Chương 146: Ô Ngộ (18.3)
Đinh Mặc
19/07/2020
Tôi lại chuyển một ít đồ vật che kín cửa tủ, lại giấu hòm thuốc kia vào
trong một đống đồ. Tôi biết rõ thời gian đã vô cùng gấp gáp rồi, nghe
thấy tiếng động, bọn chúng sẽ lên tìm kiếm. Tôi làm xong tất cả, chỉ cảm thấy vết thương vô cùng đau nhức, máu lại chảy ra, thấm ướt bên ngoài.
Tôi che vết thương, nhìn thời cơ, phi mau ra ngoài sau đó đóng cửa, lách mình vào trong một phòng nhỏ bên cạnh.
Tôi bị bọn chúng phát hiện ở phòng vệ sinh trên tầng ba hẻo lánh. Tôi chú ý tới trước đó bọn chúng cũng không cẩn thận tìm kiếm vị trí này, cho nên sẽ cho rằng tôi luôn ở đây.
Phát hiện được tôi chính là hai tên cướp trước đó. Bọn chúng ở ngoài ăn đủ thua thiệt từ tôi, lúc này trên mặt hiện lên sự tức giận và đắc ý đan xen vào nhau. Bọn chúng đẩy tôi ra ngoài ngã xuống đất.
Tôi thật sự không có sức chống lại.
Những cú đấm đá không ngừng trên cơ thể, khiến tôi đau đến mức gần như mất đi ý thức, cả người dường như nhuộm đầy máu. Trong khoảnh khắc sắp ngất đi, tôi lại nghĩ tới Đàm Giảo, nghĩ đến cô ấy giống như con chim nhỏ run rẩy trong tủ. Cô ấy vẫn còn đang chờ tôi. Vì thế tôi gắng hết sức mở đôi mắt dính máu, mặc cho bọn chúng túm tôi xuống nhà.
Tôi bị vứt trên mặt đất.
Giọng của Tô Hoàn ngay trên đỉnh đầu tôi: "Ha ha... học trò đắc ý của giáo sư Trần, không nghĩ tới mày lại là đứa khó giải quyết nhất. Các người không nên tới đây, muốn chịu chết à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn giáo sư Trần, ông nằm trên mặt đất cách đó không xa, cả người run rẩy, ánh mắt chết lặng.
Tô Hoàn lại đá vào mặt tôi, hỏi: "Bạn gái mày đâu?"
Tôi nằm rạp trên mặt đất, nói: "Cô ấy... đã sớm chạy rồi. Các người chờ... bị cảnh sát bắt đi."
Tô Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhấc đầu tôi lên: "Mày doạ ai đó? Mày như vậy mà nó sẽ vứt bỏ mày một mình chạy sao?"
Tôi mỉm cười: "Tao... không chạy được... đương nhiên... phải để cho cô ấy đi..."
Hai bọn tôi đối mặt một lúc, Tô Hoàn vứt tôi xuống, vẻ mặt âm trầm muốn nói gì đó, trong lòng tôi chùng xuống. Phùng Yên lại đột nhiên lên tiếng: "Cô bé kia thực sự chạy rồi, vừa rồi lúc tôi đi ra ban công có thấy."
Tô Hoàn hơi giật mình, quay đầu nhìn bà: "Vậy sao không nói với tôi?"
Phùng Yên thản nhiên: "Cô bé ấy chạy đã xa, nhưng không phải chạy về phía đường, có lẽ là không biết đường, chạy lên núi đấy. Một cô gái trong tiết trời rét lạnh thế này có sống được hay không làm sao biết được. Sao có thể báo cảnh sát chứ? Tô Hoàn, được rồi."
Tô Hoàn không nói chuyện.
Tôi không nhìn Phùng Yên.
Chưa bao giờ tôi cảm kích bà đến thế.
Tô Hoàn lại nói với tôi: "Anh bạn, chuyện này không liên quan đến mày, nhưng mày ở trên nhà lâu như vậy, chuyện gì nên nghe thì cũng đã nghe rồi, nên xem cũng xem rồi, lại còn làm hai người của tao bị thương, hôm nay tao cũng chết ba người anh em, mũi tên đã lên dây không thể bỏ xuống được, mày coi như mình xui xẻo đi. Tao không thể tha cho mày được."
Tôi nằm rạp trên mặt đất, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Tôi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Hoàn, nhìn thấy kẻ cướp ở bên cạnh móc ra con dao găm sáng bóng đâm về phía tôi. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên dáng vẻ mỗi lần Đàm Giảo cười với minh, trong đôi mắt kia vĩnh viễn cất giấu ngôi sao sáng ngời. Tôi mỉm cười.
Đúng lúc này, một cô gái khác đột nhiên nhào đến bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Trần Như Anh, khuôn mặt tái nhợt đầy vết thương. Ánh mắt cô ta vô cùng đau khổ nhìn tôi, dùng giọng nói chỉ có hai bọn tôi nghe thấy: "A Ngộ... A Ngộ... Sao anh bị thương thế này? Đừng sợ em sẽ không để cho anh chết... Em yêu anh... Em sẽ cứu anh! A Ngộ, em yêu anh!"
Tôi không nói gì, muốn tránh khỏi cô ta, nhưng chả còn sức nữa. Cô ta ôm chặt lấy tôi, tôi không thể nhúc nhích được. Khi tôi lạnh mặt ngẩng đầu lại nhìn thấy sự bi thương trong mắt Phùng Yên. Đám giáo sư Trần chết lặng, còn đám cướp thì giọng mỉa mai.
