Chương 18: Thời Điểm Chưa Tới (2)
Hoa Hoa Liễu
23/08/2024
Sắc mặt vốn đã u ám của Mộ Dung Thừa nay càng trở nên đen tối hơn!
Từ “quỷ nhập” thật sự nghe không xuôi tai chút nào.
Vương Chiêm toát mồ hôi lạnh, cuống quýt nói: “Ý tôi là… linh hồn trở về thân xác, ừ ừ ừ, người và hồn hợp nhất! Đúng, người và hồn hợp nhất!”
Mộ Dung Thừa thu lại ánh mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục theo dõi Hứa Thi Hàn, trước khi thành công, tôi không muốn thấy cơ thể đó bị tổn hại gì. Khi tìm được Lão Quỷ Hoàng, sắp xếp để lão làm lễ lại một lần nữa.”
Vương Chiêm gật đầu liên tục, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, nếu không có việc gì khác, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Mộ Dung Thừa cau mày, “Tìm một công ty dưới tập đoàn, tùy ý cho tôi một chức vụ.”
Lúc nào cũng bị Bạch Vi càm ràm không chịu làm việc đàng hoàng, ngay cả anh cũng thấy phiền.
Vương Chiêm hiểu ngay ý, biết rằng Mộ Dung Thừa không định tiếp tục giả vờ là một cậu ấm vô dụng nữa. Nhưng thân phận thực sự của Mộ Dung Thừa quá nhạy cảm, vì vậy tốt nhất cần có một công việc chính thức để đối phó với bên ngoài.
Hơn nữa, công việc đó phải là một chức vụ nhàn hạ, chẳng lẽ lại bắt anh ta đi làm giờ hành chính hàng ngày?
“Bên Hằng Tín Bất Động Sản có thể sắp xếp một vị trí phó tổng, gần đây chúng ta cũng thu mua một số công ty công nghệ mạng, vị trí tổng giám đốc vẫn đang bỏ trống, ngài thấy sao…”
Mộ Dung Thừa nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Công việc đầu tiên mà làm tổng giám đốc?”
Vương Chiêm nở nụ cười nịnh nọt, “Thiếu gia, các vị trí khác chẳng phải hạ thấp thân phận của anh sao? Nếu anh lo bị người ta nghi ngờ, chúng ta có thể mua một công ty nhỏ, nói rằng anh tự khởi nghiệp, chẳng ai nghi ngờ đâu.”
Những cậu ấm nhà giàu thường thích làm vậy, dùng tiền tiêu vặt lập ra một công ty làm chủ tịch, không cần biết có sinh lời hay không, miễn là thể hiện được bộ mặt hào nhoáng.
Ý kiến của Vương Chiêm khá phù hợp với hình ảnh bên ngoài của Mộ Dung Thừa.
“Đi sắp xếp đi.” Mộ Dung Thừa không nhìn anh ta nữa, dựa vào sofa, tự châm thêm một điếu thuốc.
Vương Chiêm biết tâm trạng của Mộ Dung Thừa không tốt, không dám ở lại lâu để tránh gặp xui xẻo, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mộ Dung Thừa cảm thấy lòng mình rối bời.
Anh kẹp điếu thuốc, đi đến bàn, cầm khung ảnh lên——
Người trong ảnh là Tô Tử, trông trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, diện mạo ngây thơ trong bộ đồng phục học sinh.
Nhìn cô gái đang cười tươi như hoa trong bức ảnh, Mộ Dung Thừa khẽ thở nặng nhọc.
Tô Tử, rốt cuộc em đang ở đâu…
...
Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích trong bóng tối.
Đêm đầu tiên Mộ Tử ngủ tại căn nhà nhỏ không được yên giấc.
Cô mơ thấy đêm mùa hè đầy sao khi mình chết.
Hôm đó là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Mộ Tắc Ninh.
Vì tình hình khó khăn của công ty, Mộ Tắc Ninh đã lâu không được thư giãn, không biết có phải để bù đắp hay không, anh ta đột nhiên muốn tổ chức tiệc trên du thuyền sang trọng và mời vài người bạn thân thiết.
Du thuyền neo giữa dòng sông, mọi người tụ tập uống rượu, vui chơi.
Trợ lý của cô, Kiều Tĩnh Gia, tìm cô và nói rằng Mộ Tắc Ninh đã chuẩn bị một món quà bất ngờ ở mũi thuyền.
Cô đã đi đến mũi thuyền theo lời mời, không thấy bóng dáng Mộ Tắc Ninh đâu, nên tựa vào lan can chờ đợi, tiện thể ngắm cảnh đêm trên sông.
Rồi cô bị đẩy xuống nước từ phía sau…
Thật quá thảm hại.
Cô đã bắt biết bao nhiêu tội phạm, nhưng cuối cùng lại bị hại chết mà không biết hung thủ là ai.
Giấc mơ này khiến Mộ Tử cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô ôm lấy ngực mình, tỉnh dậy, mở mắt ra và bất chợt thấy trong phòng mình tràn ngập những khuôn mặt ma quỷ dữ tợn! Cực kỳ đáng sợ và kinh hoàng!
