Chương 20: Ô Ngộ (1)
Đinh Mặc
11/09/2017
Tôi biết cô ấy sẽ đến tìm tôi. Sau khi về nhà, tôi ngủ
qua loa một giấc, khi tỉnh lại vẫn chưa đến giữa trưa. Tôi xuống ăn bát
cháo ở quán bên cạnh, lúc ăn vẫn liên tục nhìn về phía cửa quán. Cô ấy
chưa tới.
Buổi chiều, tôi làm việc ở trong tiệm mãi đến khi nắng chiều chiếu xuống khoảng đất trống trước cửa, nhưng thân ảnh của cô vẫn chưa xuất hiện, tôi hơi nghi ngờ, lẽ nào cô ấy có thể bình thản như thế? Hay có chuyện gì khác làm chậm trễ?
Đến tám chín giờ tối, tôi kết thúc công việc, những người thợ khác trong tiệm đã về nhà, tôi đang muốn kéo cửa thì nhìn thấy chiếc xe màu đỏ cam đang dọc theo mép đường lái đến.
Kỹ thuật không tốt lắm, lúc rẽ qua đường thì chậm như trâu. Vì thế tôi không khép cửa sát lại mà vẫn chừa ít khe hở cho cô, còn tôi đi vào trong phòng nhỏ phía sau tiệm.
Căn phòng ông chủ cho tôi ở tạm chỉ rộng tầm mười mấy mét vuông, đồng thời để tôi ở đây trông tiệm. trên trần nhà có bóng đèn màu vàng, trên bàn cũng chất đầy sách của tôi. Tôi tìm thấy hai cái ghế sạch đặt ở bên giường. Tôi ngồi xuống nhìn bếp ở trong góc đang nấu mì.
“Rào rào…” Có người đụng vào cánh cửa xếp, sau đó là tiếng nói của cô ấy: “Xin hỏi Ô Ngộ có ở đây không?’
Chẳng biết sao tôi lại cảm thấy buồn cười, tôi cất giọng đáp: “Vào đi.”
Cô ấy nhanh chóng vén rèm lên đi vào. Tôi ngước mắt liếc nhìn cô ấy, đã rửa mặt chải đầu sạch sẽ, gương mặt ấy vì được nghỉ ngơi đủ nên trông rất sáng sủa, cô ấy mặc chiếc áo thun đơn giản kết hợp với quần cụt, tôi cảm thấy trong mắt mình lóe lên thứ gì đó.
Hai chân dưới quần cụt vừa mịn vừa thẳng, vừa trắng. Mì đã nấu xong rồi, tôi tắt lửa, tôi bưng mì ra ngoài đặt ở trước mặt, cô ấy vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, tôi nói: “Ngồi đi.”
Cô ấy mới ngồi xuống cái ghế đối diện, cô ấy giống như con thỏ nhỏ, khi thì rất thông minh, khi thì rất mơ màng, khi thì yên tĩnh, khi thì nhanh nhẹn.
Tôi bưng tô mì đặt ở trước mặt, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ăn từng ngụm. Tôi cảm thấy ánh mắt cô cứ dừng trên mặt tôi, nếu như cô ấy biết tôi là ai, có lẽ sẽ bất ngờ khi thấy tôi như vậy, nhưng tôi đã tốt hơn rồi.
“Sao giờ này mới đến?” Tôi hỏi.
Cô hơi sửng sốt nói: “Tôi ngủ một giấc đến giờ.”
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.
Trái tim thật mạnh mẽ, xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng cô ấy có thể ngủ ngon suốt cả ngày.
Cũng tốt. Tôi đặt bát không lên bàn trước mặt, rồi lấy hai chai nước suối ra đưa cho cô một chai. Cô ấy vặn nắp uống một ngụm rồi đậy lại. Tôi ngửa cổ uống hơn nửa chai, khi đặt chai nước xuống lại phát hiện cô ấy đang nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt hơi xấu hổ.
Trong lòng tôi bỗng nhiên hơi rối loạn, nhưng người khởi xuống lại cúi đầu, tiếp tục uống nước như không có việc gì.
“Muốn hỏi tôi cái gì?” Tôi nói.
Cô ấy nói: “Đêm qua anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh lại ở chỗ đó?’
Chuyện cũ trước đây như ánh sáng chiếu qua lòng tôi, cuối cùng thứ còn sót lại chỉ là màu đêm đen như mực ngoài cửa sổ. Còn cô ấy vẫn sạch sẽ, xinh đẹp như lúc đầu, tôi nở nụ cười, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, tôi muốn tìm cái bật lửa nhưng lại không thấy.
Cô ấy cầm lấy bật cửa trên bàn đưa cho tôi, lòng tôi rung động nói: “Đốt dùm tôi.”
Cô ấy nói: “Được.” Tôi ngậm điếu thuốc nhìn ngón tay nhỏ nhắn ở trước mặt, bật lửa của tôi đã cũ, cô ấy đốt vài lần mới được, tôi duỗi tay đè ngón tay của cô, sau đó kề sát mặt qua. Đến khi đốt được, tôi mới buông lỏng tay ra, cô ấy đưa bật lửa cho tôi, tôi nhìn cô ấy, mặt cô ấy đỏ lên, không nhìn vào mắt tôi, mà nhìn sang chỗ khác.
