Chương 98: Ô Ngộ (13.3)
Đinh Mặc
07/07/2020
Tráng Ngư lên tiếng: "Vậy hai dòng thời gian..."
Trong đầu tôi nhanh chóng có luồng ánh sáng hiện lên.
Hai dòng thời gian.
Hai dòng thời gian tương ứng với hai hướng đi.
Mấy ngày quay về như thoi đưa, buồn vui lẫn lộn, thay đổi rất nhanh, chiếm giữ toàn bộ sự chú ý của tôi, lại khiến cho tôi không để mắt đến khả năng nào đó như ẩn như hiện. Tôi nên sớm phát hiện ra mới phải.
Tôi ngẩng đầu, nhìn tờ giấy Đàm Giảo vẽ trên tay Tráng Ngư. Hai dòng thời gian tương ứng kia.
Nếu như một cái không ngừng lùi, một cái tiến về phía trước bình thường, như vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Tráng Ngư hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, trong mắt cô ấy loé lên sự hưng phấn, kéo Đàm Giảo nói: "Cô xem đi, hai người kia bắt đầu từ tháng 7 năm 2017 là thời gian lùi lại có đúng không? Còn khi bọn họ quay về thuyền, dòng thời gian tiến về phía trước, tuy là tốc độ tương đối chậm..."
Đàm Giảo a lên, rõ ràng cũng đã nghĩ ra.
Tráng Ngư cúi đầu xuống, nhanh chóng vẽ hai đường trên giấy, một đường từ trái sang phải, một đường từ phải sang trái, nói luôn: "Đầu kia lùi rất nhanh hơn nữa nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?" Cô ấy nối hai đường vào vẽ bằng nét đứt quãng, chỉ cùng về một điểm.
"Sẽ giao nhau." Tôi nói, "Hai dòng thời gian sẽ giao nhau tại điểm nào đó."
Tráng Ngư tán thành liếc tôi một cái, thấp giọng: "Người đàn ông của Đại Châu cũng không ngốc... Anh ấy nói đúng, sau khi giao nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Tôi và Đàm Giảo cùng im lặng. Ánh mắt cô ấy đang chấn động, cho nên chúng tôi vừa mới cùng phỏng đoán đến loại khả năng này.
Tráng Ngư hít sâu một hơi: "Tuy tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ theo như logic vật lí đến điểm kia thời gian không thể tiến mà cũng không thể lùi nữa, nói cách khác, tất cả sẽ chấm dứt. Nếu không sẽ vi phạm nguyên lý vật lí cơ bản nhất, hệ thống thời gian cũng sẽ sụp đổ.
Nói cách khác, ở điểm kia sẽ cất giấu tất cả bí mật, kể cả lực lượng vũ trụ thần bí kia, còn cả nguyên nhân hai người kia vượt thời gian. Nó sẽ là điểm cuối cũng là khởi đầu mới. Tất cả chân tướng đều rõ ràng rồi!"
Buổi trưa ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ tăng trở lại. Tuyết đọng trên nhánh cây đã tan đi hoá thành nước rơi xuống. Tôi đứng ngoài ban công hút thuốc, hai cô gái còn đang trò chuyện trong phòng. Trong lòng tôi đã vô cùng chắc chắn với suy đoán vừa rồi. Điểm giao giữa hai dòng thời gian sẽ là kết thúc cũng đồng thời là khởi đầu mới.
Chỉ là không biết khi đó tôi và Đàm Giảo ở nơi nào.
Cửa ban công bị kéo ra, Đàm Giảo thăm dò đi ra: "Tráng Ngư phải về rồi. Em đã nhờ cô ấy giúp chúng ta điều tra kĩ về hồ nước kia."
Tôi và Đàm Giảo đưa Tráng Ngư ra bến xe, cô gái này vẫn không ngừng suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, ở thiên hạ này chó ngành kỹ thuật là một nhà. Tôi sẽ nhờ đám bạn bên khí hậu, địa chất, vật lí điều tra kĩ càng tất cả tài liệu về cái hồ kia."
Tôi nói: "Cảm ơn."
Đàm Giảo và Tráng Ngư khẽ ôm nhau một cái, cái ôm hơi nhanh cũng hơi lâu. Tôi cảm giác được Tráng Ngư đã đoán ra điều gì. Cô ấy nói với Đàm Giảo: "Bảo trọng. Có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Lại liếc tôi, mắt lộ ra chất vấn. Tôi gật đầu, ra hiệu mình sẽ chăm sóc Đàm Giảo. Cô ấy hiểu ý cũng gật đầu một cái.
Đàm Giảo thấp giọng: "Ngư à, không biết lần sau chúng ta gặp mặt sẽ là lúc nào..."
