Chương 8: Ô Ngộ (1)
Đinh Mặc
10/09/2017
Gió thổi đến thành phố này vang lên tiếng xào xạc. Trong
đêm khuya, bầu trời ở đây rất nhiều sao, không bao giờ bị che kín, còn
mang theo vị biển thổi đến. Lòng tôi hòa với tiếng gió ở đây, sự hòa lẫn giữa ánh sao với mùi biển, khiến nó trở nên yên tĩnh.
Lúc lên đèn, tôi nằm trượt khỏi chiếc xe cuối cùng. Trời oi bức khiến cả người tôi đầy mồ hôi, trên tay toàn dính dầu mỡ. Nếu là trước đây, tôi không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ thì tôi thấy khá ổn. Sau một ngày làm việc, cơ bắp toàn thân đều nóng lên, rồi đau nhức, có thể khiến tôi phát tiết vui vẻ trong lòng.
Tôi đứng dậy cầm chai nước khoáng lên uống. Tiểu Hoa dùng nắm tay đụng vào trên cánh tay đầy cơ bắp của tôi nói: “Anh Ngộ thật sự là đàn ông đích thực trong đám đàn ông, là máy bay chiến đấu trong đám đàn ông. Anh Ngộ, em thật sự rất tò mò, trước đây anh làm nghề gì? Máy móc gì, xe gì anh chỉ cần xem sách hướng dẫn một lần đã có thể sửa được rồi. Giống như cái máy tính vậy.”
Tôi cười, trả lời: “Bởi vì chúng đều có nguyên lý tương tự nhau.”
Tiểu Hoa và những người thợ khác đều lộ nụ cười bất đắc dĩ, một trong số đó hỏi: “Anh Ngộ, để em đoán thử xem, trước kia là anh là cảnh sát hay là quân nhân đúng không? Nhìn anh uy vũ như thế?”
“Không, tớ đoán anh ấy là tay đua xe.” Tiểu Hoa chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Nếu không sao anh ấy có thể loay hoay với mấy chiếc xe suốt như vậy, chiếc xe giống như người phụ nữ của anh Ngộ, mặc anh ấy muốn làm gì thì làm.”
Mấy người đàn ông đều lộ nụ cười mập mờ, bọn họ chê tôi không có phụ nữ đây mà. Tôi cũng cười, tôi lấy thuốc từ trong bao ra, Tiểu Hoa giúp tôi đốt.
Những lúc không có khách, tôi thường ngồi ở trong tiệm, châm điếm thuốc, chất nicotin xuyên qua khoang mũi xuống phổi, có cảm giác rất kích thích, khiến tôi buông thả và bình tĩnh trở lại.
Trước đây tôi chưa bao giờ hút thuốc. Bây giờ Tiểu Hoa xem tôi như một tên nghiện thuốc, một bao thuốc Ngọc Khê, từ sáng đến tối tôi hút cũng hết.
Tôi dựa vào trên tường, híp mắt nhìn xuyên qua kẽ hở trên trần nhà, nhìn những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện. Ai đó nói rằng sau khi chết đi con người sẽ biến thành ngôi sao, nhìn người yêu của cô ấy. Ánh sao ở Đại Lý nhiều như vậy nhưng không biết ngôi sao nào thuộc về tôi.
Tiểu Hoa dùng cùi chỏ huýt nhẹ tôi một cái sau đó huýt sáo. Tôi đã nhìn thấy cô ấy một lần nữa.
Một chiếc SUV mini màu cam mở ra, ngồi ở ghế lái là một cô gái trẻ tuổi.
“Trông xinh quá.” Tiểu Hoa thầm nói, những người thợ khác cũng đang nhìn cô.
Tôi cũng đang nhìn, hơn nữa nhìn cô đăm đăm.
Cô có mái tóc dài đen nhánh nhưng chưa bao giờ được xử lý cẩn thận, mang theo dáng vẻ lười nhác. Giống như bây giờ, cô ấy chỉ dùng một sợi dây cao su cột lỏng lẻo, như lần đầu tiên tôi gặp cô. Khí chất phức tạp hơn, khi đóng cửa xe thì nhẹ giơ tay lên, sau đó bỏ vào túi quần. Giống như một cô bé, cũng như một người phụ nữ.
