Chương 62: Đàm Giảo (7)
Đinh Mặc
29/09/2017
Tôi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại trong ngực như được lấp kín bởi hai chữ: Ô Ngộ
Tôi mở mắt, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ. Tấm rèm màu vàng nâu nhẹ nhàng đung đưa theo gió, bên ngoài là ngọn núi màu xanh biếc, sau cơn mưa trời xanh thăm thẳm vô cùng, mây trôi thong thả như đang dạo chơi.
Cả người tôi như bị điện giật, tôi lập tức ngồi dậy. Không cách nào tin được cảnh đã nhìn thấy trước mắt, tôi cảm thấy mỗi tế bào trên người mình đang run rẩy, suýt nữa nổ tung.
Nhưng hết thảy đều rất chân thực, giường lớn trong phòng trên thuyền rất mềm mại, đúng mực. Tôi rất ngốc đi bấm tay mình một cái, rất đau, tôi không phải đang nằm mơ.
Hai chân tôi đều mềm nhũn, tôi trượt xuống sàn nhà, mỗi bước đi đều rất chân thực, tôi liếc nhìn tất cả trong ngoài khoang thuyền, đều là thật. Tôi không phải đang nằm mơ.
Tôi đã trở lại con thuyền đấy rồi.
Chung quanh rất im ắng, gió thổi vang lên tiếng xào xạc, còn có tiếng chim bay qua, là những con chim kì lạ màu đen, chúng nó bay qua cửa sổ, chưa hề dừng lại, hình như không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy xung quanh mình thật ầm ĩ, tiếng hô hấp của tôi rất lớn, “thở ra- thở ra- thở ra” vang lên bên tai mình.
Tôi không phải đang nằm mơ, tôi có thể khẳng định lần nữa, bao gồm cả lần trước cũng rất chân thực, tôi đã trở lại trên chiếc thuyền này.
Có cơn lạnh lẽo nào đó giống như một cái động sâu, đang từ từ khuếch trương ở trong lồng ngực tôi.
Tôi chậm rãi cầm lấy điện thoại trên giường, cảm giác cánh tay mình dần dần cứng ngắc, tôi nhìn thời gian trên điện thoại: 24/6/2016 10h33’
Tôi không tin, tôi lại mở tivi, bật máy tính lên. Tất cả thời gian hiển thị đều giống nhau.
Trừ phi lúc này tôi đang sống trong một âm mưu, nhưng chiếc thuyền này, những cảnh sắc ngoài cửa sổ, còn có lộ trình cách thành phố Đại Lý ít nhất mấy trăm cây số, sao có thể là giả chứ?
Nếu như bây giờ là ngày 24/6/2016, một năm sau, ký ức của tôi bắt đầu mất đi từ ngày hôm nay, nhưng bây giờ tôi đang trải qua điều đó.
Một ý nghĩ đáng sợ nảy lên trong đầu tôi.
Đang bổ sung vào.
Mất đi đấy, rồi lại bổ sung vào.
Tôi ngồi yên ở trong phòng một hồi lâu, mới cảm thấy tâm trạng của mình bình tĩnh lại, tôi lấy hết can đảm, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời rất dìu dịu, nhưng phía chân trời vẫn có nhiều tầng mây chất chồng, mấy ngày nay chắc sẽ có mưa, sóng ánh sáng trong nước lăn tăn, âm nhạc êm ái vang lên trên khoang thuyền. Trên boong thuyền đằng trước có mấy du khách đang nghỉ chân nói chuyện phiếm, hết thảy đều sóng yên biển lặng.
Tôi không biết hiện tại sắc mặt mình như thế nào, tôi đi từng bước về phía trước, khi người bồi bàn đi qua bên cạnh tôi thì ân cần hỏi tôi: “Cô à, cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt lắm?”
Tôi luống cuống nói: “Không sao...Xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
Anh ta trả lời thời gian, tôi nghĩ anh ta đã thành công nhìn thấy sắc mặt hỏng bét của tôi.
Tôi đi ngang qua hành lang, lướt qua mấy người rồi đi xuống bên ngoài phòng tiệc dưới lầu một, tôi nhìn thấy mấy người khách du lịch mình từng gặp, nét mặt họ rất an nhàn, tôi không đi vào trong mà chỉ đứng ở đầu thuyền, gió thổi càng khiến tôi thêm tỉnh táo, tôi đã tự nói với mình nhiều lần: Sự thật, đây là sự thật.
Tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu như đây là sự thật vậy...Ô Ngộ, anh ấy có trở lại trên chiếc thuyền này không?
Tôi cất bước chạy trở về, nào ngờ đâm đầu vào một nam một nữ đang đi tới.
“Á.” Người nữ kinh sợ thét lên.
Tôi lập tức nói: “Thật xin lỗi!” Khi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tôi hít sâu một hơi.
Người đàn ông cao gầy, tuấn lãng, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển. Là Chu Quý Nhị với Ngôn Viễn.
Bọn họ cũng trở lại, Ngôn Viễn đã sống lại!
Tôi vô thức lùi về phía sau một bước, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen thâm thẫm không nhìn ra bất kì cảm xúc nào của hắn.
Nhưng Chu Quý Nhị lại dẩu môi, như hoàn toàn không nhận ra tôi: “Không sao, lần sau đi đường cẩn thận một chút.”
Sau đó, cô ta nắm tay Ngôn Viễn, Ngôn Viễn cũng nhìn tôi chằm chằm rồi mỉm cười nói: “Không sao.”
Chưa đợi tôi phản ứng kịp thì hai người bọn họ đã đi rồi.
Bọn họ không quen biết tôi?
Chẳng lẽ, bọn họ vẫn còn là bọn họ ở ngày 24/6 sao?