Trong đầu tôi nhanh chóng có luồng ánh sáng hiện lên.
Hai dòng thời gian.
Hai dòng thời gian tương ứng với hai hướng đi.
Mấy ngày quay về như thoi đưa, buồn vui lẫn lộn, thay đổi rất nhanh, chiếm giữ toàn bộ sự chú ý của tôi, lại khiến cho tôi không để mắt đến khả năng nào đó như ẩn như hiện. Tôi nên sớm phát hiện ra mới phải.
Tôi ngẩng đầu, nhìn tờ giấy Đàm Giảo vẽ trên tay Tráng Ngư. Hai dòng thời gian tương ứng kia.
Nếu như một cái không ngừng lùi, một cái tiến về phía trước bình thường, như vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Tráng Ngư hiển nhiên cũng nghĩ giống tôi, trong mắt cô ấy loé lên sự hưng phấn, kéo Đàm Giảo nói: "Cô xem đi, hai người kia bắt đầu từ tháng 7 năm 2017 là thời gian lùi lại có đúng không? Còn khi bọn họ quay về thuyền, dòng thời gian tiến về phía trước, tuy là tốc độ tương đối chậm..."
Đàm Giảo a lên, rõ ràng cũng đã nghĩ ra.
Tráng Ngư cúi đầu xuống, nhanh chóng vẽ hai đường trên giấy, một đường từ trái sang phải, một đường từ phải sang trái, nói luôn: "Đầu kia lùi rất nhanh hơn nữa nếu tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì?" Cô ấy nối hai đường vào vẽ bằng nét đứt quãng, chỉ cùng về một điểm.
"Sẽ giao nhau." Tôi nói, "Hai dòng thời gian sẽ giao nhau tại điểm nào đó."
Tráng Ngư tán thành liếc tôi một cái, thấp giọng: "Người đàn ông của Đại Châu cũng không ngốc... Anh ấy nói đúng, sau khi giao nhau sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Tôi và Đàm Giảo cùng im lặng. Ánh mắt cô ấy đang chấn động, cho nên chúng tôi vừa mới cùng phỏng đoán đến loại khả năng này.
Tráng Ngư hít sâu một hơi: "Tuy tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ theo như logic vật lí đến điểm kia thời gian không thể tiến mà cũng không thể lùi nữa, nói cách khác, tất cả sẽ chấm dứt. Nếu không sẽ vi phạm nguyên lý vật lí cơ bản nhất, hệ thống thời gian cũng sẽ sụp đổ.
Nói cách khác, ở điểm kia sẽ cất giấu tất cả bí mật, kể cả lực lượng vũ trụ thần bí kia, còn cả nguyên nhân hai người kia vượt thời gian. Nó sẽ là điểm cuối cũng là khởi đầu mới. Tất cả chân tướng đều rõ ràng rồi!"
Buổi trưa ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ tăng trở lại. Tuyết đọng trên nhánh cây đã tan đi hoá thành nước rơi xuống. Tôi đứng ngoài ban công hút thuốc, hai cô gái còn đang trò chuyện trong phòng. Trong lòng tôi đã vô cùng chắc chắn với suy đoán vừa rồi. Điểm giao giữa hai dòng thời gian sẽ là kết thúc cũng đồng thời là khởi đầu mới.
Chỉ là không biết khi đó tôi và Đàm Giảo ở nơi nào.
Cửa ban công bị kéo ra, Đàm Giảo thăm dò đi ra: "Tráng Ngư phải về rồi. Em đã nhờ cô ấy giúp chúng ta điều tra kĩ về hồ nước kia."
Tôi và Đàm Giảo đưa Tráng Ngư ra bến xe, cô gái này vẫn không ngừng suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm, ở thiên hạ này chó ngành kỹ thuật là một nhà. Tôi sẽ nhờ đám bạn bên khí hậu, địa chất, vật lí điều tra kĩ càng tất cả tài liệu về cái hồ kia."
Tôi nói: "Cảm ơn."
Đàm Giảo và Tráng Ngư khẽ ôm nhau một cái, cái ôm hơi nhanh cũng hơi lâu. Tôi cảm giác được Tráng Ngư đã đoán ra điều gì. Cô ấy nói với Đàm Giảo: "Bảo trọng. Có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Lại liếc tôi, mắt lộ ra chất vấn. Tôi gật đầu, ra hiệu mình sẽ chăm sóc Đàm Giảo. Cô ấy hiểu ý cũng gật đầu một cái.
Đàm Giảo thấp giọng: "Ngư à, không biết lần sau chúng ta gặp mặt sẽ là lúc nào..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.