[Mau Xuyên] Vai Ác Toàn Nam Thần
Chương 22: Công lược con tin tâm cơ (22)
Đường Mật
22/08/2023
Mà ở một nơi khác, Quân Ninh vẫn đang quỳ bên ngoài, cảm nhận sự lạnh lẽo dưới đầu gối, cả người đã có chút choáng váng. Quá lạnh, thật sự là quá lạnh, cầu xin như này đúng là không phải chuyện một người nên làm, nàng hy sinh quá nhiều, nếu sau này Bùi Túc mà không đối xử tốt với nàng, nàng liền đánh chết hắn, lạnh quá..
"Công chúa.. Công chúa.. Hu hu.."
Ngay lúc Quân Ninh đã quỳ đến đầu óc có chút mơ hồ, một giọng nữ khóc sướt mướt từ rất xa truyền đến.
Nàng miễn cưỡng mở ra mí mắt đã có chút nặng nề của mình, thấy một bóng dáng màu xanh lá cây đang nhanh chóng chạy như bay đến hướng này, nghe thanh âm kia, hẳn là Tiểu Mãn rồi. Nha đầu ngốc này, không phải lúc trước đã cố ý kêu ngươi đi chỗ khác rồi sao, sao giờ lại chạy tới, hiện tại Huyền Nguyên Đế đang tức giận, ngươi vừa tới vừa khóc, nói không chừng sẽ bị liên lụy đấy!
Tiếc là bởi vì quá lạnh, quá mệt mỏi nên Quân Ninh đã không còn sức để bảo Tiểu Mãn đi rồi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tiểu nha đầu không quan tâm mà chạy đến trước mặt mình, sau đó "bùm" một tiếng quỳ gối bên người mình.
"Công chúa, để nô tỳ quỳ cùng người, huh u.." Tiểu Mãn duỗi tay lau nước mắt nhìn cực kì đau lòng.
Bởi vì Quân Ninh dạy dỗ nên trong suy nghĩ của nàng ta, công chúa nhà mình và Vô Song công tử nên là một đôi mới đúng, công chúa muốn gả cho hắn có gì sai sao? Nhưng nàng ta không dám nói, tuy rằng nàng ta có chút ngốc, nhưng còn không ngốc đến nỗi này. Đến cả công chúa cũng chỉ có thể quỳ ở đây cầu xin bệ hạ, một cung nữ nhỏ bé như nàng ta có thể làm gì khiến hoàng thượng thay đổi suy nghĩ chứ. Điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là không để công chúa quỳ một mình ở đây, nàng ta muốn quỳ cùng công chúa.
"Ngốc.." Quân Ninh quay đầu nhìn nàng ta một cái, khóe miệng mệt mỏi giương lên, không nói nổi lời dư thừa nào.
Ở một bên khác, trong Càn Thanh cung, Lý Huyền Nguyên sốt ruột đi tới đi lui trong điện. Nữ nhi của hắn ta được nuông chiều từ bé đến lớn, xầy xước một chút liền khóc không ngừng được, bây giờ bên ngoài xuân hàn se lạnh, nàng vậy mà.. vậy mà vì con tin Bắc Hạo đã định trước cả đời không vợ không con kia làm đến mức này!
"Sao rồi?" Vừa thấy tiểu thái giám ra ngoài thăm dò đã chạy về, Lý Huyền Nguyên liền nhanh chóng kéo tay tiểu thái giám lại, sốt ruột hỏi: "Nghi Gia ở bên ngoài sao rồi? Sắc mặt như thế nào? Có phải là vẫn còn đang quỳ không.."
Các câu hỏi liên tiếp không ngừng, tiểu thái giám không thể quỳ xuống đành phải cung kính mà cúi đầu, lần lượt trả lời từng câu hỏi: "Hồi bẩm bệ hạ, Tứ công chúa vẫn còn quỳ, sắc mặt tái nhợt, sợ là bị đông lạnh rồi, cũng rất mệt mỏi, một cung nữ của Trường Nhạc Cung vừa chạy tới quỳ cùng công chúa.."
Nghe vậy, Lý Huyền Nguyên liền buông thõng tay xuống, cả người như là đột nhiên già đi mấy tuổi, nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: "Ngốc, quá ngốc.. Yến Nhi, đây là nữ nhi chúng ta thương yêu nhất, rốt cuộc thì trẫm phải làm thế nào đây.."