Tôi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, rồi quay người chạy về hướng căn phòng của Ô Ngộ.
Tôi mở mắt, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ. Tấm rèm màu vàng nâu nhẹ nhàng đung đưa theo gió, bên ngoài là ngọn núi màu xanh biếc, sau cơn mưa trời xanh thăm thẳm vô cùng, mây trôi thong thả như đang dạo chơi.
Cả người tôi như bị điện giật, tôi lập tức ngồi dậy. Không cách nào tin được cảnh đã nhìn thấy trước mắt, tôi cảm thấy mỗi tế bào trên người mình đang run rẩy, suýt nữa nổ tung.
Nhưng hết thảy đều rất chân thực, giường lớn trong phòng trên thuyền rất mềm mại, đúng mực. Tôi rất ngốc đi bấm tay mình một cái, rất đau, tôi không phải đang nằm mơ.
Hai chân tôi đều mềm nhũn, tôi trượt xuống sàn nhà, mỗi bước đi đều rất chân thực, tôi liếc nhìn tất cả trong ngoài khoang thuyền, đều là thật. Tôi không phải đang nằm mơ.
Tôi đã trở lại con thuyền đấy rồi.
Chung quanh rất im ắng, gió thổi vang lên tiếng xào xạc, còn có tiếng chim bay qua, là những con chim kì lạ màu đen, chúng nó bay qua cửa sổ, chưa hề dừng lại, hình như không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy xung quanh mình thật ầm ĩ, tiếng hô hấp của tôi rất lớn, “thở ra- thở ra- thở ra” vang lên bên tai mình.
Tôi không phải đang nằm mơ, tôi có thể khẳng định lần nữa, bao gồm cả lần trước cũng rất chân thực, tôi đã trở lại trên chiếc thuyền này.
Có cơn lạnh lẽo nào đó giống như một cái động sâu, đang từ từ khuếch trương ở trong lồng ngực tôi.
Tôi chậm rãi cầm lấy điện thoại trên giường, cảm giác cánh tay mình dần dần cứng ngắc, tôi nhìn thời gian trên điện thoại: 24/6/2016 10h33’
Tôi không tin, tôi lại mở tivi, bật máy tính lên. Tất cả thời gian hiển thị đều giống nhau.
Trừ phi lúc này tôi đang sống trong một âm mưu, nhưng chiếc thuyền này, những cảnh sắc ngoài cửa sổ, còn có lộ trình cách thành phố Đại Lý ít nhất mấy trăm cây số, sao có thể là giả chứ?
Nếu như bây giờ là ngày 24/6/2016, một năm sau, ký ức của tôi bắt đầu mất đi từ ngày hôm nay, nhưng bây giờ tôi đang trải qua điều đó.
Một ý nghĩ đáng sợ nảy lên trong đầu tôi.
Đang bổ sung vào.
Mất đi đấy, rồi lại bổ sung vào.
Tôi ngồi yên ở trong phòng một hồi lâu, mới cảm thấy tâm trạng của mình bình tĩnh lại, tôi lấy hết can đảm, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời rất dìu dịu, nhưng phía chân trời vẫn có nhiều tầng mây chất chồng, mấy ngày nay chắc sẽ có mưa, sóng ánh sáng trong nước lăn tăn, âm nhạc êm ái vang lên trên khoang thuyền. Trên boong thuyền đằng trước có mấy du khách đang nghỉ chân nói chuyện phiếm, hết thảy đều sóng yên biển lặng.
Tôi không biết hiện tại sắc mặt mình như thế nào, tôi đi từng bước về phía trước, khi người bồi bàn đi qua bên cạnh tôi thì ân cần hỏi tôi: “Cô à, cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt lắm?”
Tôi luống cuống nói: “Không sao...Xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
Anh ta trả lời thời gian, tôi nghĩ anh ta đã thành công nhìn thấy sắc mặt hỏng bét của tôi.
Tôi đi ngang qua hành lang, lướt qua mấy người rồi đi xuống bên ngoài phòng tiệc dưới lầu một, tôi nhìn thấy mấy người khách du lịch mình từng gặp, nét mặt họ rất an nhàn, tôi không đi vào trong mà chỉ đứng ở đầu thuyền, gió thổi càng khiến tôi thêm tỉnh táo, tôi đã tự nói với mình nhiều lần: Sự thật, đây là sự thật.
Tôi đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu như đây là sự thật vậy...Ô Ngộ, anh ấy có trở lại trên chiếc thuyền này không?
Tôi cất bước chạy trở về, nào ngờ đâm đầu vào một nam một nữ đang đi tới.
“Á.” Người nữ kinh sợ thét lên.
Tôi lập tức nói: “Thật xin lỗi!” Khi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, tôi hít sâu một hơi.
Người đàn ông cao gầy, tuấn lãng, người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, uyển chuyển. Là Chu Quý Nhị với Ngôn Viễn.
Bọn họ cũng trở lại, Ngôn Viễn đã sống lại!
Tôi vô thức lùi về phía sau một bước, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đen thâm thẫm không nhìn ra bất kì cảm xúc nào của hắn.
Nhưng Chu Quý Nhị lại dẩu môi, như hoàn toàn không nhận ra tôi: “Không sao, lần sau đi đường cẩn thận một chút.”
Sau đó, cô ta nắm tay Ngôn Viễn, Ngôn Viễn cũng nhìn tôi chằm chằm rồi mỉm cười nói: “Không sao.”
Chưa đợi tôi phản ứng kịp thì hai người bọn họ đã đi rồi.
Bọn họ không quen biết tôi?
Chẳng lẽ, bọn họ vẫn còn là bọn họ ở ngày 24/6 sao?
Tôi nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, rồi quay người chạy về hướng căn phòng của Ô Ngộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.