Tôi chú ý đến cánh tay cô, thật ra lần trước đã để ý rồi, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi đặc biệt, màu xám trên ngực in ký hiệu gì đó. Ống tay áo có nếp nhăn, được xắn lên cánh tay cô. Da cô rất trắng, cánh tay tinh tế, hồng hào rất thuần khiết cũng rất hấp dẫn.
Tôi không ngờ Tiểu Hoa lại gọi tôi đi sửa xe cho cô ấy. Gọi tôi xong, cậu ta còn đẩy tôi, là cố ý đấy. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi như có người cầm gậy nện vào, tôi rút điếu thuốc ra, ném vào thùng rác rồi đứng lên.
Cô ấy không nhận ra tôi.
Cô ấy cầm điện thoại, đứng ở bên cạnh xe, liếc nhìn tôi một cái rồi vội vã cúi đầu. Nét mặt hơi căng thẳng và thất thần, ánh mắt cô ấy rất thờ ơ, rất lạnh nhạt nhưng trên mặt có nét ửng đỏ.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác vui vẻ, nhưng bây giờ tôi không muốn cô ấy nhận ra tôi, tôi nghiêng người, cúi xuống kiểm tra xe của cô.
Hình như cô ấy phát hiện điều gì đó, cô ấy hoàn toàn không che giấu gì cả, tôi nghe tiếng bước chân, tôi chậm rãi xoay người lại, từ từ liếc nhìn. Cuối cùng cô ấy đến trước mặt tôi, quay đầu rồi nhìn mặt tôi.
Tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong giây phút đó, nét mặt cô ấy rất phức tạp: Khiếp sợ, hoài nghi, mờ mịt. Tốt lắm, cô ấy còn nhớ rõ tôi. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác dịu dàng, tôi biết cô ấy là một cô gái thông minh, nhưng cũng là một cô gái có lòng dạ ngay thẳng không có mưu mô gì. Nếu như tôi đã không muốn cô ấy nhận ra, chỉ đành lộ vẻ mặt bình tĩnh rồi cúi đầu sửa xe.
Lúc lên đèn, tôi nằm trượt khỏi chiếc xe cuối cùng. Trời oi bức khiến cả người tôi đầy mồ hôi, trên tay toàn dính dầu mỡ. Nếu là trước đây, tôi không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ thì tôi thấy khá ổn. Sau một ngày làm việc, cơ bắp toàn thân đều nóng lên, rồi đau nhức, có thể khiến tôi phát tiết vui vẻ trong lòng.
Tôi đứng dậy cầm chai nước khoáng lên uống. Tiểu Hoa dùng nắm tay đụng vào trên cánh tay đầy cơ bắp của tôi nói: “Anh Ngộ thật sự là đàn ông đích thực trong đám đàn ông, là máy bay chiến đấu trong đám đàn ông. Anh Ngộ, em thật sự rất tò mò, trước đây anh làm nghề gì? Máy móc gì, xe gì anh chỉ cần xem sách hướng dẫn một lần đã có thể sửa được rồi. Giống như cái máy tính vậy.”
Tôi cười, trả lời: “Bởi vì chúng đều có nguyên lý tương tự nhau.”
Tiểu Hoa và những người thợ khác đều lộ nụ cười bất đắc dĩ, một trong số đó hỏi: “Anh Ngộ, để em đoán thử xem, trước kia là anh là cảnh sát hay là quân nhân đúng không? Nhìn anh uy vũ như thế?”
“Không, tớ đoán anh ấy là tay đua xe.” Tiểu Hoa chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Nếu không sao anh ấy có thể loay hoay với mấy chiếc xe suốt như vậy, chiếc xe giống như người phụ nữ của anh Ngộ, mặc anh ấy muốn làm gì thì làm.”