Mà hai mẹ con Hoàng Hậu trong Chung Túy cung lại cực kì vui mừng ủng hộ, rốt cuộc thì ở trong lòng bọn họ, Lý Quân Ninh chính là mối họa lớn. Khi Yến Quý Phi vẫn còn trên đời, ở trong lòng hoàng đế, một vị hoàng hậu như bà ta còn không bằng một ngón tay của người ta. Sau này tiện nhân Yến Quý Phi kia bị bệnh chết, lại tới một Lý Quân Ninh luôn đè trên con trai bà ta, sao bà ta có thể cam tâm chứ?
Mà Lý Quân Dương nghĩ lại là: Vốn dĩ người ở Ngọc Quỳnh Uyển phải là Văn Tùng Hạo mới đúng chứ, chờ đến khi gạo nấu thành cơm, cho dù Lý Quân Ninh được hoàng đế yêu thương đến mức nào thì cũng không toát khỏi tội danh cướp đoạt mối nhân duyên của tỉ muội. Cách này là do phụ tá của gã nghĩ ra, gã đi tìm Văn Tùng Hạo nói chuyện mấy câu liền khiến đối phương đồng ý. Dù sao thì một người không xu dính túi như Lý Nguyên Chỉ sao có thể so với công chúa điện hạ cao quý nhất Nam Sở chứ? Văn Tùng Hạo hiểu rất rõ điều này nên đã dứt khoát đồng ý!
Sau đó Văn Tùng Hạo đổi thành Bùi Túc, gã cũng chỉ cho rằng, đây là một sự trùng hợp, Văn Tùng Hạo đột nhiên đổi ý, mà Bùi Túc lại đúng lúc đến Ngọc Quỳnh Uyển. Một con tin bị từ bỏ, một con tin sinh sống ở chốn thanh lâu đê tiện hơn công tử thế gia Văn Tùng Hạo rất nhiều. Ha ha, Lý Quân Dương vui vẻ còn không kịp, sao có thể nghĩ đến những chuyện khác!
Bên trong nhà lao.
Bùi Túc đứng dậy, đối diện với hai trong sắt trên cao, vết máu trong lòng bàn tay đã sớm khô lại. Lúc nãy, bởi vì nghe tin Quân Ninh đang quỳ bên ngoài nên hắn đã không cẩn thận làm ra vết thương này. Thời tiết quá lạnh, lòng bàn tay mới chảy máu được một chút liền đọng lại, trở nên khô khốc xấu xí.
"Công chúa.. Công chúa.. Hu hu.."
Ngay lúc Quân Ninh đã quỳ đến đầu óc có chút mơ hồ, một giọng nữ khóc sướt mướt từ rất xa truyền đến.
Nàng miễn cưỡng mở ra mí mắt đã có chút nặng nề của mình, thấy một bóng dáng màu xanh lá cây đang nhanh chóng chạy như bay đến hướng này, nghe thanh âm kia, hẳn là Tiểu Mãn rồi. Nha đầu ngốc này, không phải lúc trước đã cố ý kêu ngươi đi chỗ khác rồi sao, sao giờ lại chạy tới, hiện tại Huyền Nguyên Đế đang tức giận, ngươi vừa tới vừa khóc, nói không chừng sẽ bị liên lụy đấy!
Tiếc là bởi vì quá lạnh, quá mệt mỏi nên Quân Ninh đã không còn sức để bảo Tiểu Mãn đi rồi, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tiểu nha đầu không quan tâm mà chạy đến trước mặt mình, sau đó "bùm" một tiếng quỳ gối bên người mình.
"Công chúa, để nô tỳ quỳ cùng người, huh u.." Tiểu Mãn duỗi tay lau nước mắt nhìn cực kì đau lòng.
Bởi vì Quân Ninh dạy dỗ nên trong suy nghĩ của nàng ta, công chúa nhà mình và Vô Song công tử nên là một đôi mới đúng, công chúa muốn gả cho hắn có gì sai sao? Nhưng nàng ta không dám nói, tuy rằng nàng ta có chút ngốc, nhưng còn không ngốc đến nỗi này. Đến cả công chúa cũng chỉ có thể quỳ ở đây cầu xin bệ hạ, một cung nữ nhỏ bé như nàng ta có thể làm gì khiến hoàng thượng thay đổi suy nghĩ chứ. Điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là không để công chúa quỳ một mình ở đây, nàng ta muốn quỳ cùng công chúa.