"Đừng giết anh ấy!" Trần Như Anh khóc ròng, "Tôi nói hết cho các người, tôi biết rõ số tài sản còn lại giấu ở đâu, bà đã nói với tôi còn một vòng tay ngọc bích vô giá, một chuỗi vòng đá cổ... Chỉ cần các người để cho A Ngộ sống..."
Trên mặt đám Tô Hoàn hiện lên niềm vui.
Tâm trạng tôi chấn động.
Tôi bị bọn chúng phát hiện ở phòng vệ sinh trên tầng ba hẻo lánh. Tôi chú ý tới trước đó bọn chúng cũng không cẩn thận tìm kiếm vị trí này, cho nên sẽ cho rằng tôi luôn ở đây.
Phát hiện được tôi chính là hai tên cướp trước đó. Bọn chúng ở ngoài ăn đủ thua thiệt từ tôi, lúc này trên mặt hiện lên sự tức giận và đắc ý đan xen vào nhau. Bọn chúng đẩy tôi ra ngoài ngã xuống đất.
Tôi thật sự không có sức chống lại.
Những cú đấm đá không ngừng trên cơ thể, khiến tôi đau đến mức gần như mất đi ý thức, cả người dường như nhuộm đầy máu. Trong khoảnh khắc sắp ngất đi, tôi lại nghĩ tới Đàm Giảo, nghĩ đến cô ấy giống như con chim nhỏ run rẩy trong tủ. Cô ấy vẫn còn đang chờ tôi. Vì thế tôi gắng hết sức mở đôi mắt dính máu, mặc cho bọn chúng túm tôi xuống nhà.
Tôi bị vứt trên mặt đất.
Giọng của Tô Hoàn ngay trên đỉnh đầu tôi: "Ha ha... học trò đắc ý của giáo sư Trần, không nghĩ tới mày lại là đứa khó giải quyết nhất. Các người không nên tới đây, muốn chịu chết à?"
Tôi ngẩng đầu nhìn giáo sư Trần, ông nằm trên mặt đất cách đó không xa, cả người run rẩy, ánh mắt chết lặng.
Tô Hoàn lại đá vào mặt tôi, hỏi: "Bạn gái mày đâu?"
Tôi nằm rạp trên mặt đất, nói: "Cô ấy... đã sớm chạy rồi. Các người chờ... bị cảnh sát bắt đi."
Tô Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhấc đầu tôi lên: "Mày doạ ai đó? Mày như vậy mà nó sẽ vứt bỏ mày một mình chạy sao?"
Tôi mỉm cười: "Tao... không chạy được... đương nhiên... phải để cho cô ấy đi..."
Hai bọn tôi đối mặt một lúc, Tô Hoàn vứt tôi xuống, vẻ mặt âm trầm muốn nói gì đó, trong lòng tôi chùng xuống. Phùng Yên lại đột nhiên lên tiếng: "Cô bé kia thực sự chạy rồi, vừa rồi lúc tôi đi ra ban công có thấy."
Tô Hoàn hơi giật mình, quay đầu nhìn bà: "Vậy sao không nói với tôi?"
Phùng Yên thản nhiên: "Cô bé ấy chạy đã xa, nhưng không phải chạy về phía đường, có lẽ là không biết đường, chạy lên núi đấy. Một cô gái trong tiết trời rét lạnh thế này có sống được hay không làm sao biết được. Sao có thể báo cảnh sát chứ? Tô Hoàn, được rồi."
Tô Hoàn không nói chuyện.
Tôi không nhìn Phùng Yên.
Chưa bao giờ tôi cảm kích bà đến thế.
Tô Hoàn lại nói với tôi: "Anh bạn, chuyện này không liên quan đến mày, nhưng mày ở trên nhà lâu như vậy, chuyện gì nên nghe thì cũng đã nghe rồi, nên xem cũng xem rồi, lại còn làm hai người của tao bị thương, hôm nay tao cũng chết ba người anh em, mũi tên đã lên dây không thể bỏ xuống được, mày coi như mình xui xẻo đi. Tao không thể tha cho mày được."
Tôi nằm rạp trên mặt đất, xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Tôi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Hoàn, nhìn thấy kẻ cướp ở bên cạnh móc ra con dao găm sáng bóng đâm về phía tôi. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên dáng vẻ mỗi lần Đàm Giảo cười với minh, trong đôi mắt kia vĩnh viễn cất giấu ngôi sao sáng ngời. Tôi mỉm cười.
Đúng lúc này, một cô gái khác đột nhiên nhào đến bên cạnh tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Trần Như Anh, khuôn mặt tái nhợt đầy vết thương. Ánh mắt cô ta vô cùng đau khổ nhìn tôi, dùng giọng nói chỉ có hai bọn tôi nghe thấy: "A Ngộ... A Ngộ... Sao anh bị thương thế này? Đừng sợ em sẽ không để cho anh chết... Em yêu anh... Em sẽ cứu anh! A Ngộ, em yêu anh!"
Tôi không nói gì, muốn tránh khỏi cô ta, nhưng chả còn sức nữa. Cô ta ôm chặt lấy tôi, tôi không thể nhúc nhích được. Khi tôi lạnh mặt ngẩng đầu lại nhìn thấy sự bi thương trong mắt Phùng Yên. Đám giáo sư Trần chết lặng, còn đám cướp thì giọng mỉa mai.
"Đừng giết anh ấy!" Trần Như Anh khóc ròng, "Tôi nói hết cho các người, tôi biết rõ số tài sản còn lại giấu ở đâu, bà đã nói với tôi còn một vòng tay ngọc bích vô giá, một chuỗi vòng đá cổ... Chỉ cần các người để cho A Ngộ sống..."
Trên mặt đám Tô Hoàn hiện lên niềm vui.
Tâm trạng tôi chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.