Mấy người đàn ông đều lộ nụ cười mập mờ, bọn họ chê tôi không có phụ nữ đây mà. Tôi cũng cười, tôi lấy thuốc từ trong bao ra, Tiểu Hoa giúp tôi đốt.
Những lúc không có khách, tôi thường ngồi ở trong tiệm, châm điếm thuốc, chất nicotin xuyên qua khoang mũi xuống phổi, có cảm giác rất kích thích, khiến tôi buông thả và bình tĩnh trở lại.
Trước đây tôi chưa bao giờ hút thuốc. Bây giờ Tiểu Hoa xem tôi như một tên nghiện thuốc, một bao thuốc Ngọc Khê, từ sáng đến tối tôi hút cũng hết.
Tôi dựa vào trên tường, híp mắt nhìn xuyên qua kẽ hở trên trần nhà, nhìn những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện. Ai đó nói rằng sau khi chết đi con người sẽ biến thành ngôi sao, nhìn người yêu của cô ấy. Ánh sao ở Đại Lý nhiều như vậy nhưng không biết ngôi sao nào thuộc về tôi.
Tiểu Hoa dùng cùi chỏ huýt nhẹ tôi một cái sau đó huýt sáo. Tôi đã nhìn thấy cô ấy một lần nữa.
Một chiếc SUV mini màu cam mở ra, ngồi ở ghế lái là một cô gái trẻ tuổi.
“Trông xinh quá.” Tiểu Hoa thầm nói, những người thợ khác cũng đang nhìn cô.
Tôi cũng đang nhìn, hơn nữa nhìn cô đăm đăm.
Cô có mái tóc dài đen nhánh nhưng chưa bao giờ được xử lý cẩn thận, mang theo dáng vẻ lười nhác. Giống như bây giờ, cô ấy chỉ dùng một sợi dây cao su cột lỏng lẻo, như lần đầu tiên tôi gặp cô. Khí chất phức tạp hơn, khi đóng cửa xe thì nhẹ giơ tay lên, sau đó bỏ vào túi quần. Giống như một cô bé, cũng như một người phụ nữ.
Tôi chú ý đến cánh tay cô, thật ra lần trước đã để ý rồi, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi đặc biệt, màu xám trên ngực in ký hiệu gì đó. Ống tay áo có nếp nhăn, được xắn lên cánh tay cô. Da cô rất trắng, cánh tay tinh tế, hồng hào rất thuần khiết cũng rất hấp dẫn.
Tôi không ngờ Tiểu Hoa lại gọi tôi đi sửa xe cho cô ấy. Gọi tôi xong, cậu ta còn đẩy tôi, là cố ý đấy. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi như có người cầm gậy nện vào, tôi rút điếu thuốc ra, ném vào thùng rác rồi đứng lên.
Cô ấy không nhận ra tôi.
Cô ấy cầm điện thoại, đứng ở bên cạnh xe, liếc nhìn tôi một cái rồi vội vã cúi đầu. Nét mặt hơi căng thẳng và thất thần, ánh mắt cô ấy rất thờ ơ, rất lạnh nhạt nhưng trên mặt có nét ửng đỏ.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác vui vẻ, nhưng bây giờ tôi không muốn cô ấy nhận ra tôi, tôi nghiêng người, cúi xuống kiểm tra xe của cô.
Hình như cô ấy phát hiện điều gì đó, cô ấy hoàn toàn không che giấu gì cả, tôi nghe tiếng bước chân, tôi chậm rãi xoay người lại, từ từ liếc nhìn. Cuối cùng cô ấy đến trước mặt tôi, quay đầu rồi nhìn mặt tôi.
Tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trong giây phút đó, nét mặt cô ấy rất phức tạp: Khiếp sợ, hoài nghi, mờ mịt. Tốt lắm, cô ấy còn nhớ rõ tôi. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác dịu dàng, tôi biết cô ấy là một cô gái thông minh, nhưng cũng là một cô gái có lòng dạ ngay thẳng không có mưu mô gì. Nếu như tôi đã không muốn cô ấy nhận ra, chỉ đành lộ vẻ mặt bình tĩnh rồi cúi đầu sửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.