"Ngốc.." Quân Ninh quay đầu nhìn nàng ta một cái, khóe miệng mệt mỏi giương lên, không nói nổi lời dư thừa nào.
Ở một bên khác, trong Càn Thanh cung, Lý Huyền Nguyên sốt ruột đi tới đi lui trong điện. Nữ nhi của hắn ta được nuông chiều từ bé đến lớn, xầy xước một chút liền khóc không ngừng được, bây giờ bên ngoài xuân hàn se lạnh, nàng vậy mà.. vậy mà vì con tin Bắc Hạo đã định trước cả đời không vợ không con kia làm đến mức này!
"Sao rồi?" Vừa thấy tiểu thái giám ra ngoài thăm dò đã chạy về, Lý Huyền Nguyên liền nhanh chóng kéo tay tiểu thái giám lại, sốt ruột hỏi: "Nghi Gia ở bên ngoài sao rồi? Sắc mặt như thế nào? Có phải là vẫn còn đang quỳ không.."
Các câu hỏi liên tiếp không ngừng, tiểu thái giám không thể quỳ xuống đành phải cung kính mà cúi đầu, lần lượt trả lời từng câu hỏi: "Hồi bẩm bệ hạ, Tứ công chúa vẫn còn quỳ, sắc mặt tái nhợt, sợ là bị đông lạnh rồi, cũng rất mệt mỏi, một cung nữ của Trường Nhạc Cung vừa chạy tới quỳ cùng công chúa.."
Nghe vậy, Lý Huyền Nguyên liền buông thõng tay xuống, cả người như là đột nhiên già đi mấy tuổi, nhìn ngoài cửa sổ, thở dài: "Ngốc, quá ngốc.. Yến Nhi, đây là nữ nhi chúng ta thương yêu nhất, rốt cuộc thì trẫm phải làm thế nào đây.."
Mà hai mẹ con Hoàng Hậu trong Chung Túy cung lại cực kì vui mừng ủng hộ, rốt cuộc thì ở trong lòng bọn họ, Lý Quân Ninh chính là mối họa lớn. Khi Yến Quý Phi vẫn còn trên đời, ở trong lòng hoàng đế, một vị hoàng hậu như bà ta còn không bằng một ngón tay của người ta. Sau này tiện nhân Yến Quý Phi kia bị bệnh chết, lại tới một Lý Quân Ninh luôn đè trên con trai bà ta, sao bà ta có thể cam tâm chứ?
Mà Lý Quân Dương nghĩ lại là: Vốn dĩ người ở Ngọc Quỳnh Uyển phải là Văn Tùng Hạo mới đúng chứ, chờ đến khi gạo nấu thành cơm, cho dù Lý Quân Ninh được hoàng đế yêu thương đến mức nào thì cũng không toát khỏi tội danh cướp đoạt mối nhân duyên của tỉ muội. Cách này là do phụ tá của gã nghĩ ra, gã đi tìm Văn Tùng Hạo nói chuyện mấy câu liền khiến đối phương đồng ý. Dù sao thì một người không xu dính túi như Lý Nguyên Chỉ sao có thể so với công chúa điện hạ cao quý nhất Nam Sở chứ? Văn Tùng Hạo hiểu rất rõ điều này nên đã dứt khoát đồng ý!
Sau đó Văn Tùng Hạo đổi thành Bùi Túc, gã cũng chỉ cho rằng, đây là một sự trùng hợp, Văn Tùng Hạo đột nhiên đổi ý, mà Bùi Túc lại đúng lúc đến Ngọc Quỳnh Uyển. Một con tin bị từ bỏ, một con tin sinh sống ở chốn thanh lâu đê tiện hơn công tử thế gia Văn Tùng Hạo rất nhiều. Ha ha, Lý Quân Dương vui vẻ còn không kịp, sao có thể nghĩ đến những chuyện khác!
Bên trong nhà lao.
Bùi Túc đứng dậy, đối diện với hai trong sắt trên cao, vết máu trong lòng bàn tay đã sớm khô lại. Lúc nãy, bởi vì nghe tin Quân Ninh đang quỳ bên ngoài nên hắn đã không cẩn thận làm ra vết thương này. Thời tiết quá lạnh, lòng bàn tay mới chảy máu được một chút liền đọng lại, trở nên khô khốc xấu xí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.