“Á á á á á!——” Mộ Tử bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức hét toáng lên!
Từ “quỷ nhập” thật sự nghe không xuôi tai chút nào.
Vương Chiêm toát mồ hôi lạnh, cuống quýt nói: “Ý tôi là… linh hồn trở về thân xác, ừ ừ ừ, người và hồn hợp nhất! Đúng, người và hồn hợp nhất!”
Mộ Dung Thừa thu lại ánh mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Tiếp tục theo dõi Hứa Thi Hàn, trước khi thành công, tôi không muốn thấy cơ thể đó bị tổn hại gì. Khi tìm được Lão Quỷ Hoàng, sắp xếp để lão làm lễ lại một lần nữa.”
Vương Chiêm gật đầu liên tục, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, nếu không có việc gì khác, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Mộ Dung Thừa cau mày, “Tìm một công ty dưới tập đoàn, tùy ý cho tôi một chức vụ.”
Lúc nào cũng bị Bạch Vi càm ràm không chịu làm việc đàng hoàng, ngay cả anh cũng thấy phiền.
Vương Chiêm hiểu ngay ý, biết rằng Mộ Dung Thừa không định tiếp tục giả vờ là một cậu ấm vô dụng nữa. Nhưng thân phận thực sự của Mộ Dung Thừa quá nhạy cảm, vì vậy tốt nhất cần có một công việc chính thức để đối phó với bên ngoài.
Hơn nữa, công việc đó phải là một chức vụ nhàn hạ, chẳng lẽ lại bắt anh ta đi làm giờ hành chính hàng ngày?
“Bên Hằng Tín Bất Động Sản có thể sắp xếp một vị trí phó tổng, gần đây chúng ta cũng thu mua một số công ty công nghệ mạng, vị trí tổng giám đốc vẫn đang bỏ trống, ngài thấy sao…”
Mộ Dung Thừa nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, “Công việc đầu tiên mà làm tổng giám đốc?”
Vương Chiêm nở nụ cười nịnh nọt, “Thiếu gia, các vị trí khác chẳng phải hạ thấp thân phận của anh sao? Nếu anh lo bị người ta nghi ngờ, chúng ta có thể mua một công ty nhỏ, nói rằng anh tự khởi nghiệp, chẳng ai nghi ngờ đâu.”
Những cậu ấm nhà giàu thường thích làm vậy, dùng tiền tiêu vặt lập ra một công ty làm chủ tịch, không cần biết có sinh lời hay không, miễn là thể hiện được bộ mặt hào nhoáng.
Ý kiến của Vương Chiêm khá phù hợp với hình ảnh bên ngoài của Mộ Dung Thừa.
“Đi sắp xếp đi.” Mộ Dung Thừa không nhìn anh ta nữa, dựa vào sofa, tự châm thêm một điếu thuốc.
Vương Chiêm biết tâm trạng của Mộ Dung Thừa không tốt, không dám ở lại lâu để tránh gặp xui xẻo, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Mộ Dung Thừa cảm thấy lòng mình rối bời.
Anh kẹp điếu thuốc, đi đến bàn, cầm khung ảnh lên——
Người trong ảnh là Tô Tử, trông trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều, diện mạo ngây thơ trong bộ đồng phục học sinh.
Nhìn cô gái đang cười tươi như hoa trong bức ảnh, Mộ Dung Thừa khẽ thở nặng nhọc.
Tô Tử, rốt cuộc em đang ở đâu…
...
Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích trong bóng tối.
Đêm đầu tiên Mộ Tử ngủ tại căn nhà nhỏ không được yên giấc.
Cô mơ thấy đêm mùa hè đầy sao khi mình chết.
Hôm đó là kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Mộ Tắc Ninh.
Vì tình hình khó khăn của công ty, Mộ Tắc Ninh đã lâu không được thư giãn, không biết có phải để bù đắp hay không, anh ta đột nhiên muốn tổ chức tiệc trên du thuyền sang trọng và mời vài người bạn thân thiết.
Du thuyền neo giữa dòng sông, mọi người tụ tập uống rượu, vui chơi.
Trợ lý của cô, Kiều Tĩnh Gia, tìm cô và nói rằng Mộ Tắc Ninh đã chuẩn bị một món quà bất ngờ ở mũi thuyền.
Cô đã đi đến mũi thuyền theo lời mời, không thấy bóng dáng Mộ Tắc Ninh đâu, nên tựa vào lan can chờ đợi, tiện thể ngắm cảnh đêm trên sông.
Rồi cô bị đẩy xuống nước từ phía sau…
Thật quá thảm hại.
Cô đã bắt biết bao nhiêu tội phạm, nhưng cuối cùng lại bị hại chết mà không biết hung thủ là ai.
Giấc mơ này khiến Mộ Tử cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô ôm lấy ngực mình, tỉnh dậy, mở mắt ra và bất chợt thấy trong phòng mình tràn ngập những khuôn mặt ma quỷ dữ tợn! Cực kỳ đáng sợ và kinh hoàng!
“Á á á á á!——” Mộ Tử bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức hét toáng lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.