[Mau Xuyên] Vai Ác Toàn Nam Thần
Chương 32: Công lược con tin tâm cơ (32)
Đường Mật
22/08/2023
Từng nữ nhân một thay nhau gả đến. Sau khi ông ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vì cân bằng triều chính mà đến cả ngôi vị hoàng hậu cũng không dám cho nàng ấy khiến nàng buồn bực mà chết. Ông ta yêu thương Quân Ninh hết mực, một phần là do muốn bồi thường quý phi.
Nói cho cùng, mấy lí do vì cân bằng, vì triều cương xã tắc, chẳng qua chỉ là để che dấu cho sự vô dụng của mình mà thôi..
"Nghi Gia thật sự rất giống mẫu thân của nó, chẳng qua là mắt chọn người tốt hơn nàng ấy rất nhiều." Lý Huyền Nguyên nói xong câu đó liền nhìn Lý Nguyên Chỉ, sau đó xoay người đi.
Lý Nguyên Chỉ yên lặng đứng trên tường thành, nhìn thoáng qua hướng Quân Ninh rời đi, tỷ tỷ, lên đường bình an..
Đúng vậy, người đứng sau lưng Lý Nguyên Chỉ chính là kẻ có địa vị lớn nhất nước Nam Sở này nên kế hoạch giả chết của Quân Ninh mới có thể thuận lợi như vậy. Quân Ninh biết nhưng lại giả vờ không biết. Chỉ là trước khi đi đã để lại một lá thư trên người Tiểu Mãn. Lúc Lý Huyền Nguyên thấy nó cũng là lúc nàng hoàn toàn rời khỏi Nam Sở. Coi như lá thư đó là một chút an ủi vì Lý Huyền Nguyên yêu thương nàng trong khoảng thời gian này. Rốt cuộc thì nàng đã mượn thân thể của con gái ông ta, hưởng thụ tình thương của cha vốn nên thuộc về Lý Quân Ninh thật sự..
Ba ngày sau, khi Bùi Túc nhận được tin Quân Ninh chết đã sắp sụp đổ rồi, hắn chạy như điên đến hướng nước Nam Sở. Vừa bước qua ngạch cửa thì bị nam tử mặc đồ trắng đang đi đến kéo lại.
"Bùi Túc! Làm sao vậy?"
"Ninh Nhi, Ninh Nhi.." Bùi Túc đau đớn ngẩng đầu lên: "Sư huynh, Ninh Nhi, Ninh Nhi chết rồi.. Nương tử của ta, ta đánh mất nương tử của mình rồi.. Đều tại ta, tất cả là lỗi của ta, nếu ta không rời bỏ nàng thì nàng cũng không phải gặp nguy hiểm. Ta vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng Lý Huyền Nguyên sẽ bảo vệ nàng thật tốt, những người ta để lại sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Nhưng mà chỉ cần ta không ở bên cạnh Ninh Nhi thì cho dù người ngoài có cẩn thận thế nào cũng không phòng được người có tâm hại nàng. Ta nên sớm nghĩ đến chuyện này, nên sớm nghĩ đến.." Đang nói, miệng Bùi Túc liền không ngừng tràn ra máu tươi, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, đau khổ đến tột cùng.
"Bùi Túc, Bùi Túc, sư đệ, ngươi nghe ta.." Nam tử mặc đồ trắng vừa dùng một tay kéo hắn đứng lên vừa nhíu mày nói.
"Đều tại ta hại chết Ninh Nhi.. Đều tại ta.. Ninh Nhi, Ninh Nhi.." Bùi Túc liên tục đọc tên Quân Ninh, sau đó mờ mịt nhìn phía trước, muốn đi ra ngoài: "Ta muốn đi tìm nàng, ta còn không được nhìn nàng lần cuối cùng, ta muốn đi tìm nàng.."
Lúc này, trong đầu Bùi Túc bỗng hiện lên gương mặt tươi cười của Quân Ninh. Sau này, hắn sẽ không được nhìn thấy nàng nữa, Ninh Nhi của hắn không cần hắn nữa rồi..
"Bùi Túc, sư đệ, Bùi Túc.." Nam tử mặc đồ trắng phát hiện mắt Bùi Túc đã mất tiêu điểm, cả người như bị bóng đè liền cảm thấy không ổn. Hắn ta chưa từng gặp công chúa Lý Quân Ninh của nước Nam Sở kia, thấy Bùi Túc có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà trở về Bắc Hạo liền cho rằng đối phương không hề quan trọng. Nhưng hiện tại xem ra, đâu phải là không hề quan trọng, rõ ràng là Bùi Túc đã dấu mọi chuyện xuống đáy lòng, vừa nghe được một tin tức không biết là thật hay giả đã có dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma. Hắn ta thật sự không dám nghĩ, nếu tin này là thật thì sư đệ hắn ta còn có thể sống nổi hay không..
