Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 5: ĐỤNG TRÚNG HOT BOY

Hạ Vân

27/03/2017

Đụng trúng hot boy

~~~~~

Tôi đang ngồi dưới góc lớp, cay cú nhìn cặp nam nữ ngồi phía trên tình tình tứ tứ. Đầu tôi muốn bốc hỏa, tôi muốn gào thét, tôi muốn nhai cả thế giới.

Bọn thằng Khánh tụi nó không thích con Nhung. Bọn nó bảo con đấy đẹp mà kiêu, chảnh như cờ hó cho nên không thèm nhìn đến. Bọn này cũng ngộ, người ta đẹp người ta có quyền mà. Như tôi đây này, xấu dã man tàn bạo vô nhân đạo cho nên có muốn cũng không được như thế. Nhưng tôi không phải dạng mê trai, không có ai theo tôi cũng chẳng buồn hay tủi gì cả. Trước nay có anh Tí độc quyền quen rồi nên cóc cần bố con thằng nào. Nhưng giờ anh ấy cũng bỏ tôi đi theo gái luôn rồi cho nên tôi mới thấy điên.

Tôi ghét, tôi cũng cóc cần anh ấy nữa. Thích đi với ai thì đi, thích làm gì thì làm. Tôi tuyệt sẽ không quan tâm tới nữa.

” Người yêu mày bị cướp rồi à? ”

Thằng Khánh ngồi xuống cạnh tôi, trưng cái bản mặt muốn bị ăn đấm lên nhìn tôi.

” Người yêu khỉ gì, bố méo cần. ”

” Không phải à? Thế thì mày làm người yêu tao đi.”

Tôi quay ngoắt sang nhìn thằng Khánh với bộ mặt sát thủ. Tuy tôi không xinh đẹp nhưng mà kêu tôi làm người yêu cái thằng bẩn bựa này á? Tôi thà ở giá.

” Mày cút chỗ khác cho bố nhờ, nói tiếng nữa bố cho mày xuống kia thăm bác Vương đấy. Phắn ngay”.

Hình như hắn không sợ, vẫn ngồi trơ cái mặt ra đấy nhởn nhơ nhìn tôi. Tôi đang tức cái vụ kia, gặp cái bản mặt đáng ghét của thằng Khánh nữa thì càng tức hơn. Tôi đứng phắt dậy, hầm hầm đi thẳng ra ngoài.

Binh….

Hình như tôi vừa đụng trúng ai đó, cả người té nhào về phía sau, bàn tay chà mạnh xuống sàn nên bị trầy, máu rướm ra. Tôi nhăn nhó nhìn bàn tay, vừa đau vừa tức.

Mẹ nó, muốn chửi thề vô cùng.

” Em có sao không? ”

Một giọng nói vô cùng dịu dàng, mềm mại như dải lụa vang lên khiến tôi có chút dao động. Tôi ngước lên nhìn.

Giồi ôi, một người con trai vô cùng tuấn tú, vô cùng đẹp trai đang đứng trước mặt tôi. Anh ta khá cao, chắc là học lớp trên rồi. Nước da khá là trắng, mịn màng nữa. Mái tóc màu đen cắt kiểu under cut nhìn chất cực chất luôn. So với anh Tí thì cũng ngang ngửa.



Anh ta hơi khom người xuống, chìa tay về phía tôi nói:

” Em có sao không? ”

Tôi nhìn anh ta không chớp mắt. Tôi không mê trai mà, thật đấy. Chỉ là đột nhiên xuất hiện trước mặt nên ngắm một tí thôi.

” Em sao thế? ”

Anh ta quơ tay qua lại trước mặt tôi khiến tôi giật mình tỉnh lại. Vội vã lồm cồm bò dậy.

” Không sao! ”

” Tay em bị thương rồi kìa!”

Tôi giơ bàn tay xước xát lên nhìn, đúng là xót thật đấy. Nhưng cũng chẳng nhằm nhò gì, bị riết quen rồi. Tôi xua xua tay.

” Cái này có là gì. Không sao. ”

” Vậy anh đi trước nhé! ”

Tôi khẽ gật gật đầu, nhìn anh ta đi lướt qua người mình.

Đang định đi xuống căntin mà tay đau quá, tôi nhăn nhó đi vào lớp. Đi lướt qua chỗ hai người kia, tôi cũng không thèm nhìn, về chỗ ngồi luôn.

” Ê, lại đây tao bảo này. ”

Tôi ngoắc ngoắc thằng Khánh. Nó thấy tôi gọi thì chạy lại liền. Ngoan thế mới được, không chụy lại cho ăn đấm.

” Sao thế? Đổi ý muốn làm người yêu tao rồi à? ”

Thằng Khánh này cũng thuộc dạng hót boi. Gái theo không thiếu. Hắn cũng lăng nhăng lắm, nay em này mai em kia. Thay bồ như thay áo luôn.

” Tao đấm cho đấy. Đi, xuống phòng y tế xin cho tao miếng bông gòn với chai oxi già. ”



Thằng này là thần tượng của bọn con gái, nhưng là lính của tôi. Cũng không biết tại sao nó lại nghe lời tôi như thế. Tôi không hiểu, cũng chẳng cần hiểu. Nó nghe lời như vậy tội gì không lợi dụng.

” Bị cái gì? ”

Thằng Khánh nghe tôi nói vậy thì phi luôn lên ghế đằng trước nhìn tôi chằm chằm.

” Hỏi nhiều quá. Đi đi. ”

Tôi không thèm nhìn hắn, bò dài xuống bàn. Xót chết được. Thằng Khánh thấy vậy cũng xách mông đi ra khỏi lớp.

Cảm giác bên cạnh có người vừa ngồi xuống. Tôi ngồi thẳng dậy quay sang xem cái tên nào to gan dám xâm phạm địa bàn của tôi.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, mặt tôi biến sắc. Má ơi, thằng này nó bay hay sao ý, không thì nó độn thổ gì gì đấy sao mà đi nhanh thế.

” Đưa tay đây tao xem. ”

” Mày có phải là người không vậy? ”

” Không lẽ là ma? ”

Tôi còn đang ngẩn tò te ra đó thì bàn tay đã bị thằng Khánh túm lậy, đặt nằm ngửa trên bàn. Hắn nhỏ từ từ chai oxi già trên tay lên vết thương của tôi.

Má ơi, xót kinh khủng khiếp. Cảm giác nó truyền lên tới não. Tôi co rụt tay lại, cắn môi, mặt nhăn như bà già.

Tay lại bị kéo ra. Lần này thằng Khánh giữ chặt tay tôi luôn. Nhỏ thêm mấy giọt nữa rồi lấy bông gòn lau nhẹ nhẹ.

” Nhẹ chút, đau chết mẹ được.”

” Có ngồi yên không. Ngọ nguậy như thế bố thằng nào không đau. ”

Tôi cắn răng, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Hai mắt nhắm ghiền mặc cho hắn làm gì thì làm.

Trống tan học, tôi nhăn nhó khó chịu phi thẳng về trước. Mất công thấy cảnh cặp đôi mắc dịch kia lả lướt trước mặt, không tự kiềm chế được lại xảy ra án mạng.

Vốn dĩ anh Tí xưa nay là của tôi mà, tự dưng bây giờ lọt vào tay của đứa khác hỏi sao không tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook