỉnh ca cơ chỉ sợ là nghe ý kiến người khác thôi.
Ngồi trong kiệu của Ngưng Diên, Kỳ Ngôn thưởng thức bạch ngọc chỉ trên ngón tay, trên mặt ẩn ẩn lộ ra biểu cảm cười như không cười.
"Thiếu gia vui chuyện gì thế a?"
Ngưng Diên rót tách trà đưa qua, đến khi y tiếp lấy thì nhẹ nhàng xoa bóp vai y.
"Hử? Bổn thiếu gia có vui sao?"
"Thiếu gia, ngài không nói, Ngưng Diên cũng nhìn ra."
Dỗi một câu, Ngưng Diên hơi nâng đầu, sắc mặt hồng thấu nhìn nhìn Kỳ Ngôn.
Nam nhân trước mắt thật mỹ, mỹ đến khiến người hô hấp không thuận.
Y nếu là nữ tử... Thiên hạ ắt sẽ không bao giờ có nữ nhân nào mỹ lệ như thế.
Trên mặt Ngưng Diên bao phủ một tầng si mê, lực ngón tay cũng càng nhu hòa.
Mà ngay một khắc sau, Kỳ Ngôn phất khai tay nàng...
~end chương 1, TG2 ~
Kỳ Ngôn mở mắt ra, bên tai chợt vang lên một âm thanh đầy kinh hỉ.
Nhìn ván giường gỗ khắc đầy hoa văn, trong đầu Kỳ Ngôn oanh lên một tiếng, cơn đau như châm chích đánh đến, khiến y nhíu mày hít một ngụm khí lạnh.
[Ký chủ, mời tiếp thu bối cảnh nhiệm vụ lần này.]
Đây là một câu chuyện xuyên không, nữ chính Hà Tuệ xuyên đến thân thể của đích nữ không được sủng ái của tể tướng, mấy ngày trước bị hoàng thượng hạ chỉ, muốn một nữ nhi của tể tướng gả cho tướng quân Bộc Dương Tranh. Nhưng mấy vị tiền nhậm thê tử của Bộc Dương Tranh sau khi gả đến không quá một tháng liền vong, từ đó lưu truyền nhà hắn bị nguyền rủa.
Tể tướng sủng ái thứ nữ, đấu không lại thứ nữ khóc lóc ỉ ôi, vì thế hắn đem đích nữ Hà Tuệ đưa vào hang hổ.
Nhưng xuyên qua Hà Tuệ lại thông minh cơ trí, tự tin và chí khí kiêu ngạo đã hấp dẫn chính trực Bộc Dương Tranh, càng làm ấm áp tâm hồn băng lãnh do tắm máu trên chiến trường của hắn, vì thế sau khi trải qua một hồi hoàng quyền sát đấu, hai người thoái ẩn sơn cốc, sống cuộc sống tự do tự tại.
Mà nhân vật Kỳ Ngôn sắm vai lần này là lão bản sau màn của thanh lâu lớn nhất kinh thành – Tuyệt thế mỹ nam đầy quyến rũ nam phụ Kỳ Ngôn.
Hiện tại đúng lúc Hoàng Thượng vừa hạ chỉ gả nữ nhi Tể tướng, nam nữ chủ còn chưa tương ngộ, mà y chỉ cần an tâm làm lão bản sau màn là được.
Ánh mắt Kỳ Ngôn hơi lóe, rồi nhìn như mọi thường, nở một nụ cươi mê mị chúng sinh, khiến tiểu thị đang muốn hầu hạ y tắm rửa chải đầu nhìn ngây người.
"Nghĩ gì đó, tiểu ngốc qua."
Đi qua cầm lấy khăn ướt trên tay hắn.
"Nói ta nghe, gần đây trong lâu có đại đơn gì không?"
Tiểu thị bỗng dưng cúi đầu, mặt nghẹn đỏ lắp bắp nói: "Không, không có khách nhân có đại vị gì..."
"Hửm?"
Thanh âm mang theo lười biếng kéo dài khiến người tâm thần nhộn nhạo.
"Thật?"
"Thật!"
Tiểu thị còn chưa đáp xong, đột nhiên như nhớ đến việc gì.
"A, đúng rồi! Mấy ngày trước Tướng quân phủ phái người truyền lời, muốn ca cơ của lâu chúng ta ngày mai đi Tướng quân phủ trợ hứng."
"Ngày mai?"
Vừa nói vừa không quan tâm lau lau gương mặt trắng như trứng gà bóc.
"Đã tuyển tốt người chưa, đừng để xảy ra sai lầm gì."
"Sẽ không, lần này đi vẫn là Ngưng Diên tỷ tỷ."
"Tướng quân phủ không thể so với cái khác..."
Thanh âm Kỳ Ngôn lộ ra một ít nghiêm túc, vẫy lui tiểu thị.
"Đi xuống truyền lời, ngày mai ta sẽ đi cùng."
"...Vâng."
...
Đây vẫn là lần đầu tiên Tướng quân phủ truyền ca cơ.
Mỹ cơ đệ nhất Ngưng Diên, thải sa mạn vũ Nạp Liên Xuyên.
Trong kinh thành không ai không biết, Hợp Hoan Lâu có song nhất: Tiếng ca khuấy động màng tai người nghe của Ngưng Diên cô nương, khúc vũ tiền vô hậu cổ của Liên Xuyên cô nương. Tóm gọn Hợp Hoan Lâu chỗ nào cũng tốt, người thường ghé qua đều nói về không hết.
Tướng quân đóng giữ biên quan, phủ đệ tại kinh thành như tòa vô trạch. Lần này đại thắng hồi triều, tự nhiên phải bày yến đãi khách. Tướng quân hẳn chưa bao giờ nghe nói đến Ngưng Diên, lần này thỉnh ca cơ chỉ sợ là nghe ý kiến người khác thôi.
Ngồi trong kiệu của Ngưng Diên, Kỳ Ngôn thưởng thức bạch ngọc chỉ trên ngón tay, trên mặt ẩn ẩn lộ ra biểu cảm cười như không cười.
"Thiếu gia vui chuyện gì thế a?"
Ngưng Diên rót tách trà đưa qua, đến khi y tiếp lấy thì nhẹ nhàng xoa bóp vai y.
"Hử? Bổn thiếu gia có vui sao?"
"Thiếu gia, ngài không nói, Ngưng Diên cũng nhìn ra."
Dỗi một câu, Ngưng Diên hơi nâng đầu, sắc mặt hồng thấu nhìn nhìn Kỳ Ngôn.
Nam nhân trước mắt thật mỹ, mỹ đến khiến người hô hấp không thuận.
Y nếu là nữ tử... Thiên hạ ắt sẽ không bao giờ có nữ nhân nào mỹ lệ như thế.
Trên mặt Ngưng Diên bao phủ một tầng si mê, lực ngón tay cũng càng nhu hòa.
Mà ngay một khắc sau, Kỳ Ngôn phất khai tay nàng...
~end chương 1, TG2 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.