"Bùi Túc!"
Nam tử mặc đồ trắng thấy tình huống của hắn càng ngày càng nghiêm trọng liền không nhịn được mà đánh vào mặt đối phương: "Ngươi tỉnh táo lại đi! Chẳng qua chỉ là một tin tức chưa được chứng thực mà ngươi đã như vậy rồi! Hoàng đế Nam Sở yêu thương tứ công chúa như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi. Đệ mau tỉnh táo lại đi. Từ bé đến lớn, hai người chúng ta từ hai bàn tay trắng đến được như ngày hôm nay đã phải trải qua biết bao gian khổ. Ngay cả ma đầu như Nam Lệ Thiên mà chúng ta cũng có thể chạy thoát khỏi tay hắn cơ mà. Rõ ràng là đệ luôn rất bình tĩnh cơ trí, tại sao hiện tại lại dễ xúc động như vậy? Nghĩ kĩ đi, nàng thật sự chết rồi sao? Lý Quân Ninh thật sự đã chết sao? Nàng nỡ bỏ lại ngươi mà chết sao?"
Nghe vậy, ngón tay Bùi Túc hơi run rẩy, nội lực cũng dần ổn định lại, sau đó từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng. Hắn cứng đờ đứng như một con rối, ánh mắt vô thần, ngơ ngác nói:
"Sư huynh, ngươi nói rất đúng, Huyền Nguyên đế sẽ không để nữ nhi hắn yêu thương nhất dễ dàng chết đi như vậy. Hơn nữa ta cũng để lại ám vệ bên người nàng, chờ một chút, chờ ám vệ trở về, ta sẽ cẩn thận dò hỏi, nhất định là Quân Ninh không xảy ra chuyện gì cả. Đúng vậy, nàng là thê tử của ta, nàng đã nói muốn cùng ta sống đến răng long đầu bạc, nàng tuyệt đối sẽ không chết, ta chờ nàng, ta sẽ chờ nàng.."
Nói xong, Bùi Túc liền xoay người vào phòng, nam tử mặc đồ trắng nhìn vị sư đệ dù gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh giờ lại thành ra thế này, trong lòng lập tức cảm thấy đau xót.
Hắn ta biết lời khuyên của mình căn bản là không có tác dụng gì, Bùi Túc sẽ không nghe. Từ bé đến lớn vẫn luôn là như vậy, ngời khác nói với hắn gần như là không có tác dụng gì cả. Ngoại trừ tự hắn nghĩ thông suốt, không ai có thể khuyên nổi hắn.
Nói cho cùng, mấy lí do vì cân bằng, vì triều cương xã tắc, chẳng qua chỉ là để che dấu cho sự vô dụng của mình mà thôi..
"Nghi Gia thật sự rất giống mẫu thân của nó, chẳng qua là mắt chọn người tốt hơn nàng ấy rất nhiều." Lý Huyền Nguyên nói xong câu đó liền nhìn Lý Nguyên Chỉ, sau đó xoay người đi.
Lý Nguyên Chỉ yên lặng đứng trên tường thành, nhìn thoáng qua hướng Quân Ninh rời đi, tỷ tỷ, lên đường bình an..
Đúng vậy, người đứng sau lưng Lý Nguyên Chỉ chính là kẻ có địa vị lớn nhất nước Nam Sở này nên kế hoạch giả chết của Quân Ninh mới có thể thuận lợi như vậy. Quân Ninh biết nhưng lại giả vờ không biết. Chỉ là trước khi đi đã để lại một lá thư trên người Tiểu Mãn. Lúc Lý Huyền Nguyên thấy nó cũng là lúc nàng hoàn toàn rời khỏi Nam Sở. Coi như lá thư đó là một chút an ủi vì Lý Huyền Nguyên yêu thương nàng trong khoảng thời gian này. Rốt cuộc thì nàng đã mượn thân thể của con gái ông ta, hưởng thụ tình thương của cha vốn nên thuộc về Lý Quân Ninh thật sự..
Ba ngày sau, khi Bùi Túc nhận được tin Quân Ninh chết đã sắp sụp đổ rồi, hắn chạy như điên đến hướng nước Nam Sở. Vừa bước qua ngạch cửa thì bị nam tử mặc đồ trắng đang đi đến kéo lại.
"Bùi Túc! Làm sao vậy?"