“Nói đi.” Cô nói.
Buổi chiều, tôi làm việc ở trong tiệm mãi đến khi nắng chiều chiếu xuống khoảng đất trống trước cửa, nhưng thân ảnh của cô vẫn chưa xuất hiện, tôi hơi nghi ngờ, lẽ nào cô ấy có thể bình thản như thế? Hay có chuyện gì khác làm chậm trễ?
Đến tám chín giờ tối, tôi kết thúc công việc, những người thợ khác trong tiệm đã về nhà, tôi đang muốn kéo cửa thì nhìn thấy chiếc xe màu đỏ cam đang dọc theo mép đường lái đến.
Kỹ thuật không tốt lắm, lúc rẽ qua đường thì chậm như trâu. Vì thế tôi không khép cửa sát lại mà vẫn chừa ít khe hở cho cô, còn tôi đi vào trong phòng nhỏ phía sau tiệm.
Căn phòng ông chủ cho tôi ở tạm chỉ rộng tầm mười mấy mét vuông, đồng thời để tôi ở đây trông tiệm. trên trần nhà có bóng đèn màu vàng, trên bàn cũng chất đầy sách của tôi. Tôi tìm thấy hai cái ghế sạch đặt ở bên giường. Tôi ngồi xuống nhìn bếp ở trong góc đang nấu mì.
“Rào rào…” Có người đụng vào cánh cửa xếp, sau đó là tiếng nói của cô ấy: “Xin hỏi Ô Ngộ có ở đây không?’
Chẳng biết sao tôi lại cảm thấy buồn cười, tôi cất giọng đáp: “Vào đi.”
Cô ấy nhanh chóng vén rèm lên đi vào. Tôi ngước mắt liếc nhìn cô ấy, đã rửa mặt chải đầu sạch sẽ, gương mặt ấy vì được nghỉ ngơi đủ nên trông rất sáng sủa, cô ấy mặc chiếc áo thun đơn giản kết hợp với quần cụt, tôi cảm thấy trong mắt mình lóe lên thứ gì đó.
Hai chân dưới quần cụt vừa mịn vừa thẳng, vừa trắng. Mì đã nấu xong rồi, tôi tắt lửa, tôi bưng mì ra ngoài đặt ở trước mặt, cô ấy vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, tôi nói: “Ngồi đi.”
Cô ấy mới ngồi xuống cái ghế đối diện, cô ấy giống như con thỏ nhỏ, khi thì rất thông minh, khi thì rất mơ màng, khi thì yên tĩnh, khi thì nhanh nhẹn.
Tôi bưng tô mì đặt ở trước mặt, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ăn từng ngụm. Tôi cảm thấy ánh mắt cô cứ dừng trên mặt tôi, nếu như cô ấy biết tôi là ai, có lẽ sẽ bất ngờ khi thấy tôi như vậy, nhưng tôi đã tốt hơn rồi.
“Sao giờ này mới đến?” Tôi hỏi.
Cô hơi sửng sốt nói: “Tôi ngủ một giấc đến giờ.”
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.
Trái tim thật mạnh mẽ, xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng cô ấy có thể ngủ ngon suốt cả ngày.
Cũng tốt. Tôi đặt bát không lên bàn trước mặt, rồi lấy hai chai nước suối ra đưa cho cô một chai. Cô ấy vặn nắp uống một ngụm rồi đậy lại. Tôi ngửa cổ uống hơn nửa chai, khi đặt chai nước xuống lại phát hiện cô ấy đang nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt hơi xấu hổ.
Trong lòng tôi bỗng nhiên hơi rối loạn, nhưng người khởi xuống lại cúi đầu, tiếp tục uống nước như không có việc gì.
“Muốn hỏi tôi cái gì?” Tôi nói.
Cô ấy nói: “Đêm qua anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh lại ở chỗ đó?’
Chuyện cũ trước đây như ánh sáng chiếu qua lòng tôi, cuối cùng thứ còn sót lại chỉ là màu đêm đen như mực ngoài cửa sổ. Còn cô ấy vẫn sạch sẽ, xinh đẹp như lúc đầu, tôi nở nụ cười, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, tôi muốn tìm cái bật lửa nhưng lại không thấy.
Cô ấy cầm lấy bật cửa trên bàn đưa cho tôi, lòng tôi rung động nói: “Đốt dùm tôi.”
Cô ấy nói: “Được.” Tôi ngậm điếu thuốc nhìn ngón tay nhỏ nhắn ở trước mặt, bật lửa của tôi đã cũ, cô ấy đốt vài lần mới được, tôi duỗi tay đè ngón tay của cô, sau đó kề sát mặt qua. Đến khi đốt được, tôi mới buông lỏng tay ra, cô ấy đưa bật lửa cho tôi, tôi nhìn cô ấy, mặt cô ấy đỏ lên, không nhìn vào mắt tôi, mà nhìn sang chỗ khác.
“Nói đi.” Cô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.