"Ninh Nhi, Ninh Nhi.." Bùi Túc đau đớn ngẩng đầu lên: "Sư huynh, Ninh Nhi, Ninh Nhi chết rồi.. Nương tử của ta, ta đánh mất nương tử của mình rồi.. Đều tại ta, tất cả là lỗi của ta, nếu ta không rời bỏ nàng thì nàng cũng không phải gặp nguy hiểm. Ta vốn tưởng rằng, vốn tưởng rằng Lý Huyền Nguyên sẽ bảo vệ nàng thật tốt, những người ta để lại sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Nhưng mà chỉ cần ta không ở bên cạnh Ninh Nhi thì cho dù người ngoài có cẩn thận thế nào cũng không phòng được người có tâm hại nàng. Ta nên sớm nghĩ đến chuyện này, nên sớm nghĩ đến.." Đang nói, miệng Bùi Túc liền không ngừng tràn ra máu tươi, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, đau khổ đến tột cùng.
"Bùi Túc, Bùi Túc, sư đệ, ngươi nghe ta.." Nam tử mặc đồ trắng vừa dùng một tay kéo hắn đứng lên vừa nhíu mày nói.
"Đều tại ta hại chết Ninh Nhi.. Đều tại ta.. Ninh Nhi, Ninh Nhi.." Bùi Túc liên tục đọc tên Quân Ninh, sau đó mờ mịt nhìn phía trước, muốn đi ra ngoài: "Ta muốn đi tìm nàng, ta còn không được nhìn nàng lần cuối cùng, ta muốn đi tìm nàng.."
Lúc này, trong đầu Bùi Túc bỗng hiện lên gương mặt tươi cười của Quân Ninh. Sau này, hắn sẽ không được nhìn thấy nàng nữa, Ninh Nhi của hắn không cần hắn nữa rồi..
"Bùi Túc, sư đệ, Bùi Túc.." Nam tử mặc đồ trắng phát hiện mắt Bùi Túc đã mất tiêu điểm, cả người như bị bóng đè liền cảm thấy không ổn. Hắn ta chưa từng gặp công chúa Lý Quân Ninh của nước Nam Sở kia, thấy Bùi Túc có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà trở về Bắc Hạo liền cho rằng đối phương không hề quan trọng. Nhưng hiện tại xem ra, đâu phải là không hề quan trọng, rõ ràng là Bùi Túc đã dấu mọi chuyện xuống đáy lòng, vừa nghe được một tin tức không biết là thật hay giả đã có dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma. Hắn ta thật sự không dám nghĩ, nếu tin này là thật thì sư đệ hắn ta còn có thể sống nổi hay không..
"Bùi Túc!"
Nam tử mặc đồ trắng thấy tình huống của hắn càng ngày càng nghiêm trọng liền không nhịn được mà đánh vào mặt đối phương: "Ngươi tỉnh táo lại đi! Chẳng qua chỉ là một tin tức chưa được chứng thực mà ngươi đã như vậy rồi! Hoàng đế Nam Sở yêu thương tứ công chúa như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết đi. Đệ mau tỉnh táo lại đi. Từ bé đến lớn, hai người chúng ta từ hai bàn tay trắng đến được như ngày hôm nay đã phải trải qua biết bao gian khổ. Ngay cả ma đầu như Nam Lệ Thiên mà chúng ta cũng có thể chạy thoát khỏi tay hắn cơ mà. Rõ ràng là đệ luôn rất bình tĩnh cơ trí, tại sao hiện tại lại dễ xúc động như vậy? Nghĩ kĩ đi, nàng thật sự chết rồi sao? Lý Quân Ninh thật sự đã chết sao? Nàng nỡ bỏ lại ngươi mà chết sao?"
Nghe vậy, ngón tay Bùi Túc hơi run rẩy, nội lực cũng dần ổn định lại, sau đó từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng. Hắn cứng đờ đứng như một con rối, ánh mắt vô thần, ngơ ngác nói:
"Sư huynh, ngươi nói rất đúng, Huyền Nguyên đế sẽ không để nữ nhi hắn yêu thương nhất dễ dàng chết đi như vậy. Hơn nữa ta cũng để lại ám vệ bên người nàng, chờ một chút, chờ ám vệ trở về, ta sẽ cẩn thận dò hỏi, nhất định là Quân Ninh không xảy ra chuyện gì cả. Đúng vậy, nàng là thê tử của ta, nàng đã nói muốn cùng ta sống đến răng long đầu bạc, nàng tuyệt đối sẽ không chết, ta chờ nàng, ta sẽ chờ nàng.."
Nói xong, Bùi Túc liền xoay người vào phòng, nam tử mặc đồ trắng nhìn vị sư đệ dù gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh giờ lại thành ra thế này, trong lòng lập tức cảm thấy đau xót.
Hắn ta biết lời khuyên của mình căn bản là không có tác dụng gì, Bùi Túc sẽ không nghe. Từ bé đến lớn vẫn luôn là như vậy, ngời khác nói với hắn gần như là không có tác dụng gì cả. Ngoại trừ tự hắn nghĩ thông suốt, không ai có thể khuyên nổi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.